Edit: Yunchan
Cô tới giao đậu hũ. Cũng chỉ đi cùng cha tới Ứng Thiên Đường giao đậu hũ thôi.
Từ khi cô có ký ức thì Ứng Thiên Đường đã có rồi, nhiều năm qua nơi đây luôn đặt đậu hũ của cha, năm ngày một lần, mỗi lần mười phần, lúc nào cha cũng sẽ dẫn cô theo cùng.
Cô rất thích Ứng Thiên Đường, người ở đây rất tốt, ngay cả trẻ con cũng tốt với cô, chẳng ai bắt nạt cô cả. Tống đại phu hay cho cô ăn đường, mỗi năm Tống phu nhân thường cho cô đồ mới, Bạch Lộ cô nương chủ quản thì… A, hai năm trước tỷ ấy đã gả cho Tô gia rồi, phải gọi là Tô phu nhân, lần trước Tô phu nhân còn may đôi giày mới cho cô, Tô gia thì mỗi lần đi xa cũng không quên mang ít đồ chơi về cho cô.
Cô thích người trong Ứng Thiên Đường, cả thiếu gia quái dị sống ẩn cư trên đảo cô cũng thích.
Thiếu gia là người duy nhất chịu nói chuyện chậm với cô, cũng là người duy nhất phát hiện cô không phải đồ ngốc, không phải người có cái đầu bị sốt hỏng.
Thiếu gia đối xử với cô rất tốt, cha cũng nói năm đó là do thiếu gia cứu mạng cô, tuy lúc quay về lỗ tai cô không nghe được nữa, nhưng cô rất biết ơn cứu mạng của thiếu gia.
Cho nên lúc theo cha tới Ứng Thiên Đường đưa đậu hũ, cô sẽ đích thân mang một phần lên đảo cho thiếu gia.
Cha cho xe ngựa dừng hẳn ở cửa, rồi bê vài khay đậu hũ tới phòng bếp, cô thì vẫn như trước đây, cầm theo cái giỏ trúc đựng các loại đậu hũ xuống xe.
Lúc xuống xe cô nhìn thấy ở trước cửa Ứng Thiên Đường có đỗ một chiếc xe ngựa xa hoa khác, nó có tới hai con ngựa kéo, sau mui xe còn mắc màn cửa thêu tơ tằm, khiến cô không dằn lòng được nhìn lâu hơn chút. Nhưng cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, quay người đi thì đã quên bẵng chuyện này, cầm cái giỏ trúc nhanh nhẹn đi về phía hồ lớn.
Bên cạnh hồ lớn có đậu một chiếc thuyền, trên thuyền đã có đại nương chờ sẵn, đại nương cười cười rồi xoa đầu cô. Cô bước lên thuyền, khom người chui vào mui thuyền, toan cất giỏ trúc rồi sẽ ra ngoài ngồi, ai ngờ vừa vén rèm lên thì đã chạm phải một cặp mắt đen thui.
Cô trợn to mắt, hít ngược vào một hơi, chủ nhân của cặp mắt kia bỗng giơ tay kề lên mép, ý bảo cô im lặng.
Hắn không bắt cô, cũng không bịt miệng cô lại, hắn chỉ đặt tay lên giữa môi mình.
Đó là ra hiệu im lặng, cô biết.
Một lát sau, hai mắt cô mở to hơn nữa, cô không ngờ sẽ gặp hắn ở đây.
Thuyền lắc lư, cô có thể cảm giác được, lúc hắn bê giúp cô cái giỏ trúc tiện thể đưa tay chỉ ra sau lưng cô.
“Bà ấy gọi cô.”
Hắn mở miệng nói, cô không cảm giác được hơi hắn phả ra khi nói chuyện, hình như hắn cũng không phát ra âm thanh gì.
Cô chần chừ giây lát rồi mới buông tay ra, để hắn cầm lấy giỏ, sau đó xoay người nhìn lại.
