Edit: Yunchan
Đông Đông nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. Cho là hắn trêu cô, vốn muốn hỏi tiếp, thì không ngờ bên trong cánh rừng lại bất ngờ xuất hiện một vị cô nương áo đen. Đông Đông vừa thấy cô ấy thì nhanh nhảu đứng lên, cô nhận ra cô nương này, cô ấy là người mà Ứng Thiên thiếu gia mang về đảo một hai năm trước.
“A Linh cô nương.” Đông Đông chào hỏi cô ta một cách lễ phép.
Nhìn thấy hai người, cô nương áo đen sửng sốt, dừng lại bước chân hình như có hơi gấp gáp.
“A, ta còn tưởng là ai? Thì ra là tiểu cô nương đậu hũ, muội tới đây lúc nào, ta lạc đường rồi, chỉ cho ta cách ra ngoài đi.”
Cô giật mình, khá khẩn trương: “Ờm… Bọn, bọn muội cũng lạc đường.”
Nụ cười của A Linh lạnh đi, lạnh lùng nói: “Muội đùa ta à? Chẳng phải muội hay ra vào đảo này à, sao cũng lạc đường được chứ? Đừng nói với ta tên khốn Tống Ứng Thiên kia không dạy cho muội cách ra trận nhé, nếu hắn không dạy muội lỡ đâu muội bất cẩn bị nhốt trong đây thì sao?”
Đông Đông ngẩn ra, cô nương này cô có gặp vài lần, bình thường A Linh cô nương rất thân thiện dễ gần, đôi khi còn châm trà đưa thuốc giúp thiếu gia, chưa bao giờ dữ tợn như vậy cả.
Cô bất an nói: “Muội… muội không biết thật mà, thiếu gia… ngài muốn muội đừng đi lung tung, nếu lạc đường thì bảo muội ở lại một chỗ, ngài sẽ tự tới tìm muội.”
A Linh híp mắt lại, nắm chặt quyền, trong một thoáng Đông Đông có thể nhìn thấy ngọn lửa giận bùng lên trong mắt cô ta, nhưng giây tiếp theo, cô nương trước mắt đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với cô: “Muội qua đây.”
Cô không muốn.
Kiểu cười của cô nương này làm cô sợ.
“Đông Đông, qua đây nào.” A Linh đưa tay về phía cô, dịu giọng nói.
Cô lắc đầu, nhưng không biết tại sao chân lại không nghe lời, bước một bước về phía cô ta. Trong tích tắc cô giật mình, quýnh quáng nắm lấy ống tay áo Dịch Viễn bên cạnh, nhưng cô nương kia đã bắt được tay cô.
Tay cô ta rất lạnh, lạnh tới kỳ lạ, cái lạnh kia từ bàn tay trắng trẻo thấm vào tim phổi, đánh thẳng vào óc, cô lấy làm hãi hùng, kêu lên thành tiếng:
“Không muốn!”
Cô nương kia nắm cô rất chặt, mặt ra vẻ sửng sốt: “Sao có thể?! Ngươi —–“
“Buông ra!” Đông Đông ré lên.
Đúng lúc này Dịch Viễn vội vàng kéo cô ra sau lưng, đẩy phắt cô nương kia ra, cô hoảng sợ vội vã núp sau lưng hắn.
“Ngươi muốn làm gì? Không nghe muội ấy bảo ngươi buông ra sao?” Dịch Viễn chắn trước người Đông Đông, lạnh mặt mắng.
Vì bị thứ mình thấy làm hoảng sợ A Linh mới không để ý tới đứa trẻ mười ba tuổi này, thế nên lúc bị hắn đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là ngã ngồi trên đất. Cô tức giận lấy lại thăng bằng, mặt lạnh lẽo, đáy mắt thoáng hiện lên sát khí, giơ tay lên toan bóp cổ hắn, nhưng đầu ngón tay cô mới chạm tới hắn đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi —–
“A Linh.”
Giọng nói đó gọi tên cô dịu dàng như gió xuân ấm áp, nhưng lại làm cô giật mình dừng động tác lại ngay lập tức.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
A Linh cấp tốc thu tay về, xoay người nhìn tên nam nhân ra vẻ đạo mạo nhã nhặn kia, giờ đây hắn còn đang nhìn cô nở nụ cười.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Làm gì à? Ta lạc đường, đương nhiên đang hỏi đường.” A Linh dằn lửa giận, xắn ống tay áo, nhoẻn miệng cười ra vẻ vô tội.
