Lúc tôi đến nhà Bạch Tiểu Niên thì đã là tháng Mười Hai. Vì bận rộn với kì thi cuối kì, số lần chúng tôi gặp mặt rất ít ỏi. Tôi gõ cửa trong tâm trạng thấp thỏm, người ra mở cửa quả nhiên là dì Bạch.
“A, Gia Minh đấy à, bảo đến là đến liền nhỉ…” Dì Bạch chào đón tôi với gương mặt tươi cười, “con không mang gì đến hả?”
Tôi đáp: “Con xin lỗi dì, lần sau đến nhất định con sẽ mang cho dì một thùng sữa.” Bạch Tiểu Niên kéo tay tôi: “Đừng nghe mẹ tớ nói nhảm, bớt mua đồ linh tinh đi.”
Tôi chào hỏi chú Đặng, chú vẫn nhớ rõ tôi, còn vỗ vai tôi hỏi: “Con với Tiểu Niên hẹn hò bao lâu rồi?” Bạch Tiểu Niên hơi xù lông lên, mặt đỏ phừng phừng đẩy chú ấy: “Kìa ba, ba nó chuyện này làm gì!” Tuy là rổ rá cạp lại nhưng gia đình họ vẫn hòa thuận vô cùng, cách xưng hô cũng đổi luôn rồi… Ôi chao, đến bao giờ ông bô Hồ mới cho tôi gọi dì Lưu một tiếng mẹ đây?
Về cơ bản, mỗi lần đến nhà Bạch Tiểu Niên tôi đều thẳng tiến vào phòng bếp, ra tay làm ngay một bữa bốn mặn một canh nhằm lấy lòng mẹ vợ. Người ta vẫn nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa mắt, còn dì Bạch nhìn đến bốn năm mới bằng lòng nhận tôi.
Nói cho cùng thì người làm mẹ đâu có bao giờ yên lòng vì con cái. Lúc rửa bát, dì Bạch luôn giả bộ vô tình đề cập đến quá khứ. Dì nói Tiểu Niên tính tình ương ngạnh, mấy năm nay toàn ở kí túc xá chứ không thích về nhà. “Nó cũng không cãi nhau với dì, vẫn ngoan ngoãn, hiếu thảo… Nhưng cảm giác vẫn có gì đó thiếu đi chút gắn bó tình người. Mẹ nào mà chẳng thương con cơ chứ? Con không biết đâu, mỗi lần nó ngồi ngẩn ngơ bên ngoài sẽ là cả tiếng đồng hồ, cậy răng cũng chẳng nói nửa lời.” Dì đứng lau bát, nhỏ giọng kể, “dì biết, nó nhớ con… Dì chỉ sợ nó chịu khổ thôi, người khác sẽ nhìn quan hệ của hai đứa với ánh mắt thế nào đây?”
Tôi vừa bóp nước rửa bát vừa cam đoan: “Dì cứ yên tâm giao cho con, đứa nào dám nói “không” với Tiểu Niên con sẽ đập nó hỏng người luôn!”
Dì Bạch đập vào tay tôi một cái: “Lớn đầu rồi còn lấc ca lấc cấc! Sao mà dì yên tâm được hả? Nếu không phải vì Tiểu Niên nó thích…”
“Dì à, ngoại trừ dì ra, không ai có thể yêu Tiểu Niên bằng con đâu!” Tôi khẳng định chắc nịch.
Cuối cùng dì Bạch cũng thôi càm ràm, quay đầu qua phòng khách nhìn về phía Tiểu Niên. Cậu ấy đang nằm trên sofa xem tivi, vừa ăn quýt vừa ngây ngô cười. Dì ngắm nghía một lát, cũng không biết đang suy tư điều gì.
Thấm thoắt cũng đến ngày xảy ra câu chuyện lúc ban đầu, như tôi đã kể với các bạn, tôi đưa Tiểu Niên bị ốm về nhà. Giờ phút này tôi phải xin thừa nhận, những miêu tả cá nhân của tôi mang sắc thái chủ quan quá mạnh. Sau khi bị một người trong cuộc khác kịch liệt lên án, bây giờ tôi sẽ kể về ngày hôm đó một lần nữa.
