Edit: Yunchan
“Ta ở đây, ta ở đây!” Hắn nén đau, ngửa cổ hét to về hướng đường núi nhỏ trên kia.
“Tới đây, cậu đợi đó đừng nhúc nhích.” Một người đàn ông xa lạ hét trả bằng giọng trầm trầm.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại nhìn thấy đồ ngốc đó leo xuống dẫn đường, theo sau là một người tầm vóc to lớn có thể thấy từ xa, tới đây hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhận ra người đàn ông này, y là người của Ứng Thiên Đường.
Ứng Thiên Đường là dược đường lớn nhất vùng này, đại phu trong đường có lòng nhân từ còn y thuật thì cực kỳ cao minh.
Hắn không thể tin được nha đầu kia lại thông minh tới độ biết tìm người của Ứng Thiên Đường tới đây, hắn còn tưởng cô có thể tìm được một nông phu giúp hắn xuống núi là tốt lắm rồi.
Người đàn ông thoắt cái đã tới bên cạnh, kiểm tra tình trạng của hắn.
“Cậu có ổn không? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ta bị ngã ngựa.” Hắn nhìn người đó đáp: “Chân của ta bị gãy, nhưng nha đầu kia vừa chữa sơ qua nên giờ cũng đỡ đau rồi.”
Người đàn ông liếc nhìn chân hắn, đưa tay chạm nhẹ để kiểm tra, rồi cười nói: “Chân của cậu không gãy, ta nghĩ chắc chỉ vọp bẻ hay trật khớp thôi, cô bé vừa nắn gân lại giúp cậu rồi.”
Hắn đơ ra một thoáng, bất giác ngoảnh đầu nhìn sang nha đầu đang đứng sau lưng người đàn ông đó, nét mặt cô vẫn bình thường, chỉ nghiêng đầu ra vẻ tò mò, hướng mắt qua vai của người đàn ông để xem y khám cho hắn.
“Cái này là cậu làm sao?” Người đàn ông chỉ vào nẹp gỗ trên bụng và ngực hắn, hỏi tiếp.
Hắn lắc đầu, đáp thật: “Là cô ấy làm.”
Người đàn ông mỉm miệng cười, quay đầu lại xoa xoa đầu cô rồi khen ngợi: “Đông Đông, làm tốt lắm.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu ửng đỏ, toét miệng cười nhìn người đàn ông kia, cười tới là ngốc.
“Đông Đông, ta bế cậu ấy.” Người đàn ông vừa nói vừa chỉ vào mũ, tên và dao lăn lốc một bên, nhìn nha đầu kia rồi nói tiếp: “Muội có thể cầm giúp những thứ đó không?”
Nha đầu gật gật rồi xoay người sang hướng khác nhặt nhạnh những món đó.
Người đàn ông thấy thế mới quay người lại nói với hắn: “Sẽ hơi đau, cậu ráng chịu một chút nhé.”
Hắn gật đầu.
Người đàn ông bế bổng hắn lên rồi bắt đầu đi lên sườn núi, dù hắn đã không còn nhỏ và người cũng khá nặng rồi nhưng người đàn ông này vẫn bế hắn lên sườn núi một cách dễ dàng.
Trên đường nhỏ có một một chiếc xe đẩy được kéo bằng ngựa, người đàn ông kia bế hắn đặt lên xe đẩy, hắn thấy nha đầu kia cũng nhanh nhảu leo lên xe, mang đao, cung, tên, ống tên, mũ và ngọc Ban Chỉ vỡ, thậm chí cả hầu bao đựng tiền của hắn nhặt lại tất, xếp đống chúng bên cạnh hắn.
“Cậu tên gì vậy?” Người đàn ông kê một chiếc đệm dưới đầu hắn rồi để hắn nằm xuống, hỏi.
“Dịch Viễn.” Hắn đáp.
Người đàn ông nghe mà nhướng mày, cười hỏi: “Tiểu bá vương à? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta đã sớm nghe thấy đại danh của ngài rồi.”
Chẳng hiểu vì đâu mà mặt hắn lại khô rang lúng túng.
Người đàn ông nhìn hắn, cười trêu: “Nói xem nào, cậu mà cũng bị ngã ngựa à? Ta nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu rất điêu luyện kia mà.”
“Chẳng qua là ngoài ý muốn thôi.” Hắn xấu hổ giải thích: “Có con heo rừng đột nhiên lao ra nên con ngựa đần đó bị giật mình.”
