“Chúng ta còn cả một đời dài.”Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ầm ầm, to đến mức màng nhĩ muốn ù đi. Có một vài máy bay chiến đấu đang lượn trên bầu trời, tiếng gió vù vù thổi đến khiến người ta không mở nổi mắt.
Rất nhanh, chiếc xe Jeep lái vào khu nghỉ ngơi, người đi trên đường cũng dần dần nhiều hơn, nam nữ già trẻ đều có, trẻ con ngồi xổm ven đường chơi đùa, phụ nữ mang quần áo và chăn bộ đội màu xanh ra phơi nắng…
Chu Tiểu Hàng dẫn Hoắc Yên tới trước cửa một căn phòng, vừa đi bên cạnh vừa giới thiệu: “Đợt diễn tập quy mô lớn lần này có không ít người nhà của sỹ quan, giống như cô, bọn họ đều ở khu sinh hoạt. Bây giờ Phó Thời Hàn còn đang huấn luyện, đợi một lúc nữa kết thúc huấn luyện sẽ tới, nếu chị dâu có vấn đề gì, có thể tìm dì ở bộ hậu cần dưới lầu.
“Được rồi, cảm ơn.”
Chu Tiểu Hàng đang muốn rời đi, Hoắc Yên gọi anh ta lại: “Tiểu Hàng, anh chờ một chút.”
“Chị dâu còn việc gì sao?”
Hoắc Yên mở vali hành lý của mình, từ bên trong lấy ra hai con búp bê Barbie đặt vào tay Chu Tiểu Hàng.
“Trong điện thoại Phó Thời Hàn từng nhắc với tôi, anh giúp đỡ anh ấy không ít, tôi đi một mình, cũng không thể mang theo nhiều đồ đạc, đồ chơi nhỏ này là lúc bình thường tôi làm chơi, anh có hai cô con gái, tặng cho hai bé nhé.”
Đôi mắt Chu Tiểu Hàng tỏa sáng, cực kỳ kích động: “Chị dâu cô còn mang theo quà cho tôi sao! Ôi trời thật là… sao lại khách sáo như vậy.”
“Tôi nghĩ mấy bé gái chắc sẽ thích những thứ này.”
“Con gái tôi thích nhất búp bê, cảm ơn chị dâu!”
Chu Tiểu Hàng nhận búp bê, phát hiện nó khá nặng: “Sao lại nặng như vậy?”
“Tôi đã thêm vào một hệ thống trí tuệ nhân tạo nhỏ bên trong, có thể nói chuyện cùng con người.” Hoắc Yên ấn cái nút phía sau búp bê, dạy anh ta khởi động: “Đều là đoạn đối thoại tương đối đơn giản, phức tạp quá tôi lại không biết làm, đây là sở trường của Phó Thời Hàn, anh ấy chế tạo người máy như thành tinh, nếu anh cảm thấy hứng thú, có thể bảo anh ấy nâng cấp con búp bê này một chút.”
“Hai người… hai người thật giỏi!” Chu Tiểu Hàng vừa cảm động vừa vui mừng: “Khó trách có thể thành một đôi, chị dâu cũng là thâm tàng bất lộ!”
“Nào có lợi hại như vậy.” Hoắc Yên cười: “Lợi hại bình thường.”
Chu Tiểu Hàng kiên trì: “Trong lòng tôi, có thể ở bên cạnh Phó Thời Hàn đều không phải người thường.”
Tiễn fan em trai Chu Tiểu Hàng xong, Hoắc Yên nhìn quanh căn phòng, có một phòng ngủ một phòng khách nhỏ, trang trí đơn giản, có điều coi như sạch sẽ, nhà vệ sinh riêng biệt, trong phòng ngủ có đặt một cái giường lớn gọn gàng.
Cô lôi quần áo và đồ vệ sinh cá nhân từ trong vali ra ngoài, cả người máy gấu trắng nhỏ Phó Tiểu Hàn 2.0 cô cũng mang theo.
Lúc Phó Thời Hàn đi, đã nâng cấp hệ thống người máy tốt hơn, tăng thêm không ít tính năng mới, những năm qua Hoắc Yên đều mang nó theo bên người không rời, lại cũng có thể giải sầu.
“Mẹ già, chúng ta đến rồi sao?”
“Đến rồi.” Hoắc Yên đặt Phó Tiểu Hàn lên mặt tủ, sau đó cắm sạc pin cho nó.
“Mẹ già ơi, con nghe thấy bên ngoài có người nói xấu mẹ.”
“Hở?”
“Thật đó, con nghe được, nói nói xấu mẹ, mau ra oánh cô ta đi!”
Hoắc Yên mở cửa phòng, chỉ nghe bên cạnh chỗ rẽ hành lang truyền đến một giọng nói lanh lảnh của con gái:”Cô ta đến rồi phải không? Tôi muốn gặp cô ta, xem mặt mũi có xinh đẹp hơn tôi không?”
