Lâm Kính Tổ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có người kéo quần mình xuống, hắn mơ hồ hừ một tiếng:
“Tống Trạch, đừng quậy.” Liền xoay người ngủ tiếp.
Đôi bàn tay kia còn bám riết không tha da thịt của hắn, Lâm Kính Tổ không kiên nhẫn đẩy ra, sau đó hừ thêm một tiếng:
“Tống Trạch, hôm nay thật sự không được, anh mệt muốn chết rồi.”
Dây nịch bị người cởi ra, bàn tay kia lại do dự kéo quần trong hắn xuống, Lâm Kính Tổ bị làm phiền, bị chơi đùa đến tỉnh táo hẳn, mở to mắt la lên:
“Em làm gì vậy?”
Cúi đầu nhìn, quần trong đã bị kéo xuống. Lâm Kính Tổ nhìn Tống Trạch ngồi bên giường, hai người nhìn nhau ba giây, trên mặt Lâm Kính Tổ là biểu tình đau khổ phân vân, cuối cùng hắn dùng vẻ mặt bi tráng mở miệng:
“Được rồi, nếu em muốn, anh sẽ liều mình bồi quân tử.”
Lâm Kính Tổ ôm lấy cổ Tống Trạch, đặt môi lên đôi môi củ ấu nộn nộn, không chút khách khí vừa mút vừa liếm, ưm, thật ngọt. Còn đang cắn đến vui vẻ, bụng đã trúng một đấm.
Tống Trạch nhảy xuống giường, hô hấp có chút dồn dập, mu bàn tay ra sức chà chà đôi môi đã đỏ bừng, đôi mắt đen bóng hung tợn trừng hắn:
“Lâm Kính Tổ anh là đồ lưu manh! Làm cái gì thế?”
Mắt Lâm Kính Tổ trừng còn lớn hơn cả Tống Trạch, tức giận đến nói không ra lời, nhìn cái quần bị cởi ra của mình rồi lại nhìn Tống Trạch:
“Tống Trạch, em, em…”
“Em, em, em cái gì? Nói chuyện cho rõ ràng, lúc học nhà trẻ cô giáo không dạy anh học nói sao?”
Lửa giận của Lâm Kính Tổ lại thêm một tầng, hơn nửa ngày mới nói chuyện trở lại:
“Tống Trạch, em cởi quần của anh, bây giờ còn mắng anh lưu manh?”
Trên gương mặt Tống Trạch nổi lên màu phấn hồng đáng ngờ, nhưng mắt vẫn trừng lớn:
“Ai cởi quần anh? Không biết xấu hổ.”
“Ha ha, không phải em làm chẳng lẽ là quỷ làm? Muốn thì em cứ nói thẳng, cứu tỉnh người ta rồi lại vừa ăn cướp vừa la làng, có người như em vậy sao?”
Tống Trạch cũng tức giận.
“Phi! Ai nghĩ tới chuyện đó chứ? Em chỉ là thấy anh mặc quần áo bẩn ngủ trên giường, nên mới có lòng tốt cởi ra giúp anh, ai ngờ anh lại nghĩ tới chuyện đó, hạ lưu!”
Hai người nghiến răng trừng nhau, rồi lại ầm ầm đánh thành một đoàn. Lâm Kính Tổ thở hồng hộc ấn chặt cổ tay Tống Trạch, đè cậu dưới thân, hắc hắc cười đến đắc ý:
“Đấu với anh?”
Há mồm cắn lên cái cổ đỏ hồng vì tức giận của Tống Trạch, da thịt trắng mịn mang theo hương vị mà chỉ Tống Trạch mới có, Lâm Kính Tổ liếm cắn đến quên hết tất cả.
Đôi mắt như quả nho của Tống Trạch oán hận trừng trần nhà, cúi đầu một cái.
“Ai da!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tống Trạch em dám cắn anh!”
Lâm Kính Tổ sờ sờ vai mình, gương mặt nhăn nhó nhìn Tống Trạch cách mình hơn ba mét. Tống Trạch cầm tay nắm cửa:
“Đồ dã man, nhớ thay đồ ngủ. Lát nữa em sẽ gọi anh dậy ăn cơm.”
“Này!” Lâm Kính Tổ khó tin trừng cậu, chỉ chỉ mình, “Vậy nơi này phải làm sao?”
Phía trên cái quần trong, người anh em kia đã rất có tinh thần mà đứng thẳng.
Tống Trạch lạnh lùng cười, “Lương phan.” Ầm một cái đóng cửa lại. (Lương phan nghĩa là rau trộn, nhưng còn có tiếng lóng nghĩa là đành chịu, không còn cách nào, thật bất đắc dĩ, đành vậy, đáng tiếc. Nguồn: baike.baidu)
Lâm Kính Tổ hét to với cánh cửa phòng đã bị đóng sầm:
“Tống Trạch em là đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Bữa cơm chiều cô Vương ăn gần hết thức ăn, thì thấy có chút khó hiểu:
“Kính Tổ à, sao hôm nay mẹ cảm giác chúng ta dường như không có thịt ăn?”
Những người khác đều thầm thở dài trong lòng, sao mà vừa ăn xong đã quên vậy? Lâm Kính Tổ nở nụ cười với nàng:
“Không có gì. Ăn chay khỏe mạnh, gần đây con cũng ăn chay, thanh tâm quả dục rất tốt… ai da!”
Dưới bàn không biết có ai đó đá hắn một cái, Lâm Kính Tổ giận mà không dám nói gì.