“Ánh mắt khi thích một người không giấu diếm được.”Nửa túi bắp rang bơ của Hoắc Yên, toàn bộ rơi vào tay Phó Thời Hàn.
Rộp rộp.
Ngày bình thường thật sự anh không thể yêu thích đồ ngọt được, nhưng giờ phút này không biết tại sao, túi bắp rang bơ đậm mùi bơ và đường kia, lại có sức hấp dẫn lạ lùng với anh.
Anh rón một hạt bỏ vào miệng, dùng răng nhai nuốt, cảm nhận từng chút ngọt ngào ở đầu lưỡi.
Hoắc Yên mong đợi nhìn anh: “Ăn ngon không?”
Phó Thời Hàn nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Hoắc Yên ngoan ngoãn giống mèo con, nịnh hót sát vào người anh: “Bắp rang bơ em đều đưa cho anh hết.”
Phó Thời Hàn nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, liền biết cô đang có ý đồ xấu gì.
“Ăn bắp rang bơ, bẩn cả tay.” Mặc dù Phó Thời Hàn nói như vậy, nhưng trong giọng nói không có nửa phần ghét bỏ.
Hoắc Yên thấy có hi vọng, vội vàng lấy khăn ướt từ trong túi ra, lau sạch ngón tay mình: “Em cam đoan sạch sẽ sáng bóng.”
Phó Thời Hàn thấy cô nghiêm túc dùng giấy ướt lau ngón tay, anh do dự một chút, vẫn cầm giấy ướt cẩn thận lau sạch tay cho cô.
“Hứ, anh còn sợ em không lau sạch sao.”
Trong hơi thở của Phó Thời Hàn phát ra tiếng xì khẽ: “Ừm, anh sợ bẩn.”
Hoắc Yên liền đung đưa tay trước mắt anh, để anh lau sạch.
Ngón tay cô tinh tế lại nhỏ nhắn, đầu ngón tay tròn tròn mượt mà, khiến cho người ta có cảm giác lương thiện vô hại.
Phó Thời Hàn cẩn thận lau từng đầu ngón tay cho cô, sau đó ngồi thấp xuống một chút giúp cô dễ dàng sờ tóc.
Hoắc Yên lập tức đưa khuỷu tay gác lên vai anh, đang muốn sờ vào sợi tóc, bàn tay nhỏ bé lại bị Phó Thời Hàn bắt lấy.
Anh nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô, giọng nói nghiêm túc: “Không được làm rối.”
“Vâng vâng!” Hoắc Yên liên tục gật đầu.
Phó Thời Hàn nắm tay cô, kéo đến đằng sau gáy mình, Hoắc Yên nắm lấy sợi tóc của anh, bắt đầu vuốt ve chơi đùa, cảm giác hạnh phúc tràn đầy nơi đầu ngón tay khiến cô cực kỳ thỏa mãn.
Lần này Phó Thời Hàn cũng nhận ra cô không sờ loạn như lần trước, mà ngoan ngoãn vuốt ve ở một chỗ, không lộn xộn.
Bởi vì ra ngoài còn gặp người khác, anh biết Hoắc Yên không muốn biến tóc anh thành cái ổ gà.
Bởi vì có Hoắc Tư Noãn rực rỡ ở phía trước, Hoắc Yên bị bỏ qua từ bé cũng học được cách đọc được suy nghĩ của người khác
Mà phần hiểu chuyện này, giờ phút này khiến Phó Thời Hàn cực kỳ đau lòng.
“Không cần kiềm chế.”
“Ừm?”
Hoắc Yên không hiểu nhìn sang Phó Thời Hàn, nửa bên mặt nhìn nghiêng sắc bén mà sạch sẽ, ánh sáng từ màn chiếu hắt vào trong mắt sanh, lấp lánh tia sáng rực rỡ.
Lời anh nói ra không mang bất cứ cảm xúc gì nhưng lại cực kỳ dịu dàng.