“Ơ hay! Cô cũng đừng làm bậy, người ta phong trần mệt mỏi một đường chạy đến đây, lúc này mới vừa tới, tiểu tổ tông cô đừng cứ vậy mà xông tới, rất không lịch sự!” Câu nói này chính là của Chu Tiểu Hàng.
“Tôi đứng ngay bên cửa sổ liếc mắt nhìn một cái, lại không làm cái gì, sao lại không lịch sự, hơn nữa, làm gì mà che che giấu giấu như vậy, chẳng lẽ mặt mũi quá xấu xí sợ mất mặt phải không.”
“Đừng nói linh tinh, chị dâu người đẹp tính tốt, là người cực kỳ tốt.”
“Không cho phép anh gọi cô ta là chị dâu!” Giọng của cô gái càng trở lên the thé.
Chu Tiểu Hàng có chút bất mãn nói: “Người ta chính là vợ chưa cưới của Phó Thời Hàn, cô làm loạn như vậy, chỉ tự rước nhục thôi.”
“Hay cho anh cái tên Chu Tiểu Hàng kia, anh vậy mà nói chuyện kiểu đó với tôi, anh và cô ta mới gặp nhau mấy giờ liền đứng về phía cô ta!”
Chu Tiểu Hàng bĩu môi nhỏ giọng rầm rì: “Dù là con gái của thủ trưởng, cũng không thể muốn làm gì thì làm đâu, người ta đính hôn rồi, cô còn có thể thế nào.”
“Đính hôn không phải kết hôn.” Lưu Hủy Hủy ngang ngược nói: “Chưa kết hôn thì chẳng là gì cả.”
“Cô đúng là tùy hứng.”
“Trong tay anh cầm cái gì?”
Chu Tiểu Hàng vội vàng lùi lại: “Đây là búp bê chị dâu làm cho con gái tôi, không thể cho cô xem, tránh để cô làm hỏng của tôi.”
“Quý như vậy, chỉ là con búp bê bỏ đi mà thôi, có thể làm hỏng thế nào.”
Chu Tiểu Hàng đắc ý nói: “Cái gì mà búp bê bỏ đi, cái này là người máy, chị dâu của tôi tự mình làm.”
“Cô ta làm?” Lưu Hủy Hủy nhíu mày, một tay cướp lấy búp bê đánh giá, Chu Tiểu Hàng vội vàng che chở, sợ cô ta làm hỏng.
“Cô cẩn thận một chút, đây là công nghệ cao, đừng đụng lung tung.”
Lưu Hủy Hủy ngắm nghía trong chốc lát, không cam lòng ném búp bê lại cho Chu Tiểu Hàng: “Không phải chỉ biết nói chuyện thôi sao, công nghệ cao cái gì, trò vặt lừa gạt trẻ con, đồ chơi trong cửa hàng mua một đống to, ai mà thèm.”
Chu Tiểu Hàng cười nói: “Ha ha, tôi vẫn thấy hiếm lạ, đồ chơi mua trong cửa hàng sao có thể giống với chị dâu tự mình làm, hơn nữa, chị dâu cũng không kém, đều là nhân tài.”
Lưu Hủy Hủy không cam lòng đi qua hành lang, nói: “Ngược lại tôi muốn xem xem, là người ghê gớm thế nào, có thể khiến Phó Thời Hàn nhớ mãi không quên.”
Nhưng cô ta vừa mới đi qua chỗ rẽ, Hoắc Yên liền xuất hiện trước mắt khiến cô ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Mặc dù vào hè rồi, cao nguyên vẫn mát mẻ như cũ, Hoắc Yên mặc một cái váy liền màu đen bên trong, tất đen họa tiết hoa phối cùng giày cao cổ tao nhã, trên vai tùy ý khoác một chiếc áo khoác dài thơm ngát lộ ra khí chất thục nữ.
Mà so sánh với cô, hôm nay Lưu Hủy Hủy cố ý mặc một cái váy lộng lẫy bồng bềnh, rõ ràng quê mùa hơn rất nhiều, bất kể là nhan sắc hay là khí chất, đều thua Hoắc Yên.
Bởi vì công tác của ba Lưu Hủy Hủy, cô ta vẫn luôn ở trên cao nguyên, làn da có cảm giác hơi thô ráp không hợp tuổi, trên mặt cũng có hai mảng đỏ bừng.
Không nói người khác, tự cô ta nhìn mình, lại nhìn Hoắc Yên lần đầu tiên, liền bị làn da trắng nõn của Hoắc Yên làm hoảng sợ.
Trắng quá! Làn da dường như có thể nặn ra nước.
