Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 60

Ngọc Liên Hoàn giật giật áo bào đỏ trên người mình, “A Đường, sao ba người chúng ta đều mặc đồ tân lang hết vậy?”

Đường Đa Lệnh đỏ mặt, “Hừ, ngươi muốn đội mũ phượng khăn quàng của tân nương ta cũng không ngại.”

“Ha ha, ta mặc thế này là đẹp rồi. Ồ, A Đường giờ nhìn lại cũng anh tuấn không ít đó chứ.” Ngọc Liên Hoàn vừa nói vừa thừa cơ sờ soạng trên mặt Đường Đa Lệnh một cái.

Mặt Đường Đa Lệnh càng đỏ hơn, “Hừ, trước khi ta xuyên việt thì khi trưởng thành cũng không khác ngươi là bao đâu.” Tuy kém hơn một chút, nhưng vẫn đẹp trai hơn thân thể này một chút. Nghĩ tới đây, Đường Đa Lệnh lại nhịn không được thầm mắng tên khốn thần tiên một câu.

“Chỉ cần là A Đường, dù trưởng thành thành hình dáng thế nào ta cũng muốn hết.” Hoa Tương Dung cũng thừa cơ sờ soạng một tí.

“Hai người các ngươi làm cái gì vậy?” Mặt Đường Đa Lệnh đã đỏ tới mức giống như màu đỏ của áo bào trên người.

“Ba người các ngươi làm cái gì vậy?” Ngữ khí khác với ngữ khí xấu hổ xen chút tức giận của Đường Đa Lệnh vang lên, câu nói này lại là đầy tức giận lẫn chút phẫn nộ, “Liếc mắt đưa tình thì phải đợi buổi tối hiểu không? Ở ngoài đang chờ các ngươi ra bái đường đó, còn không đi ra nhanh chút đi?”

Đường Đa Lệnh nhìn bóng lưng ra đi trong giận dữ kia hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu hỏi hai người sau lưng, “Mấy người lại bắt nạt Lý đường chủ rồi hả?”

Hoa Tương Dung lắc đầu, “Gần đây đâu có để ý tới hắn? Chẳng lẽ A Đường lại trêu chọc hắn, khiến hắn lại động tâm tư không nên động, cho nên mới phải oán trách như thế?”

“Nói bậy! Ta giờ thấy hai huynh đệ hắn là đi vòng qua, sao chọc hắn được?”

Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn tức thì trầm xuống, “Hừ, ai cần quan tâm hắn bị cái khỉ gì, dám quậy trong ngày đại hỉ của chúng ta, không muốn bắt nạt cũng phải bắt nạt rồi.”

“Xùy xùy xùy!” Đường Đa Lệnh xùy liên tục mấy tiếng, “Biết ngày hôm nay là đại hỉ còn nói mấy điềm xấu này hả? Nhớ kỹ, hòa khí sinh tài*…. Á, không đúng, phải là…” Phải là cái gì nhỉ?

*Hòa khí sinh tài: Đối xử với mọi người thật tốt thì mới giàu được.

Hoa Tương Dung đi tới gần, ôm vai cả hai người, cười nói: “Là bạch đầu giai lão*.”

*Bạch đầu giai lão: Sống tới lúc già, đầu trắng bạc phơ

“Ha ha, đúng vậy, là bạch đầu giai lão.” Ngọc Liên Hoàn cũng nở nụ cười.

Đường Đa Lệnh lại đỏ mặt, “Á, đúng vậy đó, đúng vậy đó… Chúng ta đi nhanh đi, không Lý đường chủ lại nóng nảy nữa giờ.”

Trước khi ra cửa, Ngọc Liên Hoàn lại giật giật áo bào đỏ trên người hỏi Hoa Tương Dung, “Ta nói nè, chúng ta vậy là cưới A Đường hay là gả cho A Đường nhỉ?”

“Hắc hắc, là lấy hay là gả còn phải xem hành động thực tế.”

Ngọc Liên Hoàn cũng hiểu rõ mà cười cười, “Đêm nay cùng nhau cố gắng nha.”