“Ở trước mặt anh, có thể không cần hiểu chuyện như vậy, muốn làm cái gì, cũng được.”
Hoắc Yên chớp mắt: “Đều có thể?”
“Ừm.”
Thế là người nào đó rất không khách khí, từ sau gáy anh mon men tới vành tai lạnh lẽo của anh vuốt ve.
Đôi mắt Phó Thời Hàn yên lặng mở to.
Cái này là thể loại đam mê gì vậy!
Hoắc Yên dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve vành tai Phó Thời Hàn, khiến anh ngưa ngứa lại không có ý định tránh đi, chỉ có thể ngượng ngùng đỏ mặt chịu đựng.
Sau một lúc, giống như ghét bỏ, Hoắc Yên buông vành tai Phó Thời Hàn ra, lại cuốn lấy tóc anh nghịch ngợm.
“Vẫn là cái này dễ chịu.”
Phó Thời Hàn: “…”
Thật sự bị ghét bỏ.
**
Phim kết thúc, mấy người đi khỏi phòng chiếu, Lâm Sơ Ngữ đề nghị mọi người khó mới có cơ hội đi chơi, không bằng chụp chung một tấm.
Tô Hoàn biết cô nàng này đang muốn đăng ảnh trong vòng bạn bè khoe khoang, nhưng chút lòng hư vinh này không ảnh hưởng đến toàn cục, mà các chàng trai cũng rất sẵn dàng, thế là mọi người đứng cạnh mô hình Iron Man cực lớn, dùng điện thoại của Lâm Sơ Ngữ chụp ảnh.
“Người mặt to không có tư cách đứng phía trước, nào, ai mặt nhỏ cầm điện thoại đi.”
“Mặt tôi cũng to.” Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Hòa thượng, cậu gầy nhất, đứng trước đi.”
Hứa Minh Ý dùng đôi mắt một mí lườm anh ta một cái: “Thiện tai, bản quyền chân dung của tôi thu theo diện tích, mỗi cm vuông phí 5 đồng, già trẻ như nhau, có hỗ trợ thanh toán chuyển khoản qua WeChat…”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Đi đi.”
Cuối cùng Hoắc Yên thành thật bị đẩy lên đầu hàng, tất cả mọi người đều đứng sau cô, mỗi người tự thiết kế một kiểu pose của mình.
“Vậy tớ chụp đây.”
Cả đám cùng hô: “Cà tím!”
(Editor: Cà tím茄子/qiézi/ khi phát âm cũng banh miệng giống Cheese trong tiếng Anh đó ạ)Chụp ảnh xong, Lâm Sơ Ngữ hưng phấn nhận lại điện thoại kiểm tra thành quả.
Mấy bức ảnh đầu Hoắc Yên chụp đều không có vấn đề gì, mà bức cuối cùng…
Bức ảnh cuối cùng, Phó Thời Hàn đứng sau lưng Hoắc Yên, vốn dĩ mặt không cảm xúc nhìn camera điện thoại, lúc này đôi mắt nâu đậm lại rơi trên người Hoắc Yên, đáy mắt mang theo chút tình ý và dịu dàng chưa từng thấy bao giờ.
Lâm Sơ Ngữ lặng lẽ đưa tới trước mặt Tô Hoàn, đầu ngón tay gõ màn hình, dùng ánh mắt truyền tin tức cho bạn.
Tô Hoàn đã sớm nhận ra, dùng tay chọc chọc đầu Lâm Sơ Ngữ.
Thích một người, cho dù giả vờ không để ý thế nào, nhưng ánh mắt không thể che giấu được, huống chi, người con trai này căn bản chẳng thèm che giấu, trong mắt chỉ có cô gái trước mặt anh.
Lâm Sơ Ngữ không muốn gây phiền toái cho Phó Thời Hàn và Hoắc Yên, nên không chọn bức ảnh đó, chỉ đăng bức ảnh mặt không cảm xúc của Phó Thời Hàn vào vòng bạn bè.
