Edit: Yunchan
Nói rồi hắn nắm tay cô đi ngang qua hành lang, băng qua viện, rồi lại vòng qua mấy căn phòng, đi thẳng tới một tòa nhà lớn đằng trước mới ngừng lại.
Mặc dù trước đây Đông Đông từng tới phường giấy và phường in, nhưng chưa bao giờ tới đại trạch Dịch gia.
Cô cứ tưởng rằng phường giấy đã là lớn lắm rồi, nào ngờ đại trạch Dịch gia chỉ hơn chứ không kém.
Tòa nhà Dịch gia hợp thành bởi nhiều phòng ốc đình viện. Giữa các phòng viện được nối liền bởi hành lang và sân đình, ngó từ nóc nhà sau tường viện, cô có thể thấy có vài phòng một tầng, vài phòng khác có tới ba tầng cao ngất.
Dịch Viễn đang dẫn cô đi thẳng tới tòa nhà lớn nhất đằng trước.
Cô nhận ra nền đá trắng như tuyết này, biết đây là chỗ mà hôm đó cô và hắn bái đường.
Hắn ngừng lại trong sân, nhìn cô lần nữa rồi nói: “Lát nữa đi vào nàng đừng sợ, dâng trà xong chúng ta sẽ trở ra. Sau đó ta với nàng cùng tới từ đường dâng hương tế tổ.”
“Ừm, được.” Đông Đông gật đầu.
Hắn thấy thế thì mới nắm tay cô, bước vào cửa.
Trong phòng là một đại sảnh rộng lớn xây cao, đại sảnh được bình phong ngăn ra từng không gian lịch sự tao nhã, còn kê những chiếc ghế Hồ và bàn Hồ, giữa mỗi bộ bàn ghế còn có lò nhỏ đốt than hồng, khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Trong khi đó trên bức tường đối diện cửa lớn là bốn bức vẽ mai lan cúc trúc, mà ở trên chiếc ghế Hồ ngay trước bức vẽ có một vị phụ nhân đang ngồi.
Tuy chưa từng chính thức gặp mặt lần nào, nhưng Đông Đông nhận ra bà, biết người đó chính là phu nhân Dịch gia, mẹ của Dịch Viễn.
Cô bước lên phía trước dưới sự dẫn dắt của Dịch Viễn.
Thật ra phu nhân Dịch gia mới ngoài bốn mươi, chứ không phải là một bà lão tóc đã hoa râm. Bà mặc gấm đỏ, mái tóc vẫn đen óng, búi vòng trên đầu thật gọn gàng chỉnh tề. Gương mặt tô vẽ tới trắng chạch, đôi mày ngài trên mắt vẽ vừa đậm vừa đen, thêm vào đó màu son thoa trên đôi môi anh đào trông vô cùng lòe loẹt. Cách trang điểm và nét mặt cực kỳ kiểu cách, nom hết sức đáng sợ, đặc biệt là khi bà ta nhấc mắt lên, dùng đôi mắt lạnh lùng đen đúa nhìn Đông Đông, càng làm cho Đông Đông căng thẳng tới mức suýt nữa là ngã lùi ra sau.
May mà Dịch Viễn vẫn nắm tay cô, nhờ đó cô mới không lâm trận bỏ chạy.
Dịch Viễn mở miệng nói, cô chẳng biết hắn nói gì cả. Nhìn từ hướng này cô không thấy được miệng hắn, chỉ biết hắn đang nói chuyện với mẹ mình mà thôi.
Trong đại sảnh, ngoại trừ phu nhân Dịch gia ngồi ở chủ vị ra, còn có sáu vị phu nhân và năm vị đại gia ngồi ở một bên. Đằng sau họ đều có người đứng, cả trai lẫn gái, tuổi tác những người này vẫn còn trẻ, và tất cả đều đang nhìn cô lom lom. Có vài người vì tò mò, có vài người thì không giấu được sự khinh miệt và xem thường trong ánh mắt.