“Xin chào, tôi là Hoắc Yên.” Hoắc Yên nhàn nhàn mở miệng: “Vợ chưa cưới của Phó Thời Hàn.”
Cả người cô phát ra sự trầm ổn được rèn luyện, khiến Lưu Hủy Hủy nhất thời không biết làm sao, giống như khi cô ta đối mặt với Phó Thời Hàn cũng là cái cảm giác này.
Luôn không hiểu vì sao cảm thấy… chột dạ, tự ti mặc cảm.
Bên kia Chu Tiểu Hàng cũng không nhịn được âm thầm cảm thán, đôi vợ chồng trẻ này ngay cả khí chất… cũng giống nhau như thế.
Lưu Hủy Hủy đứng trước mặt Hoắc Yên, tính ngang ngược điêu ngoa ngày thường không phát ra được, chỉ có thể xếp cờ im trống nói một tiếng: “Ờ, cô… cô cần gì có thể nói với hậu cần dưới lầu.”
Nói xong câu đó, cô ta hốt hoảng quay người, rời khỏi hiện trường như trốn chạy.
Chu Tiểu Hàng ngẩn ngơ nhìn Hoắc Yên, giơ nói tay với cô: “Chị dâu lợi hại.”
Chỉ dùng một câu thế mà có thể khiến đại tiểu thư Lưu Hủy Hủy luôn được nuông chiều vừa tùy hứng lại không ai dám trêu chọc tự ti mặc cảm, bỏ chạy trối chết.
Không hổ là người lớn lên bên cạnh Phó Thời Hàn từ nhỏ, cô gái một tay anh dạy dỗ, quá lợi hại.
**
Tới lúc hoàng hôn, Phó Thời Hàn vừa kết thúc huấn luyện, ngựa không dừng vó chạy tới khu nhà Hoắc Yên ở, người không có trong phòng, Phó Thời Hàn tìm được cô ở sân thượng.
Cô đang dựa vào lan can, có thể thưởng thức nắng chiều trên sông Trường Hà. Ráng chiều đỏ từng mảng lớn ở chân trời, úy vi tráng quan.
Phó Thời Hàn đi qua, từ sau lưng vòng lấy Hoắc Yên, trực tiếp bế cô lên xoay vòng quanh —
“Bà xã đến rồi!”
Hoắc Yên bị dọa kêu lên sợ hãi: “Ôi trời, thả em xuống, đang có nhiều người nhìn đó.”
Có vẻ tâm trạng của Phó Thời Hàn rất tốt, ôm cô xoay vài vòng.
Dưới lầu có không ít chiến hữu thấy thế, sợ ngây người, rất ít khi có thể gặp Phó Thời Hàn phát rồ như vậy, xem ra vợ chưa cưới tới, anh thật sự thật sự rất vui vẻ.
Hoắc Yên bị anh xoay đến choáng váng, thật vất vả mới chạm đất, lại bị anh ôm chặt eo nhỏ nhắn.
Cô hơi nghiêng đầu, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ của anh phả vào bên cổ.
“Cuối cùng đã đến.” Phó Thời Hàn dùng sức ôm chặt cô: “Nhớ em, nhớ muốn chết, đêm nào cũng mất ngủ.”
“Hai năm qua cũng không thấy anh liều mạng như thế.”
“Bởi vì biết em chẳng mấy chốc sẽ tới, mới mỗi ngày đều nhớ, mỗi đêm đều nhớ, nhớ giọng nói của em, nhớ dáng vẻ mỉm cười của em khi nhìn anh.”
Phó Thời Hàn vùi mặt vào sợi tóc mềm mại sau gáy cô: “Thật không biết hai năm qua anh trải qua thế nào.”
Hoắc Yên quay người lại, tay nâng khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng của anh lên, những năm qua anh thành thục không ít, có điều ở trước mặt cô, hai đầu lông mày vẫn không tránh được sự ngây thơ thời niên thiếu.
Anh đang làm nũng với cô.
Hoắc Yên cười nhẹ một tiếng, nhón chân hôn lên môi anh.
Phó Thời Hàn cũng chỉ tùy hứng làm càn trước mặt cô, bởi vì bất kể là khi còn nhỏ hay đã trưởng thành, cô vẫn luôn bao dung anh không có giới hạn. Khi còn bé giở trò xấu bắt nạt cô phát khóc, một cái kẹo da trâu liền có thể dỗ dành, mà sau khi trưởng thành, mỗi lần trên giường làm vài ý tưởng xấu xa khác người, ngoài miệng Hoắc Yên luôn nói không muốn không muốn, những vẫn ngầm cho phép anh làm bậy.
Nụ hôn này, Phó Thời Hàn thật đúng là không dám làm loạn, các chiến hữu dưới lầu của anh, còn có người nhà bọn họ, còn cả lãnh đạo… rất nhiều người đang nhìn, anh thật sự cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đi nào, anh dẫn em đi dạo.”
