Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 62

“Phương Đường, mau gọi cha nuôi đi.” Phương Ninh chỉ chỉ Đường Đa Lệnh.

“Cha nuôi.” Âm thanh non nớt của Kim Phương Đường kêu lên chọc cho Đường Đa Lệnh nở ruột nở gan.

“Ha ha, nhanh lại đây để cha nuôi xem có mập thêm hay không nào.” Đường Đa Lệnh cười ha hả kéo Đường bảo bảo vừa trắng vừa tròn vào trong ngực đo nắn, “Ừm, đúng là mập lên thiệt.”

“Hừ, ngày nào cũng tới ăn chùa sao không béo lên được?” Ngọc Liên Hoàn nói xong lại rước phải ánh mắt hằm hằm của Đường Đa Lệnh và Phương Ninh.

“Đi, cha nuôi làm đồ ăn ngon cho con nha.” Đường Đa Lệnh ra oai kéo Đường bảo bảo đi.

Phương Ninh lập tức cười lạnh một cái, “Ghen tỵ nha.” Không thể ngờ được chuyện nàng và Kim đại ca làm không được mà con của họ lại làm được.

“Ai, đã nói không thấy tôm là không thả tép, không ngờ được Kim phu nhân có thể nhẫn tâm quăng con của mình đi.” Hoa Tương Dung ra vẻ buồn bã.

“Nếu không sao nói độc nhất là lòng dạ đàn bà được.” Ngọc Liên Hoàn bỏ thêm một câu.

Phương Ninh biết mình nói không lại hai người kia, lợi dụng bất biến ứng vạn biến, “Hừ, ta biết các ngươi đang ghen tỵ.”

“Sao chúng ta phải ghen tỵ với ngươi?”

“Vì ta có thể sinh nhi tử, còn các ngươi thì không.”

“Thật là mắc cười.” Hoa Tương Dung quay đầu nói với Ngọc Liên Hoàn: “Ngươi có từng thấy con gà trống nào ghen tỵ với gà mái vì nó biết đẻ trứng không?”

“Ta biết là chỉ có mình gà mái thì nó không tự đẻ trứng được đâu.”

“Ngươi, hai tên vô sỉ các ngươi!” Phương Ninh tức giận tới đỏ bừng cả mặt.

“Vô sỉ? Vô sỉ là mấy nữ nhân đã gả cho người ta rồi còn suốt ngày chạy vào nhà nam nhân khác!”

“Là mấy người biết rõ A Đường đã là hoa có chủ rồi còn suốt ngày giới thiệu mấy nữ nhân kém táo lệch dưa cho hắn!”

“Ai nói ta toàn giới thiệu kém táo lệch dưa? Mấy nữ nhân kia ai mà không ôn nhu hiền lành hơn các ngươi chứ?”

“Ha ha, A Hoa, nàng ta nhận rồi kìa! Ta biết ngay nàng ta ngày nào đến đây cũng không có ý tốt mà.”

“Hắc hắc, căn cứ vào luật pháp đương thời, giúp đỡ cho người khác thông *** cũng là trọng tội đấy, Kim phu nhân chẳng lẽ không biết sao?”

“Hứ! Các ngươi đừng nói bậy, đây đâu phải thông ***? Dù A Đường có vừa ý cũng phải cưới hỏi đàng hoàng chứ bộ.” Huống chi A Đường chả vừa ý một ai cả.

“Cưới hỏi đàng hoàng? Kim phu nhân không phải trưởng bối sinh ra A Đường, không thấy mình quản quá nhiều rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Tương Dung bắt đầu dữ tợn.

“Ngươi, các ngươi muốn sao đây?”

“A Hoa, ta thấy chúng ta cũng nên có qua có lại, giới thiệu cho Kim môn chủ mấy tiểu quan tài mạo song toàn xem sao ha?”

“Có lẽ chúng ta nên giới thiệu cho Kim phu nhân mới đúng.”

“Ngươi, các ngươi…” Phương Ninh đã gấp tới độ muốn khóc, hai tên nam nhân này muốn trả thù tới nỗi bó tay rồi.

