Tiểu Ôn Nhu

Chương 41

“Nếu đàn ông có lương tâm với tất cả phụ nữ, đó mới chính là không có lương tâm.”

Hoắc Yên cầm cốc trà sữa nóng, lấy lòng đi sau lưng Phó Thời Hàn, nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước.

Cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Ngộ Nhiên: “Anh ấy còn đang giận dỗi sao.”

“Tự em cảm thấy thế nào?”

Hoắc Yên thở dài, xem ra rất rõ ràng.

“Anh ấy chẳng thèm để ý tới em, tiếp tục như vậy, không phải là muốn đoạn tuyệt quan hệ với em chứ.” Trên mặt Hoắc Yên tràn đầy rầu rĩ.

Thẩm Ngộ Nhiên có vẻ hả hê: “Có khả năng đó, em biết mà, Hàn tổng là người rất thù dai, không thể tùy tiện trêu chọc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, không bằng anh bày kế cho em đi.”

“Hai  người là thanh mai trúc mã quen biết hơn mười năm, để cho người ngoài như anh bày kế cái gì, làm thế nào để cậu ấy vui vẻ, còn có người hiểu hơn em sao?”

Hoắc Yên nghĩ lại, cũng đúng, trên thế giới này sẽ không có người  nào hiểu Phó Thời Hàn hơn cô, nhưng chính bởi vì hiểu quá rõ, nên cô mới rầu rĩ, Phó Thời Hàn không dễ dàng tức giận, nhưng một khi đã bị chọc tức, nhất định là mười trâu cũng không kéo lại được.

Đặc biệt không dễ dụ.

Hoắc Yên bước nhanh tới bên cạnh Phó Thời Hàn, cẩn thận kéo tay áo anh.

Mí mắt Phó Thời Hàn cũng không thèm động.

“Hàn ca, anh còn giận em sao?”

“Không có.” Anh thản nhiên nói: “Em có cái gì đáng giá để anh tức giận chứ.”

Nhìn nét mặt không thay đổi của anh, rõ ràng còn đang buồn bực, ngoài miệng lại chết cũng không thừa nhận.

“Vậy tối nay em mời anh ăn cơm có được không?”

“Không ăn.”

Hoắc Yên thở dài, dùng chân đá văng một viên đá dưới đất, bĩu môi nói: “Nếu anh còn giận dỗi, em cũng sẽ giận!”

Phó Thời Hàn bức nhanh chân, không để ý tới cô.

“Phó Thời Hàn, anh quỷ hẹp hòi!”

Hoắc Yên đuổi theo anh, lớn tiếng nói: “Anh nhỏ mọn như thế, tương lai không tìm được vợ cho xem!”

Nhưng lời nói còn chưa nói dứt, bước chân cô đột nhiên loạng choạng một cái, chân nọ quàng chân kia bổ nhào ra phía trước, nặng nề đâm vào người Phó Thời Hàn.

Hoắc Yên nhanh tay lẹ mắt dùng sức ôm chặt eo anh, phòng ngừa ngã xuống.

Vòng eo thon nhỏ, còn rất hữu lực.

Lúc này Phó Thời Hàn mới quay người lại, cụp mắt nhìn Hoắc Yên rồi giúp cô ổn định lại cơ thể, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ.

“Đường Thiên Mạch không nói cho em biết, không được nói xấu anh sao.”

Lúc này Hoắc Yên mới nhớ ra, em họ hoạt bát Đường Thiên Mạch kia quả thật đã từng nói qua, tuyệt đối không được nói xấu sau lưng anh cả, càng không được nguyền rủa anh ấy, ngay cả thầy bói cũng nói, mệnh anh ấy cao quý, nguyền rủa nói xấu sẽ bị nghiệp quật, mấy anh em bọn họ từ nhỏ đã chịu không ít thua thiệt.

Hoắc Yên vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ ngực một cái, liền “phi phi phi” mấy tiếng: “Tìm được tìm được, Hàn ca sao lại không tìm được vợ chứ, vừa rồi con mới nói hưu nói vượn, ông trời ơi tuyệt đối đừng trách con nhé.”