Anh dắt tay cô, dẫn cô đi thăm quan sân bay, bãi tập bắn và nơi đóng quân, đương nhiên đều là những nơi được phép tới.
Các đồng chí bộ đội gần như đều biết Phó Thời Hàn, bên trong giống như có con hắc mã, nhập ngũ chẳng qua hơn hai năm, tốc độ thăng chức nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi.
Đương nhiên anh cũng có bản lĩnh khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.
Có điều người đàn ông này cho tới giờ vẫn luôn nghiêm túc, hiếm khi thấy anh lộ ra nét mặt dịu dàng như vậy, dắt tay vợ chưa cưới chậm chậm thong thả đi trên mặt cỏ, ghé vào tai cô nhỏ giọng thì thầm, nói ra mấy câu chọc cho cô cười khanh khách.
Hai người ân ái tản bộ, cũng khiến rất nhiều cô gái xung quanh sinh lòng hâm mộ.
Phó Thời Hàn là nam thần trong suy nghĩ của những cô nàng này. Ngày bình thường mặc dù tính cách của anh ôn hòa, lại khó có thể gần gũi, khi ở chung của với bọn họ, anh luôn là giải quyết việc công, một câu thừa thãi cũng không nói, càng không bao giờ nói đùa.
Giờ phút này, vậy mà anh lại đối xử dịu dàng với một cô gái khác như vậy.
Cho nên chỉ cần gặp đúng người đó, cái gì cao ngạo lạnh lùng, cái gì nam thần… Tất cả đều không tồn tại, Phó Thời Hàn bây giờ chính là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông chỉ cần nhìn thấy người trong lòng liền ném toàn bộ thế giới ra sau đầu.
Lưu Hủy Hủy đi ăn cơm cùng mấy nữ binh, nhìn thấy Phó Thời Hàn và Hoắc Yên tay trong tay tiến vào nhà ăn, trên mặt lộ biểu cảm không cam tâm.
Nữ binh bên cạnh có vẻ cực kỳ hứng thú với Hoắc Yên, hỏi cô ta: “Hủy Hủy, không phải cô vừa mới đi gặp cô gái kia sao? Đã tiếp xúc với cô ấy chưa, cảm giác thế nào?”
Lưu Hủy Hủy khẽ hừ một tiếng: “Chẳng ra sao cả, chỉ biết giả vờ yếu đuối đáng thương.”
“À, thì ra vợ chưa cưới của Phó Thời Hàn là loại con gái như vậy.”
“Hiện giờ không phải đàn ông đều không thích loại con gái tiểu bạch hoa như vậy sao? Cô nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng thương của cô ta kìa.”
“Dù sao tôi khẳng định là làm không nổi dáng vẻ kệch cỡm đó.”
Tâm lý của Lưu Hủy Hủy có vẻ đạt được một chút thỏa mãn và cân bằng: “Ai nói không phải chứ, tôi không ưa nhất chính là loại con gái này, chỉ biết dựa vào đàn ông.”
Người xung quanh dần dần nhiều hơn, mấy người liền không bàn luận thị phi của người khác nữa, tự mình tản đi.
Buổi tối, Phó Thời Hàn kéo Hoắc Yên về phòng sớm, đóng cửa lại liền ép cô lên tường, giống như diều hâu bắt gà con cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mềm mại kia, là nơi anh mong nhớ ngày đêm.
Phó Thời Hàn luôn cảm thấy cô có hương thơm ngọt ngào, giống như trái cây, không biết có phải con gái đều có mùi vị này hay không, dù sao cô luôn khiến anh cảm thấy nhấm nháp không đủ, làm thế nào cũng không thỏa mãn.
Hoắc Yên nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy, cảm nhận đầu lưỡi của anh không ngừng ma sát ngọ nguậy trên môi cô, khi thì cắn, khi thì liếm, cuốn hết hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô đi.
Tiếng gió ngoài cửa sổ rít gào, một tia chớt xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Hai người trong phòng đang kịch liệt quấn lấy nhau như mưa to gió lớn, cô nhịn không được bật ra tiếng rên nhẹ: “Phó Thời Hàn, em… vốn dĩ có lời muốn nói với anh.”
“Ừm, nói cái gì?” Anh mạnh mẽ hôn lên cần cổ trắng nõn trơn mềm của cô.
“Em muốn nói, có anh thật tốt, còn có một vài lời đã chuẩn bị trước, thế nhưng anh như vậy…” Giọng nói của cô đứt quãng xen lẫn với tiếng thở dồn dập: “Không nói ra được.”
Phó Thời Hàn thuận thế lật người cô lại, ấn trên vách tường: “Từ từ rồi nói, chúng ta còn cả một đời dài.”