Tiểu Niên

Chương 14

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không sao ngủ được.

[ Muốn ăn hạt dẻ rang đường quá.]

Bài đăng trong vòng bạn bè này xuất hiện vào lúc chín giờ rưỡi, mãi đến hai giờ sáng tôi vẫn nằm nhìn nó chằm chằm. Coi như tôi nghĩ ngợi nhiều đi, nhưng tôi thật sự cảm thấy những lời này là dành cho tôi. Chịu nghe một kẻ tính khí thất thường như Bạch Tiểu Niên sai phái, ngoài tôi ra còn có thể là ai? 

Con người ta đôi lúc có một số hành vi bốc đồng phi thực tế, chỉ cần ý tưởng đột phát là lập tức hành động mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều – toàn bộ những điều này đều nhằm chứng minh với bản thân: còn một hơi thở, còn dám liều mình. 

Tôi cũng không biết mình muốn ngồi hai giờ tàu xe tới nhà cậu ấy để nghiệm chứng điều gì. Túi hạt dẻ đã nguội từ lâu mặc dù được tôi cẩn thận giấu trong ngực áo. Đường xa như thế, nhiệt độ có nóng mấy cũng tản hết. Bạch Tiểu Niên không thích ăn nguội, tôi làm vậy chẳng thà gọi cho cậu ấy đồ ăn ngoài. 

Tôi làm vậy chỉ vì muốn gặp cậu ấy mà thôi.  

Tôi muốn nhìn cậu ấy, nhìn xem Tiểu Niên của tôi sống có ổn không, có cao lên không, có béo hơn không, có uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả không… Liệu có quên tôi hay không? Nếu chưa quên, phải chăng cậu ấy vẫn hằng nhớ tôi? 

Chú Đặng giỏi giang sáng láng hơn ông bô Hồ nhiều, gia đình người ta ở chung cư cao cấp, suýt chút nữa tôi đã không dám vào. Nhà Bạch Tiểu Niên ở tầng ba, tôi nhấn chuông, người mở cửa chính là dì Bạch. 

“Ai đó… Gia Minh?” Giọng dì trầm xuống ít nhiều, “con tới đây làm gì?” 

Sau cánh cửa là tủ giày ngoài tiền sảnh, có nó cản tầm nhìn nên không thể thấy căn phòng phía trong. Tôi đứng ngoài cửa, tay chân luống cuống, cũng nhỏ giọng trả lời: “Dì ơi, con đến gặp Tiểu Niên, sinh nhật bạn ấy, con…”   

“Tiểu Niên không có nhà, con… muốn nhắn gì thì để dì nói lại cho nó.” 

Dì Bạch nói dối. Tôi khẩn khoản van nài: “Gặp một lát thôi cũng không được sao dì? Con chắc chắn bạn ấy đang ở nhà, nếu bạn ấy vắng nhà thì dì đã cho con vào rồi.” 

“Hồ Gia Minh! Lúc trước con đồng ý với dì ra sao?” Cho dù tức giận đến đâu dì Bạch cũng không dám lớn tiếng, “sang năm là lớp mười hai rồi… Con định biến con trai dì thành đồng tính luyến ái, con muốn hại chết nó phải không?” 

“Dì ơi… Dù thế nào cũng làm ơn cho con xem một bức ảnh thôi!” Tôi đưa hạt dẻ cho dì, dì lại lập tức đẩy ra, xoay mặt tôi qua hướng khác. 

“Mẹ, mẹ nói chuyện với ai mà lâu thế?” Tôi nghe thấy thanh âm Bạch Tiểu Niên.

“Không có gì, nhân viên chuyển phát nhanh!” Dì Bạch càng đẩy, tôi càng đứng trơ trơ. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên sau lưng tôi.  

Dẫu chỉ một hơi tôi cũng nào dám thở mạnh, toàn bộ thân hình như đóng băng. Dì Bạch nhanh tay vơ một cái mũ đội lên đầu tôi. Khốn thật, biết thế đã thay cái áo khoác sạch sẽ hơn, hiện giờ trông tôi quả không khác nào một anh chuyển phát lội bùn đội mưa, dãi dầu nhếch nhác. Đã gần nhau đến thế nhưng tôi chẳng dám ngoảnh đầu lại.   

“Ăn mặc phong phanh vậy mà ra đây làm gì, quay về ngồi trong nhà đi…” Dì Bạch hối thúc cậu ấy vào phòng, nhưng không có tiếng bước chân di chuyển.

“Hồ Gia Minh.” Cậu ấy đột ngột gọi tên tôi. 

Tôi không đáp. Cậu ấy kéo tay tôi lại từ đằng sau: “Có phải cậu không? Hồ Gia Minh, cậu đến chúc tớ sinh nhật vui vẻ, đúng không?”

Tôi vẫn không dám xoay người, chỉ có thể gật đầu. 

“Hình như cậu cao thêm một chút đó,” Bạch Tiểu Niên thả tay ra, giọng nói mang thêm chút gì đó ẩm ướt. Mặt tôi cũng ướt theo. “Kìa, sao cậu không gọi tên tớ?”   

“Bạch Tiểu Niên.”

“Ơi.”

“Sinh nhật vui vẻ, thêm một tuổi mới, sang năm tiếp tục học hành tấn tới.” 

……

Cậu ấy sụt sịt mũi: “Muộn rồi, sinh nhật tớ là hôm qua.”

……

Dì Bạch lại đến gặp tôi. Dì nói, giọng cầu xin: “Gia Minh, con buông tha cho Tiểu Niên đi.” Tôi thầm nghĩ dì ơi, con để Tiểu Niên đi, rồi ai sẽ thả con đi bây giờ? Bao nhiêu năm tháng lúc nào cũng có nhau, sao có thể nói quên là quên luôn được?

Nhưng miệng tôi đã thốt lên: “Vâng thưa dì, chúng con sẽ không gặp nhau nữa.” 

Chắc chắn dì cũng đã nói những lời này với Tiểu Niên, mà Bạch Tiểu Niên hẳn là cũng đưa ra câu trả lời giống tôi. Dì là người phụ nữ kiên cường mà yếu đuối, làm mẹ đơn thân vất vả vô ngần, Tiểu Niên sẽ không nỡ làm dì khó xử, tôi càng không nỡ để Tiểu Niên khó xử.

“Bà bảo… cậu ấy có thích tôi không?” Tôi hỏi Đình Đình.

Đình Đình đáp: “Ông hỏi tôi tôi hỏi ai bây giờ? Trong lòng ông không hiểu rõ sao?”

Tôi không hiểu rõ. May là không hiểu rõ. Như thế sẽ dễ dàng tự gạt mình rằng cậu ấy không khổ sở.

-Hết chương 14-
Bình Luận (0)
Comment