“Có chút hơi thiên vị.”Hoắc Tư Noãn lẻ loi ngồi một mình ở ghế sô pha trong phòng khách, trên bàn cơm thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười, giống như bản thân cô ta là người thừa thãi nhất.
Bàn tay cô ta siết chặt dưới gấu áo, trong lòng như có rắn độc đang thè lưỡi. Lúc nhìn sang Hoắc Yên sắc mặt càng thêm thâm trầm khó coi.
Lòng đố kỵ khiến người ta trở lên xấu xí.
Nhưng biểu cảm này chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, đợi mọi người ăn xong trở lại phòng khách, trên mặt cô ta lại lần nữa nở ra nụ cười chuẩn mực.
“Cô còn chưa đi à?”
Khi mọi người kêu gào đòi mở quà sinh nhật, Đường Thiên Mạch nói với Hoắc Tư Noãn: “Đã thế rồi còn không đi, có một số người da mặt thật dày.”
Khóe môi Hoắc Tư Noãn khẽ nhếch: “Anh ấy còn chưa mở quà của chị, sao phải đi.”
Đường Thiên Mạch bất mãn hừ một cái: “Tặng quà gì vậy, thần bí quá cơ.”
Khóe miệng Hoắc Tư Noãn cong lên, không tiếp tục để ý đến Đường Thiên Mạch nữa.
**
Trên bàn trà phòng khách bày rất nhiều thể loại hộp quà, chính giữa có đặt một chiếc bánh gato so-co-la hình tròn, bên trên cắm vài ngọn nến nhỏ nhiều màu sắc.
Mi tâm Phó Thời Hàn nhíu chặt, mấy lần muốn đứng dậy đều bị Thẩm Ngộ Nhiên đè lại.
“Sinh nhật phải có dáng vẻ của sinh nhật.” Thẩm Ngộ Nhiên đội một cái mũ miệng bằng giấy lên đầu Phó Thời Hàn.
Phó Thời Hàn lấy tay giật xuống, thản nhiên nói: “Cái mũ ngu ngốc gì đây.”
“Cậu là thọ tinh, không thể từ chối.” Thẩm Ngộ Nhiên cầm lên muốn đội lại cho Phó Thời Hàn, kết quả Phó Thời Hàn ban cho một ánh mắt sắc lẹm đành phải lủi thủi rụt về.
Thẩm Ngộ Nhiên thu tay lại, lầu bầu: “Không đội thì không đội, hung dữ cái gì.”
Mũ giấy trong tay bị Hoắc Yên thuận tay cầm lấy, cô ước lượng trên đỉnh đầu mình rồi sau đó trực tiếp chụp lên đầu Phó Thời Hàn.
“Em thấy rất thú vị.” Hoắc Yên lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh: “Anh không mang mũ giấy, ai biết anh là thọ tinh chứ.”
Đôi đồng tử nâu đậm của Phó Thời Hàn ngước lên phía trên nhìn cái mũ trên đầu mình, sắc mặt trong nháy mắt xị xuống.
Phó Thời Hàn tác phong nghiêm chỉnh, trước mặt mọi người càng trầm ổn cẩn thận, trước nay sẽ không làm chuyện quái gở tổn hại hình tượng của bản thân.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ phát cáu giật mũ xuống.
Nhưng không ngờ Phó Thời Hàn nhìn vào camera điện thoại của Hoắc Yên, sắc mặt như cam chịu, có vẻ ngầm cho phép Hoắc Yên chụp ảnh anh.
“Được chưa?” Anh không kiên nhẫn nói, giống như rất không tình nguyện đeo thứ đồ chơi này.
“Cười một chút coi.”
Hoắc Yên nghiêng đầu, nhăn mặt nhìn Phó Thời Hàn: “Sinh nhật phải vui vẻ, mặt mũi lạnh lùng như ai thiếu tiền anh vậy.”
Phó Thời Hàn bị ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Yên đâm thẳng vào trái tim, thấy cặp lông mày dài nhỏ của cô nhíu lại, bờ môi căng mọng, lập tức cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
Sắc mặt không tự giác ôn hòa xuống, cặp mắt đào hoa cong lên nhìn về phía camera, răng trắng hơi lộ, nở ra một nụ cười phong lưu nhàn nhạt.
“Tách” một tiếng, Hoắc Yên bấm chụp ảnh, dừng lại ở khoảng khắc Phó Thời Hàn mỉm cười cực kỳ đẹp trai.
Đám người nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh với Phó Thời Hàn, nhưng anh tiếp tục không nể tình, trên mặt tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn: “Vậy là được rồi.”
