Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 53

Trong phòng giam, người mặc áo đen bị Đường Đa Lệnh đánh ngất rốt cuộc đã tỉnh lại, hắn bò người lên, bụm lấy phần gáy, oán giận nói: “Là ai nói Đường lão bản nhu nhược như nữ nhân vậy chứ? Lực tay còn mạnh hơn của ta nữa. Không chờ ta nói xong đã bỏ chạy, muốn làm gì đây? Mang môn chủ phu nhân tương lai bỏ trốn sao?”

Bên ngoài, Đường Đa Lệnh đã sớm ném người áo đen thần bí này ra ngoài chín tầng mây, y khẩn trương nhìn Mạnh đường chủ đang mài kiếm soàn soạt, đưa tay đỡ phía sau, “Ngươi chạy trước đi, ta cản đằng sau cho!” Không thể ngờ được Đường Đa Lệnh hắn cũng có thời khắc anh hùng như thế.

Đáng tiếc phía sau hắn không phải là cô Quyên Tử luôn tin rằng đàn ông phải chăm sóc phụ nữ, mà là Phương Ninh can đảm luôn tự nhận mình tài cao, nàng lập tức nũng nịu một câu, “Ta không phải là loại người không có nghĩa khí như thế! Muốn chạy thì cùng chạy! Muốn chết thì cùng chết!”

Đường Đa Lệnh cảm thấy đau đầu. Theo suy nghĩ của y, một mình đối địch, đánh không lại thì nghĩ cách trốn — y cũng không thấy chuyện này có gì mất mặt. Nhưng nếu là vị “nữ anh hùng” dễ dàng đánh nhau thành nghiện này, làm không tốt thì thật sự sẽ cùng chết mất.

Mạnh đường chủ cũng không đồng ý với cách nghĩ của Phương Ninh, hắn cười âm hiểm, “Muốn chạy thì không dễ dàng vậy, nhưng muốn chết thì rất dễ, ta rất vui lòng thực hiện cho các ngươi.”

Đường Đa Lệnh nhìn trường kiếm trong tay Mạnh đường chủ ứa mồ hôi lạnh, y chưa bao giờ ý thức được mình cách cái chết gần đến thế trong lúc tỉnh táo — lần chính thức gặp gỡ tử thần kia y hoàn toàn không có chuẩn bị. Mà ngay cả lần trước y đối mặt với Hạ Cô Phong cũng không căng thẳng như vậy, vì khi đó y còn tưởng đối phương là Ngọc Liên Hoàn võ công thấp kém.

Thật ra Mạnh đường chủ cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ cầm kiếm lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm. Thứ nhất vì Các chủ muốn bắt sống hai người này để dụ bọn Hoa Tương Dung, thứ hai là Vương Ngũ trước mặt mặc dù không oai hùng như lúc trước, nhưng dù sao cũng là ám vệ trong trăm có một của Các chủ, hơn nữa một người thì có thể đánh, giờ lại có thêm Phương đại tiểu thư, một chọi hai, không biết có thể thắng hay không.

Mạnh đường chủ cũng có chút hối hận, nếu không phải tại hắn tham công sốt ruột, muốn một mình vạch trần bộ mặt thật của Đinh Lý, cũng không rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như giờ. Nếu hắn bắt không được hai người này, hoặc là Đinh Lý ở trong đột nhiên chạy tới giúp đỡ thì phải làm sao bây giờ?

Hả? Kì lạ, Đinh Lý đâu rồi? Nếu hắn đã thả hai người này ra, lẽ ra phải nghĩ cách đưa hai người này ra ngoài hoặc ẩn núp, không lẽ lại thả cho bọn họ đi đi lại lại ở nơi bốn bề nguy hiểm như thế này à?

Mạnh đường chủ đột nhiên rùng mình một cái, chẳng lẽ đây là một âm mưu?

Đường Đa Lệnh đã làm xong tư thế đỡ kiếm lại thấy Mạnh đường chủ cầm kiếm mà không ra tay, trên mặt âm tình bất định, như đang tự hỏi điều gì. Trong lòng đang do dự có nên đổi đối sách hay không thì đột nhiên phát hiện không chỉ có một người đang chạy về hướng này, trong lòng lập tức trầm xuống.

