Phương Ninh nhìn về phía vằn thắn thơm ngào ngạt, hình như không có hứng thú lắm, cắn chiếc đũa, hỏi: “A Đường, ngươi nói xem Kim đại ca sẽ thích ta sao?”
Đường Đa Lệnh ho mãnh liệt, cảm thấy vằn thắn vừa ăn vào miệng hình như đều chạy vô lỗ mũi mình hết rồi.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm hở?” Phương Ninh có chút ủy khuất nói.
Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng thở gấp một hơi, “Không khó, chỉ là ngươi không nên hỏi lúc ta đang ăn.”
Bộ dạng buồn cười của Đường Đa Lệnh chọc cho Phương Ninh nở nụ cười, “Ha ha, vậy ngươi nói mau, hắn sẽ thích ta chứ?”
Vấn đề này thật sự rất khó trả lời.
“Đương nhiên… là… Ngươi là cô nương tốt, người bên cạnh ngươi sẽ thích ngươi thôi.” Là thích chứ không phải yêu.
Phương Ninh có chút thẹn thùng, “Người như ngươi sao lại nói được lời như vậy chứ? Nhưng ta vẫn rất lo lắng, Kim đại ca xuất sắc như vậy, mà ta văn không tốt, võ không giỏi…”
Lần này đến phiên Đường Đa Lệnh nở nụ cười, “Đại tiểu thư, văn không tốt, võ không giỏi chỉ áp dụng với nam nhân thôi, nữ hài tử chỉ cần hiểu cách giúp chồng chăm con, lo chuyện gia đình là được.”
“Nhưng ta… thích hành hiệp trượng nghĩa…” Phương Ninh càng thêm uể oải, “Ta cũng biết kỳ thật võ công của ta không tốt, mỗi lần có chuyện đều được người khác giúp thu xếp, Kim đại ca đã bị ta làm phiền rất nhiều lần… Ngươi nói xem hắn có thể chán ghét ta lắm hay không.”
Đường Đa Lệnh dở khóc dở cười, “Kim đại ca không phải là người nhỏ mọn như vậy. Hơn nữa, cái này cũng nói rõ ngươi có tâm địa thiện lương, ai chịu lấy một thê tử có tâm địa xấu xa chứ?”
“Ngươi nói là… Ta sẽ là một thê tử tốt?” Trong mắt Phương Ninh lóe ra một đóa hoa hy vọng.
“Ấy…” Đường Đa Lệnh đột nhiên cảm thấy mình rất vô đạo đức, y có thể cho Phương Ninh hy vọng này sao? “Ngươi thật sự rất muốn được gả cho Kim đại ca sao?” Y rốt cuộc không nhịn được, hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên! Từ lúc nhìn thấy Kim đại ca năm bảy tuổi, ta đã quyết định nhất định phải làm thê tử của hắn.” Phương Ninh nói xong mặt lại đỏ, nàng mặc dù là người cởi mở, nhưng thực sự chưa bao giờ nói những lời như vậy trước mặt nam nhân.
Đường Đa Lệnh im lặng, y không biết Phương Ninh thật sự đã yêu Kim Đao Sai, hay chỉ là để thỏa mãn mơ ước lúc nhỏ của mình.
“Phương tiểu thư, ta cảm thấy hôn nhân có quan hệ tới hạnh phúc của một đời người, cho nên nhất định phải thận trọng.” Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn phải nói ra. Thời đại này phái nữ không được tự do như thế giới kia của y, tuy quan phủ cũng cho phép ly hôn, nhưng trên cơ bản, trừ khi nữ nhân bị nhà chồng vứt bỏ thì không có cách nào rời đi, cho dù hôn nhân không hạnh phúc.
“Ừ, ta rất thận trọng mà. Chẳng lẽ A Đường cảm thấy Kim đại ca không phải là một người tốt để cưới?”
“A, hắn đương nhiên rất tốt, chỉ là…” Chỉ là hắn thích nam nhân chứ không phải nữ nhân! Đường Đa Lệnh hận không thể vả cho mình một cái, y làm gì thì làm cũng đừng nên quăng mình vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy chứ.
“Ta hiểu ý của ngươi.” Phương Ninh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc lại kiên định dị thường, “Nhưng ta không rõ, nam nhân cùng nam nhân sao có thể cùng nhau cả đời được? Sinh con dưỡng cái, tương nhu dĩ mạt 1, mấy cái này chỉ có nữ nhân mới làm được thôi.”
Đường Đa Lệnh há to miệng, lại không nói nên lời, vấn đề này y nên trả lời thế nào đây?
