“Nhưng khiến trái tim ai đó rất đau.”
Nhóm thăm quan trường thứ mười tới chỗ Đào đỉnh ngay trước tòa nhà thư viện.
Thẩm Ngộ Nhiên cầm một tờ giấy giới thiệu, liều mạng quạt quạt: “Đoạn này tớ để các cậu làm người hướng dẫn, giới thiệu đến miệng đắng lưỡi khô, Hàn tổng, không bằng cậu giảng chỗ này đi.”
Phó Thời Hàn không từ chối, dưới ánh mắt sùng bái của các nữ sinh, đi thẳng tới trước Đào đỉnh.
Đào đỉnh cao khoảng ba, bốn mét, nặng nề trang nghiêm, thân đỉnh trang trí cực kỳ tinh xảo hoàn mỹ, bên trên điêu khắc đồ vân, nhìn từ xa có cảm giác thần bí mà uy nghiêm.
Phó Thời Hàn đứng trước đỉnh, chầm chậm thuyết minh: “Đào đỉnh là quà tặng rất quý giá nhân ngày kỷ niệm tròn sáu mươi năm thành lập trường, do sinh viên ưu tú của trường là Chu Hoằng tiên sinh quyên tặng, dựa theo hoa văn hình mặt thú tai hổ trên đỉnh bằng đồng được đào trong lăng mộ phóng đại gấp mười để mô phỏng…”
Hoắc Yên đứng trong nhóm người hàng cuối cùng, từ xa nhìn Phó Thời Hàn.
Hoàn toàn khác biệt với người khi nãy còn trêu ghẹo cô, giờ phút này Phó Thời Hàn quần áo chỉnh tề, dàng người thẳng tắp, trên mặt mang vẻ nghiêm túc, cặp mắt thâm thúy và xa cách.
Chủ tịch hội sinh viên nói chuyện thận trọng, vững vàng tự tin, phong phạm mười phần.
Nếu như anh duy trì bộ dạng này, nói không chừng Hoắc Yên sẽ có mấy phần kính sợ với anh.
Trong nội tâm cô suy đoán, Phó Thời Hàn đối với chị gái, cũng là dáng vẻ này, khiêm tốn lễ độ a.
Dù sao đối với cô anh vẫn xấu tính.
Phó Thời Hàn thuyết minh xong, các cô gái còn đang đắm chìm trong giọng nói trầm thấp từ tính của anh, thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc này, Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Chúng tôi đã giới thiệu cho mọi người về những nét đặc trưng của trường ta, cũng không phải tùy tiện nói chơi, mấy ngày nữa hội sinh viên sẽ tuyển thành viên mới, đề phỏng vấn chính là những nội dung này, nếu có hứng thú muốn tham gia hội sinh viên thì nên lắng nghe.”
“Á, sao đàn anh không nói sớm.”
“Trời ơi, tớ còn chưa nhớ kỹ.”
Các bạn học bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao ý kiến.
Thẩm Ngộ Nhiên tiếp tục nói: “Không sao, có ấn tượng là được, đề thi không khó, trên website của trường cũng có giới thiệu, mọi người có thể đọc trước.”
Lâm Sơ Ngữ hỏi Hoắc Yên: “Hội sinh viên á, có hứng thú không?”
Hoắc Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Trước đó đã nghe bạn bè nói qua, làm việc trong hội sinh viên, yêu cầu rất cao, không chỉ cần thông minh nhanh nhẹn, còn phải biết giải quyết các mối quan hệ, thường xuyên liên lạc với giáo viên và sinh viên, phải hiểu được cách đối nhân xử thế.
“Tớ chắc chắn không được, không qua được phỏng vấn.”
Tô Hoàn nói: “Có thể qua phỏng vấn hay không, thử một chút rồi nói, hội sinh viên rèn luyện năng lực cá nhân rất tốt.”
Lâm Sơ Ngữ lấy cùi chỏ chọc chọc Hoắc Yên: “Cậu nhìn mấy nữ sinh phía trước xem, mang cả laptop ra chuẩn bị ghi chép thông tin đàn anh giới thiệu. Nhất định là vì Phó Thời Hàn.”
Hoắc Yên nhìn về phía Phó Thời Hàn, đúng lúc gặp anh đứng trong đám người đang quét mắt về phía cô, cặp mặt xinh đẹp đào hoa không giấu được tà khí.
Dọa cô vội vàng tránh né.
Đoàn người sau khi thăm quan Đào đỉnh, tiếp theo sẽ vào quán cà phê trong tòa nhà thư viện nghỉ ngơi một chút.