Phó Thời Hàn khí định thần nhàn nói: “Gương vỡ khó lành, lời nói ra không thể thu lại, anh mà thật sự không tìm được cô vợ trẻ vừa lòng hợp lý, em chuẩn bị chịu xui xẻo đi.”

Hoắc Yên lập tức sốt ruột: “Không bao giờ xảy ra chuyện này!”

Thẩm Ngộ Nhiên ở phía sau nghe hai người nói chuyện, cảm thấy hợp lý, thế là chen miệng vào: “Hai người dứt khoát về chung một nhà đi, vô cùng náo nhiệt, cũng tránh cho người khác gặp tai họa.”

Hoắc Yên xấu hổ đỏ bừng mặt, quay đầu hung hăng nhìn anh ta: “Nói bậy bạ gì đó, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Anh đúng là nói linh tinh, hai người ngàn vạn lần chớ để trong lòng, nên tìm vợ thì tìm vợ, nên tìm chồng thì tìm chồng, hắc, tạm biệt hai người.”

Anh ta nói xong vứt cho Phó Thời Hàn một ánh mắt xấu xa, bước nhanh về phía trước.

Phó Thời Hàn hờ hững cầm cổ tay Hoắc Yên, bình tĩnh nói: “Đi đường cẩn thận một chút, lớn như vậy còn vấp ngã thì anh chỉ có thể coi như không biết em.”

Hoắc Yên cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, anh vẫn giống như khi bé, dắt tay cô đi từng bước.

Bàn tay anh ấm áp, ủ ấm bàn tay cô, đặc biệt yên tâm.

“Đúng rồi, vừa mới trong tiệc trà, em biết một cô gái, tên là Tề Quân.”

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Phó Thời Hàn, mắt anh nhìn thẳng phía trước, ánh mắt sâu thẳm, không có bất kỳ biểu lộ gì.

“Ơ? Không phản ứng sao?”

“Em muốn nói gì?” Phó Thời Hàn không để ý hỏi.

“Cô ta nói là bạn bè của anh đó.” Hoắc Yên bĩu môi: “Em còn không biết, anh có cô bạn xinh đẹp ưu tú như vậy cơ.”

“Nghe ý tứ trong lời nói của em, anh có bạn bè gì, đều phải báo cáo với em sao?” Đuôi mắt anh cong lên một ý cười nhẹ, cúi đầu nhìn cô: “Hay là em không thích anh có bạn là nữ?”

Hoắc Yên thề thốt phủ nhận: “Anh kết bạn là việc của anh, em mới không xen vào.”

“Em nói cô ta tên là gì?”

“Tề Quân.”

Phó Thời Hàn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Thấy nét mặt của anh không giống giả vờ, cũng không giống nói dối, Hoắc Yên thoáng yên tâm, chỉ nói: “Vừa mới trong tiệc trà, người ta còn liên tục nhắc đến anh, anh vậy mà quên béng người ta, thật không có lương tâm.”

“Hoắc Yên.” Anh gọi tên đầy đủ của cô, hai chữ giàu từ tính bật ra ngoài, khiến lòng người run rẩy.

“Nếu đàn ông có lương tâm với tất cả phụ nữ, đó mới chính là không có lương tâm, biết không?”

Hoắc Yên chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu.

Phó Thời Hàn cầm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Em sẽ hiểu thôi.”

**

Sau đó, tổ chương trình triển khai mấy lượt diễn tập, để nhóm tuyển thủ quen thuộc với cách thức thi đấu, bất kể thắng bại thế nào cũng không ảnh hưởng tới kết quả vòng chung kết.

Nhóm tuyển thủ tâm cao khí ngạo, cho dù không phải trận thi đấu chính thức, bọn họ vẫn dồn toàn lực, đem mặt ưu tú nổi bật khoe ra.

Tình hình chiến đấu kịch liệt, nhất là mấy người Tề Quân và Đổng Tư Bác, cạnh tranh nhau khó phân thắng bại.