Đông Đông và Dịch Viễn nhìn cô ta đầy kinh ngạc, khó lòng tưởng tượng nổi cô nương ngọt ngào động lòng người trước mắt này lại là nữ nhân độc ác lạnh lùng vừa rồi.
“Hỏi đường sao?” Nam nhân nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, ta vốn định tới bên hồ múc nước giúp Bạch Lộ, ai dè bất cẩn đi lầm đường.”
“Lần tới cô phải đi theo cho cẩn thận nhé.” Nam nhân chắp tay cười cười.
“Vâng, lần tới A Linh chắc chắn sẽ đi thật cẩn thận.” A Linh nói theo mà ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vậy phải xem là đi theo ai.” Y bước tới gần rồi nhìn cô cười cười: “Trừ phi theo ta, nếu không cô không ra ngoài được đâu.”
Nghe vậy, cơ mặt cô giật lên, nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu ta theo ngươi thì ngươi sẽ dẫn ta ra ngoài sao?”
“Cái đó thì chưa chắc.” Hắn đưa tay ra cho cô, lòng bàn tay hướng lên, cười nhạt: “Nhưng cô phải để ta nắm tay mới được.”
Nhìn nam nhân này trong mắt A Linh hiện lên vẻ cáu kỉnh, vung tay áo, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Vậy miễn.”
Nam nhân nhìn bàn tay chơi vơi giữa không trung của mình, không để tâm mà chỉ cười nhẹ lần nữa rồi thu tay về, bước vòng qua cô nương hãy còn hờn dỗi này để tới trước Dịch Viễn và Đông Đông.
“Đông Đông, có khỏe không?”
“Dạ.” Nhìn thấy thiếu gia, Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, xách giỏ trúc đặt dưới đất lên, gật đầu: “Khỏe ạ.”
“Còn vị này là?” Nam nhân nhìn thiếu niên bên cạnh cô.
“Ta là thiếu gia Dịch gia.” Dịch Viễn ngửa đầu nhìn người nam nhân lâu rồi không ra đảo, nói thản nhiên: “Ta là Dịch Viễn.”
Thấy Dịch Viễn vẫn đứng trước Đông Đông che khuất nửa người cô, còn giang tay bảo vệ cô sau lưng, trong mắt nam nhân bỗng mang theo ý cười, y hỏi: “À, thiếu gia phường giấy Dịch gia, phải không?”
“Đúng.” Hắn gật đầu.
Nam nhân cười nhạt, vươn tay ra với hắn, nói: “Tới đây đi, Dịch thiếu, dắt theo Đông Đông cho chắc, ta dẫn hai người ra ngoài.”
Dịch Viễn chẳng buồn liếc cô nương áo đen lấy một cái, lập tức xoay người nắm tay Đông Đông, rồi đưa ta ra cầm tay nam nhân kia.
Nam nhân dẫn theo hắn và Đông Đông đi thẳng tới trước mà không ngoái đầu lại. Đông Đông thấy thế, không nhịn được quay đầu lại nhìn cô nương áo đen. Dịch Viễn thấy biết là cô lo lắng, bèn giật nhẹ nam nhân phía trước, hỏi: “Này, còn cô nương kia thì sao?”
Nam nhân quay đầu lại nhìn hắn và Đông Đông rồi nói: “Tính cô ấy hơi bướng, phải đói bụng thì mới chịu đầu hàng, lát nữa ta quay lại dẫn cô ấy đi sẽ dễ hơn.”
Cách đó không xa, nữ nhân kia nghe vậy thì tức tới giậm chân, quay ngoắc người cất bước đi bừa, thoắt cái biến mất trong cánh rừng.
Y nhìn mà buồn cười, rũ mắt nhìn xuống hai đứa nhỏ vô tư bên dưới, nói: “Dịch thiếu, cậu nắm Đông Đông cho chắc nhé, đừng thả lỏng tay, biết không?”
“Ta biết.” Dịch Viễn nắm chặt lấy tay Đông Đông, nhìn nam nhân trước mắt, hỏi: “Trận pháp này là do ngươi bày thật à, người khác không đi ra được sao?”
“Cậu nói thử xem?” Nam nhân xoay người, mang theo cả hai đi tới rồi cười đáp.
“Ngươi có thể dạy ta không?” Dịch Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Cậu muốn học?”
“Phải.”
Nam nhân rẽ trái hai lần rồi quẹo phải hai lần, cảnh vật trước mắt bỗng mở rộng ra, y dẫn hai người ra khỏi cánh rừng, thoáng cái đã tới cạnh bến tàu.
