Tống Trạch buồn bực ngồi ở một góc trong sân thể dục, gác cằm lên cánh tay. Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu cũng không thèm liếc nhìn một cái.
“Lâm Kính Tổ, tớ không phải con gái.”
Trước đây bởi vì mặt mũi đáng yêu, nên không ít lần bị bắt giả thành con gái. Mỗi lần Lâm Kính Tổ trêu chọc, cậu đều như một con mèo xù lông bật người nhào qua. Tống Trạch hận nhất người ta nói cậu là con gái.
Lâm Kính Tổ tức giận:
“Tớ biết cậu không phải. Con gái sao có thể đứng tiểu chứ?”
Trước đây tên này rất đáng yêu, làn da trắng như tuyết, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi linh động xoay tròn cùng đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn, hại Lâm Kính Tổ nghi ngờ có phải cậu ấy là con gái giả dạng con trai hay không. Lúc đi WC đã nhìn trộm cậu, nhìn rõ cậu từ trong cái quần tây dài kéo ra thứ giống như mình mới xác nhận hai người là cùng giới tính. Cái đó của Tống Trạch trắng trắng hồng hồng, lại nhỏ và tinh xảo, Lâm Kính Tổ quay mặt nhìn xuống đứa em trai màu đen nhà mình, nhịn không được thầm nghĩ: giữa người và người sao lại có khác biệt đến vậy?
Mặt không hiểu sao nóng lên, Lâm Kính Tổ dùng sức lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ tầm bậy của mình, phất phất tờ giấy trên tay trước mặt Tống Trạch:
“Cái này cho tớ.”
“Cậu lấy để làm gì?”
Lâm Kính Tổ cười đến thần thần bí bí:
“Đánh mấy thằng khốn nạn.”
Lâm Kính Tổ là một đại ca, quen biết rất rộng, cứ cầm tờ giấy đi hỏi mấy tên lưu manh, thì chắc chắn sẽ có người nhận ra đó là chữ của ai.
Lâm Kính Tổ hùng hổ xông vào lớp người ta, lôi cái tên khốn kia đi ra, tìm một góc không nói tiếng nào đã cho hắn ăn mấy cái đấm. Đánh đến đủ mới túm cổ áo hắn lên:
“Nói, tờ giấy này có phải mày viết hay không?”
“Tờ, tờ giấy gì?”
Lâm Kính Tổ híp mắt, tên nam sinh đáng khinh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Phải, phải.”
“Mày to con hay là tao to con?”
“Dạ, anh~”
“Tao đánh hay là mày đánh?”
“Dạ, anh~”
Lâm Kính Tổ tự kéo quần mình xuống.
“Của mày lớn hay của tao lớn?”
Nam sinh đáng khinh bị đánh cho bầm mắt hoảng sợ cố gắng giữ bình tĩnh, run rẩy nói:
“Dạ, anh~”
Lâm Kính Tổ hung tợn ép sát mặt tới.
“Tao cảnh cáo mày, mày làm cái gì với Tống Trạch, tao sẽ làm lại cái đó với mày, gấp hai lần, có nghe rõ chưa?”
Hôm sau lúc Tống Trạch lên lớp lại nhận được tờ giấy viết đầy lời giải thích. Nội dung hơi loạn, nhưng tóm lại vẫn hiểu được, ý đại khái là: Một, tớ sai rồi, tớ sẽ giải thích; hai, tớ là thằng biến thái chết tiệt, tớ sẽ không được chết tử tế; ba, tớ sẽ không dám làm như vậy nữa.
Tống Trạch không cần đoán cũng biết là Lâm Kính Tổ giải quyết việc này, nhưng có đánh chết Lâm Kính Tổ hắn cũng không thèm khai ra đã dùng phương pháp gì. Con ngươi Tống Trạch xoay tròn, nói:
“Tờ giấy này chắc chắn là cậu đọc cho người ta viết đúng không? Diễn đạt không lưu loát như vậy, khó trách học ngu môn Văn.”
Gân xanh trên cổ Lâm Kính Tổ sắp nổ tung:
“Này!”
Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi cả sân trường, có hai người đang thở hổn hển đánh nhau thành một đoàn, anh Tám đang nhắm mắt cũng không thèm mở ra, chỉ hô to:
“Tiểu oan gia!”