“Anh cả, dựa vào cái gì mà Hoắc Yên bảo anh cười anh liền cười, đến phiên tụi này anh liền tỏ thái độ khác?” Đường Thiên Mạch quệt môi: “Không công bằng.”
Phó Thời Hàn lấy mũ giấy trên đầu xuống đội cho Hoắc Yên, nhìn về phía Đường Thiên Mạch: “Không phục?”
“Đương nhiên không phục.”
“Không phục cũng kệ.”
Phó Thời Hàn linh hoạt mà dứt khoát, lười muốn nói nhảm với con nhóc này.
“Anh… anh bất công quá đấy, em là người thân cùng chung huyết thống anh không thương, lại đi cưng chiều em gái Hoắc Yên, từ nhỏ đã vậy.” Đường Thiên Mạch dậm chân một cái, lại cười nói: “Anh cả, có thể cho một cái lý do để anh em trong nhà chịu thua không?”
Phó Thời Hàn trực tiếp kéo Hoắc Yên đến ngồi bên cạnh mình, lại giúp cô đội mũ giấy ngay ngắn, giống như cô mới là thọ tinh, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Hoắc Yên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, đôi mắt đen láy trong suốt lộ ra biểu cảm vô hại.
“Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, mấy đứa thấy Hoắc Yên thành thật nên bắt nạt bao nhiêu lần.” Phó Thời Hàn dáng vẻ anh lớn nói: “Nếu anh không che chở em ấy nhiều hơn một chút, không phải sẽ bị lũ sói con mấy đứa ăn tươi nuốt sống sao?”
Lời nói của Phó Thời Hàn đúng là sự thật, anh chị em nhà họ Phó từ nhỏ đã không khiến người ta bớt lo, cả đám nhóc cùng chơi với nhau liền có thể lật tung cả bầu trời.
Hoắc Yên ngây thơ thành thật từ nhỏ, gặp đám nhóc nghịch ngợm này thường xuyên bị bắt nạt trêu đùa, mỗi lần như vậy luôn có Phó Thời Hàn như anh cả che chở cô.
Có một lần chị em nhà họ Hoắc tới nhà họ Phó nghỉ hè, Đường Thiên Mạch cầm đầu cả đám nghịch ngợm, buổi tối vụng trộm bắt côn trùng nhét vào trong chăn của Hoắc Yên dọa cô nhảy dựng từ trên giường xuống, giày cũng không kịp đi, chân trần chạy vào phòng Phó Thời Hàn, nước mắt nước mũi tèm lem ôm cánh tay của anh không chịu buông, bị dọa đến cơ thể run rẩy.
Khi đó Phó Thời Hàn rất tự cao tự đại, đối xử với ai cũng lạnh lùng thờ ơ, chỉ riêng với Hoắc Yên là anh đối xử như em gái ruột, trong lòng tràn đầy yêu thích.
Hoắc Yên không dám quay về phòng, Phó Thời Hàn dứt khoát để cô nằm trên giường lớn của mình, sau khi dỗ cô ngủ xong, anh liền cầm chăn đi ra sô pha ngoài phòng khách ngủ tạm một đêm.
Hôm sau trời còn chưa sáng, mấy anh em trong nhà đều bị anh bắt ép đứng tư thế hành quân ngay trước mặt Hoắc Yên, trên sống mũi mỗi người đều bị đặt một con côn trùng đang bò loạn, đến tận khi chọc cho Hoắc Yên bật cười mới bỏ qua.
Từ đó về sau, mọi người không còn bắt nạt cô em gái ngốc nghếch này nữa, biết cô được anh cả chăm sóc, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám gây chuyện với Hoắc Yên.
Chẳng qua cả nhóm yêu thích Hoắc Yên cũng là thật, tính cách Hoắc Yên cởi mở lại thẳng thắn, không tính toán bao giờ, ở chung với cô cảm thấy rất thoải mái.
Cho nên không chỉ Phó Thời Hàn quan tâm đến cô, ngay cả mấy thiếu gia tiểu thư trong nhà dù nghịch ngợm nhưng cũng đều chăm sóc cô, cho nên ở trường học Hoắc Yên sợ bị ai bắt nạt.
Nhoáng cái đã qua mười mấy năm
**
“Thổi nến.” Phó Thời Hàn đẩy vai Hoắc Yên, ngắt mạch suy nghĩ của cô.
Cô không hiểu chớp mắt mấy cái.
Phó Thời Hàn đưa bánh gato đến trước mặt Hoắc Yên, nhẹ nhàng nói: “Giúp anh thổi nến đi.”