Vì sống ở thành này từ nhỏ nên cô nhận ra được vài người trong số đó, biết những người này đều là thân tộc của Dịch gia.
Những vị phụ nhân kia đều giống như mẹ của hắn, trang điểm vô cùng kiểu cách, chỉ có số ít các cô nương tầm hai mươi ba tuổi là trang điểm giống nhau.
Nếu ở bên ngoài, kiểu trang điểm này của họ nhất định sẽ khiến người khác chú ý, nhưng hôm nay, tại căn phòng khách này, chỉ có bề ngoài của cô là dị thường nhất, và cũng nổi bật nhất.
Bất giác, Đông Đông căng thẳng hẳn lên, cô vô thức nắm chặt lấy bàn tay rộng trong tay mình.
Hắn nhận ra, nhẹ nhàng nắm lại tay cô.
Sự ủng hộ không lời này làm tim nghẹn lại.
Đột nhiên nhớ tới ngày ấy hắn thong dong nắm tay cô trên đường.
Ở gần cô không mất mặt, hắn không cảm thấy mất mặt.
Như được tiếp thêm sức mạnh từ bàn tay ấm áp của hắn, Đông Đông thở sâu, nâng khuôn mặt nhỏ và mi mắt lên, không ngượng ngùng cúi đầu xuống nữa.
Vừa nhấc mắt cô đã thấy Lý tổng quản tới đây từ lúc nào không hay, đang đứng ở đằng sau Dịch phu nhân.
Đúng lúc này, một nha hoàn bê trà cụ vào phòng, nha hoàn đặt trà cụ lên bàn xong thì bèn lui ra.
Dịch Viễn nắm tay cô đi tới bên cạnh bàn. Đông Đông biết cô phải tự pha trà, nhưng mới tới cạnh bàn thì đã thấy một vị lão gia hừ lạnh một tiếng, mở miệng cất giọng:
“Sao thế, ngay cả đi mà cô cũng không làm được, phải để người ta dìu sao? Lẽ nào tới trà cũng phải pha giùm cô luôn à?”
Cô thấy thế, thiếu chút nữa là rút tay lại, nhưng Dịch Viễn vẫn nắm chặt tay cô, đáp lại một câu.
Cô không thấy hắn nói gì, nhưng sắc mặt lão gia kia bỗng cứng đờ ra, thoắt cái ngậm miệng lại.
Bị người ta khinh thường mãi thành quen nên Đông Đông không để tâm lắm, nhưng cô không thích hắn vì cô mà bị coi thường.
Đột nhiên, vì điều này mà Đông Đông lại bình tĩnh hơn, cô chạm nhẹ vào cánh tay hắn, ngửa đầu mỉm cười với hắn. Dịch Viễn cúi đầu, nhìn thấy nụ cười của cô thì vẻ lạnh lẽo trong mắt dần tan đi ít nhiều.
Cô nhìn hắn thấp giọng nói: “Để ta pha trà.”
Hắn nghe vậy mới thả tay cô ra.
Đông Đông tự đi tới cạnh bàn, đứng trước lò nhỏ đang đun nước nóng, bên cạnh đã bày sẵn bát trà, cô lấy nước nóng đổ vào trong tô lớn bên cạnh.
Nhưng cô không có thói quen mài lá trà thành bột như nhiều người, cũng không bỏ thêm hương liệu, mà chỉ bỏ lá trà khô vào trong chén, lấy nước sôi đổ vào.
Trong một thoáng, hương trà tỏa ra khắp phòng.
Cách pha trà này của cô nhất thời làm mọi người xì xào bàn tán.
Đông Đông hoàn toàn chẳng hay biết gì, chỉ nâng một chén trà, đưa tới trước mặt vị phụ nhân ngồi ở chủ vị.
Vị phụ nhân này vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, nhìn cô bằng cặp mắt đen đúa.
