Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 1

Mùa đông, ban đêm rơi xuống một trận tuyết lớn, khắp mặt đất đều bị vùi trong lớp tuyết mềm mịn dày cộp.

Một cây liễu trụi lủi đứng thẳng trong tuyết, chạc cây mà nâu đen dịu dàng rủ xuống, nhưng không hiểu sao qua cả một đêm mà không dính chút tuyết nào.

Phía chân trời im ắng đột nhiên bị một bóng dáng tròn quay lắc lư lắc lư cắt ngang, nhìn như một cái nắm tay của người thanh niên nam tử nào đó say rượu rồi ngã xuống trên chạc cây.

Hóa ra là một con chim con, phần lông ở đuôi cánh mang theo một chút màu đen, còn những chỗ khác thì đều bị tuyết trắng bao phủ, lông chim xõa tung. Đôi mắt tròn tròn trong sáng, trông vào thấy xinh đẹp ngốc ngốc. Lớn lên béo béo tròn tròn, cứ coi như là dùng ngón tay chọc một cái, cũng có thể lăn lăn trên mặt đất kêu la không ngớt, con mắt đen ngập nước lộ ra vẻ đáng thương. Tóm lại là ngốc không chịu được.

Gió lạnh thổi lên, cành liễu đung qua đưa lại, khiến cho con chim nhỏ không kịp phòng bị mà trượt chân ngã xuống phịch một cái trên đất, kinh hoảng kêu chíp chíp.

Lớp tuyết dày đọng lại bị cái quả cầu thịt này rơi xuống lõm thành một cái hố to. Lâu sau, cái đầu mới từ trong tuyết chui ra, nhưng nháy mắt lại giống như nhụt chí, nằm thẳng ra nền tuyết.

Đông Tảo bay thẳng một đường từ trên núi xuống, bây giờ có chút mệt mỏi, lại cộng thêm tâm tình sa sút, bị tuyết bao lấy cũng không muốn đứng dậy nữa.

“Ay da, xem ai nè, đồ quái dị, đồ quái dị!” Một âm thanh nhỏ bé vang lên trên đầu Đông Tảo, Đông Tảo vội vàng đứng lên, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn.

Trên chạc cây nó vừa rơi xuống, có một con chim lớn màu đen đang đứng, chỉ vào Đông Tảo cười nhạo “Đến bay còn không biết bay mà cứ tự gọi mình là chim…”

Đông Tảo rũ tuyết trên người, cố gắng bay vọt lên không trung, thân thể như một quả cầu nhỏ. Con chim đen ngẩn người không thốt lên được tiếng nào, dọa nó một cái rồi giống như chạy trốn mà giương cánh bay đi.

Lúc đi vẫn còn đang mắng chửi. Bên trong tầng mây cũng vang vọng lại mấy lần ba chữ “Đồ quái dị!”

Lại nói đến Đông Tảo, nó là một con chim tước nhỏ giống như bình thường. Lúc trước cũng là được cha thương mẹ yêu, anh em thuận hòa. Nhưng vào ba mươi năm trước, khi nó đang chơi đùa cùng các anh em nhà mình thì bị đạp một cái ngã ra khỏi ổ. Nhân duyên thế nào lại bị một giọt tiên lộ từ trên trời rơi xuống trúng đầu, mê man ngủ trên đất hai ngày xong không chỉ không chết mà còn khai mở ý thức. Công lực mà những tiểu yêu tinh khác phải tiêu tốn đến năm trăm năm mới có được, nó cứ vậy mà nháy mắt đã đạt được.

Thế nhưng điều đó lại không được coi là may mắn, bởi vì cuộc sống của Đông Tảo từ hôm đó liên tiếp xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi tỉnh, nó chíp chíp kêu muốn bay về ổ, ai ngờ cha mẹ không chỉ không nhận nó, không đút sâu cho nó ăn mà còn đuổi đánh Đông Tảo, khiến Đông Tảo sợ đến mấy tháng cũng không dám về nhà.