Chỉ vài trận thi đấu, mấy tuyển thủ cũng đã thăm dò được thực lực của đối thủ.

Trong trận đấu thử, Hoắc Yên vẫn luôn biểu hiện thường thường, thắng cũng không nhiều, có đến vài lần sát tới mấy giây cuối cùng mới trả lời được đáp án chính xác.

Trong tất cả các tuyển thủ, cô được đánh giá là người yếu nhất. Đầu năm nay, khiêm tốn đồng nghĩa với kẻ yếu.

Cho nên đến trận cuối cùng, mọi người đều không  muốn chọn cô, dù sao những người này đều đến từ những trường đại học nổi tiếng, tâm cao khí ngạo, khinh thường đọ sức cùng kẻ yếu.

Lượt diễn tập cuối cùng kết thúc, lúc mọi người rời sân đấu, Tề Quân an ủi Hoắc Yên: “Không sao, chờ đến trận chung kết hôm ấy, nếu như tôi rút thăm làm đài chủ, chắc chắn sẽ không chọn bạn, yên tâm đi.”

Hoắc Yên cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn, thật ra không quan trọng, thuận theo tự nhiên đi, đi tới đây cũng không tiếc nuối gì.”

Đợi sau khi Hoắc Yên rời đi, có bằng hữu tới bên cạnh, hỏi Tề Quân: “Yếu như vậy, làm sao mà vào được vòng chung kết?”

Tề Quân nhún vai: “Dù sao những kiểu thi đấu như này, vẫn cần có vận khí nữa.”

“Vào được vòng chung kết không thể chỉ nói do vận khí, vào là do thực lực, loại đục nước béo cò giống cô ta, sống không quá năm phút liền sẽ bị giết.”

Tề Quân liếc bạn một chút: “Đừng nói như vậy.”

“Vốn dĩ vậy mà, trên sàn đấu《Siêu trí tuệ》căn bản để cho những người có thực lực như Tề Quân cậu, những người này, nhiều lắm là lên sân khấu để làm trò cười mua vui, nói không chừng do ban tổ chức vì cân nhắc đến tình tiết gây cười, mới cho cô ta vượt qua.”

Tề Quân nhướng mi cười một cái: “Tớ khuyên cậu tốt bụng một chút, miệng đừng xấu xa như vậy.”

“Nhưng sao cậu lại đối xử tốt với cô ta như thế.” Bằng hữu cười hì hì một tiếng: “Sẽ không phải là yêu ai yêu cả đường đi chứ.”

“Nói cái gì đâu.”

“Không phải là bởi vì cô ta đến từ trường đại học S, mà người nào đó cũng ở trường đại học S?”

“Càng nói càng linh tinh.”

Mặc dù Tề Quân nói như thế, nhưng đuôi mắt vẫn cong lên ý cười hài lòng.

**

Hoắc Yên chưa đi xa, hai người nói gì cô nghe thấy hết, nhưng cô không để ý tới những lời vớ vẩn này.

Tề Quân là dạng con gái không bao giờ chịu để người ta đánh giá thấp, mỗi giây mỗi phút đều muốn thể hiện tài năng và sự ưu tú của mình, nhưng Hoắc Yên không giống, từ nhỏ cô bị người khác xem nhẹ, sớm đã thành thói quen.

Ngay từ đầu, cô không hiểu rõ Phó Thời Hàn lập ra chiến lược yếu thế cho cô để làm gì. Trong trận đấu tất cả các tuyển thủ đều sắc bén như mũi kim giằng co nhau, vì sao muốn cô đi ngược lại, cố ý bày ra dáng vẻ yếu đuối của mình.

Thẳng đến mấy trận diễn tập, gần như không có ai nguyện ý chọn Hoắc Yên làm đối tượng khiêu chiến. Mỗi lần cô đều thuận lợi sống đến cuối cùng, nhìn những kẻ mạnh kia từng người từng người phải rơi đài, chỉ cần cô đánh bại người cuối cùng, có thể trở thành nhà vô địch.