Cửa ra vào đột nhiên truyền tới một tiếng khóc lớn, “Cha nuôi! Hoa thúc thúc và Ngọc thúc thúc lại bắt nạt mẹ ta nữa này!”

“Hoa Tương Dung! Ngọc Liên Hoàn! Hai người các ngươi tối nay không cần ăn cơm nữa!”

Xem ra, có con trai vẫn rất tốt.

….

“Phương Đường, mau gọi cha nuôi đi.” Kim Đao Sai chỉ chỉ Đường Đa Lệnh.

“Cha nuôi!” Tiếng gọi đầy non nớt càng khiến Đường Đa Lệnh nở ruột nở gan.

“Ai da, tới cho cha nuôi nhìn cái nào, hình như lại cao hơn rồi.” Đường Đa Lệnh đưa tay đo đo, mừng rỡ nói.

Không chờ Ngọc Liên Hoàn châm chọc, Kim Phương Đường đã ngoan ngoãn nói: “Cha nuôi, ta không cao lên vì tới đây ăn chùa mỗi ngày, ta cao lên vì mỗi ngày đều đánh quyền đó.”

Đường Đa Lệnh rất bất mãn liếc Ngọc Liên Hoàn, Ngọc Liên Hoàn rất oan ức. Hắn đây không phải còn chưa kịp mở miệng sao?

“Ha ha, Phương Đường còn đánh quyền nữa à. Đánh cho cha nuôi xem được không?”

“Được ạ!”

Kim Phương Đường làm thế trung bình tấn, đánh theo bộ quyền pháp của cha ruột đưa cho.

“Hạ bàn bất ổn.” Hoa Tương Dung nói.

“Ra quyền vô lực.” Ngọc Liên Hoàn nói.

Cái mặt nhỏ của Kim Phương Đường lập tức suy sụp, Đường Đa Lệnh gầm lên giận dữ. “Đi, cha nuôi làm đồ ăn ngon cho con!”

Đường Đa Lệnh tức giận bỏ đi cùng Kim Phương Đường. Hoa Tương Dung quay đầu nhìn Kim Đao Sai vẫn bình tĩnh ngồi uống trà, cười lạnh nói: “Vẫn là Kim môn chủ khoan dung, nhi tử bị người ta khi dễ cũng bất động thanh sắc.”

Kim Đao Sai cũng không phải là Phương Ninh không biết nặng nhẹ, chỉ cười nhạt một tiếng, “Chỉ là hai người lớn đố kị một đứa nhỏ, có gì hay mà phải tức giận?”

“Ha ha, Kim môn chủ có nói ngược hay không? Nhi tử tuy là của ngươi, nhưng A Đường lại là của bọn ta đấy.” Ngọc Liên Hoàn ưỡn ngực.

“Ha ha, hai vị có hiểu lầm hay không? Phu thê ta là bạn tốt của A Đường, tới chơi thường xuyên cũng là lẽ phải, đâu phải muốn phá hỏng tình cảm của các ngươi đâu.”

“Hừ, giật dây cho phu nhân xúi A Đường nạp thiếp cũng là lẽ phải hả? Cũng là chuyện bạn tốt nên làm?” Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không tin vào tình bạn của Kim Đao Sai.

Kim Đao Sai vẫn cười nhạt một tiếng, “Cách làm của nội nhân* có lẽ là hơi quá, nhưng nàng ấy cũng muốn tốt cho A Đường thôi. Các ngươi cũng nhìn thấy, A Đường thật lòng thích tiểu hài tử. Ai, không thể có cốt nhục của chính mình chẳng lẽ không phải là chuyện hối tiếc sao?”

*Nội nhân: Vợ

“Ý của Kim môn chủ là…” Hoa Tương Dung xanh mặt tiến tới một bước, Ngọc Liên Hoàn cũng đưa tay ra.