Tiến vào thư viện, khí lạnh đập tan hơi nóng, các bạn học nhốn nháo cảm thán, nói nếu không chúng ta thăm quan trong thư viện đi, đừng đi lung tung bên ngoài nữa.
Thẩm Ngộ Nhiên nghĩa chính ngôn từ nói: “Không được, chúng ta còn phải đi theo lộ trình đã được lên kế hoạch, đây cũng là cách giúp mọi người sau khi nhập học có thể quen thuộc đường lối trong trường nhất, tương lai muốn đi đâu cũng không đến mức tìm không được.”
Hoắc Yên phát hiện, gương mặt các bạn học xung quanh đỏ bừng, di chuyển khiến cơ thể nóng lên, riêng chỉ có Phó Thời Hàn sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, lạnh y chang mặt tượng đá, một chút đỏ cũng không có.
Người này, làm từ tảng băng sao.
Thừa dịp tất cả mọi người đều nghỉ ngơi ở sảnh lầu một của thư viện, Hoắc Yên muốn trả lại năm trăm tệ cho Phó Thời Hàn. Nhưng cô sờ khắp người lại phát hiện túi rỗng tuếch.
Năm trăm tệ, không còn!
Hoắc Yên bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhớ lại vừa rồi đi đường có có móc điện thoại ra xem giờ mấy lần, chẳng lẽ tiền rơi lúc cô móc điện thoại?
Không kịp nghĩ nhiều, cô giải thích vài câu đơn giản với bạn học, rời khỏi thư viện, quay lại đường cũ tìm kiếm.
Phó Thời Hàn dẫn theo một nhóm nhỏ thăm quan phòng đọc sách, ra ngoài tụ họp cùng Thẩm Ngộ Nhiên.
“Sao lại thiếu ba người.” Anh nhăn mày nói.
Thẩm Ngộ Nhiên kinh ngạc nói: “Hàn tổng, trâu bò quá, thiếu mấy người cũng biết.”
“Bớt nói nhảm, xảy ra chuyện gì?”
“Hoắc Yên nói làm rơi tiền, cùng bạn học quay lại đường cũ tìm tiền rồi.”
Phó Thời Hàn trầm xuống: “Rơi bao nhiêu?”
“Năm trăm tệ, nhưng cũng khiến cô bé đó quýnh lên.”
“Mất nhiều, tớ đi xem thế nào.” Phó Thời Hàn nói xong quay người, sải bước ra khỏi thư viện.
Thẩm Ngộ Nhiên sau lưng ao ôi ồn ào: “Hàn tổng, cậu đùa tớ à!”
Năm trăm tệ đối với Phó Thời Hàn mà nói, tính là cái gì!
**
Hoắc Yên và nhóm bạn cùng phòng dọc theo con đường vừa đi, Đào đỉnh, khoa Nghệ thuật còn có tòa nhà cao tầng Điền Gia Bỉnh, tìm hết ven đường vẫn không thấy năm trăm tệ của Hoắc Yên.
Lâm Sơ Ngữ nói: “Chỗ này nhiều sinh viên như vậy, khẳng định bị người ta nhặt rồi, tiền rơi dưới đất dễ thấy hơn những đồ vật khác.”
Hoắc Yên nghiêm mặt, cả người giống như bị rút cạn sức lực: “Xong đời.”
Tô Hoàn vỗ vai cô an ủi: “Đừng buồn, chẳng phải là năm trăm tệ sao, mất thì mất, tục ngữ có câu của đi thay người, nói không chừng năm trăm tệ kia còn giúp cậu tránh tai họa nữa.”
Lâm Sơ Ngữ vội vàng nói: “Không sai! Của đi thay người, bà ngoại tớ thường xuyên nói như vậy, cho nên mất tiền không phải chuyện xấu.”
Hoắc Yên mím chặt môi, không nói gì.
Tô Hoàn vỗ vỗ ngực, rất nghĩa khí nói: “Đi ăn cơm thì theo chị, dù sao cũng không để cậu đói.”
“Cảm ơn các cậu.” Hoắc Yên cảm kích nói: “Nhưng tớ vẫn tìm lại một chút, các cậu về trước đi, không cần phải lo lắng cho tớ.”
Cô nói xong, một thân một mình đi về phía tòa nhà cao tầng Điền Gia Bỉnh.
Lâm Sơ Ngữ còn muốn đuổi theo, Tô Hoàn một tay lôi kéo cổ áo cô bạn: “Để cậu ấy ở một mình đi, lòng tự trọng của nha đầu này rất lớn, chúng ta đừng tham gia náo nhiệt.”