Mạnh đường chủ cũng phát hiện, lòng hắn đương nhiên là lập tức vui sướng, dám hiện thân trong Triêu Thiên Các chắc chắn là người một nhà. “Ha ha, vậy là tốt rồi, các ngươi không cần lo lắng nữa.”

“Vì sao lại không lo lắng? Ngươi tưởng là đồng lõa của ngươi tới sao?” Một giọng nói đầy trào phúng vang lên.

“Ngươi… Hóa ra là Mạch đường chủ, câu này của ngươi là có ý gì?” Mạnh đường chủ thấy người nói chuyện với mình đúng là một đồng bạn khác, tâm vừa treo lên lại rơi xuống, người này tuy có chút không hòa thuận với hắn, nhưng chắc chắn không phải là gian tế của Thừa Thiên Môn.

“Ha ha, không có ý gì, chỉ là không rõ Mạnh đường chủ bảo hai tên tù nhân này không cần lo lắng cái gì.” Mạch đường chủ cũng là một trong 4 người đi theo Hạ Cô Phong ngày ấy, giờ đang liếc nhìn lớp ngụy trang của Phương Ninh và Đường Đa Lệnh.

“A, thì là để hai người bọn họ không cần lo chuyện phải chạy trốn như thế nào nữa. Có hai vị đường chủ liên thủ với ta, bọn họ sao có thể chạy trốn được nữa?” Mạnh đường chủ cảm nhận được địch ý của Mạch đường chủ với hắn, liền đưa mắt chuyển qua vị đường chủ khác, lại lập tức hoảng sợ. “Đinh Lý, là ngươi!”

Đường Đa Lệnh cũng kinh ngạc nhìn Đinh đường chủ từng bị y đánh ngất kia, nhưng đối phương lại như chưa từng gặp y, chỉ mỉm cười với Mạnh đường chủ.

“Đinh Lý, tên phản đồ này! Ngươi còn dám xuất hiện hả?” Mạnh đường chủ vừa mắng vừa nghĩ, họ Mạch và họ Đinh này sao lại ở cùng với nhau? Lúc này bọn họ ra đây để làm gì?

“Mạnh đường chủ, câu này của ngươi là sao? Đinh đường chủ sao có thể giống ngươi. Hắn là trụ cột của Triêu Thiên Các, sao ngươi có thể tùy tiện nhục mạ hắn như vậy?” Mạch đường chủ nhíu mày.

“Ta không nhục mạ, ta nói đúng sự thật!” Mạnh đường chủ lấy trường kiếm chỉ thẳng vào giữa Đường Đa Lệnh và Phương NInh, “Hắn lén cho hai người này chạy, muốn phá hỏng đại kế của Các chủ, không phải phản đồ thì là cái gì?”

Đinh Lý cũng nhíu mày, “Mạnh đường chủ nói ta thả hai người này chạy, không biết có chứng cứ gì không? Đinh mỗ không biết mình có tội danh đó đấy.”

“Ha ha, ngươi nhất định không nghĩ ra, ta đã sớm hoài nghi ngươi có dị tâm, nên luôn âm thầm giám thị ngươi. Đêm nay ta phát hiện ngươi cầm theo vài thứ lén lén lút lút đi về phía bên này, trong lòng thấy kì quái, ở đây chỉ có nhà tù, không có tiểu tình nhân của Đinh đường chủ, Đinh đường chủ vậy là muốn đến trộm ai? Vì thế ta liền vụng trộm theo sát, kết quả phát hiện hai người họ. Đinh đường chủ, ngươi cũng đừng nói với ta đây chỉ là trùng hợp.” Mạnh đường chủ vui sướng cười nói, bây giờ coi như hắn đã nắm được 7 phần của Đinh Lý rồi.

“Mạnh đường chủ nói thật buồn cười, nếu ta lén để hai người này chạy, sao không hộ tống bọn họ tới nơi an toàn mà lại để bọn họ chạy tới cố ý gặp Mạnh đường chủ chứ? Mạnh đường chủ, ngươi cũng đừng nói với ta đây chỉ là trùng hợp.” Đinh Lý không chút hoang mang phản kích lại.

