Tiểu Ôn Nhu

Chương 96

“Gen của Phó Thời Hàn anh mạnh như vậy, sao không biến con gái thành con bề bề?”

Ngày hôm sau Hướng Nam làm việc đặc biệt có tinh thần, cả người dương quang xán lạn, giống như trái mít chín từ trong ra ngoài, đối với ai cũng một mặt gió xuân.

“Hôm nay em gái tôi nghỉ ngơi đi, tôi làm việc, hai bạn vẫn uống nước chanh phải không?”

“Mua ba cốc tặng một cốc, đừng khách sáo.”

“Không mang tiền cũng được, tôi mời các bạn, ai bảo hôm nay tôi vui vẻ chứ.”



Lạc Dĩ Nam ngồi trên ghế nhỏ, nhìn bóng dáng bận rộn của Hướng Nam, vội vàng nói: “Anh, anh đừng bán lỗ vốn.”

Nghe thấy giọng nói của Lạc Dĩ Nam, Hướng Nam quay đầu vẫy tay với cô, trên mặt treo nụ cười xuân quang xán lạn: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

“Vậy được.”

Mấy ngày sau, công việc ép nước trái cây toàn bộ đều giao cho Hướng Nam làm, Lạc Dĩ Nam chỉ ở bên cạnh hỗ trợ cắt hoa quả, thỉnh thoảng ra bãi cát phơi nắng, rất thong dong tự tại.

Quên hết những phiền não ở hiện thực, đắm chìm trong quang cảnh yên bình nơi đảo nhỏ xinh đẹp, ngăn cách thế giới.

Cô quay đầu quan sát Hướng Nam, anh đeo kính râm, mặc quần đùi hoa, trong tay còn cầm một cái quạt hương bồ không biết kiếm ở đâu, đuổi ruồi xung quanh.

Hình ảnh này cùng với người đàn ông thành công từng xuất hiện trên trang bìa báo tài chính, hoàn toàn không giống.

Hướng Nam như vậy, lại hợp lại cùng với hình ảnh chàng thiếu niên nhanh  nhẹn trong trí nhớ của cô. Nhớ khi đó Hướng Nam là dáng vẻ này, tự tại tùy ý, ôn hòa dễ gần.

Thời gian phản phất như quay lại những năm tháng thanh xuân khắc cốt ghi tâm.

Lần đầu tiên anh lén lút nắm tay cô, là ở trong một tòa nhà dạy học bỏ hoang góc đông nam trường, giống như hoàn thành một sứ mệnh trọng đại, lòng bàn tay anh thấm ướt mồ hôi, ẩm ướt nóng bỏng, siết chặt tay cô đến mứt muốn gãy xương.

Anh rất căng thẳng.

Đương nhiên nụ hôn càng không cần nhắc tới, xưa nay anh không dám hé miệng, hai người môi đụng môi, chạm nhau cực kỳ buồn tẻ, Lạc Dĩ Nam vươn đầu lưỡi, anh liền bị dọa cứng người, đỏ mặt trách cô phải đứng đắn một chút, bằng không thì không làm nữa.

Nhưng mà Lạc Dĩ Nam rất thích trêu chọc anh, mỗi lần đều làm cho giương mặt xấu hổ của anh đỏ như trái dưa hấu.

Tiếp xúc cơ thể giữa hai người mang lại một cảm giác sung sướng và cấm dục thần bí nào đó.

Giống như nửa đời trước trung quy trung củ (*) của Hướng Nam, anh thật sự cực kỳ cứng ngắt, hiểu được cách tự mình kiềm chế bản thân, rõ ràng cơ thể muốn nổ tung, còn cố gắng kiềm chế mình, tuyệt đối không vượt qua khuôn phép.

(*) Trung quy trung củ (中规中矩): Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu. Nguồn

Lạc Dĩ Nam từng gặp qua quá nhiều thanh niên hư hỏng, lại không chống đỡ được một chàng trai tốt như vậy.

Những năm đó, có trời mới biết cô thích anh muốn điên rồi.

Hướng Nam nhất định sẽ không biết, cô thích anh bao nhiêu. Cô thiếu nữ thậm chí còn từng tưởng tượng, nếu như anh mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, cô sẵn sàng chia sẻ tim gan tì thận của mình, dùng mạng sống của mình để đổi mạng sống cho anh.