Phương Ninh lại cúi đầu, cắn môi, “Ta cũng không tin, ta sẽ không bằng những… nam nhân thúi đó.”
Đường Đa Lệnh vẫn không nói gì. Y rất muốn nói với Phương Ninh, cái này không phải chuyện ai hơn ai. Lựa chọn cuối cùng của Quyên Tử, nam nhân già nua nhiều tiền kia tốt hơn y sao chứ?
“Bọn họ đều nói, chỉ cần ta có thể làm một thê tử tốt, một mẫu thân tốt, khiến cho Kim đại ca hiểu được nữ nhân ôn nhu hiền lành thế nào, nhất định có thể lấy được lòng của hắn.” Phương Ninh nhỏ giọng nói, như là đang thị uy, hay cũng như là động viên cho chính mình.
Đường Đa Lệnh biết rõ, bọn họ trong miệng của nàng chính là người nhà của nàng, những người nhà hy vọng Thừa Thiên Môn và Phương gia sẽ có quan hệ thông gia. Nhưng những người này có nhà tâm lý học ở nhà sao? Bọn họ có biết muốn chuyển đổi tính hướng của một người là chuyện khó khăn cỡ nào không?
Y ngẩng đầu nhìn Phương Ninh, chỉ thấy cả khuôn mặt của nàng hồng như hoa đào, lập tức thấy không đành lòng – một nữ hài hoạt bát khoái hoạt như vậy lại bị nhốt trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, sẽ kết thúc thế nào đây.
“Phương tiểu thư, có một số việc ta vốn không nên nói, nhưng mà… Ta nghĩ hôn nhân là chuyện của hai người, ngươi trước tiên hãy xác định suy nghĩ của Kim đại ca rồi mới quyết định, vậy sẽ tốt hơn. Nữ hài tử vẫn nên tìm nam nhân đối xử tốt với mình.”
Phương Ninh lại ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, “Kim đại ca đã đồng ý rồi. Cho nên ta nghĩ, trong lòng hắn có lẽ vẫn có ta. Nếu không sao hắn không cưới những nữ nhân khác lại nhất định phải lấy ta?”
“À, hắn đã đồng ý?” Đường Đa Lệnh sững sờ, chẳng lẽ đúng như lời Hoa Tương Dung nói, việc hôn sự này cũng có thể mang đến nhiều chuyện tốt cho Kim Đao Sai, nên hắn sẽ không cự tuyệt?
“A Đường, ngươi có phải không muốn ta gả cho Kim đại ca hay không?” Phương Ninh đột nhiên hỏi.
May là lúc này Đường Đa Lệnh không có ăn cái gì, nếu không nhất định sẽ bị sặc chết.
“Sao lại không muốn? Ta chỉ hy vọng… Hai người các ngươi có thể hạnh phúc.”
“Nhưng mà… Bọn họ đều nói ngươi và Kim đại ca… là quan hệ đó…” Phương Ninh lại cúi đầu xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Đường Đa Lệnh cười khổ nói: “Ngươi không nên nghe người khác nói bậy. Ta và Kim đại ca chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, hắn cũng có rất nhiều bằng hữu vậy mà, không phải sao?”
“Thật sao? A Đường ngươi thật sự sẽ không tranh Kim đại ca với ta sao?” Phương Ninh cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
“Đương nhiên là không!” Đường Đa Lệnh tức giận muốn lệch mũi, y sao lại lưu lạc đến nỗi phải tranh nam nhân với nữ nhân rồi hả? Nếu để y biết “Bọn họ” là ai, nhất định sẽ ném bọn họ vào phòng Hoa Tương Dung rồi lăn lăn lăn, xong rồi ném vào phòng của Ngọc Liên Hoàn lăn lăn lăn…
“Nhưng Kim đại ca đối xử rất tốt với ngươi, ngươi còn có thể làm vằn thắn… ” Mắt Phương Ninh lại chớp chớp, có chút vui sướng lại có chút nghi ngờ.
“Ây, ngươi còn nhớ A Ngọc không?” Đường Đa Lệnh cũng không muốn bị Phương Ninh xem là tình địch.
“Ừm, là sư đệ của ngươi.”
“Ta còn có một sư đệ nữa, gọi là A Hoa, chúng ta ở cùng một chỗ. Ta nói là… Người ta thích chính là bọn họ, không phải Kim đại ca.” Thật không ngờ, y lại nói ra những lời này dưới tình hình như vậy.
Con mắt Phương Ninh chậm rãi trợn to, miệng cũng chầm chậm mở lớn, “Ngươi thích người vừa rồi? Sao có thể như vậy? Hắn không đẹp mắt như Kim đại ca, lại nhỏ mọn như vậy, sao ngươi lại thích hắn chứ không thích Kim đại ca?”