“Phải phải phải, tội là do con ngựa đó quá đần.” Người đàn ông mỉm miệng cười rồi nói tiếp: “Ai ngã ngựa cũng nói vậy cả.”
Hắn bỗng nhiên phát cáu, buột miệng nói: “Ngươi đưa ta về nhà là được rồi, ta sẽ tự gọi người đi tìm đại phu.”
“Sao được chứ, nương tử của ta mà biết ta đưa đại thiếu gia Dịch gia bị té ngựa về nhà xong rồi bỏ mặc, thì thể nào cũng cằn nhằn ta cho xem.” Người đàn ông nói, rồi ngoái đầu gọi nha đầu đang ôm theo rổ quần áo chạy dưới tàng cây ven đường: “Đông Đông.”
Nha đầu kia chẳng phản ứng gì, mãi lo thu dọn đồ đạc của mình, người đàn ông cốc vào đầu mình rồi bỏ cậu ấm Dịch gia đang tức tới đỏ mặt trên xe, cười cười đi tới trước.
“Nè, ngươi định làm gì? Ta không tới Ưng Thiên Đường, ngươi đưa ta về nhà là được rồi, ngươi có nghe không hả?”
Dịch Viễn hét lên tức tối, nhưng người đàn ông vẫn chẳng quay đầu lại mà chỉ đi thẳng tới chỗ nha đầu kia, còn cố ý đánh vòng tới trước vươn tay ra trước cô, đợi cô ngẩng đầu thì mới mỉm cười chỉ vào xe đẩy nói: “Đông Đông, muội lên xe luôn đi, ta tiện đường chở muội về.”
Cô nhìn thấy thì toét miệng cười lần hai, gật đầu, ôm cái rổ đi về hướng này, người đàn ông bỏ cái rổ lên xe giùm cô còn mình thì leo phắt lên xe ngồi cạnh hắn.
“Được rồi, xuống núi sẽ hơi xóc một tí, đại thiếu gia, cậu nhẫn nại nằm trên đó đừng la quỷ kêu ma gì nhé, đừng để người ta tưởng cậu là cô nương đau tới nỗi phải la hét đấy.”
Người đàn ông mỉm cười nhìn hắn, rồi trở người lên ngựa, kéo xe đẩy đi về phía chân núi.
Dịch Viễn muốn lệnh hắn đưa mình về nhà lần nữa, nhưng nha đầu kia đang ở ngay sát bên, hắn không muốn nha đầu kia nghĩ hắn là một cô nương không chịu nổi đau.
Dĩ nhiên chẳng phải hắn quan tâm cô nghĩ gì đâu, hắn mím chặt môi tức tối nghĩ, hắn chỉ… chỉ lười bỏ sức ra mà hét thôi.
Xe đẩy đi chầm chậm trên đường núi, dưới ánh mặt trời đâm xuyên qua cây lá, bởi hắn buồn chán nên liếc trộm qua nha đầu ngồi cạnh, sau khi cô lên xe thì chẳng hé răng nói với hắn câu nào, chỉ lầm lũi moi một cái túi khỏi rổ, giũ ra mấy quả tròn màu xanh lá, trên mặt nó có ghim thứ gì đó.
Bởi nhà nha đầu này nằm ở cuối chợ huyện, mà từ nhỏ hắn đã thích dạo chợ nên đôi khi sẽ trông thấy cô, có điều chưa bao giờ nói chuyện với cô cho tử tế. Hắn và cô xê xích nhau vài tuổi, hơn nữa cô lại ngốc như thế, nhưng hắn biết thỉnh thoảng cô sẽ chui vào rừng cây, hắn và bạn bè đi săn thú trong rừng từng gặp cô vài lần, hình như cô rất thích mấy loại quả kỳ lạ này.
Trước đây hắn đã từng rất tò mò tại sao cô luôn nhặt những thứ lạ đời kia, nhưng chẳng biết nên hỏi ai, những người xung quanh hắn luôn bận chọc ghẹo chế giễu cô, mà hắn thì không muốn để ai biết là hắn cảm thấy tò mò những thứ lạ lùng trong tay cô.
Nhưng bây giờ, trên xe này chẳng còn ai khác, chỉ có hắn và cô thôi.
“Này, đó là gì thế?” Hắn buột miệng hỏi.
Cô chẳng thèm để ý tới hắn chỉ lo cầm quả cầu kim qua lớp váy bố, rồi bóc thứ gì đó như cây kim khỏi quả cầu.