Không sai, cô nhất định đồng ý.

Đương nhiên, cô cũng từng ảo tưởng, tình yêu của bọn họ không được người nhà chúc phúc, đến lúc đó cô sẽ cùng Hướng Nam bỏ trốn sang một đất nước khác, đến một nơi không ai quen biết họ, chỉ cần ở cùng Hướng Nam, bất kể đi đến đâu, cô đều hạnh phúc.

Chỉ cần có thể ở bên Hướng Nam, cô sẵn lòng giống như nàng tiên cá, mất đi đuôi cá xinh đẹp, biến thành bọt biển dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm.

Về sau trưởng thành theo tuổi tác, Lạc Dĩ Nam dần dần hiểu ra, tất cả hi sinh và nỗ lực, tất cả cực đoan và tưởng tượng, đối với anh mà nói, có lẽ sẽ biến thành gánh nặng.

Anh ấm áp anh khỏe mạnh, tích cực tiến lên, có được tiền đồ sáng lạn và cuộc đời rực rỡ nhất.

Có đôi khi rời đi, cũng là một loại yêu sâu sắc.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm vẫn va vào nhau, cô đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá thấp Hướng Nam.

Có đôi khi Lạc Dĩ Nam không thể không tin tưởng vận mệnh, bọn họ từ ngày trở thành “anh em”, từ khoảng khắc anh trong hơi nước mông lung nhìn thấy hình xăm ở mông cô, có lẽ vận mệnh của hai người chính là quấn quýt lấy nhau.

**

Khi Lạc Dĩ Nam đang ngồi ngẩn người trên bờ biển, một ly nước chanh đưa tới trước mặt cô, Lạc Dĩ Nam nghiêng đầu ngậm ống hút, không nghĩ rằng người nào đó không biết xấu hổ vươn người qua, để cô hôn lên mặt.

“Ừm, chủ động quá vậy.”

Lạc Dĩ Nam: …

Cho nên cái người thành thục cẩn thận Hướng Nam đã chết rồi sao!

Chương trình ghi hình chuẩn bị kết thúc, trước mặt số tiền Lạc Dĩ Nam kiếm được vượt xa hai đội kia, đội sau chính là cp Tẫn Nhẫn và Thôi Giai Miêu,  còn Đỗ An Kỳ ngày đó bị ném máy ép hoa quả, sau làm loạn mấy giờ, cuối cùng vẫn thúc giục Hàn Kiêu đi đến thùng rác nhặt máy ép về, sau khi tẩy rửa và khử trùng, đến một bãi cát khác bán nước trái cây.

Có điều hai người đều không vui vẻ làm việc, cho nên tiền kiếm được miễn cưỡng đủ trả tiền thuê nhà và phí sinh hoạt hàng ngày, không dư ra được bao nhiêu.

Hai ngày sau đó, là sinh nhật 30 tuổi của Hướng Nam.

Đàn ông tam thập nhi lập, bề ngoài anh cũng không thay đổi quá lớn, vẫn trẻ trung như cũ, tính cách càng lúc càng cởi mở.

Bởi vì từ nhỏ mất mẹ, ba anh biết khúc mắc trong lòng anh, cho nên không ép anh kết hôn, có điều trong nhà có không ít người thân nóng lòng muốn giới thiệu đối tượng cho Hướng Nam.

Tiểu thư con nhà quyền quý, rất nhiều người muốn gả cho vị trẻ tuổi đẹp trai lại còn là người thừa kế, có sự nghiệp thành công, thế nhưng Hướng Nam vẫn luôn khéo léo từ chối, không phải ánh mắt anh cao, chỉ là anh từng có được một cô gái, một mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên và tất cả những lần đầu tiên tốt đẹp nhất, đều là cô, cho nên anh rất khó ép mình tiếp nhận một người con gái xa lạ khác.

Anh giống như một dãy núi cứng rắn mà kiên định, vật đổi sao dời, tâm như thạch bàn.