“Anh là thọ tinh, hẳn là nên thổi nến.” Hoắc Yên kiên trì nói: “Sao có thể để người khác làm thay.”
“Anh là người trưởng thành, em còn trẻ con, nhường cơ hội cho em.” Phó Thời Hàn nói rất tự nhiên, không thấy xấu hổ chút nào.
Hoắc Yên nhướng mày: “Cái gì mà em còn là trẻ con…”
“Em gái Hoắc Yên, anh cả đã đem điều ước cho em, em không thổi để chị thổi.” Đường Thiên Mạch tiến đến gần, làm như thật nói: “Vận may của anh cả trước nay rất tốt, khi còn bé thầy bói đều nói, anh cả là thiên mệnh quý tử
(con cưng của trời), điều ước ngày sinh nhật là cơ hội ngàn năm có một, siêu cấp linh nghiệm, nếu em không muốn thì cho chị!”
Phó Thời Hàn duỗi ngón tay trắng nõn đẩy đầu Đường Thiên Mạch đang tiến lại gần ra, đôi mắt nhếch lên nhìn Hoắc Yên, thản nhiên nói: “Cho em một điều ước.”
Hoắc Yên còn hơi nghi ngờ, nhưng mắt thấy nến sắp cháy hết, cô dứt khoát chắp tay trước ngực, thành kính nói ra nguyện vọng —-
“Hi vọng năm nay có thể lấy được học bổng!”
Hoắc Yên phồng má, thổi tắt toàn bộ nến.
“Trời, cái điều ước của cậu cũng quá lãng phí đi, được học bổng? Còn không bằng ước mua xổ số trúng năm trăm vạn.” Đường Thiên Mạch nhìn qua có vẻ tiếc hận.
Hoắc Yên bĩu môi nói: “Trúng xổ số căn bản là chuyện mờ mịt vô vọng, không bằng ước chuyện thực tế được học bổng.”
Trong lúc vô tình quay đầu lại, cô chạm vào đôi mắt thâm thúy của của Phó Thời Hàn, anh cứ nhìn cô như vậy, không biết bao lâu rồi.
Hoắc Yên cảm giác hai má nóng lên.
Mấy anh chị em trong nhà ầm ĩ đòi ăn bánh gato, Phó Thời Hàn cầm dao nĩa cắt một miếng bánh có nhiều so-co-la, bơ và hoa quả nhất bỏ vào đĩa của Hoắc Yên, còn lại để bọn họ tự chia với nhau.
Hoắc Yên nhìn miếng bánh có trang trí đầy hoa quả, đôi mắt sáng lên, cô thích nhất là ăn những món điểm tâm ngọt, hương vị ngọt ngào từng chút lan tràn nơi đầu lưỡi, cảm giác cực kỳ hành phúc.
Phó Thời Hàn hài lòng nhìn cái miệng nhỏ của Hoắc Yên tiêu diệt miếng bánh sạch sẽ, vừa cầm khăn tay lau khóe miệng cho cô vừa ghét bỏ nói: “Ăn thành con mèo hoa, đúng là đồ ngốc.”
Hoắc Yên mặc kệ anh, ăn hết miếng bánh ngọt này cô còn chưa nghiền đâu.
…
Toàn bộ quá trình Hoắc Tư Noãn ngồi một mình im lặng trên ghế sô pha lạnh lẽo, mọi người cắt bánh gato, cô ta cũng không tham dự, có chị em tốt bụng trong nhà đưa một miếng bánh đến, cô ta từ chối nói mình đang giảm cân, không ăn đồ ngọt.
Ăn xong bánh gato, mọi người hưng phấn đòi Phó Thời Hàn mở quà. Phó Thời Hàn cũng không muốn mọi người mất hứng, dứt khoát ngồi trước bàn giơ tay với hộp quà gần nhất mở ra.
Món quà thứ nhất là Hướng Nam tặng, là một đồng hồ theo dõi vận động và đo nhịp tim.
Hướng Nam đề nghị Phó Thời Hàn, tốt nhất mỗi ngày đều ghi chép lại số bước chân, lượng calo tiêu hao, còn có chất lượng giấc ngủ, đều đặn theo dõi tình trạng sức khỏe của mình.
Phó Thời Hàn biết anh ta là người bị ám ảnh bởi số liệu, làm bất cứ cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch, lần trước Phó Thời Hàn mượn anh ta máy tính, trong lúc vô tình phát hiện ra bảng exel “Biểu đồ chu kỳ giải phóng tinh lực hợp lý – Hướng Nam”, bàn tay đang cầm chuột của anh đột nhiên run lên.