Không ngờ bờ hồ lại gần như vậy, Dịch Viễn càng hoảng sợ hơn, nhìn lại đằng sau, nhưng không phân biệt được ba người vừa đi ra từ đâu.
“Nếu cậu muốn học thật thì lần sau hãy tới đây cùng với Đông Đông đi.”
Hắn nghe vậy thì vội vàng nhìn về phía nam nhân kia, đôi mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Nam nhân cười, buông lỏng tay chỉ về phía bến tàu đằng trước: “Đi đi, Tam thẩm đang chờ đấy.”
Dịch Viễn vui mừng dắt Đông Đông lên thuyền, Đông Đông lại dừng bước, lật đật quay người lại đưa giỏ trúc cho nam nhân kia.
“Thiếu gia, đây là đậu hũ.”
“Cảm tạ.” Nam nhân đưa tay nhận lấy, rồi mỉm cười vẫy tay: “Đông Đông đi nhé.”
Nam nhân vẫy tay với cô, xác định hai người đã lên thuyền rồi mới xách theo giỏ trúc quay lưng trở lại con đường mòn trong rừng, chớp mắt đã mất hút trong rừng cây um tùm trên đảo.
Dịch Viễn ngồi lên thuyền, phát hiện thuyền vừa rời bờ thì sương mù đã bao quanh, thoáng cái đã che lấp cả hòn đảo, hoàn toàn không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong nữa.
Từng chiếc lá rơi rụng nhẹ nhàng uốn lượn, từng chiếc từng chiếc rơi vào mặt hồ mênh mông sóng sánh.
Thời gian chảy trôi, những chồi non mới nhú thay cho cành già gãy rụng, cánh sen trong hồ Động Đình hết nở rồi tàn hết tàn rồi lại nở.
Thấm thoắt mà nhiều năm nhiều tháng đã trôi qua…
Mặt trời ngã về tây, cỗ xe một ngày lại về bến.
Vào xế chiều, một cô nương thanh tú thắt tạp dề ngang hông đi ra từ trong tiệm đậu hũ Lôi gia, cô mang cái lồng hấp đã lạnh vào trong nhà, rồi dời cái bàn đã lau sạch sang bên tường, cuối cùng hạ lá cờ ngoài tiệm xuống.
Người đi đường thưa dần, vạt nắng chiều sau cùng dần tắt lịm ở chân trời, cô cũng đã thu dọn xong mọi thứ vào nhà.
Ánh tà chiều vừa tàn thì trời cũng sụp tối rất nhanh, cô đốt đèn lên, bỏ thêm ít củi vào bếp lò, giữ cho nồi lớn trên lò luôn nóng. Lúc này cô mới cầm một túi đậu nành đổ vào chiếc chậu trong giỏ trúc, sau đó ngồi bên cạnh bàn, chuyên tâm lựa ra từng hạt đậu nành bị sâu đục lỗ hay bề ngoài không đạt, rồi mới bỏ số đậu nành còn lại vào chậu nước nhỏ bên cạnh để ngâm.
Cha luôn dặn rằng muốn xay đậu nành thành sữa thì chí ít phải ngâm ba canh giờ, mùa đông phải ngâm lâu hơn chút. Hạt đậu làm đậu hủ thì càng phải ngâm ít nhất là bốn tới mười canh giờ, phụ thuộc vào mùa hè hoặc mùa đông.
Từ lúc cha mất, mấy năm nay cô vẫn làm theo rất cẩn thận tỉ mỉ, cố hết sức giữ lại thói quen của cha, mùi vị của cha. Có vài người khách quen đã không tới mua sữa đậu nành và đậu hũ của cô nữa, nhưng cũng có không ít người tiếp tục mua đồ cô làm, để cho cô có thể gắng gượng duy trì cái tiệm nhỏ này, có thể dựa vào bán đậu hũ nuôi sống bản thân.
Bỏ đậu nành vào trong chậu ngâm xong rồi, cô bèn ra sân sau hái ít rau xanh rửa sạch rồi mới quay lại bếp lò, kê vải nhấc lồng hấp đặt lên bàn, dùng chảo sắt xào một đĩa rau xanh nhỏ, sau đó làm thêm một đĩa đậu hũ xào mướp.
Sau khi đặt cả đĩa đậu hũ xào mướp lên bàn rồi thì một quyển sách bất ngờ lọt vào tầm mắt cô, nó đặt ở trên bàn. Cô ngẩn ra một lúc, vừa rồi lúc cô đặt đĩa rau xanh xuống rõ ràng đâu nhìn thấy nó.
Nhìn vào quyển sách này, tim cô bỗng đập mạnh lên.