Đông Đông không chuyển tầm mắt đi mà chỉ mỉm cười, nâng bát trà, mở miệng nói:
“Mẹ, mời dùng trà.”
Dịch thị nhìn nữ nhân trước mắt mình, sắc mặt bà khó coi vô cùng, tuy nữ nhân kia đã đưa bát trà tới trước mặt nhưng bà lại hoàn toàn không có ý định đón lấy.
Trong phút chốc, cả đại sảnh chìm trong bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Nữ nhân kia thấy bà không nhận thì cũng không thu tay về, cứ gập người cầm trà như vậy. Nụ cười vẫn treo trên môi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào bà không sợ hãi.
Bà có thể nhìn thấy sắc mặt của đứa con trai đứng sau lưng con dâu trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Mẹ, con dâu của mẹ đang dâng trà mời mẹ, mẹ không nếm thử sao?”
Khóe mắt Dịch thị giật lên, còn chưa lên tiếng thì bên cạnh đã có người tranh lời:
“Đấy mà là trà à? Trà nhà ai pha kiểu đấy hả? Vừa không nghiền trà vừa không bỏ hương liệu tráng nước sôi, nếu đồn ra ngoài thì không phải làm trò cười cho thiên hạ à.”
Dịch Viễn không ngoảnh đầu lại cũng biết người lên tiếng là Nhị di, hắn mỉm cười quay người lại, nhìn bà lão nói: “Trà của Ứng Thiên Đường chính là pha theo kiểu này. Pha trà như thế mới làm dậy lên vị nguyên thủy nhất của trà, và cũng chỉ có loại trà thượng hạng mới chịu được cách pha như vậy, không nên thêm muối hay bỏ nguyên liệu vào làm át mất mùi trà. Hôm nào nếu nhà Nhị di có trà ngon hãy thử một lần xem, nếu không, lát nữa tới gặp Lý tổng quản lấy một ít đem về cũng được.”
“Đấy đấy, ông nghe chưa, lát nữa ông tới gặp Lý tổng quản lấy một ít về đi.”
Nhị di không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn, chỉ mặt dầy nói với trượng phu ngồi bên cạnh mình, sau đó quay đầu lại nhìn Dịch Viễn, hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng qua dù trà này có pha ngon thế nào thì vợ của cháu cũng thật là, đây là dâng trà sau xuất giá, sao nó lại ra ngoài như vậy chứ? Chả biết trang điểm ăn mặc cho đàng hoàng, cứ tô phớt lên mặt mấy cái là gặp người được rồi à?”
“Lớp trang điểm đó là do cháu vẽ, cháu thích dáng vẻ này của nàng ấy.” Dịch Viễn lại cười, nâng mày lên, đá xéo: “Cháu không thích nàng giống với một số người, tô quẹt mặt mình đỏ hệt như mông khỉ, không đâu còn dán lên lông mày hai cục đen sì, ai không biết còn tưởng là chỗ đó dán hai miếng cao bôi trên da chó. Nếu nàng vẽ mình thành cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế thật, làm người ta thấy mà phải sợ tới nỗi bay sạch ba hồn bảy vía, thì lúc đó mới là không thể gặp ai được đấy ạ.”
Lời này làm mặt Nhị di hết xanh lại trắng, tức tối nạt: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng nhìn bà ta đáp gọn: “Thưa, nói tiếng người.”
“Người trong kinh thành đều thịnh hành loại trang điểm này, ngươi ngươi ngươi —- ngươi căn bản không biết đẹp là gì —“
“Người trong kinh thành thịnh hành kiểu tô mình thành quỷ, dì bèn học theo ngay, vậy nếu một mai người trong kinh thịnh hành phong cách Triệu Phi Yến (*), thì dì cũng bắt chước ăn bớt lại hai bữa cơm sao?”