“Trong cái đồng hồ này tớ đã thêm một tính năng đặc biệt.” Hướng Nam cầm đồng hồ lên, nghiêm túc muốn chỉ dẫn cho Phó Thời Hàn: “Chính là khi cậu thực hiện vận động đặc biệt, mở ra liền có thể ghi chép lại số lần và năng lượng tiêu hao, sau đó tự động tạo ra biểu đồ…”
“Cảm ơn.” Phó Thời Hàn vỗ vai Hướng Nam, ngắt lời anh ta: “Ở đây còn có trẻ con, có gì về trường rồi nói.”
Người bị coi là trẻ con, Hoắc Yên ngồi bên cạnh có rất nhiều hứng thú với với cái đồng hồ đã được Hướng Nam cải tạo, hoàn toàn không nghe rõ hai người họ nói gì.
Hướng Nam vỗ vai Phó Thời Hàn, nghiêm túc nói: “Không cần cảm ơn.”
Thẩm Ngộ Nhiên tặng món quà là một máy chơi game PSP, mà Hứa Minh Ý thì vẽ một lá bùa bình an cho Phó Thời Hàn, nói chính anh ta đã tự mình khai quang, mất một đêm niệm Quang Âm tâm kinh, nhất định có thể phù hộ Phó Thời Hàn bình an.
Đến cùng có khai quang hay không Phó Thời Hàn không biết, nhưng đêm qua thật sự là anh nghe được tiếng lẩm bẩm lải nhải cả đêm như muỗi kêu của Hứa Minh Ý.
Phó Thời Hàn cất bùa bình an vào trong ví, cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn lão nhị.”
Hứa Minh Ý: “Thiện tai thiện tai.”
Hoắc Tư Noãn lặng lẽ lườm Hứa Minh Ý một cái, hiển nhiên rất là coi thường. Đường Thiên Mạch nhìn sắc mặt Hoắc Tư Noãn, nhỏ giọng nói: “Có câu lễ nhỏ nhưng tình nặng, cô chưa từng nghe qua à?”
“Nếu như không đủ tiền để mua, chị thà rằng không đưa.” Hoắc Tư Noãn cũng nhỏ giọng trả lời: “Tặng loại quà mất mặt này mà không sợ làm trò cười, cũng may Thời Hàn không tính toán.”
Đường Thiên Mạch liếc mắt nhìn cô ta: “Quà cô chuẩn bị quý giá thế cơ à.”
Trên mặt Hoắc Tư Noãn lộ ra ý cười, đưa hộp quà của mình tới trước mặt Phó Thời Hàn: “Thời Hàn, anh nhìn một chút thích không.”
Phó Thời Hàn nhìn thoáng chữ màu đen in trên cái hộp kia.
Anh mặc dù ít khi dùng đồ xa xỉ, nhưng cũng biết nhãn hiệu đắt tiền này. Hoắc Tư Noãn đợi sau khi Hứa Minh Ý tặng quà mới đưa ra món quà quý giá như vậy ra, mưu tính thật ra rất rõ ràng.
So sánh với những món quà khác của người trong nhà, món quà của cô ta thật sự không thu hút như vậy, nhưng hoàn cảnh của Hứa Minh Ý nghèo túng, không thể mua được món quà đặc biệt đắt tiền, nên món quà của Hoắc Tư Noãn sẽ đặc biệt nổi bật.
Không khí hiện trường tạm thời có chút vi diệu, ngay cả Hoắc Yên cũng nhìn ra dụng ý của chị gái.
Nét mặt của Hứa Minh Ý nhàn nhạt, dáng vẻ đại từ đại bi phổ độ chúng sinh.
Mà dưới đôi mắt mong chờ của Hoắc Tư Noãn, Phó Thời Hàn trực tiếp đầy quà tặng của cô ta ra, nhìn sang Hoắc Yên hỏi: “Của em đâu?”
Đột nhiên bị điểm danh, Hoắc Yên không hiểu lắm: “Cái gì?”
“Quà em tặng anh.”
Hoắc Yên nhìn sang Hoắc Tư Noãn, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta tối xuống, cực kỳ khó coi.
“Không chuẩn bị?”
“Chuẩn bị.” Hoắc Yên bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy quà của mình ra, là một hộp quà nhỏ màu đen, đưa tới trước mặt Phó Thời Hàn.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Hàn hơi mím, cong lên một nụ cười nhạt, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế thuần thục mở hộp, lộ ra một cái thắt lưng màu nâu đậm bên trong.