Cô nhận ra tên quyển sách này, đó là thư tịch xuất bản mới nhất, là một quyển tiểu thuyết kể về yêu quái.
Ba ngày trước, khi quyển sách này vừa mới phát hành, ai nấy đều tranh nhau xếp hàng mua cho bằng được, nhưng vì nó quá lôi cuốn nên có tiền cũng chưa chắc mua nổi. Ba ngày trước giá cuốn sách này đã tăng gấp mấy lần, không những bản khắc in đắt đỏ mà cả bản viết tay nhan nhản ở khắp đầu đường cuối ngõ cũng đắt hơn nhiều giá ban đầu.
Tuy cô muốn đọc, nhưng sách đắt quá nên cô đành quên nó thôi.
Nhưng hôm nay, quyển sách trên bàn này đã không phải là bản sao chép qua tay nhiều người, mà còn là bản khắc in rõ ràng từng từ từng nét, là bản bị người ta hét giá lên trời.
Cô vội vã ngẩng đầu thì bỗng trông thấy một nam nhân đã bước vào cửa từ lúc nào chẳng hay, hiện đang ngồi xếp bằng ở đầu khác của bàn.
Quả tim nhỏ lại nhảy lên lần nữa vô duyên vô cớ.
Nam nhân mặc trường bào bạch y, vóc dáng cao ráo, mày kiếm mắt sáng, gương mặt có vẻ nhã nhặn.
Nhưng cô biết cái tên nhã nhặn này chỉ đang giả vờ mà thôi.
Quả nhiên hắn vừa thấy cô ngẩng đầu đã dùng cặp mắt đen láy quen thuộc nhìn cô, há mồm nói một câu chả khách sáo tí nào: “Ta đói bụng, chỗ muội có dư bộ chén đũa nào không thế?”
Cô vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cái tên đại thiếu gia Dịch gia này, đáp: “Huynh là đại thiếu gia sao không ăn ở nhà đi, tới chỗ ta đòi ăn làm gì?”
“Đầu bếp nhà ta suốt ngày thịt cá, không có món đạm bạc như muội.” Hắn đáp mà mắt chả buồn chớp.
“Chỗ ta chỉ bán điểm tâm với đậu hũ thôi, buổi tối cũng không bán đồ ăn thêm đâu.” Tuy càm ràm như thế, nhưng cô vẫn đưa cho hắn một chậu nước ấm: “Huynh rửa tay trước đi đã.”
Sau đó chuẩn bị cho hắn một bộ chén đũa nữa.
Hắn rửa tay xong thì cầm chén đứng lên xới cơm trong nồi.
Mở cái nắp gỗ đậy nồi cơm ra, hắn nhìn thấy cơm trong nồi đầy vung, vượt xa sức ăn của một mình cô.
Biết cô nấu nhiều cơm như vậy là vì hắn, khóe miệng hắn lặng lẽ cong lên, cầm lấy muôi cơm xới một bát đầy ụ rồi ngồi về chỗ, nhìn cô nói: “Muội biết đó, ta chuyển sách tới thành Lạc Châu vừa về tới, vốn cũng không thấy đói đâu, nhưng ai dè từ đằng xa đã ngửi thấy mùi đậu hũ, hại ta thèm chảy cả nước dãi, chờ ta tỉnh người lại thì đã vào đây rồi. Mà muội hấp gì trong lồng thế? Mùi thơm ghê.”
Ngó cái dáng tham ăn của hắn, cô bèn quay lưng lấy món trong lồng hấp ra.
“Thịt bằm trứng muối chưng đậu hũ.” Cô đặt bát đồ ăn lên xong cũng ngồi xuống, cầm chén đũa nói: “Ăn chung với cơm, vị mặn lắm.”
Hắn nếm thử một miếng, cô không nhịn được nhìn hắn đầy mong đợi.
Tên này từ nhỏ đã kén ăn, thích ăn mà cũng sành ăn, không phải đồ ăn ngon thì giá nào hắn cũng không thèm bỏ vào mồm.
“Muội bỏ thêm hạt tiêu à?” Hắn nhìn cô rồi ăn thêm miếng nữa.
“Ừ.” Thấy hắn ăn tới miếng thứ hai, cô mỉm cười, hỏi: “Chống ngán, chỉ bó tý ty thôi, có kỳ lắm không?”
“Không.” Hắn lắc đầu, gắp một miếng mướp xanh giòn vào bát: “Ăn rất ngon.”
Thấy hắn ăn không khách sáo thì biết là hắn thích rồi, tâm trạng cô cũng vui hẳn lên, từ từ ăn phần cơm của mình.