Đại nương đã tháo sợi dây buộc thuyền, vừa đưa đò hướng về phía đảo vừa mỉm cười nói chuyện với cô. Cô nhìn thật kỹ thì nhận ra đại nương chỉ bảo cô ngồi xuống, bảo cô cẩn thận kẻo ngã xuống nước.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm giác được tên đang ngồi sau rèm cửa.
Ven bờ sông có vài người cưỡi ngựa đi qua, hết nhìn đông tới ngó tây như là đang tìm thứ gì đó, cô đoán là mình biết những người đó đang tìm gì. Họ hô lớn về phía đò của đại nương, đại nương cũng cất giọng đáp lại, chỉ chốc lát sau thì họ bỏ đi. Cô cảm giác tên phía sau vừa thở phào ra.
Con thuyền nhỏ chầm chậm lắc lư trên mặt nước, từ từ hướng về phía bờ, chẳng bao lâu sau, nó đã cập sát đảo.
Cô cứ ngỡ là tên kia sẽ trốn tiếp trong thuyền, nhưng đại nương mới trở người kéo thuyền nhỏ tới gần bến hơn thì hắn đã nhảy xuống từ một đầu khác, rồi lủi vào rừng nhanh như chớp.
Đảo này không thể vào tùy tiện đâu!
Đông Đông hoảng hốt, trợn tròn hai mắt, trong giây lát cũng không biết làm thế nào, chỉ đành hớt hải xách giỏ trúc lên, không kịp nói cảm ơn với đại nương đã nhún chân xuống đất, vội vã chạy theo như bay.
Nhưng dù vậy cô vẫn chậm một bước, lúc cô tóm được cánh tay hắn thì hắn còn đang chạy băng băng tới trước, đồng thời kéo cả cô vào trong trận pháp.
Trời đất mới đó còn sáng sủa, thoắt cái đã tối sầm.
“Trò quỷ gì vậy?!”
Vừa bước chân vào khu rừng, chưa chạy được mấy bước thì trời đất nháy mắt đã đổi sắc, mặt trời cũng tối sầm, Dịch Viễn hoảng sợ, dừng chân khẩn cấp rồi ngoái đầu nhìn lại. Hồ nước lấp lánh và cảnh sắc rực rỡ đằng sau đã biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại một nha đầu đang mở to mắt nắm chặt tay hắn, và phía sau nha đầu kia là cánh rừng tăm tối chạy dài vô tận.
“Hồ với thuyền đâu rồi? Chuyện gì vừa xảy ra?” Hắn giật mình, buột miệng hỏi cô.
Đông Đông thấy thế thì bỗng buông cánh tay hắn ra, lùi lại một bước, lắc đầu.
Hắn nói quá nhanh, cô không nhìn ra hắn đang nói gì.
Nhưng Dịch Viễn lại hiểu lầm cái lắc đầu và vẻ căng thẳng của cô, hắn tưởng cảnh vật chung quanh thay đổi đột ngột cũng dọa cô sợ, bèn hít vào một hơi thật sâu lấy lại bĩnh tĩnh, nhìn cô nói:
“Xin lỗi, không phải ta cố ý, muội đừng sợ, ta sẽ không làm vậy với muội nữa.”
Cô sửng sốt một lát, nhìn nét mặt đột nhiên dịu xuống của hắn.
Hắn thử tiến lên một bước, đưa tay ra cho cô: “Không sao, không có chuyện gì đâu, muội qua đây.”
Cô giương to mắt nhìn hắn, ngờ là mình nhìn lầm, nhưng giây tiếp theo hắn lại nhìn cô nói: “Muội tên là Đông Đông, đúng không? Lôi Đông Đông?”
Cô nghệt ra, trông có hơi ngốc.
Hắn đang gọi tên cô sao?
“Là Đông trong mùa Đông phải không?” Hắn nhìn cô, thả chậm tốc độ, lặp lại tên cô lần nữa: “Đông Đông?”
Cặp mắt cô vốn đã to nay còn banh to hơn nữa.
Hắn đang gọi tên cô thật sao, cô không ngờ là hắn biết tên cô.