Kim Đao Sai vội lắc đầu, “Ta đương nhiên không tán thành! Tuy nội nhân có lòng tốt, nhưng lại đánh giá thấp nhân phẩm của A Đường. A Đường sao có thể là người chỉ vì có hài tử mà nạp thiếp? Càng không thể vì muốn có hài tử thì không để ý tới tâm tình của hai vị.”

Lời này nói ra, trong lòng Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn vừa mừng vừa lo. Bọn họ cũng không muốn thấy Đường Đa Lệnh giãy dụa giữa họ và hài tử.

“Vậy xin Kim môn chủ sau này ít tới cửa!” Ngọc Liên Hoàn không cần nghĩ ngợi mà uy hiếp.

“Lời của Ngọc công tử sai rồi. Chính là vì thế ta mới phải mang Phương Đường tới thăm A Đường nhiều hơn. Ta và A Đường là huynh đệ tốt, nhi tử của ta là nhi tử của A Đường, thế có thể cho y hưởng niềm vui gia đình, nhị vị cũng không cần phải lo lắng tình cảm sinh biến, không phải càng tốt sao?”

Tốt con khỉ! Chuyện dẫn sói vào nhà bọn họ không phải không hiểu!

“Hắc hắc, xem ra chúng ta phải cho Kim môn chủ một giáo huấn thật sâu mới có thể cho Kim môn chủ hiểu ý của chúng ta.”

Hai người bao vây Kim Đao Sai lại.

Lúc này, cửa ra vào lại truyền tới một tiếng khóc lớn. “Cha nuôi! Hoa thúc thúc và Ngọc thúc thúc lại bắt nạt cha ta nữa kìa!”

“Hoa Tương Dung! Ngọc Liên Hoàn! Hai người các ngươi tối nay khỏi ăn cơm nữa!”

Xem ra, có con trai thật sự rất tốt.

……

“A Đường! Mau tới xem! Mau tới xem nè!” Trong ngực Hoa Tương Dung ôm thứ gì đó, Ngọc Liên Hoàn cũng cùng chạy tới, đâu còn như Các chủ Triêu Thiên Các đã từng nắm quyền sinh sát nữa.

“Xem cái gì?” Đường Đa Lệnh đặt đồ vật trong tay xuống rồi đi ra ngoài. Có thể làm cho hai người này hưng phấn như thế, xem ra đúng là thứ thú vị.

“Nè, đây là…” Đường Đa Lệnh nhận vật kia, lập tức kinh ngạc không nói nên lời, đó là một đứa bé trắng trắng mập mập.

“Là một hài tử.” Ngọc Liên Hoàn đắc ý cười nói. “A Đường thích không?”

“Ở đâu ra vậy?” Đường Đa Lệnh sao còn tâm tư nhận xét là mình thích hay không.

“Chúng ta nhặt được trên đường đó!” Hai người trăm miệng một lời đáp, thần sắc nghiêm túc khiến người ta không thể không hoài nghi.

“Nhặt được hả?”

“Đúng, cũng không biết là phụ mẫu nào nhẫn tâm như thế, đang yên đang lành vứt một đứa con nít ở trên đường, nó sẽ bị chết cóng, chết đói mất. Ta và A Hoa không đành lòng, nên nhặt nó về đó.” Trên mặt Ngọc Liên Hoàn đầy bi thống như hắn mới là hài tử bị phụ mẫu thân sinh vứt bỏ.

“Vừa lạnh vừa đói?” Đường Đa Lệnh nhìn kĩ đứa bé kia một chút. Y phục trên người tuy không phải rất hoa lệ, nhưng lại bao chặt đứa nhỏ thật tỉ mỉ, cả chút gió cũng không lọt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập trắng hiện ra một màu hồng nhuận phơn phớt khỏe mạnh, cả bắp chân hay cánh tay nhỏ cũng lộ ra vẻ đầy sức sống.

“Các ngươi xác định đứa nhỏ này bị vứt bỏ sao? Không phải là người nhà nhất thời quên không mang về đó chứ?”

“A Đường, sao chúng ta lừa ngươi được? Chúng ta chẳng những đợi thật lâu ở đó, còn tìm hiểu khắp bốn phía, không ai nhận đây là hài tử của họ mà.” Hoa Tương Dung xụ mặt nói.

