Tiểu Oan Gia

Chương 27

Lúc Tống Trạch đi ra khu trung tâm thì chạm mặt Lâm Kính Tổ vừa đi thực tập về, Lâm Kính Tổ gấp gáp kéo cậu qua một bên, chắc chắn nói:

“Tống Trạch anh biết em chắc chắn đã nghe lời đồn, nhưng em hãy tin anh, chuyện không phải như vậy. Anh không có quan hệ gì với cô gái ấy cả, muốn anh thề cũng được, là cô ta…”

Tống Trạch xì một cái bật cười, cười đến chảy cả nước mắt:

“Lâm Kính Tổ, sao anh nói chuyện lộn xộn thế, hai năm đại học bỏ đi đâu rồi?” Nâng tay lau đi lệ nơi khóe mắt, “Em có nói không tin anh sao?”

Lâm Kính Tổ thở ra nhẹ nhõm, Tống Trạch tin hắn, tin là tốt rồi.

“Nhưng,” Tống Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, “Em nghe nói người con gái đó rất tốt, anh thực sự không suy nghĩ thêm sao?”

Lâm Kính Tổ nhíu mày:

“Em đang giận anh?”

“Không.” Tống Trạch nói, “Em nói thật. Nếu anh không thích cô ấy, thì người trước đây cũng rất tốt. Bây giờ vụ tai nạn xe lúc trước đã xong rồi, anh có thể theo đuổi người ta lại.”

“Tống Trạch, em đang phát bệnh gì thế?”

Đôi môi Tống Trạch run run, cậu nhẹ nhàng nói, “Lâm Kính Tổ, sau này chúng ta đừng như vậy nữa. Cậu phải kết hôn, tớ cũng thế. Loại chuyện đó, sau này đừng làm nữa.”

Lâm Kính Tổ lớn tiếng nói:

“Ai nói anh phải kết hôn! Tống Trạch, anh sẽ luôn ở bên em!”

Tống Trạch mỉm cười, “Chúng ta đều là nam, sao có thể bên nhau chứ? Cậu tỉnh lại đi.”

“Sao lại không? Nếu em muốn kết hôn, chúng ta sẽ đến đất nước cho phép đồng tính kết hôn, nếu em còn muốn nữa, thì anh cũng có thể công khai với mọi người quan hệ của chúng ta —”

Vai Tống Trạch run lên, cậu xoay người sang chỗ khác.

“Lâm Kính Tổ, cậu quá ngây thơ rồi. Tớ không cần cũng chẳng muốn việc đó. Quan hệ hiện tại của chúng ta rất không bình thường.” Tống Trạch nói tiếp, “Đây chỉ là thích thú nhất thời, trước khi kết hôn tớ còn có thể cùng cậu vui đùa, sau khi kết hôn đương nhiên không thể rồi. Cậu thử nghĩ xem, sau này tớ đi làm, địa vị xã hội chắc chắn sẽ rất cao, tớ không thể để người khác trông thấy tớ ở cùng với một người đàn ông. Còn nữa, Tống gia nhà tớ nói sao đi nữa cũng là một gia đình trí thức, cưới một cô gái bình thường còn khiến người khác chế giễu, chứ đừng nói đàn ông…”

“Đủ rồi!” Mắt Lâm Kính Tổ đỏ lên, “Tống Trạch, em nói đi nói lại không phải chỉ là chê anh liên lụy em, khiến em trở nên không bình thường sao?”

“Anh thích em.” Lâm Kính Tổ nói, “Là thật lòng. Anh không quan tâm việc bị lộ với ba. Anh không cần biết ông ấy sẽ nói gì, anh cũng biết những lời này không phải thật lòng của em. Anh chỉ muốn một câu nói của em, cho dù trời có sụp xuống anh cũng thay em chống đỡ, hai ta ở bên nhau, được không?”

Tống Trạch xoay người, mỉm cười thật nhẹ:

“Xin lỗi, Lâm Kính Tổ. Game over.”
Bình Luận (0)
Comment