Lạc Dĩ Nam cũng không còn trẻ, cô sớm có mấy năm làm người mẫu, xuất đạo muộn. Về sau quay vài bộ phim, cho dù là vai phụ, nhưng bởi vì kỹ năng diễn xuất xuất sắc, mấy năm liền thu được danh tiếng. Sau tham gia chương trình tài năng, điệu múa gợi cảm nóng bỏng giúp cô thu về không ít fan hâm mộ, thời gian dần trôi qua cũng mở ra không ít con đường.

Lạc Dĩ Nam suy nghĩ rất lâu, muốn cho Hướng Nam một sinh nhật khinh hỷ (kinh ngạc vui mừng), cô gọi điện thoại cho mấy người bạn, hỏi bọn họ có thời gian không, muốn mời bọn họ đến nghỉ phép, ăn sinh nhật Hướng Nam, tiện thể bạn cũ lâu lâu tụ họp một chút.

Đương nhiên nhóm Hoắc Yên lập tức đồng ý.

Lạc Dĩ Nam đặt khách sạn cho bọn họ, bởi vì nghe nói hai nhà đều mang theo bé con, cho nên Lạc Dĩ Nam đặt phòng kiểu căn hộ.

Phải nghĩ một cái cớ, giấu diếm Hướng Nam mới được.

Lạc Dĩ Nam nhìn Hướng Nam đang nhiệt tình mời chào khách, cô gọi anh: “Anh coi quầy hàng nhé, em đi mua ít đồ.”

Hướng Nam vội vàng chạy đến, hỏi: “Mua cái gì? Anh đi cùng em.”

“Đây không phải mấy ngày cuối sao, em đi dạo phố, nhìn xem có đồ kỷ niệm mang về không.”

“Ừm, vậy anh…”

“Không cần, anh coi quầy hàng, mấy ngày cuối không thể thư giãn, phải đến nơi đến chốn.”

Hướng Nam nhíu mày: “Vậy được rồi, em đừng chạy lung tung, coi chừng lạc đường.”

“Ừm!”

Sau khi Lạc Dĩ Nam rời khỏi bãi biển, lượn quanh mấy con phố mới dám đón xe ra sân bay, thấy anh camera còn đi theo sau cô.

“Có thể đừng theo tôi không?”

Camera lắc trái phải.

“Vậy… anh cũng đừng tiết lộ bí mật của tôi nhé!”

Camera lắc lư trên dưới, gật đầu.

Nửa tiếng sau, xe taxi dừng ở nhà ga sân bay, Lạc Dĩ Nam đợi một chút, liền thấy một nhóm người quen thuộc đang đi ra.

Hoắc Yên và Tô Hoàn nắm tay nhau, cùng mặc váy dài phong cách Bohemian, đeo kính râm, giống một đôi chị em, cười nói đi tới.

Mà sau lưng hai cô, Phó Thời Hàn phong thái hiên ngang, còn có Hứa Minh Ý và Thẩm Ngộ Nhiên.

Những năm qua, bởi vì Phó Thời Hàn thường xuyên ở trong quân đội, dáng người càng lúc càng thẳng tắp, khí chất cũng trầm ổn không ít, lại bởi vì có gia đình và con gái, anh cũng không có thời niên thiếu khó khăn, trong lúc giơ tay nhấc chân, mang theo bao dung và vững vàng vô tận.

Đàn ông chưa lập gia đình chỉ sợ rất khó mang đến cảm giác ổn trọng như vậy, nghĩ đến tên đại móng heo Hướng Nam, chính là điển hình cho kiểu loai choai không chịu trưởng thành.

Còn dáng vẻ Hứa Minh Ý gần như không thay đổi gì, một đầu tóc xoăn che mắt, mang theo kính đen hình tròn, làn da màu lúa mạch, cũng rất chỉnh chu. Cả người yên tĩnh nội liễm, văn văn nhã nhã, lúc không nói chuyện giống như đang ngẩn người, ai cũng không thấy ánh mắt dưới mái tóc xoăn của anh ta là dáng vẻ gì.

Hấp dẫn ánh mắt Lạc Dĩ Nam nhất chính là cậu bé và cô bé bên cạnh.

Cô bé ôm một con búp bê mềm mại, nắm tay cậu bé, trốn sau lưng cậu, nhút nhát nhìn xung quanh.