(*)Triệu Phi Yến (chữ Hán: 趙飛燕, 32 TCN – 1 TCN), còn gọi là Hiếu Thành Triệu hoàng hậu ( 孝成趙皇后), là hoàng hậu thứ hai của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ. Dì Hai ngày nào cũng phải ăn tận năm bữa cơm, nghe vậy thì hít ngược vào, thẹn quá hóa giận, còn muốn nói nữa nhưng trượng phu bên cạnh đã vội vàng chộp lấy tay bà ta, ngăn bà ta mở miệng kẻo lại đắc tội với vị thiếu gia nắm trong tay quyền lực kinh tế của Dịch gia.
Các phụ nhân khác có mặt ở đây nghe vậy, tuy cảm thấy sượng mặt, nhưng không ai dám nói thêm gì nữa. Trái lại mấy nam nhân thì nâng tay áo ho nhẹ, ráng che đi tiếng cười trộm. Còn mấy vị cô nương lúc nghe thấy hắn nhắc tới mông khỉ với thuốc cao bôi trên da chó, thêm vào đó lại thấy các nam nhân lén phì cười, thì bỗng cảm thấy lối trang điểm vốn tưởng bình thường này lại trở nên rất dị hợm, bất giác đỏ mặt lúng túng, hận không thể chạy nhanh về phòng lau đi cái mặt mông khỉ này.
Dịch Viễn thấy thế mới quay người đi, nhìn qua mẹ mình đang ngồi trên chủ vị, thản nhiên nói: “Mẹ, Đông Đông biết đây là loại trà tốt nên mới dùng cách pha này, để mẹ có thể nếm được vị ngọt của trà mới thu hoạch.”
Dịch thị nghe nhưng vẫn không đưa tay ra, chỉ đan hai tay trên váy, im lìm.
Hắn biết, vì hắn không quan tâm tới lời phản đối của bà, kiên quyết cưới Đông Đông cho bằng được, nên lần này bà mới quyết tâm làm cho Đông Đông bẽ mặt.
Dịch Viễn siết chặt hàm, chắp hai tay sau lưng, buông mắt nhìn bà, lạnh lùng nói: “Hay là mẹ nghĩ Lý tổng quản cao tuổi, mắt cũng mờ rồi, cho nên trà thu hoạch năm nay không chất lượng?”
Dịch thị nheo mắt lại, trong mắt nhóm lên ngọn lửa.
Dịch Viễn nhướng cao mày, mắt lạnh hơn.
Lý Tổng quản không đâu lại bị lôi vào nhưng vẫn đứng yên giữ nguyên nét mặt, như thể người mà thiếu gia vừa nhắc tới căn bản không phải là ông ta.
Bầu không khí nghẹt thở mà mẹ con Dịch gia gây ra, làm cả đại sảnh thoắt cái lạnh cóng như lọt vào trong hồ băng.
Bàn tay đang cầm bát trà của Đông Đông bất giác run rẩy vì mỏi.
Ngay lúc Dịch Viễn định bảo Đông Đông đặt bát trà xuống để dẫn cô ra khỏi đây, thì vị phụ nhân kia rốt cuộc cũng nhượng bộ nâng bàn tay tái nhợt lên, nhận lấy bát trà trong tay Đông Đông.
Đông Đông thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người dậy.
Dịch thị lạnh mặt, kề bát trà lên môi nhấp một cái coi như xong, rồi đặt ngay bát trà xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó tới liếc cũng chẳng buồn liếc nàng dâu có đôi tai tật này lấy một cái, đứng dậy vung tay áo rồi đi một nước vào trong.
Lý tổng quản dẫn vài nha hoàn và phụ nhân lập tức đuổi theo.
Thấy mẹ chồng đột nhiên bỏ đi, Đông Đông hơi ngớ ra, ngoái đầu lại nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Xong rồi sao?”
Dịch Viễn buông mắt nhìn cô, cầm lấy tay cô rồi mỉm cười:
“Ừ, xong rồi.”