Trong lúc cô còn đang đờ đẫn thì hắn đã nắm chặt tay cô rồi.
Hành động này làm cho cô càng đần thêm, bất giác cúi đầu nhìn vào đôi tay nhỏ bé bị hắn nắm. Cứ tưởng hắn tóm lấy cô để làm gì đó, nhưng hắn không kéo cô qua bên, cũng chẳng cười nhạo cô, mà hắn chỉ nắm nhẹ lấy tay cô thôi.
Tay hắn khá nóng, giống như cha.
Tay kia của hắn chạm nhẹ dưới mặt cô, cô sợ hết hồn ngẩng mạnh đầu lên, chỉ thấy hắn đang nhìn cô chậm rãi cam đoan: “Muội đừng sợ, có lẽ là lúc nãy ta chạy quá nhanh, còn chạy vòng vèo nữa nên mới không nhìn thấy hồ nước.”
Cô trừng mắt nhìn, cái miệng nhỏ xíu hơi mấp máy, trong khoảnh khắc cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng tiểu bá vương này không đợi cô mở miệng đã kéo cô đi ngược lại: “Nhất định là hướng này.”
Á, sai rồi, đợi tý đã ——
Cô muốn nói rõ với hắn, nhưng nhớ tới lần trước cô mở miệng bị hắn cười nhạo thì lại lưỡng lự, trong lúc đó hắn đã kéo cô tới trước mất rồi.
Hướng đó cũng tối tăm âm u như thế, ngoài rừng ra thì chỉ có rừng.
“Không thì hướng này.” Hắn chưa nản lòng bèn rẽ vào một hướng khác, nhưng sau chỗ rẽ này vẫn là rừng cây.
“Không phải bên này thì là bên kia.” Hắn nói với giọng tràn đầy tự tin.
Nhưng bất luận hắn vòng vèo bao nhiêu hướng, đi tới trước bao nhiêu bước, cảm giác chung quanh vẫn là rừng cây.
Cô bị hắn lôi đi mà không đỏ mặt cũng chẳng thở mạnh, lúc hắn phát hiện mình quay lại cùng một nơi lần nữa thì đáy mắt đã hiện lên nét kinh hoàng. Nhưng hắn nhanh chóng che đậy cơn hoảng loạn, nắm chặt tay cô, nhìn cô nói với giọng bình tĩnh:
“Muội không cần phải sợ, chúng ta chọn một hướng rồi đi thẳng tới, nhất định sẽ tìm được đường.”
Đông Đông nhìn người được gọi là tiểu bá vương này mà hơi ngạc nhiên, hắn cố giảm tốc độ nói, bình thường hắn nói chuyện đâu có chậm như vậy, cô biết mà.
Hắn làm vậy vì cô, hơn nữa hôm nay mỗi lần hắn nói chuyện đều sẽ ngoảnh sang nhìn cô rồi mới nói.
Bất giác, cô mỉm cười.
Nỗi hoảng sợ bỗng dưng trỗi dậy mỗi khi gặp hắn, dường như đều biến mất tăm ngay trong lúc hắn nắm tay cô mò đường như ruồi mất đầu.
Còn tưởng lúc hắn phát hiện mình bị lạc sẽ hoảng sợ bỏ cô lại rồi chạy lấy thân. Nhưng hắn không có, thậm chí hắn còn nắm tay cô rồi cố gắng trấn an cô nữa.
Thấy cô nở nụ cười, hắn cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một cách vô cớ.
“Ta…”
Nhận thấy cô phát ra âm thanh, Dịch Viễn sửng sốt, vội vàng đứng vững hai chân rồi cúi đầu nhìn cô.
Đông Đông có hơi căng thẳng, cô chỉ trợn to mắt nhìn hắn chằm chằm, liếm liếm môi, sau đó thử mở miệng một lần nữa, nhìn hắn nói: “Ta không sợ.”
Lần này, hắn không cười cô mà chỉ nói thật chậm: “Không sợ là tốt rồi, chúng ta đi từ từ, muội làm được chứ?”