“Đây chính là Tiểu Chanh Tây và Đồng Đồng sao, đảo mắt đã lớn như vậy.” Lạc Dĩ Nam nhào tới, hưng phấn ôm mỗi đứa một cái, cùng hai nhóc thân mật: “Lần đầu tiên dì ôm hai đứa, hai đứa chỉ lớn bằng hạt đậu.”

Tiểu Chanh Tây xấu hổ, vội vàng trốn sau lưng Hoắc Yên, vụng trộm nhìn cô. Chỉ có cậu nhóc Hứa Đồng tương đối cởi mở, nhìn chằm chằm Lạc Dĩ Nam rất lâu, sau đó chỉ vào cô, hỏi mẹ mình: “Chị gái xinh đẹp này, không phải là đại minh tinh… thường xuyên xuất hiện trên TV sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy chính là… đợi chút.” Tô Hoàn đột nhiên thay đổi nét mặt: “Được lắm Hứa Đồng, lúc mẹ không ở nhà, con thường xuyên xem trộm TV phải không!”

“Không có không có! Ba thường xuyên xem TV, con… con chỉ liếc một cái, chị gái xinh quá đi mất nên con nhớ kỹ.”

Cậu nhóc lanh lợi thông minh, mở miệng một tiếng “chị gái xinh đẹp” làm trái tim Lạc Dĩ Nam nở hoa, che trước người nhóc, không cho Tô Hoàn trách mắng.

Hứa Đồng là con trai Tô Hoàn, còn Tiểu Chanh Tây là con gái của Hoắc Yên, hai nhà qua lại thân thiết, cho nên hai đứa bé cũng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ.

Tiểu Chanh Tây tính cách hướng nội, dễ xấu hổ, giống hệt Hoắc Yên hồi nhỏ, còn tính cách của Hứa Đồng phần lớn giống Tô Hoàn, hào phóng nhiệt tình, tuổi còn nhỏ mà rất biết đối nhân xử thế, trong mắt lộ ra tia thông minh lanh lợi.

Trên đường trở về, Hoắc Yên nói với Lạc Dĩ Nam, tính cách của Tiểu Chanh Tây quá  hướng nội, lá gan cực kỳ nhỏ, trong nhà còn tốt, sau khi ra ngoài cái gì cũng sợ, nếu như không phải những năm qua có Hứa Đồng chơi với con bé, con bé sẽ không có bạn bè.

Phó Thời Hàn cúi đầu nhìn Hoắc Yên: “Đây không phải là giống y hệt em hồi nhỏ sao?”

“Nhưng con bé cũng không nên giống em, cái này không tốt chút nào, gen của Phó Thời Hàn anh mạnh như vậy, sao không biến con gái thành con bề bề?”

Phó Thời Hàn: …

Con bề bề đến cùng là ai? Nói rõ ràng…

Lạc Dĩ Nam để ý thấy, dọc đường đi, Hứa Đồng vẫn luôn nắm tay Tiểu Chanh Tây, chăm sóc cô bé, dịu dàng nói với cô, bây giờ chúng ta đã ra nước ngoài, những người này đều là người ngoại quốc, bọn họ sẽ không làm tổn thương em, chị gái xinh đẹp kia là bạn của ba mẹ, chị ấy rất thích em, em tới dắt tay chị ấy, đừng sợ.

Tiểu Chanh Tây nhìn xung quanh mình, sau đó nắm chặt tay Hứa Đồng, không muốn rời xa theo sát cậu bé.

“Tới cầm tay chị gái đi, chị ấy rất thích Tiểu Chanh Tây.” Hứa Đồng cổ vũ bé.

Tô Hoàn nói: “Chị? Cậu ấy là chị gì của con, đừng có gọi loạn vai vế, gọi dì, dì Lạc Dĩ Nam.”

Hứa Đồng quay đầu cười một tiếng: “Chỉ cần là nữ sĩ chưa kết hôn, đều gọi chung là chị, mẹ không biết sao?”

Lạc Dĩ Nam: “Tớ càng ngày càng thích con trai cậu.”

Tô Hoàn: …

Cái lanh lợi này cũng không biết học ai, ba cậu nhóc cho dù tao, cũng là muộn tao, ngày bình thường thành thành thật thật, Hứa Đồng đến, cái miệng nhỏ lanh lợi dỗ các chú dì trong đại viện thích nhóc muốn chết, mỗi ngày có gì ăn ngon đều muốn cho cậu nhóc.

