Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 24

Ngọc Liên Hoàn đang muốn nhào tới, đột nhiên cổ áo bị xiết chặt, một thanh âm u ám từ đằng sau vang lên.

“Còn tưởng không có ta hỗ trợ ngươi sẽ không vào được, không ngờ năng lực của A Ngọc càng ngày càng lớn rồi nhỉ.” Bàn tay đang nắm chặt cổ áo, thò ra hai ngón nhéo cổ Ngọc Liên Hoàn.

Trong nội tâm Hoa Tương Dung kỳ thật đang nổi trận lôi đình, hắn tuy đã ngờ trước Ngọc Liên Hoàn sẽ động thủ, nhưng không ngờ hắn ta có thể tự mình thành công, may mắn hắn có chuẩn bị, chứ không phải ở ngốc trong phòng chờ Ngọc Liên Hoàn tới cầu mình.

Động tác Ngọc Liên Hoàn đột nhiên dừng lại, nhưng hắn cũng không quá sợ hãi, hắn tin tưởng hiện giờ Hoa Tương Dung không dám tùy tiện giết hắn, cho dù cục diện trước mắt như vậy, nhưng phẫn nộ của Hoa Tương Dung là xuất phát từ ghen ghét chứ không phải từ chính nghĩa.

Hắn cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ngươi muốn sao?”

“Muốn sao hả? Đương nhiên là nhanh chóng cho A Đường uống giải dược chứ sao nữa!” Hoa Tương Dung nhìn thoáng qua Đường Đa Lệnh đang vặn vẹo trên giường, nuốt từng ngụm nước miếng.

Ngọc Liên Hoàn lại nở nụ cười, “Hoa các chủ cho rằng mình là Kim đại môn chủ sao? Giả bộ làm hiệp sĩ chính nghĩa gì nữa. Ngươi không phải là muốn chia phần sao, hả! Bất quá phải phiền ngươi đứng trước cửa chờ rồi, khi ta làm A Đường, ta không muốn có người nhìn.”

Hoa Tương Dung cũng cười lạnh, nói: “Ngươi cho rằng ta nói giỡn sao? Ta tuy không phải là hiệp sĩ chính nghĩa gì cả, nhưng thực sự không thể nhẫn nhịn nhìn ngươi dùng cái thủ đoạn hèn hạ vô sỉ thế này với A Đường, lấy giải dược ra!”

“Hoa Tương Dung, ngươi đừng có quá đáng!” Ngọc Liên Hoàn cả giận nói.

“Quá đáng? Ngươi nếu còn chấp mê bất ngộ 1, đừng trách ta nói hết chân tướng sự thật cho A Đường biết.” Hoa Tương Dung cười lạnh một hồi. “A Đường không phải là nữ nhân, ngươi đừng có trông vào hắn sẽ xuất giá tòng phu, được gì hay đó” 2

“Ngươi…” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên quay đầu lại, thoát ra khỏi kiềm chế của Hoa Tương Dung, nhìn hắn ta hằm hằm, Hoa Tương Dung cũng không tránh né mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Hai người mặt đối mặt khá đáng sợ, cứ như không cẩn thận sẽ có người muốn lấy máu tươi tại chỗ, tiếng rên nhẹ của Đường Đa Lệnh khiến người ta muốn phun máu lại luôn tràn ngập trong phòng, khiến cho tình cảnh này càng thêm quỷ dị.

Hai người nhìn nhau một hồi, ngực Ngọc Liên Hoàn phập phồng kịch liệt mấy lần, cuối cùng hắn cắn răng, phun ra một câu, “Tốt, Hoa Tương Dung, xem như ngươi giỏi! Cho ngươi làm trước là được chứ gì!”

Mắt phượng Hoa Tương Dung chậm rãi nheo lại, khóe miệng cũng chầm chậm giơ lên, nhẹ giọng cười nói: “Ta biết A Ngọc là người thông minh mà, ngươi xem như vậy không phải tốt rồi sao?”

Cửa phòng ngủ đóng lại chặt chẽ, Ngọc Liên Hoàn không cam tâm kề sát lỗ tai trên cửa, không cho hắn xem, còn có thể không cho hắn nghe sao chứ?

Ngăn cách bằng cánh cửa, thanh âm trong phòng nghe không được quá rõ, nhưng Ngọc Liên Hoàn vẫn có thể phân biệt được tiếng gầm nhẹ của Hoa Tương Dung và tiếng rên nhẹ của Đường Đa Lệnh, ván giường lay động cùng tứ chi va chạm, thống khổ áp lực, và đau nhức cùng sung sướng khi phóng thích đồng thời tỏa ra.