Đường Đa Lệnh thầm nghĩ ngươi đập đầu xuống đất đi, vị pretty girl này rốt cuộc muốn y làm sao chứ?
“Hắc hắc, có câu châm ngôn nói, cải trắng và cỏ dại đều có điểm đáng yêu. Cho nên, Phương tiểu thư thích chính là cải trắng, ta thích chính là cỏ.” Đường Đa Lệnh chỉ có thể giải thích như thế.
Phương Ninh cũng phát giác lời của mình có vấn đề, nhanh chóng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cải trắng và cỏ cái nào cũng có điểm đáng yêu. Nhưng mà, ta có thể thích cỏ, còn ngươi thích cải trắng hay không?” Phương Ninh đỏ mặt nói, “Ta không thích cải trắng, cái trắng ăn nhiều sẽ… Hì hì.”
Đường Đa Lệnh cũng cười ha ha: “Được chứ, vậy ta thích cải trắng, còn ngươi thích rau nha.” Kỳ thật cũng như nhau thôi, ăn phải hai tên đáng ghét kia bụng cũng khó tiêu gần chết
Cuối cùng cũng tiễn Phương Ninh vô cùng cao hứng đi mất. Đường Đa Lệnh quay về tiểu viện, đối mặt với hai đôi mắt không có thiện ý.
“Thật sự là lợi hại, Kim phu nhân tương lai cũng bị ngươi câu dẫn rồi.” Ngữ khí của Ngọc Liên Hoàn ê ẩm.
“Đừng đoán mò, chuyện này có thể làm xấu danh dự của Phương tiểu thư đó.” Đầu năm nay mấy cái scandal trai gái này chẳng giúp ngươi nổi tiếng hơn, mà ngược lại có khả năng làm ngươi chết vì tức nhiều hơn.
“A Đường nói rất đúng. Quan hệ thông gia giữa Phương gia và Thừa Thiên Môn sắp thành rồi, bất kể là lời nói hoặc việc làm nào làm ảnh hưởng tới Phương tiểu thư danh dự đều không không khôn ngoan, tốt nhất là đừng làm liên lụy tới chúng ta.” Lời này của Hoa Tương Dung nếu là nói với Ngọc Liên Hoàn, không bằng nói là đang cảnh cáo Đường Đa Lệnh.
Đường Đa Lệnh đương nhiên cũng nghe rõ, trừng mắt liếc hắn một cái, “Các ngươi không cần phức tạp lên thế. Ta chỉ không muốn Phương tiểu thư sẽ hối hận trong tương lai, lúc này cũng không thể ly hôn dễ dàng, cách duy nhất là gánh chịu đau khổ thôi.”
“Ngươi mềm lòng quá đấy.” Hoa Tương Dung cũng không lùi bước vì cái trừng mắt của y, tiếp tục dạy dỗ. “Chuyện hôn sự này là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, lời nói của ngươi ai sẽ nghe đây? Ngươi lại có lập trường gì để phản đối? Gây chuyện không tốt, người khác lại nghĩ ngươi có lòng ghen ghét cố ý phá hỏng mọi chuyện, đến lúc đó dù là Kim Đao Sai hay Phương đại tiểu thư, cũng không có ai nói tốt cho ngươi đâu.”
“A Đường, chuyện này ngươi cứ nghe A Hoa đi. Chuyện không nên quản thì đừng có quản, coi chừng rước lấy họa vào thân.” Lần này Ngọc Liên Hoàn không chống đối với Hoa Tương Dung.
“Ai, ta hiểu, ta hiểu.” Đường Đa Lệnh cũng không có tấm lòng cao thượng để hy sinh chính mình vì hạnh phúc của người khác, chỉ riêng biểu hiện chấp nhất của Phương Ninh cũng đủ để làm y rút lui rồi.
Nói về Phương Ninh, ôm vằn thắn làm lần đầu tiên của mình về chỗ ở tại Thừa Thiên Môn, “Nhũ mẫu, nhũ mẫu, ngươi nhanh đến xem nè, ta cũng biết làm vằn thắn rồi!”
“Đại tiểu thư, ngài đã trở về. Về sau nên tránh đi tới nơi đó một mình, nếu để cho người khác biết cũng không hay.” Nhũ mẫu mập mạp nhanh chóng ra đón.
“Sợ gì chứ, mọi người ai cũng biết A Đường thích nam nhân chứ không phải nữ nhân.”