“Chẳng phải chúng ta còn phải đi tế tổ sao?”
“Chỉ cần hai ta tới đó dâng hương là được rồi.”
Nói rồi, một lần nữa ngay trước mặt mọi người, hắn cầm tay cô quay lưng bước ra cửa, nhắm thẳng về hướng từ đường phía sau đại trạch.
“Nàng đừng để ý, mẹ ta không nhận trà của nàng không phải tại nàng mà là tại ta.”
Trên đường tới từ đường, Dịch Viễn sợ cô buồn nên tới lối rẽ trên hành lang thì dừng chân lại, nói rõ với cô: “Bất kể ta làm gì, làm thế nào, bà ta cũng không vui, không vừa lòng.”
Đông Đông không phải đồ ngốc, lúc cô đồng ý gả cho hắn thì đã biết người Dịch gia sẽ không dễ dàng chấp nhận cô. Vừa rồi trên đại sảnh, mẹ hắn không muốn nhận trà cô dâng, mặc dù cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
“Ta không ngại.” Cô ngước nhìn hắn, dịu giọng nói: “Chỉ không muốn để chàng khó xử thôi.”
“Chuyện đón nàng xuất giá này, từ đầu tới cuối ta chưa từng khó xử.”
Vẻ mặt hắn kiên định làm tim cô nóng lên, cô dịu dàng nói: “Vậy chàng cũng đừng để ý, điều kiện của ta không tốt, mẹ chàng cũng có nỗi lo của mình. Chàng gắt gỏng với mẹ chỉ tổ làm bầu không khí trong nhà tệ hơn thôi, không phải sao?”
Hắn nghe vậy thì cười tự giễu: “Bầu không khí ở nhà này, từ đó tới giờ chưa bao giờ dễ chịu.”
Đông Đông sững ra, vốn dĩ cô rất muốn hỏi hắn, tại sao lại thành ra thế này với người nhà, nhưng hắn đã dắt tay cô đi tiếp.
Cô dằn chuyện này vào lòng không gặng hỏi thêm nữa, chỉ nghe lời bước theo hắn.
Từ đường Dịch gia thờ tổ tiên nhà họ Dịch, tuy không lớn nhưng cũng đã có hơn trăm tuổi. Bên trong trang trọng nghiêm túc, liệt tổ liệt tông Dịch gia sau khi mất, bài vị đều thờ trong từ đường này, trên bàn ở giữa phòng còn đặt một quyển sách to.
Cô nhận ra mặt chữ trong quyển sách này, biết nó là gia phả của Dịch gia.
Dịch Viễn chia vài cây hương cho Đông Đông, Đông Đông cầm lấy hương rồi cùng hắn bái tổ tiên trong từ đường. Sau đó cô thấy hắn đưa tay cầm bút, lật quyển gia phả cực dầy kia ra, viết tên cô ngay cạnh tên hắn.
Thấy tên mình được đặt song song với tên hắn, trong lòng cô bất giác ngọt lịm.
Tiếp đó hắn cầm tay cô, cúi đầu nhìn cô.
“Từ nay về sau, chúng ta là phu thê, sống kề nhau, chết chôn cùng, được không?”
Câu hỏi này dịu dàng như vậy, Đông Đông nhìn nam nhân trước mắt mình, cảm thấy cổ họng thắt lại, tim nóng hổi. Từ đại hôn ngày hôm qua, cô vẫn chưa có cảm giác chân thật, dù đã cùng hắn trải qua đêm đẹp, còn vừa dâng trà cho mẹ hắn trên đại sảnh. Nhưng tới tận bây giờ, khi trông thấy hắn nói những lời này, lòng cô mới có cảm giác chắc chắn thật sự.
Không kiềm lòng nổi, cô cầm ngược lại tay hắn, nhẹ đáp một chữ:
“Được.”