Lý Đinh nhìn ba người ăn mặc giống nhau phía trước cười nói: “Ba tân lang đứng cùng một chỗ bái đường, chuyện này đúng thật là chuyện lạ.”

“Chuyện này có gì mắc cười chứ?” Vẻ mặt của Lý Giáp vẫn oán giận như trước.

“Này, ca, chuyện xử lý hôm nay là việc vui chứ không phải lễ tang…”

Lý Giáp hung hăng nhìn chằm chằm vào chú rể đứng giữa, nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, người kia là đại cừu nhân lâu đời của Lý gia chúng ta, cả đời này của ca ngươi đã bị hủy trong tay hắn rồi.”

Sắc mặt của Lý Đinh cũng bắt đầu oán giận.., “Đúng thế, đúng thế, đời này của ta cũng bị hủy trên tay hắn rồi.”

Hắn vốn cũng được coi là người đàn ông độc thân vàng nóng bỏng nhất trong Thừa Thiên Môn, nhưng từ khi có cái biệt danh Đinh Một Đấm kia thì những đại cô nương trước kia ném mị nhãn cho hắn, hôm nay chỉ vứt qua ánh mắt xem thường.

Tâm tư của Kim Đao Sai lúc này phức tạp tới nỗi cả hắn cũng không nói rõ, nhưng hắn cũng biết khắc chế thật tốt, trên mặt vẫn luôn vân đạm phong khinh, vẻ mặt hòa ái dễ gần, cứ như người ngày hôm nay kết hôn thật sự là đệ đệ của hắn vậy.

Phương Ninh ở bên cạnh mặt đỏ bừng, chắc là đang tưởng tượng lúc mình xuất giá, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc Kim Đao Sai một cái, mỗi lần liếc đều khiến mặt đỏ thêm một chút.

Kim Đao Sai cũng không dám nhìn nàng, đành phải nhìn Triệu Ất đứng bên kia, lại thấy Triệu Ất cũng đang có điều suy nghĩ nhìn ba tân lang.

“Sao thế, lão Triệu cũng động lòng muốn lập gia đình rồi hả?”

Triệu Ất phục hồi tinh thần lại, ngược lại không có chút nhăn nhó gì, “Vâng, cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.”

“À, có người lọt vào mắt chưa? Nếu chưa có, ta có thể chú ý giúp ngươi.”

“Triệu đường chủ muốn tìm lão bà? Phương gia chúng ta vừa lúc có..” Đôi mắt Phương Ninh sáng ngời, đống tranh cuộn mỹ nữ của nàng vẫn chưa kịp chào hàng mà.

“À, không vội không vôi, thật ra ta…” Triệu Ất luôn ổn trọng lại khó có lúc luống cuống.

“Thật ra cái gì?” Kim Đao Sai truy vấn.

“Thật ra ta đang muốn tới chỗ Lý đường chủ nhìn xem có gì cần giúp đỡ không. Môn chủ, thuộc hạ xin cáo lui.”

Triệu Ất vẻ mặt nghiêm túc đi thẳng. Phương Ninh lập tức tức giận nói: “Có ý gì vậy? Chẳng lẽ cô nương của Phương gia chúng ta không tốt sao? Vì sao người trong Thừa Thiên Môn các ngươi đều không chờ ta nói xong đã chạy đi vậy?”

“Chuyện này hả… Chắc là những cô nương này tốt quá, bọn họ thấy mình không trèo cao nổi đó…” Kim Đao Sai xấu hổ cười nói, nghĩ thầm: “Ngươi đều mang tới những tỷ muội thổi bay thính đường, làm banh phòng bếp, ai mà dám muốn chứ?”

“Vậy sao, ta về lựa mấy người kém một chút, vậy bọn hắn sẽ trèo tới thôi.”

“…”

Lúc Triệu Ất đi tới bên người Lý Giáp chính là lúc nghe được mấy lời bàn bạc nho nhỏ của huynh đệ Lý gia, nghe được nội dung, hắn càng hoảng sợ.