“Ai nha, nam nhân dầu gì cũng là nam nhân mà. A, tiểu thư, ngài sao lại xưng hô như vậy với một nam nhân chứ?” Xưng hô thân mật quá mức như vậy, nếu để người khác biết cũng không tốt.
Phương Ninh bĩu môi, “Kim đại ca cũng gọi hắn vậy mà. Không nói mấy cái này nữa, nhũ mẫu, ngươi nhanh đến xem vằn thắn của ta làm nè.” Phương Ninh mở hộp cơm đặt trên bàn ra.
“Cái này… là vằn thắn hả?” Nhũ mẫu có chút chần chờ, mấy cái này đúng là thứ mà người ở thành Lâm Dương vẫn gọi là vằn thắn sao? Bất quá nhìn thì biết là do đại tiểu thư làm, không khác lắm so với hầu bao nàng thêu.
“Ừ, là vằn thắn đó.” Phương Ninh nhìn nhìn vẻ mặt của nhũ mẫu, nhếch miệng nói: “A Đường nói, ta chỉ học trong chốc lát, có thể làm được như vậy là tốt lắm rồi, khi thuần thục rồi có thể làm tốt hơn nữa.”
“Ha ha, chuyện đó là đương nhiên, quen tay thì làm tốt thôi. Nhưng mà, tiểu thư thật sự muốn nấu mấy cái…vằn thắn.. này cho Kim môn chủ ăn?”
“Không nấu mấy cái này thì nấu cái gì?”
“Ai, tiểu thư à, ngài cũng không nên quên, lần này ngài tới đây với mục đích là muốn từ trên xuống dưới Thừa Thiên Môn nhận ra ngài rất xứng đáng với danh phận môn chủ phu nhân. Nhưng ngài lại làm những vật này cho Kim môn chủ ăn, còn nói là do mình tự làm, người khác biết sẽ nói sao đây?” Nhũ mẫu rất sốt ruột, đại tiểu thư cũng không ngốc, sao lại không hiểu được điều này chứ?
“Vậy làm sao giờ? Bây giờ ta gói cái nào cũng ra dạng này hết.” Phương Ninh lại bĩu môi, niềm tự hào khi học ở Đoạn Bối Sơn đã bị nhũ mẫu đánh tan thành mây khói hết.
“Ngài muốn lấy lòng Kim môn chủ cũng không nhất thiết phải cần vằn thắn, lát nữa nhũ mẫu sẽ đi nấu canh hạt sen với đậu đỏ, tiệc tối nay sẽ ăn cái này.”
“Nhưng cái đó không phải do ta nấu.”
“Đứa nhỏ ngốc, trong nội viện của chúng ta có phòng bếp nhỏ, ngài không nói, ta không nói, ai sẽ biết được không phải do ngài làm?” Nhũ mẫu nhỏ giọng cười.
“Nhưng A Đường nói, làm vậy không tốt. Kim đại ca cần tâm ý của ta, dùng cái của người khác để thay thế vậy không tốt.” Phương Ninh nhỏ giọng thầm nói.
“Tiểu thư à, ngài không nên trách nhũ mẫu lải nhải. Ngài quá thật lòng đi, người khác nói gì ngài cũng tin. Ngài không nghĩ là vị Đường lão bản kia sẽ thật lòng muốn tốt cho ngài chứ? Hắn ước gì Kim môn chủ ghét bỏ ngài thì có.”
“Không có đâu! A Đường có người mình thích rồi, không phải Kim đại ca.”
“Đứa nhỏ này, sao lời nào hắn nói ngài cũng tin vậy?” Nhũ mẫu vừa cười vừa nói, “Hơn nữa, cho dù hắn thực sự thích người nào rồi, người đó có thể so được với Kim môn chủ sao? Có nhiều nam nhân giống nữ nhân lắm, chỉ cần có thể được vinh hoa phú quý, chuyện gì cũng dám làm…”
Phương Ninh có chút hoảng hốt, vậy Phương gia bọn họ cố gắng vậy để được cái gì chứ?
Tương du dĩ mạt: Nguyên văn được trích trong ” Sông cạn, cá ngoi ngóp trên cạn, dùng nước bọt, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn,không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, Dự Nghiêu đối với hắn không ác độc như vậy. Không bằng cả hai cùng quên và tạo nên 1 con đường riêng.” Nước suối đã cạn, để bảo toàn tính mạng, hai con cá dùng nước miếng thấm ướt nhau. Vì von như người một nhà cùng nhau chung vai trong hoàn cản khốn khó, dùng sức lực ít ỏi giúp đỡ lẫn nhau, kéo dài tính mạng.