Đường Đa Lệnh nghĩ, nếu không phải y bất ngờ đánh ngất vị Đinh đường chủ này, nói không chừng Đinh đường chủ này thật sự sẽ bị vị Mạnh đường chủ này bắt gặp, vậy vị Đinh đường chủ này rốt cuộc là địch hay là bạn?

“Ngươi đừng có nói xạo, là ngươi để cho bọn họ chạy, là ngươi muốn âm thầm giúp Thừa Thiên Môn đối phó với Triêu Thiên Các chúng ta!” Mạnh đường chủ kêu lên, đây là một cơ hội tốt trời ban cho, hắn nhất định phải đâm cái tên được Các chủ coi trọng này.

“Mạnh đường chủ, sự thật là ngươi hoàn toàn không tận mắt thấy Đinh đường chủ cho hai tên tù nhân này trốn thoát, nhưng ta và Đinh đường chủ lại tận mắt thấy ngươi và bằng hữu cũ trò chuyện vui vẻ với nhau, đúng là người đầy tình cảm nhỉ.” Mạch đường chủ nói bằng giọng tán thưởng.

Sắc mặt của Mạnh đường chủ lại thay đổi, “Mạch đường chủ nói bậy gì đó? Ta với người này dù vào Các cùng một lúc nhưng chưa từng có giao tình, sao là bằng hữu cũ được? Huống chi hắn là phản đồ, ta với hắn có chuyện gì hay để nói?”

“Vậy lúc nãy các ngươi đang làm gì đó?” Mạch đường chủ hỏi tiếp, nhưng trên mặt không có chút thắc mắc nào.

“Ta đương nhiên là chuẩn bị bắt bọn họ về chứ gì nữa!” Mạnh đường chủ rất tức giận, hắn đường đường là đường chủ của Triêu Thiên Các, còn có thể làm gì với hai tên tù nhân của Thừa Thiên Môn chứ?

“Bắt về? Ta mới cùng Mạch đường chủ đi xem xét phòng giam, người trông coi ở đó đã chết được một lúc rồi, nói cách khác, hai người này trốn tới đây cũng được một thời gian rồi.” Mắt Đinh Lý đánh giá Đường Đa Lệnh và Phương Ninh, “Thời gian lâu thế, Mạnh đường chủ vẫn không thể bắt hai người này về, trên người họ cũng không bị thương gì, thật khiến người ta thấy lạ nha.”

“Đúng vậy, Mạnh đường chủ có thể giải thích nghi hoặc cho chúng ta được hay không?” Mạch đường chủ cũng làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

“Ta, ta…” Mặt Mạnh đường chủ giận tới đỏ lên, hắn có thể giải thích là mình mới gặp hai người này, nhưng giải thích nguyên nhân mình mãi không ra tay thế nào đây? Chẳng lẽ thừa nhận mình sợ đánh không lại hai người này sao?

“Ta, ta đây không phải sợ nhất thời mạnh tay giết bọn chúng hay sao chứ, Các chủ cũng đã nói muốn giữ người sống mà.” Mạnh đường chủ rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái cớ.

“Ha ha, sao chúng ta lại quên chứ, Mạnh đường chủ là thần công vô địch mà ta.” Mạch đường chủ nở nụ cười.

Mặt Mạnh đường chủ càng đỏ hơn. Thật ra hắn nhờ nịnh bợ mới thăng được lên tới đây, trong bốn đường chủ, võ công của hắn là kém nhất, cho nên mới bị Mạch đường chủ già như vậy xem thường tư cách. Mà khi hắn nhìn thấy trong mắt của Đinh Lý cũng lộ ra nụ cười trào phúng, lửa giận của hắn không thể khống chế được nữa.

“Toàn bộ đều do ngươi giở trò! Là ngươi thả bọn chúng ra, rồi cố ý cho bọn họ gặp ta, rồi lừa Mạch đường chủ đi cùng với ngươi, muốn vu cho ta tội thông đồng với địch? Đinh Lý, ngươi thật quá hèn hạ!” Hơn nữa còn kêu Mạch đường chủ ghét mình nữa chứ, thật quá hèn hạ!