“Này, ta hỏi cô, cái thứ xanh lè trong tay cô là gì hả?” Hắn bực mình hỏi lại.
Cô vẫn cúi đầu làm chuyện của mình, nhưng giây tiếp theo hắn bỗng biết thứ đó là gì, tuy hắn vẫn chẳng hiểu mấy cây kim châm trên quả cầu xanh biếc đó là gì, nhưng khi cô bóc lớp kim châm xanh biếc đó đi thì hắn lại nhận ra thứ bên trong, hắn đã từng ăn nó rồi, đó là hạt dẻ.
Không ngờ lại là hạt dẻ, trong tích tắc mặt hắn đỏ lên bối rối.
Nhưng cô vẫn chẳng buồn chú ý, chỉ mải mê lột lớp kim châm bên ngoài hạt dẻ, lột liên tiếp năm sáu quả, mãi tới khi trong túi hết veo thì mới moi thứ khác ra.
Lần này hắn nhận ra ngay, đó là quả thông, nhà hắn có trồng loại cây này, nhưng cô nhặt quả thông làm gì cơ chứ?
Hắn nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tò mò, kết quả cô lại lột hết vỏ ngoài quả thông đi, sau đó bóc tới một quả nâu, moi ra bên trong một hạt mầm nhỏ màu nâu, rồi cô lại lúi húi làm tiếp vài quả nữa.
Hắn nhìn động tác thoăn thoắt của cô mà phát ngốc, hơi giật mình, hắn chưa bao giờ biết trong quả thông có thứ này.
“Cái đó có ăn được không?”
Cô không trả lời hắn.
“Này.” Hắn nổi cáu, giơ tay lên khẽ đẩy chân cô: “Ta hỏi cô, sao cô không ừ hử gì thế hả?”
Cô giật bắn, ngẩng phắt đầu lên, mặt hoảng hốt thấy rõ, giống hệt cái dáng của cô mỗi khi có người gọi, hốt hoảng như bị ai hù dọa, vì thế mới làm cho người ta mất kiên nhẫn.
“Cô làm gì thế? Ta hỏi cô đang làm gì thế.” Hắn nhíu mày, nói với giọng không vui.
Cô trừng mắt nhìn rồi bình tĩnh lại, đáp lại hắn bằng vẻ mặt hoang mang.
Hắn cố lấy hết lòng kiên nhẫn chỉ vào cái hạt mầm nâu lấy ra từ quả thông đang chất đống trên váy cô, hỏi lại: “Thứ này có ăn được không?”
Lần này cô hiểu, mặt cười tươi rói.
Hắn ngẩn ra, nhìn cô lấy cán dao đập vỡ từng hạt giống màu nâu đó, rồi moi từ trong ra một viên gì đó trắng ngần.
Chẳng bao lâu cô lần lượt bóc hết những quả thông còn lại, lấy ra cái ruột trắng ngần bé tí đó.
Cô đưa một ít ruột trắng cho hắn, hắn chần chờ giây lát, rồi thấy cô bỏ mấy viên ruột trắng còn lại vào miệng mình, nhai nhóp nhép.
Vậy ra cái đó ăn được thật à?
Vì tò mò nên hắn không kiềm lòng được cầm một viên bỏ vào miệng thử.
Thứ này ăn rất thơm, vị ngòn ngọt, nói thật lòng thì mùi vị của nó còn rất ngon.
Hắn bèn ăn thêm một viên nữa, một lát sau hắn đã ăn sạch láng số hạt giống màu trắng đó lúc nào chẳng hay.
Thấy hắn thích, nụ cười của cô càng tươi hơn, đẩy nốt mớ nhân hạt thông ngon lành trong váy qua cho hắn, rồi lại chầm chậm bóc số hạt thông còn dư.
Nha đầu này bị ngốc sao? Thứ này có dễ làm đâu, còn phải mất cả buổi mới được ăn, cô đưa hết cho hắn làm gì?
Hắn nhíu mày, đưa lại phân nửa nhân hạt thông trong tay cho cô: “Cho ta hết thì cô ăn gì?”
Cô nhìn hắn rồi cong miệng cười lần nữa, khác chăng là lần này cô không hốt đồ trên váy đem cho nữa, mà chỉ cúi đầu tiếp tục bóc quả thông.