Hoắc Yên lượn quanh tòa Điền Gia Bỉnh một vòng, biết năm trăm tệ này không tìm về được, cô chỉ là khó chịu, muốn ở một mình, không muốn người khác thấy được hoàn cảnh xấu hổ của mình.
Năm trăm tệ trong mắt người khác có lẽ không tính là gì, nhưng đối với Hoắc Yên mà nói, thật sự không phải là khoản tiền nhỏ, mỗi tháng ba mẹ cho một ngàn rưỡi phí sinh hoạt, cô làm mất bằng đó, là làm mất một phần ba.
Hơn nữa, còn không phải tiền của cô, cô phải trả lại cho Phó Thời Hàn.
Khó trách người nhà xem nhẹ cô, họ hàng không thích cô, chính cô cũng ghét dáng vẻ vụng về của bản thân.
Hoắc Yên ngồi xổm dưới gốc cây lau mấy giọt nước mắt.
Lòng Phó Thời Hàn nóng như lửa đốt theo đường cũ trở về, lượn quanh các tòa nhà một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng yếu đuối của cô trong vườn hoa tòa nhà Điền Gia Bỉnh, ngồi xổm trên đường mòn, vụng trộm lau nước mắt.
Lông mày lá liễu nhíu chặt, lông mi hơi run rẩy, răng cắn chặt môi dưới trắng bệch.
Đau lòng, nhưng phải cố gắng kìm nén.
Trong tim Phó Thời Hàn giống như bị ai dùng dao rạch một nhát, cảm giác đau đớn chậm rãi lan tỏa toàn thân. Tay để bên người nắm chặt, hiện ra đường gân xanh kéo dài từ mu bàn tay lên cánh tay.
Ngay lúc muốn lên tiếng, lại nghe thấy tiếng điện thoại của Hoắc Yên.
Cô lau khô nước mắt, nhận điện thoại, cố gắng bình tĩnh nói: “Ôi, tớ không sao, cũng không phải nhiều tiền lắm.”
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng giàn giụa nước mắt, vẫn miễn cưỡng tươi cười, an ủi bạn: “Không cần lo lắng cho tớ, giống như các cậu nói, của đi thay người.”
Cuối cùng Phó Thời Hàn vẫn không đi qua.
Anh hiểu rõ Hoắc Yên hơn bất cứ ai, nhìn cô yếu đuối như vậy nhưng lòng tự trọng rất cao, tuyệt đối không muốn người khác nhìn thấy mặt yếu ớt của mình.
Cô gái nhỏ đứng lên, dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, hít sâu, chậm rãi ra khỏi tòa nhà Điền Gia Bính.
**
Xế chiều hôm đó, trước tòa nhà ký túc xá nam vô cùng rối loạn.
Đám con trai nhao nhao từ trên ban công thò đầu ra, huýt sáo với nữ sinh đứng dưới lầu.
“Òa, nữ thần hôm nay mặc đẹp quá!”
“Là tìm Phó Thời Hàn phải không?”
“Dù sao cũng nhất định không phải tới tìm cậu.”
Dưới cây ngô đồng của ký túc xá nam, nữ sinh mặc váy trắng đang đứng, chính là Hoắc Tư Noãn.
Thẩm Ngộ Nhiên từ ban công chạy vào, xông đến chỗ Phó Thời Hàn nói: “Hàn tổng, vị hôn thê của cậu chờ cậu đó.”
Phó Thời Hàn thuận tay nhặt mô hình nhân vật Son Goku của Thẩm Ngộ Nhiên lên, ước lượng, làm động tác chuẩn bị ném.
Thẩm Ngộ Nhiên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay Phó Thời Hàn: “Lão đại tớ sai rồi, miệng tớ tiện, tớ nói bậy, cậu ta không phải vị hôn thê, là… là… vị hôn thê của tớ, như vậy được chưa.”
Phó Thời Hàn nhếch miệng, lúc này mới bỏ mô hình của Thẩm Ngộ Nhiên xuống, coi như cho cậu ta một bài học.
Thẩm Ngộ Nhiên buồn bực không thôi, hôm nay tên tiểu tử này xảy ra chuyện gì, từ sau hoạt động thăm quan trường trở về mặt vẫn lạnh tanh, xung quanh bao phủ áp suất thấp, người khác chớ gần, ai gây chuyện thì đừng hòng thoát.
Ngay vào lúc này, trong điện thoại của Phó Thời Hàn hiển thị một tin nhắn, là Hoắc Tư Noãn gửi: “Liên quan đến áp phích tuyên truyền tuyển thành viên mới của hội sinh viên, muốn cậu xem qua một chút, có tiện xuống lầu không?”