Chờ nó lấy được dũng khí quay về nhìn, mùa đông đã đến rồi, trong nhà chỉ còn lại cái ổ chim trơ trọi trống vắng, cha mẹ và anh em đều đã bay về phía nam.

Mẹ Đông Tảo chưa dạy nó cách bắt sâu, nó lại đang ở giai đoạn phát triển từ chim non thành chim trưởng thành, bình thường đừng nói bắt sâu, ngay cả bay cao một chút cũng tốn sức vô cùng. Do trên người có chứa ý thức, nên các loài chim khác cũng không muốn nhận nó về.

Nhìn thì thấy hơi đáng thương vì lúc bắt được sâu rất hay bị cướp, thế nhưng càng khiến Đông Tảo đáng thương hơn là rất nhiều loài chim không thèm để ý đến nó. Thậm chí là mấy loài săn mồi cũng không! Ai thấy nó cũng như thấy ôn thần. Ví dụ như cái con chim đen vừa nãy, tuy thân hình to lớn hơn Đông Tảo mấy lần, lại suốt ngày thích chế nhạo Đông Tảo, thế nhưng Đông Tảo vừa tiến lên phía trước, nó đã cực kì sợ hãi.

Nó chỉ có duy nhất một người bạn yêu tinh đã khai mở ý thức trong núi là hồ ly tu vi hơn sáu trăm năm. Thế nhưng con hồ ly kia hai mươi năm trước xuống núi xong thì không quay về nữa.

Đông Tảo có chút giận, nhưng càng nhiều hơn là buồn bã, chán nản.

Đông Tảo không để tâm đến bất kì thứ gì cảm thấy mình quả thực thật đáng thương. Chớp mắt đã qua ba mươi năm, cái vẻ buồn bã u sầu này đã không tiêu tán đi được chút gì, lại còn theo thời gian càng tích càng sâu, nhanh chóng biến thành oán niệm.

Nhưng buồn thì buồn, bụng vẫn phải lấp đầy. Đông Tảo phành phạch vỗ cánh, chuẩn bị bay đến trong thôn thử vận may.

Thời tiết hiu quạnh, gió thổi khiến cho đầu khớp xương cũng thấy buốt, thôn dân đa số đều ngồi trên giường gạch (*) ủ ấm mà không muốn ra ngoài.

[Giường gạch: Loại giường xây bằng gạch, bên dưới có chỗ đốt củi để sưởi ấm.]

Thế nhưng, lúc này, trong rừng cây nhỏ phía đông thôn lại truyền ra những tiếng sột soạt. Đông Tảo nghĩ muốn vào rừng kiếm chút gì ăn, không ngờ lại đụng phải một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau. Gương mặt cả hai đều đỏ như mông khỉ, Đông Tảo cảm thấy thật kì lạ.

Nó cẩn thận đứng trên một cành cây nhìn xuống.

Người nam nhân nói “Tam Nương, nàng yên tâm, chờ ta theo cha ta đến kinh thành buôn bán xong quay về, ta nhất định đến thú nàng! Lúc đó, nàng chỉ cần mỗi ngày ở nhà hưởng phúc, ăn năm bữa gà vịt cá heo đều không cần động tay!”

Giọng nói của y mang theo chút kích động, càng nói càng lớn, dọa cho tiểu cô nương kia phải vội vã giơ tay lên che miệng y lại.

“Đừng nói những lời ngốc nghếch này, chàng trở về còn nhớ ta, ta đã mãn nguyện rồi…”

Một ngày ăn năm bữa gà vịt cá heo, còn không cần tự mình động tay, có chuyện tốt như vậy sao? Đông Tử cúi đầu nhìn cái bụng trống rỗng một chút, vội vàng im lặng tiếp tục lắng nghe.

“Sao lại là những lời ngốc nghếch chứ? Nàng nói nàng muốn làm nương tử của ta, ta đương nhiên muốn nàng được sống sung sướng, không lo cơm áo rồi!”