Anh hơi tỏ ra kinh ngạc, vốn cho rằng Hoắc Yên sẽ giống như trong quá khứ, hoặc là tặng anh một bức tranh màu nước, hoặc là tặng một món đồ chơi nhỏ cô tự làm.
Hoắc Yên thấp thỏm quan sát sắc mặt Phó Thời Hàn, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, chẳng lẽ không thích à?
“Wow, năm nay em Hoắc Yên tặng quà cho anh chị không giống những lần trước nha.” Đường Thiên Mạch rầm rì nói: “Anh, anh đừng có coi người ta là trẻ con nữa, em Hoắc Yên trưởng thành rồi đó.”
Ánh mắt Phó Thời Hàn đen láy, đuôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên một độ cong khó nhận ra, giống như dịu dàng giống như đau lòng.
Đầu ngón tay ngọc ngà vuốt ve bề mặt bóng loáng của chiếc thắt lưng, cười nhẹ nói: “Đúng là trưởng thành rồi.”
Nhìn nụ cười này của anh, khối đá trong lòng Hoắc Yên cuối cùng cũng rơi xuống, anh thích là tốt.
Phó Thời Hàn cẩn thận đóng hộp lại, sau đó cất hộp đi giống như bảo bối rồi tiếp tục mở những món quà khác.
Hoắc Tư Noãn lập tức nói: “Thời Hàn, anh còn chưa mở quà của em.”
Phó Thời Hàn nhìn cô ta, lại nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ba mẹ cách đó không xa, cuối cùng vẫn với tay mở hộp quà của Hoắc Tư Noãn.
Món quà của cô ta, cũng là một cái thắt lưng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, bất kể là chất liệu hay nhãn hiệu, đều vượt xa món quà kia của Hoắc Yên.
Đường Thiên Mạch kinh ngạc wow một tiếng, nói: “Chị Tư Noãn, chị và Hoắc Yên đúng là chị em ruột, ngay cả quà tặng cũng giống nhau, tâm linh tương thông quá vậy.”
“Đúng vậy, chị cũng không nghĩ tới.”
Hoắc Tư Noãn đắc ý nhìn Hoắc Yên một chút, Hoắc Yên mím môi, không nói câu gì.
Đường Thiên Mạch lại nói: “Chị Tư Noãn, cái thắt lưng này khẳng định rất đắt, ít nhất phải năm chữ số đúng không?”
“Cũng được, chị cảm thấy cái này tương đối xứng với Thời Hàn.” Hoắc Tư Noãn ý vị thâm trường cười nói: “Nam sinh ấy, dây thắt lưng thể hiện sự đẳng cấp, sao có thể tùy tiện dùng loại không có danh tiếng chứ.”
So sánh hai món quà giống nhau này, dây thắt lưng kia của Hoắc Yên rõ ràng thua chị kém em.
Nghe thấy câu nói của Đường Thiên Mạch, sắc mặt Hoắc Yên trong nháy mắt trắng bệch, quan sát dây lưng kia, lại nhìn Hoắc Tư Noãn một chút, bàn tay không khỏi siết chặt lại.
Không phải bởi vì câu nói của Hoắc Tư Noãn, mà là…
Cuối cùng cô cũng biết vì sao mẹ lại muốn cầm cố chiếc đồng hồ bà nội lưu lại!
“Chị cảm thấy cái dây thắt lưng này rất xứng với khí chất của Thời Hàn, mọi người cảm thấy thế nào?” Hoắc Tư Noãn hỏi mọi người xung quanh.
Sắc mặt mọi người không giống nhau, khóe miệng Hứa Minh Ý hơi cong, cười không nói, Hướng Nam không nói gì còn Thẩm Ngộ Nhiên chỉ cười xấu hổ.
Phó Thời Hàn trầm mặc đậy nắp hộp lại, ngón trỏ và ngón giữa đẩy cái hộp tới trước mặt Hoắc Tư Noãn, lạnh nhạt mở miệng: “Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận.”
Biểu cảm của Hoắc Tư Noãn trong nháy mặt tan vỡ, sợ hãi hỏi lại: “Vì sao?”
Phó Thời Hàn rũ mắt quan sát Hoắc Tư Noãn, đôi mắt màu nâu đậm giống như băng tuyết lạnh thấu xương.
“Quá quý giá, nhận không nổi.” Mặt không đổi sắc cầm một cái hộp khác trong tay: “Hơn nữa, món quà giống vậy, đã có rồi.”