Lạc Dĩ Nam để ý, Hứa Đồng cũng là một đầu tóc xoăn tự nhiên, giống hệt Hứa Minh Ý, hai ba con đi trên đường, độ nhận biết đúng là mạnh mẽ.

Cô không nhịn được vò tóc Hứa Đồng: “Nhìn cái đầu xoăn nhỏ này, đúng là đẹp trai.”

Hứa Đồng che tóc mình, không cho cô chạm vào: “Chỗ nào cũng có thể sờ, tóc không thể sờ, đây là nguyên tắc của em.”

Tô Hoàn không khách khí nói: “Thằng nhóc này, quay về mẹ sẽ cạo hết tóc con, nhìn lại thấy bực mình, mỗi ngày trở về đầu hôi rình, gội cũng không sạch.”

“Mẹ nhìn tóc xoăn của con bực mình, nhìn tóc của ba lại không bực mình.” Hứa Đồng bĩu môi: “Đối xử khác nhau.”

“Ba con là gợi cảm! Con biết không!”

“Vậy con cũng gợi cảm!”

“Con gợi cảm cái rắm! Biết chữ gợi cảm viết thế nào không.”

“Trong nhà cũng náo loạn.” Hứa Minh Ý nói: “Em đấu võ mồm với trẻ con, có thể có dáng vẻ của người lớn chút không.”

Sắc mặt Tô Hoàn lạnh lẽo: “Cha con hai người đứng cùng trận tuyến?”

Hứa Minh Ý vội vàng đổi giọng: “Tuyệt đối không có khả năng, anh vĩnh viễn đứng về phía em.”

Tiểu Chanh Tây bên cạnh thấy thế, cười xấu hổ, thấp giọng nói bên tai Hứa Đồng: “Em phát hiện, dục vọng của ba anh siêu mạnh.”

Hứa Đồng nhéo mặt cô bé: “Tiểu quỷ, hiểu biết cũng nhiều ghê.”

Trên đường đi nhốn nháo với bọn nhỏ, xuống xe, lúc đi qua đường, Phó Thời Hàn bế Tiểu Chanh Tây, Tiểu Chanh Tây ôm cổ ba lưu luyến, quay đầu nhăn mặt với Hứa Đồng.

Hứa Đồng nói: “Anh là người lớn, mới không cần người bế.”

Vừa dứt lời, Hứa Minh Ý liền nhấc cổ áo của cậu nhóc, xách như xách thỏ, dẫn cậu nhóc đi về phía trước.

“Ôi, ba, ba như vậy… như vậy khiến con mất mặt!”

Tô Hoàn không khách khí nói: “Tên nhóc nhà con, cần mặt mũi cái gì.”

“Thật là… thật là quá phận!”

Đại sảnh khách sạn, mấy người làm xong thủ tục, phòng kiểu gia đình rộng rãi, Lạc Dĩ Nam và mọi người bàn luận về ngày sinh nhật của Hướng Nam, muốn làm cho anh một sinh nhật kinh hỉ như thế nào.

Hoắc Yên đề nghị, chờ tối mai lúc 0h, dẫn Hướng Nam tới khách sạn của chúng ta, chúng ta trang trí xong căn phòng, chuẩn bị bánh sinh nhật, cho anh ấy một cái surprise siêu lớn.

Tô Hoàn gật đầu: “Được đó, có điều dùng cớ gì để anh ấy không phòng bị cũng không phát hiện?”

Hứa Minh Ý: “Đang yên lành tự dưng bảo người ta đến khách sạn, còn có thể có cớ gì hay.”

Anh ta và Phó Thời Hàn ý vị thâm trường nhìn nhau cười một tiếng.

Lạc Dĩ Nam ho nhẹ: “Ơ này! Có trẻ con đó! Hai người các anh đứng đắn chút!”

Bên ghế sô pha, Hứa Đồng bưng kín lỗ tai Tiểu Chanh Tây: “Chúng con cái gì cũng không nghe thấy.”

Lạc Dĩ Nam: …

Tô Hoàn và Hứa Minh Ý nuôi được một nhóc con thành tinh phải không.
Bình Luận (0)
Comment