Nghe được toàn bộ, Ngọc Liên Hoàn không khỏi nghĩ tới Hoa Tương Dung cũng từng làm toàn bộ những chuyện này với mình, vừa nghĩ tới hôm nay nằm dưới Hoa Tương Dung nhận toàn bộ chuyện này là Đường Đa Lệnh, trong lòng hắn đau đớn không thôi.

Nếu không phải tại mình, Hoa Tương Dung có thể được lợi như vậy sao? Nếu không làm như vậy, mình có thể làm được chuyện đó sao? Nếu như làm được rồi, thật sự có thể đạt được A Đường sao?

Ngọc Liên Hoàn tự hỏi chính mình nhiều lần, thời gian dần dần biến buồn lo thành lo lắng, “Hoa Tương Dung ngươi nhanh lên chút đi!”

Mấy canh giờ sau, người nghe lén ngoài cửa lại đổi thành Hoa Tương Dung. Hắn cũng không phải có ham muốn nghe lén, hẳn chỉ có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên nằm trên của Ngọc Liên Hoàn đó, nếu không cẩn thận làm A Đường bị thương thì làm sao đây?

“Tiểu tử thối, ngươi làm nhẹ chút chứ!” Võ công của Hoa Tương Dung tốt hơn so với Ngọc Liên Hoàn, kỹ thuật cũng tốt hon so với Ngọc Liên Hoàn, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể đoán rõ.

“Chậm một chút, chậm một chút, ngươi muốn ép khô A Đường sao hả.” Hoa Tương Dung thực hận không thể đi vào tự mình dạy dỗ cho hắn.

Nghe tiếng a a ha ha bên trong, trong nội tâm Hoa Tương Dung vừa lo lắng vừa ngứa ngáy, tương lai ba người bọn họ sẽ thế nào đây? Đôi bên hài hòa hay cắt bào đoạn nghĩa 3, hắn không biết. Nhưng hắn biết rõ, cả đời này hắn chỉ sợ là không thả A Đường ra được rồi.

Trong đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không ai biết rõ nữa, cả trăng sáng và các vì sao cũng mắc cỡ trốn vào những tầng mây trên kia, với tư cách là người bị hại, Đường Đa Lệnh càng không biết gì cả.

Ngày hôm sau, cũng không biết là lúc nào, Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng tỉnh. Y giật giật tay, rồi giật giật chân, kì lạ, sao nửa người dưới lại đau nhức thế nào đó, giống như là không có cách nào di chuyển được.

Quỷ áp giường?

Đường Đa Lệnh đột nhiên mở mắt ra, trước mắt chính là cảnh vật quen thuộc – nóc giường. Không đúng, nếu đúng là gặp quỷ áo giường, không thể nào tỉnh táo dễ dàng như vậy. Y nhẹ nhàng xốc mền lên.

“A! Hoa Tương Dung! Ngọc Liên Hoàn! Hai người các ngươi cút ra đây cho ta!”

“A Đường, ngươi tỉnh rồi à!” Ngọc Liên Hoàn kích động xốc màn lên, trong tay còn bưng một cái chén, “Đây là của ta… Ý ta nói là, đây là cháo A Hoa nấu cho ngươi.”

Một chén cháo tỏa ra mùi thơm ngát, so sánh với chén cháo đen ngòm trước kia của Ngọc Liên Hoàn đúng là cả một đẳng cấp. Nhưng Đường Đa Lệnh không có tâm tư nào húp cháo, dù thực sự y đói đến cả bụng kêu vang.

Y rất muốn một đấm đấm cái chén cháo loãng đại biểu cho khuất nhục của hắn này đánh lên tới Sao Hỏa, nhưng vừa mới động một cái, đau đớn truyền đến từ sau lưng khiến động tác của y chậm lại, trong tâm càng khuất nhục hơn nữa.

“Các ngươi, các ngươi… sao lại làm vậy với ta?” Mắt Đường Đa Lệnh đỏ lên. Trong khoảng thời gian ở chung này, y còn tưởng rằng hai người kia cũng đã có nhiều cảm tình với y, nhưng không thể tưởng tượng được chuyện không nên phát sinh vẫn xảy ra.

“A Đường, chúng ta, chúng ta…” Ngọc Liên Hoàn bưng chén, không biết nên nói gì.