Còn bức ảnh kia, cô gửi cho Hoắc Yên, nhưng không nói gì.
Người khác nói ra thì không có ý nghĩa, những chuyện như này, cần người trong cuộc tự cảm nhận mới là tốt nhất.
Bên lề đường, mọi người chuẩn bị đón xe về trường học, mà đúng lúc này, giọng nói bén nhọn của Thôi Giai Kỳ từ phía sau truyền đến: “Thật trùng hợp, mọi người cũng tới xem phim.”
Hoắc Yên quay đầu, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Hoắc Tư Noãn.
Dưới ánh đèn đường, Hoắc Tư Noãn mặc váy cạp cao, bên ngoài khoác áo lửng bằng nhung, trang điểm xinh đẹp động lòng người, lại mang theo khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Không giống sinh viên.
Đương nhiên, nhóm chị em Thôi Giai Kỳ cũng đồng loạt ăn mặc kiểu này, giống như sợ người khác không biết bọn họ là người giàu có
Tô Hoàn khinh bỉ lắc đầu.
“Chị, chị cũng tới xem phim à.” Hoắc Yên nhìn thấy Hoắc Tư Noãn, có hơi kinh ngạc, hôm qua cô còn mời Hoắc Tư Noãn, kết quả nói có việc, thì ra là đi cùng bạn bè.
“Ừm.” Sắc mặt Hoắc Tư Noãn không tự nhiên lắm; “Cái đó, bọn chị chút nữa còn đi dạo phố, đi trước.”
“Ừm.”
Thôi Giai Kỳ không muốn tùy tiện buông tha cho Hoắc Tư Noãn, thế là nói: “Ai da, Phó Thời Hàn thật xin lỗi, Tư Noãn vẫn luôn đặt chị em lên hàng đầu, vì chúng tôi mà cậu ấy từ chối đi xem phim với cậu, cậu sẽ không tức giận với chúng tôi chứ?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Tư Noãn lập tức trở nên trắng bệch.
Hoắc Yên tò mò nhìn Phó Thời Hàn: “Thì ra anh cũng mời chị em à?”
Lúc đầu Phó Thời Hàn không có ý định phản ứng với Thôi Giai Kỳ, nhưng nghe thấy Hoắc Yên hỏi, mặc dù đơn giản là cô hiếu kỳ, nhưng Phó Thời Hàn không muốn cô có chút hiểu lầm nào, thế là nói: “Anh không mời.”
Anh không mời.
Mấy chữ này, triệt để đẩy Hoắc Tư Noãn vào hầm băng, cơ thể cô ta hơi run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thôi Giai Kỳ giống như thưởng thức trò hề, nhìn phản ứng của Hoắc Tư Noãn.
Nhưng thất lễ chỉ thoáng qua trong nháy mắt, không đến một giây, Hoắc Tư Noãn khôi phục bình thường, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười: “Là tớ chưa nói rõ ràng, người mời tớ là Yên Yên.” (*)
(*) Anh ấy/cô ấy trong tiếng Trung khác cách viết nhưng đều đọc là /tā/, nên khi nói chuyện sẽ không phân biệt được là nói nam hay nói nữ.Hoắc Yên vội vàng gật đầu: “Là tôi mời.”
Tô Hoàn thật sự nhìn không nổi, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng chế giễu: “Đàn chị, em gái chị mời thì không có thời gian, kết quả lại có thời gian đi cùng bạn bè của chị, tôi rất nghi ngờ, đến cùng ai mới là người thân của chị đây.”
Hoắc Tư Noãn nhìn Hoắc Yên lại nhìn sắc mặt đang tối dần của Thôi Giai Kỳ: “Bởi vì tôi đã đồng ý với Giai Kỳ trước.”