Người trở mặt đầu tiên lại là Mạch đường chủ, “Mạnh đường chủ, giờ ngươi thật đang trách oan người tốt đó. Là ta phát hiện hôm nay ngươi cứ lén lén lút lút, liền âm thầm để ý, sau đó trên đường lại gặp Đinh đường chủ, rồi mới bảo hắn cùng tới xem. Ta cũng lo mình sẽ trách oan người tốt mà. Nói theo lời của ngươi, vậy là ta cố ý muốn vu tội cho ngươi?”

Đinh Lý lập tức âm thầm ca ngợi một tiếng, “Mạnh đường chủ, dù cái này thật là âm mưu do ta tạo ra, nhưng ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể biết trên đường chạy trốn hai người này có thể gặp Mạnh đường chủ chứ? Rồi sao có thể biết Mạnh đường chủ sẽ cố kỵ giao tình ngày xưa mà không đành lòng bắt người chứ?”

“Ta không có giao tình với hắn!” Mạnh đường chủ tức giận kêu to.

“Đinh đường chủ, ngươi nói chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây?” Mạch đường chủ hoàn toàn không quan tâm Mạnh đường chủ gào thét thế nào.

“Thật ra chúng ta cũng không thấy tận mắt Mạnh đường chủ cho hai tên tù nhân này chạy, cũng không thể cứ định tội cho hắn như vậy.” Đinh Lý nói rất công bằng, “Ta thấy tạm thời vẫn nên giam bọn họ lại, chờ Các chủ luyện công xong rồi lại bẩm báo.”

“Ừ, nói có lý, ai đúng ai sai cứ để Các chủ định đoạt.” Mạch đường chủ thỏa mãn sờ râu trên miệng.

Sắc mặt Mạnh đường chủ trắng bệch, hắn sao không rõ hai kẻ thù chính trị này có ý gì chứ. Hạ Các chủ lòng dạ hẹp hòi, tính tình còn đa nghi hơn Hoa Các chủ tiền nhiệm, lúc thanh trừ đồng đảng tiền nhiệm, chỉ cần là người hắn hoài nghi có dị tâm là giết hết toàn bộ, có thể nói là thà giết lầm một ngàn còn hơn bỏ sót một người.

Bị hai người đường chủ hết sức quan trọng trong mắt Hạ Các chủ cùng tố cáo, cho dù Hạ Cô Phong có thật không tin hắn là phản đồ đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ dùng hắn để giết gà dọa khỉ. Mạnh đường chủ lúc này càng hối hận, sao hắn lại không nghĩ như Mạch đường chủ gọi nhiều người tới để làm chứng chứ? Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn.

“Bọn hắn đang làm gì vậy?” Phương Ninh nhỏ giọng hỏi, lần đầu nàng gặp cục diện như thế này, thật là quá mức quỷ dị.

“Giờ bọn họ đang chó cắn chó.” Đường Đa Lệnh bình luận rất đúng trọng tâm.

“Chúng ta nên làm gì giờ?”

“Chúng ta…” Đường Đa Lệnh nhìn bốn phía, ba vị sát thủ cấp cao này tuy đang bận chó cắn chó, nhưng khi hai người bọn họ muốn chạy trốn, tất sẽ hợp tác với nhau cùng tấn công, có thể nói là tuyệt đường sinh sống.

“Ai, chúng ta ở đây xem chó cắn chó thôi.”

Tốt nhất ba người này cắn nhau bắn lửa, cắn nhau văng thuốc súng, sau đó cắn chết nhau luôn đi, vậy hắn và Phương Ninh có thể chạy trốn dễ dàng. Rơi vào đường cùng, Đường Đa Lệnh bắt đầu tự sướng với mộng đẹp.

Đột nhiên một tiếng la thật lớn đánh nát mộng đẹp của y.

“Ngươi nói đi! Rốt cuộc là ai thả các ngươi ra? Có phải là tên khốn họ Đinh kia không?” Mạnh đường chủ trợn mắt nhìn y, trường kiếm trong tay chỉ cách ngực y không xa, tựa hồ nếu y nói không phải liền giết chết.
Bình Luận (0)
Comment