Cho nên, đây là ý đồ của Phó Thời Hàn!

Anh khuyên cô lúc diễn tập không được thắng chỉ được thua, chính là lợi dụng tính kiêu ngạo và lòng hư vinh của những kẻ kia, giúp Hoắc Yên một đường vững vàng đi tới cuối cùng.

Nhưng nếu cô có một chút suy nghĩ tranh cường hiếu thắng, kế hoạch sẽ thất bại, nhưng hết lần này tới lần khác cô nhóc này tâm trạng rất ổn định, không thèm để ý tới ánh mắt miệt thị của người khác, vậy mà thật sự một đường thua triệt để, không ai coi cô là mối uy hiếp, thậm chí còn chả thèm khiêu chiến với cô.

Đối thủ yếu như vậy, thắng cũng chẳng vẻ vang.

Cứ thế, trong trận đấu cuối cùng này, tình hình của cô khá hơn rất nhiều, chỉ cần không quá đen đủi rút trúng đài chủ, hẳn là có thể vào đến vòng cuối cùng, thậm chí trở thành nhà vô địch.

Nhà vô địch của cuộc thi giữa các trường đại học, có thể trở thành nhân vật nổi tiếng nhà nhà đều biết.

Trước kia Hoắc Yên nghĩ cũng không dám nghĩ, một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội như vậy, đứng dưới ánh đèn sáng chói trên sân khấu, nhận những tiếng reo hò cổ vũ của tất cả mọi người.

Cô kích động vung tay vung chân, chờ đợi nhất minh kinh nhân (*) cuối cùng.

(*) Nhất minh kinh nhân (一鸣惊人): 1 tiếng kêu kinh người làm người ta chấn động, để ví dụ với việc một người bình thường im lặng không nói gì đột nhiên làm một sự việc khiến người khác phải kinh ngạc. Nguồn

Mấy tiếng trước khi diễn ra trận chung kết, ở hậu trường, đám tuyển thủ đang chuẩn bị để ghi hình trận cuối cùng.

Thời gian trang điểm, trong tay Hoắc Yên cầm quyển sổ nhỏ, yên lặng nhớ kỹ.

Tề Quân cùng mấy người Đổng Tư Bác đang tán gẫu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười, trạng thái tinh thần đặc biệt thoải mái, không hề có chút hồi hộp khi phải lên truyền hình.

Hoắc Yên tự vấn lòng, cô khẳng định sẽ không ung dung bình thản được như vậy, cô đang hồi hộp muốn chết, sợ nhất là vì hồi hộp quá mà ảnh hưởng đến biểu hiện, như vậy thì lợi bất cập hại thôi.

Lúc Phó Thời Hàn tiến vào, bốn phía xung quanh rõ ràng xảy ra biến hóa,  tiếng mọi người nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.

Hoắc Yên hoàn toàn không để ý có người đứng sau, đến tận khi một bàn tay thon dài cầm quyển đề thi đi, cô mới hồi phục tinh thần.

Ngẩng đầu lên liền nhận được ánh mắt sắc bén của anh.

Anh cụp mắt, bất đắc dĩ nhìn cô: “Em đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, không nên xem sách nữa.”

Hoắc Yên ngoan ngoãn gật đầu, cô bởi vì quá căng thẳng nhưng không muốn bị người khác nhận ra, cho nên mới cầm sách không chịu buông tay.

Cũng không quan tâm người bên ngoài cảm thấy cô đang học vẹt.

“Anh không vào khán đài ngồi, đến đây làm gì?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Ghé qua nhìn em có căng thẳng đến mức ngồi một chỗ bóc tường hay không?”

Hoắc Yên ngốc nghếch nở nụ cười: “Anh vẫn coi em là anh bạn nhỏ sao?”

Lúc cô cười sẽ để lộ hai cái răng cửa nhỏ, nhìn vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Phó Thời Hàn không kìm lòng được đưa tay gẩy mấy sợi tóc của cô: “Đừng sợ, Thẩm Ngộ Nhiên nói, nếu lượt đầu tiên em đã bị loại, cậu ta sẽ mời chúng ta ăn lẩu.”