Tình cờ thế nào mà sinh nhật dương lịch của Tiểu Niên năm nay cũng trùng với ngày Tết ông Táo, khổ nỗi tôi chỉ nhớ sinh nhật cậu ấy chứ tiết khí gì gì đó thì không. Ban đầu cậu ấy đã sẵn sàng về nhà làm một bàn tiệc mừng, song không may lại đột ngột phát sốt, ở bệnh viện phải làm xét nghiệm và truyền dịch nữa nên cứ thế nằm cả buổi chiều.
“Cậu về nhà đi, muộn lắm rồi… Ngày mai lại qua làm bù tiệc sinh nhật.” Cậu ấy ỉu xìu xìu núp trong chiếc mũ trùm, mặt đỏ gay, rầu rĩ vì cơn sốt.
Tôi phản bác: “Không được, tớ đưa cậu về, mẹ cậu bảo là nhà có sủi cảo, để tớ chiên cho cậu mấy cái. Hầy, đêm nay tớ ngủ lại nhà cậu nhé? Cậu mà không cho, tớ sẽ bán cậu vào lò than!” Đúng vậy, là tôi mặt dạn mày dày, nằng nặc đòi qua nhà cậu ấy ở đợ.
Thấy tôi nghiêng đầu, cậu ấy lập tức lùi lại ba bước, nhìn tôi đầy cảnh giác: “Hồ Gia Minh, cậu không được phép hôn tớ, mấy nữa lại lây bệnh cho mà xem!” Tôi mà lại nghe lời cậu ấy à? Tôi cứ muốn hôn đấy, tôi túm lấy đám lông trên mũ cậu ấy rồi hôn người ta một cái.
“Tớ là bạn trai cậu cơ mà, không thể nói là giở trò lưu manh được đúng không?” Tôi nắm tay cậu ấy bỏ vào trong túi mình.
Bạch Tiểu Niên làu bàu một thôi một hồi, cuối cùng nói: “Vậy cậu phải uống bản lam căn
(1), lát về pha một gói.”
(1) Vị thuốc làm từ rễ cây tùng lam, có công dụng tiêu viêm giải độc, chữa cảm sốt, viêm họng, v.v.“Thế nếu đã sắp sửa pha thuốc cảm uống rồi thì cho tớ hôn thêm mấy cái nữa được không?”
Tiểu Niên gật đầu.
Trên phố không một bóng người, tôi và cậu ấy trao nụ hôn dưới ánh đèn đường. Cậu ấy ôm cổ tôi, hai mắt từ từ khép lại, làn mi dài rung rinh tựa cánh bướm. Lưỡi cậu ấy mềm mại, khoang miệng vẫn nóng rẫy dù người đã hạ sốt. Có lẽ đầu óc cậu ấy còn hơi mơ màng do trận ốm nên cứ liên tục hôn tôi từ trán xuống tận cằm, hệt như một con thú cưng muốn lấy lòng chủ nhân.
“Lúc đó tớ thật sự nghĩ là cậu kết hôn…” Cậu ấy lẩm bẩm, “tớ buồn vô cùng luôn ấy, vì tớ nhớ rõ cậu từng nói muốn cưới tớ mà. Hồi đó có lần tớ về trường cấp hai, phát hiện cửa hàng hạt dẻ rang đường ngày trước đã đóng cửa từ lâu. Lúc ấy tớ sợ lắm, sợ cậu cũng đã chẳng còn thích tớ nữa rồi…”
Cậu ấy lại ấp vào hôn tôi, bờ môi nóng hổi dán lên vành tai tôi, lời thốt ra như tiếng thì thầm: “Hồ Gia Minh ơi, cậu có còn thích tớ không?”
Tôi đáp: “Thích chứ, tớ nâng niu cậu đến thế kia mà?”
Tiểu Niên nhoẻn cười lộ hai lúm đồng tiền, làm trái tim tôi như có mật ngọt tan chảy. Cậu ấy nhấc tay tôi lên, hôn chụt một cái rõ kêu, sau đó vượt lên trước, tung tăng nhảy chân sáo như một chú bé con.
“Hồ Gia Minh!” Cậu ấy dõng dạc gọi tên tôi, “cậu đã muốn làm ông xã tớ như thế, vậy thì để tớ đưa cậu về nhà nhé!”
–
Hoàn-