Cô lắc lắc đầu, đáp: “Đừng đi, ở đây, ở đây có chưng pháp(*), không đi ra được.”
“Bốc hơi?(*)” Hắn chớp mắt.
(*) BÉ ĐÔNG NÓI NGỌNG, MUỐN NÓI ‘TRẬN PHÁP’ LẠI NÓI THÀNH ‘CHƯNG PHÁP’, MÀ TỪ CHƯNG PHÁP NÀY LẠI ĐỒNG ÂM VỚI BỐC HƠI NÊN BÉ DỊCH MỚI HIỂU NHẦM.“Pháp sơ.” Cô nói nghiêm túc.
“Chải tóc(*)?” Hắn ngờ nghệt nhìn cô, còn làm động tác chải đầu: “Muội muốn chải đầu sao?”
(*) HÌNH NHƯ TỪ NÀY LÀ PHÁP SỰ, PHÁP THUẬT HAY PHÁP SƯ GÌ ĐÓ NHƯNG BÉ ĐÔNG NÓI NGỌNG THÀNH PHÁP SƠ, TỪ ‘PHÁP SƠ’ ĐỒNG ÂM VỚI TỪ ‘PHÁT SƠ’ NGHĨA LÀ CHẢI TÓC, LÀM BÉ DỊCH LẠI HIỂU LẦM NỮA, XOẮN NÃO QUÁ ==Dáng mô phỏng của hắn quá hài, cô xì một tiếng rồi bật cười.
Hắn khẽ chau mày, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, ta đang nói pháp thuật, chính là… chính là… là Đạo… Hợp thượng…”
Hắn thộn mặt ra nhìn cô.
Đông Đông hơi quýnh quáng, hoàn toàn quên mất giọng mình kỳ quái ra sao, vừa nói vừa làm bộ khua mõ niệm kinh: “Gõ gõ gõ gõ, boong, A di đà phật… vậy… huynh hiểu không?”
Dịch Viễn giác ngộ, cọ cọ đầu mình rồi nhìn cô nói: “Hòa thượng? Ý muội là hòa thượng? Cái người không có tóc.”
“Đúng đúng đúng.” Cô gật đầu vui vẻ rồi sờ đầu theo hắn, cười nói: “Trống trơn, hòa thượng đầu trọc bắt quỷ, bắt quỷ cần, dùng pháp sơ.”
“Hòa thượng dùng pháp thuật để bắt yêu ma sao?” Hắn bắt được bí quyết, hào hứng hỏi tới: “Đúng không?”
“Dạ, đúng, chính là cái này, pháp sơ, chính là… chính là… Quất môn tồn giáp…?” Cô nói mà không chắc lắm, nghiêng nghiêng đầu, ngần ngừ hỏi lại.
“Kỳ môn độn giáp.” Lần này hắn mới nghe đã hiểu ngay, hắn từng đọc trong sách, Gia Cát Khổng Minh biết dùng kỳ môn độn giáp: “Muội nói ở đây có trận pháp?”
Cô ra sức gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng.”
Giải được câu đố rồi nên hắn cũng vui hẳn lên: “Thì ra chỗ này có trận pháp, có người dùng kỳ môn độn giáp bày trận, cho nên chúng ta xông vào trận thì không thể ra ngoài.”
“Dạ dạ dạ.” Cô gật đầu lần nữa.
“Là ai làm?” Hắn tò mò hỏi, hắn cũng không ngờ thật sự có người hiểu được trận pháp trong truyền thuyết đó.
“Là thiếu gia.” Cô đáp ngay rồi nhoẻn miệng cười, kéo hắn tới ngồi dưới một thân cây lớn, nói: “Thiếu gia sẽ biết, thiếu gia sẽ tới tìm, không được đi bừa, chúng ta đợi tại chỗ.”
Hắn đi theo cô ngồi dưới tàng cây, buột miệng hỏi tiếp: “Thiếu gia, là thiếu gia của Ứng Thiên Đường? Tống Ứng Thiên?”
Cô gật đầu.