Một tiếng ho nhẹ nhàng ngăn lại lời nói của Ngọc Liên Hoàn.. Hoa Tương Dung bình tĩnh đi tới, đẩy Ngọc Liên Hoàn qua một bên, ngồi vào bên giường, ôn nhu nói: “A Đường, ngươi không nên tức giận, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”

“Không phải như ta nghĩ? Không phải như thế nào? Chẳng lẽ lại là do ta uống say cường bạo bắt các ngươi ở lại x ta?” Y nhớ rõ tối hôm qua y còn khóa chặt cửa sổ một mình tự ngủ, chưa nói tới Ngọc Liên Hoàn còn vì y mà nấu canh giải rượu.

“A Đường, tối hôm qua ngươi không có uống say, nhưng chuyện ngươi làm so với uống say còn đáng sợ hơn.” Hoa Tương Dung mặt không đổi sắc, vẫn bình thường như trước.

“Ta, rốt cuộc ta bị sao?” Nhìn thần sắc chắc chắn của Hoa Tương Dung, Đường Đa Lệnh có chút bất an, chẳng lẽ y thực sự làm sai chuyện gì? Nhưng y không nhớ gì hết á!

Ngọc Liên Hoàn nhu thuận trốn yên một bên, bình tĩnh xem Hoa Tương Dung biểu diễn, tên nam nhân này quả nhiên giảo hoạt hơn hắn nhiều lắm.

“Ai, tối hôm qua ngươi không cẩn thận, không biết ăn phải mị dược lúc nào, cho nên… Ngươi hiểu ý ta không?”

“Mị dược? Chuyện này sao có thể? Tối hôm qua ta rõ ràng…” Ánh mắt Đường Đa Lệnh chuyển qua nhìn thằng Ngọc Liên Hoàn, chẳng lẽ chén canh giải rượu đêm qua thật sự có vấn đề?

Ngọc Liên Hoàn vừa định há mồm, lại bị Hoa Tương Dung ngăn lại.

“A Đường, ta biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng lần này không phải sai lầm của A Ngọc, nếu không ta làm sao cho phép hắn làm vậy. Thực tế, nếu như không phải hắn phát hiện ngươi không ổn kịp thời, kêu ta phá vỡ cửa chống trộm của ngươi, chúng ta thật sự không biết cứu ngươi thế nào đây.”

“Không phải hắn, còn có ai nữa chứ?” Đường Đa Lệnh không chịu nổi giận dữ và xấu hổ, cũng không quan tâm Ngọc Liên Hoàn có ở đây, thốt ra.

“Chén canh giải rượu kia của A Ngọc thật sự chỉ là canh giải rượu, ngươi không tin hắn chẳng lẽ cũng không tin ta? Ta nếu muốn cùng hắn hại ngươi, vậy lần trước còn có thể phá đám hắn sao chứ?”

Trong nội tâm Ngọc Liên Hoàn bực bội, tên rắn độc này thật sự lợi hại, nếu lúc trước hắn kiên trì không cho hắn ta nếm ngon nếm ngọt thử, không những chính mình cũng không thể được nếm như mong muốn, cũng bị hắn phá cho chết rồi.

Nhưng hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu 4, lập tức làm ra một dạng như vợ bé nhận hết ủy khuất, một lời không nói, hoàn toàn phối hợp biểu diễn với Hoa Tương Dung.

“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là….Đã có chuyện gì xảy ra? Hôm qua ta cũng không có đi ra ngoài, hơn nữa… Còn có ai có thể làm vậy chứ?” Ánh mắt Đường Đa Lệnh hoài nghi quét tới quét lui trên mặt hai người này, ngược lại hai người này, sắc mặt một người thì trầm tĩnh, còn một người thì một mặt u ám, ngược lại nhìn như bị oan uổng thật sự.

Một hồi im lặng, Hoa Tương Dung hít một hơi dài, “A Đường, ta vốn không muốn nói, dù sao cũng không có chứng cớ xác thực. Nhưng hôm qua ngoài canh giải rượu của A Ngọc, ngươi không phải cũng uống qua thứ khác sao?”

“Ngươi nói Kim Cúc Hương? Cái này sao có thể? Kim đại ca… Hắn sao có thể làm chuyện này chứ?” Đường Đa Lệnh gục đầu xuống, không muốn nghĩ gì nữa.

Hoa Tương Dung hít một hơi, “Ta đương nhiên cũng không dám nói vậy, nhưng trừ cái đó ra, ta thực sự không thể nghĩ được cái khác.”

“A Đường, ta biết ngươi không tin ta nữa, nhưng ta vẫn muốn nói, ngươi xem Kim Đao Sai là huynh đệ, nhưng Kim Đao Sai chắc chắn không xem ngươi là huynh đệ.” Ngọc Liên Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói, cái này hắn có thể hướng lên trời thề, ánh mắt Kim Đao Sai nhìn Đường Đa Lệnh không lừa được hắn đâu.