Hoắc Yên đương nhiên biết, anh đang muốn giúp cô bớt căng thẳng nên cố ý nói vậy.

Cô nháy mắt với Phó Thời Hàn: “Hàn ca, nếu như thật sự lượt đầu tiên em đã bị loại, vậy anh có thất vọng không?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Lúc trước anh nhường cơ hội vào vòng chung kết cho em, em cảm thấy, em cần phải thay anh giành chức vô địch mới không phụ lòng anh.”

Đôi mắt cô gái nhỏ như hồ nước trong suốt, không có chút giả tạo.

Trái tim Phó Thời Hàn bị lời nói đơn thuần của Hoắc Yên đâm trúng, anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói: “Hoắc Yên, em hãy nhớ kỹ, em đi được tới bước này tất cả đều do chính bản thân em cố gắng, không phải do ai nhường cả.”

Hoắc Yên cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Anh theo em tham gia cuộc thi, còn giúp em bày mưu tính kế, tóm lại em sẽ không phụ anh!”

Cặp mắt đào hoa mê người của Phó Thời Hàn cong lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Đồ ngốc.”

Hoắc Yên tiếp tục đọc sách, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh với cô, hình ảnh này hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.

Khi còn bé Hoắc Yên từng nghe Đường Thiên Mạch nói, anh cả mang hào quang thần tượng trên người, trước kia cô không rõ nghĩa là gì, bây giờ đã hiểu.

Bất kể trong hoàn cảnh gì, Phó Thời Hàn luôn được mọi người chú ý.

Điều này không hề liên quan đến ngoại hình, người ưu tú thường thu hút mọi thứ xung quanh. Cho dù anh không nói cũng không làm cái gì, chỉ động tác giơ chân nhấc tay thôi cũng khiến những tuyển thủ xung quanh tự xưng là là thiên chi kiêu tử sinh ra cảm giác uy hiếp.

Tề Quân kích động đến lông mi giả cũng sắp rơi ra ngoài.

Cô ta trơ mắt nhìn Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh Hoắc Yên thấp giọng nói chuyện, cử chỉ thân mật giống những đôi đang yêu.

Bằng hữu đi tới, Tề Quân thu lại tầm mắt, lập tức dán lông mi giả lên.

“Kỳ lại, bọn họ vậy mà quen biết, nhìn qua quan hệ rất tốt.”

Tề Quân bình tĩnh nói: “Đều học cùng một trường, quen biết rất bình thường.”

“Đúng vậy, rất bình thường.” Bằng hữu cười cười, nói: “Cậu đoán xem tớ vừa nghe được chuyện Bát Quái gì?”

Tề Quân lạnh nhạt hỏi: “Cái gì?”

“Tớ nghe bạn học nói, là Hoắc Yên đánh bại Phó Thời Hàn trong trận chung kết ở trường, lúc đầu tớ còn chưa tin, bây giờ nhìn thấy hai người họ quan hệ tốt thế này, tớ tin rồi.”

Đôi lông mày thanh tú của Tề Quân cau lại: “Cậu nói là Phó Thời Hàn cố ý thua cô ta?”

Bằng hữu cười nhạt một tiếng: “Tớ đây đâu có biết.”

“Tớ còn tưởng do cô ta may mắn mới tiến được vào vòng chung kết.” Trên mặt Tề Quân lộ ra một tia khinh miệt: “Không ngờ còn có chuyện như vậy.”

“Đúng thế, trình độ của Phó Thời Hàn có thể thua Hoắc Yên sao?” Bằng hữu nói: “Vậy cậu cảm thấy, bọn họ là quan hệ gì?”

Trái tim Tề Quân như bị rắn độc cắn, nọc độc thấm dần vào máu khiến cô ta có cảm giác đè nén uất ức, giống như sắp không thở nổi.
Bình Luận (0)
Comment