Hắn ngó dáng vẻ nghiêm túc của cô mà thầm nghĩ cô đúng là kỳ quái, sau đó không chờ hắn kịp phát hiện thì đã vuột miệng nói toạc suy nghĩ của mình ra rồi.
“Này, cô đừng đối xử quá tốt với người khác, cái gì có được quá dễ dàng thì không đáng giá, người khác sẽ không biết coi trọng đâu, cô hiểu không?”
Cô không trả lời mà chỉ lui cui làm chuyện của mình.
Hắn ngậm miệng lại, không hiểu tại sao mình phải quan tâm đồ ngốc này, lòng cũng bực bội chẳng hiểu lý do, chả hiểu nổi mình xen vào chuyện người khác làm gì, nói với cô những điều này thì cũng có ích gì đâu.
Có nói cô cũng chẳng đáp, mà có nghe thì cũng không hiểu.
Hắn thả tọt toàn bộ nhân hạt thông còn trong tay vào miệng, nhai thật kỹ, ăn tất thế này lại càng ngon hơn.
Đúng lúc này, cô lại chia thêm phân nửa nhân hạt thông mình vừa bóc xong cho hắn.
Hắn trừng cô, vốn tưởng là cô không ngốc, nhưng kết quả vẫn là đồ ngốc.
“Đã nói cô đừng cho ta hết rồi mà.” Hắn trả lại phân nửa cho cô, quạu quọ nhắc lại lần nữa.
Rốt cuộc mới ngẩng đầu đã thấy cô toét miệng cười với hắn.
“Cô là đồ ngốc! Cười gì mà cười hả?” Hắn đỏ mặt, lầu bầu: “Cô cứ như vậy sẽ bị người ta cười nhạo mãi, hiểu không?”
Cô tròn mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt hoang mang. Hắn thấy miệng cô hơi hé ra như muốn nói gì đó, nhưng cô tần ngần một lát, rốt cuộc lại đóng chặt miệng, chẳng nói năng gì.
“Sao, cô muốn nói gì thì nói đi? Không nói thì sao ta biết?” Hắn lườm cô gắt.
Thấy hắn trở nên dữ dằn như vậy thì cái miệng nhỏ của cô lại càng ngậm chặt hơn, rũ mắt xuống, gom góp toàn bộ nhân hạt thông trong váy bỏ vào túi.
Hắn vốn định gặng hỏi cô thêm, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng người làm hắn sực tỉnh, giờ hắn mới phát hiện họ đã xuống núi rồi, xe đẩy đã đi tới đường lớn từ lúc nào không hay, người đàn ông phía trước đang giơ tay lên chào hỏi mấy nhà nông ven đường.
“Tô gia, sao vậy? Có ai bị thương à?”
“Đại thiếu gia của phường giấy Dịch gia bị ngã ngựa, nhưng cậu ta nói là do con ngựa quá đần nên mới hại mình bị ngã.”
“Ối, phải không thế?”
“Ai bị ngã ngựa cũng nói vậy hết.”
Chết tiệt.
Hắn vừa nghe vừa mắng thầm, mặt thì căng phồng thành màu gan lợn, tên khốn kiếp này nhất định phải phao tin ầm lên như vậy mới được à? Hại hắn chả dám hé răng câu nào vì sợ người ta chú ý tới mình, thôi thì cứ dứt khoát nhắm mắt giả chết cho xong.
“Con gái lão Lôi sao cũng ở đây?”
“Là Đông Đông phát hiện ra cậu ta.”
“Hóa ra là Đông Đông, thiếu gia Dịch gia đúng là số may mà.”
“Đúng vậy đó, ha ha ha —–“ Người đàn ông họ Tô cười phá lên, rồi mới nói tiếp: “Được rồi không nói chuyện nữa, ta đi trước đây, còn phải đưa cậu ta về cho đại phu khám nữa.”
Nha đầu kia lại hoàn toàn chẳng để tâm gì tới tiếng động ầm ĩ bên cạnh, chỉ cắm đầu làm tiếp chuyện của mình.
Xe ngựa chạy lộc cộc tới trước, cái tên họ Tô này cứ như cố ý chơi khăm hắn, dọc đường đi cứ rao tin trắng trợn về cái bi kịch ngã ngựa của hắn, chỉ cần gặp được ai hỏi dăm ba câu thì chắc mẩm tên đó sẽ giải thích một lần, đúng là chẳng khác gì đang dắt hắn đi diễu hành khắp phố.