Thần sắc Đường Đa Lệnh ảm đạm, “Ta không phải là không tin ngươi, nhưng Kim… môn chủ tối hôm qua cũng uống rất nhiều, hơn nữa hắn uống xong cũng đi, người như vậy mà có mưu đồ với ta sao chứ?” Rõ ràng người được lợi chính là hai tên các ngươi.

“Uống nhiều thì sao? Chỉ cần sau đó lập tức uống giải dược là được.” Ngọc Liên Hoàn nhỏ giọng nói thầm, chuyện này không phải hắn chưa từng trải qua.

“Ừm, còn chuyện hắn đi ngay, có lẽ trong lòng hắn cũng có chút do dự… Kim môn chủ dù sao cũng là một hiệp sĩ chính nghĩa, đáng ra hắn không nên có loại thủ đoạn hạ lưu này mới đúng.” Hoa Tương Dung biết rõ hảo cảm của Đường Đa Lệnh với Kim Đao Sai, cho nên không cố ý đánh chó mù đường 5, còn thuận tiện nói móc Ngọc Liên Hoàn một cái.

Ngọc Liên Hoàn quả nhiên không vui, “Hắn là hiệp sĩ chính nghĩa, vậy sao lại mặc kệ A Đường chứ? Chẳng lẽ không biết loại dược này giày vò người ta như thế nào sao? Nếu không có hai chúng ta… Hừ!”

“À, có lẽ là vì Kim môn chủ không nghĩ tới A Đường mẫn cảm như thế.” Hoa Tương Dung hời hợt nói, nhưng trong lòng lại mừng thầm không thôi, thân thể A Đường rất mẫn cảm, trên đời này cũng chỉ có mình hắn và Ngọc Liên Hoàn mới hiểu được. Hừ, cái con rệp đánh hoài không đi Ngọc Liên Hoàn này!

Đường Đa Lệnh mặt xèo một cái lập tức đỏ lên, “Các ngươi đừng nói nữa…”

Hoa Tương Dung nhanh chóng ôn nhu nói: “A Đường, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao chuyện cũng đã đến nước này…”

Đường Đa Lệnh ngẩng đầu lên, thanh âm như con muỗi, nhưng ngữ khí lại kiên định phi thường, “Ta biết rồi, hai ngươi là vì giúp ta mới làm như vậy, ta đương nhiên sẽ không trách các ngươi. Hơn nữa, ta cũng không phải nữ nhân, không cần phải vì trinh tiết mà than trời trách đất, thậm chí tự sát. Sau này, chúng ta hãy coi như chưa có gì xảy ra, mọi người vẫn là… huynh đệ tốt, ta sau này cũng sẽ tự mình cẩn thận.”

“A Đường… Ta không có ý này…” Hoa Tương Dung ngây ngẩn cả người, có chút không biết làm sao, Ngọc Liên Hoàn ở đằng sau gấp đến độ không ngừng chọt chọt lưng hắn.

“Các ngươi không cần nói nhiều, ta mệt rồi, muốn ngủ một chút, các ngươi ra ngoài hết đi.” Đường Đa Lệnh chậm rãi lùi thân thể vào trong chăn.

“A Đường, thân thể của ngươi… phải tắm mới được, nếu không sẽ…” Ngọc Liên Hoàn thấy Hoa Tương Dung không nói nữa, đành phải nhảy ra tự mình nói.

Hoa Tương Dung lại kéo hắn, “Được rồi, A Đường đã mệt mỏi, vẫn là để hắn nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác sau này hãy nói.” Bị hai người bọn họ giằng co hơn nửa đêm là đủ mệt mỏi rồi.

“Ai, vậy được. A Đường, ta để cháo trên bàn, khi nào ngươi muốn ăn thì ăn nha.” Ngọc Liên Hoàn để chén cháo kĩ trên bà, cúi đầu chuẩn bị đi ra theo Hoa Tương Dung.

“Đợi chút…” Thanh âm Đường Đa Lệnh lần nữa vang lên, “Tối hôm qua… là ai… giúp ta giải…”

Hoa Tương Dung nhìn chòng chọc cái liếc của Ngọc Liên Hoàn, sau đó nói: “Ấy, bởi vì A Ngọc không có kinh nghiệm gì, cho nên là ta… Nhưng mà, dược tính của cái này mạnh quá, một mình ta cũng không giải được, cho nên…”

“Ai…” Trong màn truyền ra một tiếng thở dài ý vị thâm trường.
Bình Luận (0)
Comment