“Đinh tử, ngươi đừng đi, đừng quên ngoại trừ Đường lão bản, hai người kia đều là loại người tâm ngoan thủ lạt, để bọn họ biết ngươi đi nghe trộm thì coi chừng đấy…”

Lý Giáp quay đầu trừng hắn một cái, “Khỉ gì phải quan tâm tới ngươi?”

Triệu Ất sờ mũi, lại tiếp tục trầm mặc.

Lý Giáp lại vỗ vỗ đệ đệ có chút lo lắng kia, “Cũng không phải báo thù sống chết, bọn họ có thể làm gì ngươi đây? Hơn nữa, nam nhân khi đó có thể lo lắng chuyện khác sao? Dù ngươi có thể nghe được cái gì, hắc hắc, cũng là cơ hội tốt cho ta báo thù.”

“Ừ!” Lý Đinh nhẹ gật đầu, truyền hết chuyện giường chiếu của Đường lão bản ra ngoài, thanh danh của Đường lão bản cũng xong luôn, vậy thì mấy cái miệng thúi về hắn cũng sẽ im hết.

Triệu Ất hít một tiếng, trong lòng âm thầm chia buồn với Lý Đinh.

Bên trong phòng động phòng nến đỏ lập lòe, ánh lên khuôn mặt của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đều lung linh xinh đẹp. Đường Đa Lệnh ngó ngó bên trái, rồi ngó ngó bên phải, nhịn không được mà hì hì cười ngốc — không ngờ Đường Đa Lệnh hắn cũng có lúc được trái ôm phải ấp.

“A Đường, đêm nay ngươi thật sự quyết định cho hai ta cùng lên?” Hoa Tương Dung nhìn bộ dạng cười ngây ngô của y, dịu dàng cười nói.

Tiếng cười ngây ngô của Đường Đa Lệnh két một cái ngừng lại, y đúng là trái ôm phải ấp mỹ nhân, nhưng không phải là mỹ nhân tầm thường.

“Ừ…. Ta nghĩ…. đêm đầu tiên… nặng bên này nhẹ bên kia thì… không tốt…” Đường Đa Lệnh lúc này còn nhăn nhó hơn nữ nhân, dù sao người đại triển hùng phong* cũng không phải là y.

*Đại triển hùng phong: Đại khái hiểu là làm việc lớn =v=, mà ở đây là làm cái kia đấy.

Ngọc Liên Hoàn ở một bên nhịn không được, ôm chầm rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt y, “A Đường, ta thật yêu ngươi chết mất!”

“Chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi.” Đường Đa Lệnh đẩy hắn ra.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Ngọc Liên Hoàn sốt ruột không chịu được hỏi.

“Ta…” Đường Đa Lệnh nhìn hắn, lại quay người nói nhỏ bên tai với Hoa Tương Dung đang nằm.

“A Đường, ngươi làm gì vậy?” Đêm tân hôn lại nặng bên này nhẹ bên kia, Ngọc Liên Hoàn sao có thể cam lòng.

Hoa Tương Dung lại lộ ra nụ cười ranh mãnh, “Lúc ấy ta ở ngoài phòng, làm sao biết được? Sao ngươi không hỏi hắn đi?”

“A Đường, ngươi rốt cuộc muốn hỏi điều gì?” Ngọc Liên Hoàn lại tăng thêm ngữ khí, biểu hiện sự bất mãn của hắn.

Mặt Đường Đa Lệnh lại đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó… Ta và ngươi…. ai trên ai dưới…”

Ngọc Liên Hoàn giận dữ, “Ngươi không nhớ ra thì cũng được đi, nhưng sao lại luôn nghi ngờ ta?”

“Vì…” Thật ra nhìn bề ngoài hơi âm trầm của Hoa Tương Dung, Đường Đa Lệnh nào dám nghĩ đè Hoa Tương Dung dưới mình, nhưng lại không cam lòng chấp nhận sự thật mình là một tiểu thụ thuần.