Phó Thời Hàn không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ nói với mọi người: “Đi thôi.”
Hoắc Yên lo lắng nhìn Hoắc Tư Noãn: “Chị, vậy bọn em đi trước, chị cùng đừng ở bên ngoài muộn quá, về sớm một chút.”
Hiện giờ Hoắc Tư Noãn một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể uể oải gật đầu.
Hoắc Yên vừa đi vừa quay đầu, không phải đặc biệt hiểu rõ cái, nhưng nhìn chị gái, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng thương.
Lạc Dĩ Nam đẩy đầu của cô trở lại: “Đừng nhìn nữa.”
“Cảm giác chị tớ không vui.”
Trong khoảng thời gian này, Hoắc Tư Noãn vẫn luôn không vui vẻ.
“Trên thế giới này, đâu có ai trưởng thành mà luôn vui vẻ chứ.” Lạc Dĩ Nam thản nhiên nói: “Con đường mình tự chọn, dù đầu rơi máu chảy cũng vẫn đi, chẳng trách ai được.”
**
Lâm Sơ Ngữ đăng bức ảnh kia trong vòng bạn bè, ngay đêm hôm đó bức ảnh được nhiều bạn học phát tán lên forum của trường.
Vài phút sau, liền trở thành hot topic.
Các sinh viên nhao nhao bình luận dưới bài post, thể hiện niềm ước ao và ghen tị.
“Trời ạ, nam thần phòng 611 vậy mà đi giao lưu với phòng ký túc xá của nữ sinh!”
“Hơn nữa còn cùng đi xem phim.”
“Còn chụp ảnh chung, cái đệt, lão tử ghen tỵ quá.”
“Cái đó, nữ sinh đứng sau Phó Thời Hàn, tay cô đặt ở đâu đấy!”
“Chiếp chiếp, gió bão rít gào.”
Lâm Sơ Ngữ nằm ở trên giường đọc bình luận cười điên cuồng, sau đó, cô nàng nhìn Hoắc Yên ở tầng dưới nói: “Yên Yên, lần sau cậu lại giúp bọn tớ hẹn phòng Phó Thời Hàn đi.”
Hoắc Yên đang uống sữa theo thói quen, để sách trong tay xuống: “Vì sao?”
“Tớ muốn thoát kiếp độc thân, nếu như có thể chọn một người trong phòng bọn họ, ôi, ngẫm thôi đã kích thích.”
Tô Hoàn bôi kem dưỡng da, trầm giọng hỏi: “Coi trọng người nào?”
Lâm Sơ Ngữ cẩn thận suy nghĩ: “Phó Thời Hàn khẳng định không được, nam thần như thế cao quá với không nổi, ừm, Thẩm Ngộ Nhiên cũng khá được, rất sáng sửa, chỉ có nói hơi nhiều, tớ cũng không thích.”
“Hứa Minh Ý, tóc xoăn tự nhiên, chỉ có chút…”
“Thôi dẹp đi.” Hoắc Yên ngắt lời Lâm Sơ Ngữ: “Cái tên Hứa Minh Ý kia, chỉ có tiền trong mắt, nếu cậu cùng anh ta yêu đương, lúc hẹn hò đoán chừng còn thu phí yêu đương cậu nữa.”
Lâm Sơ Ngữ cười ha ha: “Vậy vẫn thôi đi, không thể trêu vào không thể trêu vào.”
Tô Hoàn nói: “Tớ cảm thấy anh ta rất tốt.”
“Không phải chứ!” Lâm Sơ Ngữ kinh ngạc nhìn Tô Hoàn: “Rất ít khi thấy cậu để ai vào trong mắt.”
