Edit: Yunchan
Hắn lao đi như điên dại.
Một mùa đông rất lạnh.
Mặc dù hắn đang chạy như điên nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Rất lạnh, rất lạnh.
Thân lạnh, tim lạnh, bởi vì nỗi sợ hãi mà rét run.
Cái lạnh phát ra từ trong xương tủy, làm hơi thở hắn phả ra cũng hóa thành sương tuyết trong tích tắc.
Hắn chạy dọc theo bờ hồ Động Đình, sải bước dài, vận khí vào hai chân chạy như điên như dại.
Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều đọng dầy mặt đất, nhưng mặt nước rộng lớn của hồ Động Đình hệt như biển cả, không kết băng. Mặt hồ mênh mông như không có điểm tận cùng, cơn gió lạnh buốt thổi mạnh từ hồ lên quất vào mặt hắn, bọt sóng vỗ bờ trong gió đông giá rét như đang cười nhạo hắn.
Muộn rồi, muộn rồi… Ha ha ha ha…
Hắn phớt lờ giọng nói này, chỉ một mực dồn hết sức vào chân, chạy băng băng trong màn sương trắng.
Quá muộn rồi, đã quá muộn rồi… Ha ha ha ha…
Nỗi sợ hãi cuộn trào trong lòng thúc giục hắn, dồn ép hắn, làm hắn hận mình không thể mọc được đôi cánh trên lưng.
Đúng lúc này, hắn rốt cuộc đã nhìn thấy bến tàu, nhưng con thuyền nhỏ thường đậu trên bến không ở đó, ngay cả một chiếc thuyền đơn cũng không có.
Lòng hắn lạnh toát, chạy như bay kiểm tra chung quanh, cố hết sức tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng được. Nhưng ở đây không có thuyền nhỏ hay chiếc tam bản nào, hoàn toàn không có gì cả, mà hắn biết chiếc thuyền gần đây nhất cũng cách vài dặm xa.
Đứng trên bến, hắn trừng mắt nhìn mặt nước mênh mông, cảm thấy cơn lạnh lẽo thấm sâu hơn vào xương tủy, cảm thấy nỗi sợ hãi hệt như tảng băng đông cứng toàn bộ cơ thể hắn.
Sương quá dầy làm hắn không nhìn thấy hòn đảo, nó đã ẩn rất sâu trong biển sương mù.
Không kịp nữa, hắn không thể nào tới kịp nữa.
Khác với Tống Ứng Thiên, hắn không có khinh công tuyệt thế, không có nội lực thâm hậu, không có khả năng đạp nước để vượt qua hồ lớn, dù cho hắn hai tấm gỗ để thay phiên luân chuyển thì hắn cũng không thể bay qua.
Đợt sóng thủy triều nhấp nhô xô dập, hết tiếng này tới tiếng khác, lặp đi lặp lại.
Muộn rồi, muộn rồi… Đã quá muộn rồi…
Không!
Không muộn, hắn biết cô đang ở trên đảo, vẫn đang ở trên đảo.
Đồ ngốc đó, bao nhiêu năm trôi qua hắn vẫn cho là cô không ngốc, nhưng cô là đồ ngốc, ngốc triệt để.
Hắn biết tâm cô rất tốt mà người thì quá ngốc, ngốc tới nỗi chuyện gì cũng làm được.
Nhìn mặt hồ ngút ngàn không biên giới, hắn siết chặt tay, thở sâu, sải bước dài trong cơn gió rét căm căm, tháo đai lưng, cởi áo ra, chỉ mặc mỗi quần dài, rồi bất thần chạy băng nhanh qua bến tàu, tới cuối bờ thì thình thình nhảy bật lên, lao vào lòng hồ dù không đóng băng nhưng lại lạnh đến tột cùng.
Ngay khoảnh khắc nhảy vào nước, tim hắn bỗng ngừng đập, da co chặt lại vì sự kích thích quá mạnh. Nước lạnh như băng, cóng đến mức gần như không thể hít thở, nhưng hắn dựa vào thân thể cường tráng, dựa vào luyện võ, cố chấp bơi qua hồ nước lạnh như băng.
Dù thế, hồ nước vào độ đông hàn vẫn nhanh chóng rút cạn nhiệt độ cơ thể hắn, làm môi hắn trắng bệch tím tái.
Mùa đông năm nay, rất lạnh.
Hắn có thể làm được, hắn sẽ làm được, dù đảo quỷ nằm lấp trong sương mù nhưng hắn biết phương hướng, nắm được đại khái cự ly, thời niên thiếu hắn tới đây rất nhiều lần, tới đây cùng cô rất nhiều lần.
Hắn để mình nghĩ tới cô, nghĩ tới cô gái nhỏ bé có cái tên Đông Đông lạnh giá nhưng lại ấm áp vô cùng, nghĩ tới đồ ngốc luôn vươn tay về phía hắn, mỉm cười với hắn, bao dung hắn mọi thứ.
Hắn trút hết sức lực bơi qua hồ nước, không để mình bỏ cuộc, đạp chân, đổi tay hết lần này tới lần khác. Dòng nước lạnh buốt như ngàn cây kim bén nhọn găm vào da tay hắn, đâm vào xương tủy hắn.
Mỗi một hơi hắn hít vào trên mặt nước đều giống như băng lạnh, đông cứng cổ họng hắn, phổi hắn, gần như cả tim hắn, ngay cả máu cũng muốn đóng băng.
Rồi như thể muốn ngăn cản hắn, hồ nước lạnh giá chợt nổi trận cuồng phong, cuộn lên cơn sóng dữ, ập thẳng xuống đầu hắn…
~ Hết mở đầu ~