“Vậy ra đây là đảo quỷ?” Hắn từng nghe người ta nói Tống Ứng Thiên ở trên đảo quỷ, cũng nghe đâu tuy vị thiếu gia này giỏi y thuật, nhưng y rất lạ, hơn nữa hai năm qua hầu như Tống Ứng Thiên luôn ở suốt trên đảo, rất ít khi ra ngoài.
Cô gật đầu lần nữa, rồi lấy hai phần đậu hũ thịt trong giỏ trúc ra, đưa một phần cho hắn, phần còn lại thì mình ăn: “Ăn trước đi, thiếu gia bận lắm, phải chờ.”
Lúc nãy quá khẩn trương nên Dịch Viễn không cảm thấy gì, giờ bình tĩnh lại thì hắn mới sực nhận ra mình mò đường lâu như vậy, đúng là đói rồi.
Hắn bỏ đậu hũ thịt vào miệng, cắn một cái, sau đó mới nhận ra Lôi Đông Đông còn đang nhìn mình chằm chằm, hắn bất giác buồn cười nói: “Nhìn cái gì? Ăn của muội đi, đồ ngốc.”
Tuy trêu cô ngốc nhưng nụ cười và ánh mắt hắn không có tí ác ý nào, cũng chẳng có tý gì là muốn cười nhạo cô thật hết. Cô cười ngốc, vui vẻ cúi đầu ăn phần đậu hũ thịt của mình.
Hắn nhìn kiểu cười ngờ nghệt của cô, nhìn vẻ mặt thích chí khi ăn đậu hũ thịt của cô, lần thứ hai nhận ra một chuyện.
Lúc nha đầu này cười rộ lên, thật ra rất đáng yêu.
Trước đây cô thấy hắn, nếu không phải biến thật xa thì là không nén nổi vẻ mặt sợ hãi. Vào cái hôm cô cứu hắn, hắn mới biết cô sẽ cười đấy, nhưng không phải kiểu cười ngây dại, mà là cười toe toét thích chí.
Cô cũng nhìn họ Tô mỉm cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, nhắc mới nhớ, cô cũng từng cười với hắn rồi, là khi hắn chia một nửa nhân hạt thông cho cô.
Lúc cô cười cả khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ sáng bừng lên, cảm giác như cả người đều tỏa sáng lấp lánh, hệt như cánh hoa mùa xuân.
Cánh hoa? Hắn nghĩ quái gì vậy? Thật là kỳ.
Hắn liếc mắt, phủi bay cái hình dung kỳ quái trong đầu, rồi không dằn lòng được nhìn cô lần nữa.
Nha đầu bên cạnh ngồi rất ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhóp nhép ăn đậu hũ thịt, chốc chốc còn ngẩng đầu ngó hắn một cái, sau đó đột nhiên cô nhìn hắn, cười bật ra thành tiếng.
“Cười gì?” Hắn trừng mắt hỏi.
Cô nhìn hắn cười, học cách hắn vuốt đầu lúc nãy, nói: “Đầu hòa thượng bóng lưỡng không tóc.”
Hắn nghe vậy, nhớ tới cái màn ông nói gà bà nói vịt, còn hoa tay múa chân trông đần hết chỗ nói vừa rồi, cũng bật cười theo.
“Huynh thật thông minh.” Cô cười khanh khách: “Biết ta nói gì.”
Không ngờ cô lại khen hắn, Dịch Viễn hơi ngớ ra rồi đáp: “Thông minh là muội.”
“Ta thông minh?” Cô sửng sốt, từ đó tới giờ chưa ai nói cô thông minh.
Thấy vẻ mặt ngờ vực của cô, hắn bắt chước dáng gõ cái mõ không tồn tại của cô, nói: “Gõ gõ gõ gõ, boong —- A di đà phật —-“
Cô nhìn thấy thì vỡ lẽ, cười tới nắc nẻ.
“Nếu muội không nói tới đây, thì ta còn tưởng muội muốn chải đầu.” Hắn nhìn cô cười nói.