Thẩm Ngộ Nhiên thấp nhỏm nhìn Phó Thời Hàn: “Cái đó, Hàn tổng, muốn đi không?”
Phó Thời Hàn xì khẽ một tiếng, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn xuống lầu.
Tóc của cô gái đen dài rũ xuống đầu vai, giống như tơ lụa, đôi môi đánh son trơn bóng mịn màng, khuôn mặt trắng nõn đánh một tầng phấn mỏng, nhìn qua càng trắng hơn.
Hoắc Tư Noãn xách theo góc váy trắng, đi tới trước mặt Phó Thời Hàn.
Thật ra thảo luận áp phích tuyên truyền là giả, hôm nay cô ta mua váy mới, không kịp chờ liền muốn mặc cho Phó Thời Hàn xem, bởi vậy còn tỉ mỉ trang điểm để làm nổi bật chiếc váy này.
“Thời Hàn, cậu nhìn cái áp phích này một chút, có cần sửa gì không?”
Mặc dù cô ta che dấu rất khá, cũng vờ như vô tình, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Phó Thời Hàn nhẹ nhàng quét qua, vẫn có cảm giác ngượng ngùng, giống như chút tâm tư nhỏ này của cô ta không thể thoát khỏi đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Hàn.
Phó Thời Hàn không nhìn áp phích, ánh mắt dừng trên người cô ta một lúc, thản nhiên nói: “Váy mới?”
“Đúng vậy.” Hoắc Tư Noãn thoải mái thừa nhận, vuốt vuốt mép váy, nở nụ cười xinh đẹp với anh: “Đẹp không?”
Ánh mắt Phó Thời Hàn càng lạnh lẽo, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ ôm gối khóc thút thít.
Vì năm trăm tệ, cô vội vàng tìm kiếm cả buổi trưa, không tìm được, một mình trốn đi chỗ khác khóc.
Cái váy trắng trên người Hoắc Tư Noãn giá trị không nhỏ, đâm mắt anh hơi đau.
Sắc mặt anh càng âm u, cứng nhắc nói: “Khó coi.”
Hoắc Tư Noãn ngỡ ngàng, phát hiện tâm trạng Phó Thời Hàn hình như không tốt, lập tực trở về đề tài chính: “Cậu xem áp phích có cần sửa chữa gì không?”
Phó Thời Hàn nhìn áp phích một cái, hời hợt nói: “Áp phích tuyên truyền quá mức cầu kỳ, đơn giản một chút.”
“Tớ biết rồi.”
“Khai giảng đã gặp Hoắc Yên chưa?” Đột nhiên anh mở miệng hỏi.
Hoắc Tư Noãn ngẩn người: “Trước đó bận rộn việc đón tân sinh viên, bây giờ làm áp phích tuyển thành viên, vẫn chưa thể quan tâm đến nha đầu đó, trong điện thoại nó nói rất tốt, không cần tớ lo lắng.”
“Cho nên cậu liền không lo lắng?”
Hoắc Tư Noãn đột nhiên không nói được, sau mấy giây mới phản ứng, cô ta vội vàng hỏi: “Có phải nha đầu kia gặp rắc rối?”
Tay Phó Thời Hàn bị tay áo che khuất, đột nhiên nắm chặt.
Thật lâu, anh lạnh nhạt nói: “Còn có việc, đi đây.”
Không đợi Hoắc Tư Noãn đáp lại, anh quay người về ký túc xá.
Nhìn bóng lưng Phó Thời Hàn, trong lòng Hoắc Tư Noãn dâng lên một cảm giác khác thường.
Những năm qua, bởi vì nguyên nhân gia đình, Phó Thời Hàn đối với cô ta coi như lịch sự, sẽ không đối xử như những nữ sinh khác, lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng để nói nhiệt tình thì một chút cũng không có, nhiều lắm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Vị hôn thê… cũng chỉ vẻ vang trong miệng người khác thôi.
Cô ta rất khó tin Phó Thời Hàn sẽ lấy cô ta làm vợ.
Nhưng nói đi thì nói lại, Phó Thời Hàn không cưới cô ta thì cưới ai đây, đến tận bây giờ anh cũng chưa từng qua lại với cô gái nào.
Có lẽ tính cách trời sinh của anh đã như vậy.
Hoắc Tư Noãn tin tưởng, chân thành thì sỏi đá cũng cũng phải mềm.
Tác giả có lời muốn nói: Đó là điều không có khả năng
Editor: Nam chính cục (súc) thật sự:))), cơ mà tui thích.