Chỉ một thoáng, ý cười chợt nở rộ trên môi hắn, hại tim cô đập loạn lên.
Thấy cô như vậy, hắn kiềm lòng không đặng cúi đầu xuống thừa cơ hôn trộm môi cô một cái.
Đông Đông xấu hổ hít sâu, che cái miệng nhỏ lại, lúng túng nhìn quanh quất: “Sao chàng lại làm vậy ở đây…”
“Ở đây thì sao?” Hắn cười cười đóng tập gia phả lại.
“Ở đây là từ đường, làm vậy… có phải hơi bất kính không?” Cô bối rối nói.
“Bất kính? Nàng nghĩ xem nếu họ không hôn nương tử nhà mình, thì làm sao có ta ở đây chứ?” Hắn cười khẽ chỉ vào mấy hàng bài vị nói.
Câu đùa này làm mặt Đông Đông đỏ tới muốn bốc khói, nhưng chẳng biết bật lại hắn thế nào.
Hắn cười rồi nắm lấy cô, nhìn mấy hàng bài vị nói: “Cha, ông nội, bà nội, Đông Đông là nàng dâu mà con mới cưới, sau này phải nhờ các vị lão nhân nhà mình chiếu cố nhiều hơn.”
“Chàng nói gì vậy?” Cô kéo kéo tay hắn, hỏi.
Hắn cúi đầu nhìn cô, cười như không cười đáp: “Ta nhờ họ chiếu cố nàng, ta cũng không có ý định nạp thiếp, suốt đời này chỉ có một mình nàng thôi, nếu họ không chịu chiếu cố nàng thì Dịch gia chúng ta cứ chờ tuyệt hậu luôn đi.”
Cô đỏ bừng mặt, trách khẽ: “Ở trước bài vị tổ tiên chàng đừng có nói linh tinh.”
“Vậy chúng ta về phòng nói linh tinh tiếp nhé.”
Nói đoạn hắn bế bổng cô lên, hại Đông Đông phải bám lấy cổ hắn, bấu lấy vạt áo hắn, ngượng chín mặt kêu lên oai oái: “Dịch Viễn, chàng làm gì vậy hả? Thả ta xuống mau, nếu để bị nhìn thấy…”
Hắn phớt tỉnh, bế thẳng cô ra khỏi từ đường, đi một mạch qua hành lang.
Dọc đường toàn bộ nha hoàn và hạ nhân đều mở to hai mắt, cứng họng ngó theo.
Đông Đông nhác thấy có người thì thẹn tới nỗi ngậm chặt miệng lại, quýnh quáng vùi cái mặt đỏ đỏ tới mang tai vào vai hắn, chỉ hận sao không chôn hết người vào ngực hắn luôn cho xong. Ai ngờ đúng lúc này cô còn cảm thấy ngực hắn rung rung như đang cười khẽ, làm cô xấu hổ hết sức, cáu kỉnh nắm tay lại đập đập vào vai hắn. Khổ nỗi hành động này chỉ tổ khiến hắn cười càng dữ hơn, thu hút ánh mắt của nhiều người hơn.
Cô đỏ lựng từ đầu tới chân, chẳng dám lộn xộn nữa, chỉ ghé vào tai hắn nói thầm:
“Chàng thật đáng ghét, nếu biết sớm chàng đáng ghét như vậy thì ta đã không thèm gả cho chàng rồi.”
Nghe vậy hắn bỗng nhiên dừng bước, rốt cuộc cũng đặt cô xuống.
Đông Đông còn chưa kịp thở phào, thì đã thấy hắn nâng mặt cô lên, ánh mắt đen sâu hút, lên tiếng tuyên bố đầy hùng hồn: “Hết kịp rồi, giờ nàng đã là thê tử của ta.”
Dứt lời, hắn lập tức cúi sát đầu tới, trước bao nhiêu cặp mắt đang nhòm ngó, hôn cô.