“Đúng vậy, đứa nhỏ này rất đáng thương, tuổi nhỏ vậy mà không ai cần rồi. A Đường, chúng ta nuôi nó đi, coi nó như con chúng ta vậy.” Ngọc Liên Hoàn dịu dàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử.

“Sao nó không khóc?” Đường Đa Lệnh thấy lạ, đứa nhỏ này bị Hoa Tương Dung ôm chạy một mạch còn ngủ như heo?

“À, trên đường nó khóc dữ quá nên ta bỏ chút thuốc…” Ngọc Liên Hoàn lẩm bẩm nói.

“Ngươi, ngươi sao có thể hạ dược đứa bé nhỏ như vậy? Nếu có di chứng thì sao giờ?”

“A Đường không cần lo lắng, A Ngọc biết chừng mực mà.” Hoa Tương Dung đẩy Ngọc Liên Hoàn qua một bên, cũng làm bộ dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử. “A Đường, chúng ta cho nó cái tên đi.”

“Đường Ngọc Hoa!”

“Đường Hoa Ngọc!”

“Giờ chỉ trong mơ ngươi mới được nằm trên ta!”

“Ngọc Liên Hoàn, cả đời ngươi cũng khó có khả năng leo lên trên ta!”

“Đủ rồi! Im miệng hết cho ta!” Y ghét nhất là thảo luận chuyện ai trên ai dưới.

“Ồ? Hài nhi ở đâu thế?” Kim Đao Sai lại dẫn nhi tử Kim Phương Đường tới thăm.

“Chúng ta nhặt đấy!” Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lớn tiếng đáp.

“Các ngươi nhặt sao?”

“Sao hả? Cho ngươi sinh chẳng lẽ không cho phép chúng ta nhặt sao?”

Kim Phương Đường không để ý tới hai vị thúc thúc đang cãi nhau với phụ thân, nó chỉ để ý sao trong ngực cha nuôi lại ôm người khác.

“Cha nuôi, ta cũng muốn ôm!” Nó kéo quần Đường Đa Lệnh, sau đó lại như leo cây muốn trèo lên trên.

“A, Phương Đường ngoan, cha nuôi giờ không thể ôm con được.” Đường Đa Lệnh xấu hổ nói.

“Đúng, cha nuôi ngươi không rảnh, tìm cha ruột của ngươi đi!” Hoa Tương Dung không khách khí chút nào chỉ vào Kim Đao Sai.

Ngọc Liên Hoàn tức thì lộ ra chút ôn nhu, “Hắc hắc, cha nuôi ngươi đã có con của mình, không cần ngươi nữa rồi.”

Kim Phương Đường ngẩng đầu oán hận nhìn hai thúc thúc kì quái này, sau đó quay đầu ôm đùi cha ruột mình.

“À, Phương Ninh đâu?” Đường Đa Lệnh nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Mẹ ta đi hành hiệp trượng nghĩa rồi” Kim Phương Đường lớn tiếng trả lời.

“Sao nữa vậy?”

Kim Đao Sai nhìn nhìn hài nhi trong ngực Đường Đa Lệnh, rồi nhìn vẻ mặt đắc ý của hai người Hoa Ngọc một chút, sau đó cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là không biết ở đâu ra hai tên tiểu tặc không biết xấu hổ, dám ban ngày ban mặt đi trộm hài tử của người ta. Phương Ninh đang giúp họ tìm đấy.”

“Ngươi mới là tiểu tặc không biết xấu hổ!”

“Ai nói chúng ta trộm? Rõ ràng chúng ta có để lại bạc!”

Đường Đa Lệnh lập tức cảm thấy hài tử trong tay như là than đá nung đỏ, ôm cũng không được, ném đi cũng không xong.

“Hoa Tương Dung! Ngọc Liên Hoàn! Các ngươi… Mai khỏi ăn cơm luôn đi!”
Bình Luận (0)
Comment