“Tớ cảm thấy anh ta rất thành thực, cuộc sống khó khăn phải cố gắng kiếm tiền, không buông tha bất cứ cơ hội nào.” Tô Hoàn bóc mặt nạ SKII xuống, thản nhiên nói: “Loại vật chất như tiền tài, ai cũng thích, anh ta thích rất thẳng thắn quang minh lỗi lạc, không giống nhiều người hết lần này tới lần khác giả bộ coi tiền tài như cặn bã, sau lưng lại làm thủ đoạn…”
“Ngừng ngừng ngừng!” Lâm Sơ Ngữ thấy Tô Hoàn khen không dừng miệng: “Góc độ thưởng thức của cậu, thật không giống người bình thường.”
“Đó là đương nhiên, tiểu tỷ tỷ thấy qua nhiều việc, sẽ không giống các cậu, tùy tiện bị đàn ông mê hoặc.” Tô Hoàn chọc chọc đầu Lâm Sơ Ngữ: “Sau này tìm bạn trai, để chị gái giúp em kiểm tra, không với đầu óc này của cậu, không chừng bị người ta lừa bán đi mất.”
Nhưng nghe Tô Hoàn nói vậy, Hoắc Yên cũng cảm thấy có đạo lý.
Rõ ràng anh ta nghèo túng, rất thiếu tiền tiêu, thế nhưng ngày đó nhặt được năm trăm tệ vẫn lựa chọn trả lại cho cô.
Vừa nghĩ như vậy, hình tượng hòa thượng Hứa Minh Ý trong lòng Hoắc Yên, lại cao lớn hơn.
Lâm Sơ Ngữ tiếp tục nói: “Loại ba người này, trong phòng bọn họ còn thừa lão đại Hướng Nam.”
Lúc nói đến cái tên này, người vẫn luôn chăm chú đọc sách Lạc Dĩ Nam đột nhiên hơi ngẩng đầu, trong con mắt xẹt qua thần sắc khác thường.
Người khác không chú ý, nhưng Tô Hoàn lại nhạy cảm phát hiện ra.
Nhớ lại toàn bộ quá trình xem phim, Lạc Dĩ Nam không hề nói một câu, mà Hướng Nam, cũng không nói gì.
Khóe miệng cô nàng cong lên, giống như phát hiện ra chuyện gì ý nghĩa.
Lâm Sơ Ngữ hoa si, nói: “Hướng Nam rất được nha, cao 1m85, dáng vẻ đặc biệt ôn hòa, lúc cười lên giống bông hoa nở rộ, tính cách cũng tốt, đối xử với mọi người lễ phép ôn hòa, là người đàn ông ấp áp, chỉ là thỉnh thoảng hơi kiệm lời,.”
“Vậy cậu quyết định chọn chàng trai ấm áp này?” Lúc Tô Hoàn nói câu này, ánh mắt lại nhìn sang Lạc Dĩ Nam.
Nhưng Lâm Sơ Ngữ thở dài một cái: “Không có.”
“Vì sao?”
“Nghe nói anh ta có người trong lòng rồi.”
“Ồ? Hoa thơm có chủ rồi?”
Lâm Sơ Ngữ nói: “Không phải, chính là… nghe nói trong lòng anh ta có một ánh trăng sáng.”
Hoắc Yên tò mò: “Cậu thông tin nhanh đấy, cái này cũng biết.”
Lâm Sơ Ngữ: “Mấy đàn chị kể, trước kia có nhiều nữ sinh tỏ tình với đàn anh Hướng Nam, anh ta nhất quyết cự tuyệt, bảo… Tôi có người mình thích rồi, tôi đang chờ cô ấy.”
“Các cậu biết không, tớ nghe đàn chị kể ánh mắt anh ta lúc nói xong câu đó, dịu dàng đến muốn chảy nước.”
Lâm Sơ Ngữ nói xong câu này, Lạc Dĩ Nam đột nhiên đứng lên, ra khỏi phòng ngủ.
“Đã muộn vậy, Dĩ Nam cậu đi đâu?”
“Ra ngoài chạy một lát.” Lạc Dĩ Nam mặt không đổi sắc nói