“Vì ta mạnh hơn ngươi chứ gì nữa.” Hoa Tương Dung không nhanh không chậm quăng thêm mồi lửa.

“Được, vậy tối nay chúng ta đến một lần xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!” Ngọc Liên Hoàn đẩy Đường Đa Lệnh xuống một cái, hắn sẽ dùng hành động thực tế chứng minh xem ai trên ai dưới.

“Chờ một chút! Chờ cái đã…!”

“Ngươi muốn làm gì nữa?”

“Ta, ta sợ có người… ở ngoài nghe lén….” Tuy đã xác định địa vị tiểu thụ duy nhất của mình, nhưng Đường Đa Lệnh vẫn muốn giữ mảnh nội khố cuối cùng của nam nhân*.

*Ý chỉ Đường Đa Lệnh không muốn bị người ngoài biết mình bị đè =))) Nội khố cuối cùng chắc là chỉ lòng danh dự của nam nhân.

“Ngươi không cần lo lắng.” Hoa Tương Dung cũng bò lên giường, “A Ngọc đã sớm hạ dược chung quanh phòng rồi.”

“Á, không được hại người!”

“Hắc hắc, yên tâm, ta không phải hạ độc dược, không chết người đâu, có chết thì cũng ngứa mà chết thôi.”

Ngoài phòng, một bóng người lay động tháo chạy ra ngoài, “Đại ca, ngươi hại chết ta rồi! Triệu đại ca nói rất đúng, góc tường của hai tên hung thần kia đúng là không nghe được!”

Nến đỏ đã cháy một nửa, trên mặt, trên người Đường Đa Lệnh đều đổ đầy mồ hôi, hóa ra chỉ cần làm cùng với người mình thật sự yêu thương, dù là nam hay nữ, cũng khiến cho chuyện này trở nên tuyệt vời.

Y giờ đang nằm trên giường lớn, đôi mắt khép hờ, miệng nhẹ nhàng thở gấp, hai tay nắm chặt chăn, hai chân mở rộng, lộ ra bộ phận ngại ngùng nhất.

Đương nhiên, lúc này Đường Đa Lệnh chẳng thèm thẹn thùng chi nữa, y chỉ mong hai tên nam nhân kia có thể làm y thỏa mãn nhanh một chút.

Thế nhưng, hai tên nam nhân kia lại đang…

“Hoa Tương Dung, giờ nói gì cũng nên cho ta tới trước, lần trước đã để người làm trước rồi!”

“Hừ, lần trước là do ngươi không có tư cách tranh với ta, liên quan gì tới đêm nay?”

“Vậy dựa vào cái gì lại cho ngươi tới trước đêm nay chứ?”

“Chỉ dựa vào chuyện A Đường nói ta lớn ngươi nhỏ! Cho nên ta trước ngươi sau.”

“Hứ! A Đường chỉ nói ngươi lớn tuổi, cho nên bảo ta gọi ngươi là vi huynh, đâu có nói ngươi là vợ lớn ta là vợ bé!”

“Hừ, ai lớn ai nhỏ là dựa vào thực lực, không phải tuổi tác!”

“Được! Vậy giờ chúng ta so xem, so thử Bắc Minh Thần Công của ngươi lợi hại hay là Vạn Độc Thánh Kinh của ta lợi hại?”

“Mấy người rốt cuộc là có làm hay không?” Đường Đa Lệnh nghiến răng nghiến lợi hỏi, ở đây là nơi động phòng của y, không phải sàn thi đấu.

“A Đường chờ không được nữa kìa.”

“Tại ngươi đó, không nên tranh với ta.”

“Không tranh thì sao giờ? Chẳng lẽ cùng lên?”

“À, cái này cũng được…”

“Không thì thử xem?”

Đường Đa Lệnh đột nhiên mở to mắt, ngoại ơi, tưởng hắn là nhựa cao su dẻo chắc!

Bịch! Bịch! Hai người bị quẳng xuống từ trên giường.

“Không cần cãi nữa, ngủ dưới đất hết cho ta!”
Bình Luận (0)
Comment