Nam tử ôm chặt tiểu nương tử e thẹn trong lòng. Lúc Đông Tảo nghiêng đầu quan sát, miệng hai người dính lại với nhau, đổi tới đổi lui không phân biệt được, giống như cảnh chim lớn đút chim nhỏ ăn.

Đông Tảo hiếu kì nhưng ngây thơ, lời bọn họ nói đều đã nghe hết, hóa ra làm nương tử của con người lại tốt nhiều như vậy sao?

Đông Tảo không nghĩ tới, sau đó còn có chuyện hay hơn.

Nam tử và tiểu nương tử thở gấp ôm lấy nhau, y lại nói “Ai dám bắt nạt nàng, và người nhà nàng, sau này đều phải hỏi qua nắm đấm của ta đã! Bọn họ nói nàng một câu, ta cho bọn họ tìm không ra trời trăng gì hết! Ta sẽ bảo vệ nàng cả một đời!”

Hóa ra tìm tướng công còn có cả tác dụng như thế cơ à? Đông Tảo lại cẩn thận ghi nhớ lại một điều.

Nam tử nói xong, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chim hót. Y ngẩng đầu lên, thấy một con chim trắng mập mạp đang đậu phía trên cành cây nhìn mình chăm chú.

Cho dù chỉ là một con chim, thì tiểu nương tử kia vẫn “Ôi” lên một tiếng, xấu hổ vì hành động bạo dạn lúc nãy của mình, trốn vào trong lòng nam tử chẳng chịu ra.

“Đi đi đi!” Nam tử nhặt lên một cành cây, ném về phía Đông Tảo “Con chim chết tiệt từ đâu đến không biết.”

Lúc này, Đông Tảo mới nhanh chóng giương cánh bay đi. Nó loáng thoáng cảm thấy mình có ý nghĩ gì đó, thế nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Không đợi Đông Tảo nghĩ ra được là cái gì, cái con hồ ly vào thành hai mươi năm kia đã trở về.

Hồ ly không khác với cái ngày nó rời núi lắm, thế nhưng lông da thì có vẻ mượt mà hơn rất nhiều, bóng loáng. Đông Tảo từ trên cao nhìn xuống vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ nó mà biến thành người hẳn là tuấn tú lắm.

Quả nhiên, hồ ly nháy mắt biến hình, diện mạo đâu chỉ tuấn tú, nói xinh đẹp còn chẳng quá. Hồ ly nghiêng người dựa mình dưới tàng cây, cười mà như không cười nhìn Đông Tảo, trong máy hiện ra ánh sáng dịu dàng “Nhiều năm không gặp rồi, Đông Tảo.”

Đông Tảo không khỏi hỏi nó “A Hồ, sao huynh lại đột nhiên quay về?”

Hồ ly A Hồ đưa tay ra đón lấy Đông Tảo bay xuống, để nó đứng trên ngón trỏ của mình “Không phải nói ăn không no sao, sao lại càng ngày càng mập lên thế này?”

Đầu ngón tay A Hồ hơi động động, có chút giật mình mà bật cười, đồng thời, ánh mắt mang theo hoài nghi về những chuyện mà Đông Tảo đã nói với mình trước đây.

Chỗ nào nhìn ra bộ dạng ngày ăn không no còn bị đánh đập chứ?

Bị hỏi một câu như thế, nếu mà biến được thành người, thì cái mặt của nó có dày đến đâu cũng đỏ ửng lên! Nó nhảy nhảy hai cái trên ngón tay A Hồ, léo nhéo bao biện cho bản thân “Không phải, là tại lông chim dài hơn thôi!”

“Ồ.” A Hồ giống như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Đông Tảo, không nói lại chuyện này nữa. Tiếp theo, A Hồ trả lời câu hỏi của Đông Tảo “Ta đi tìm tướng công, giờ đợi hắn từ trong thành đến đây đón ta quay về thú hắn.”

Đông Tảo không phân biệt được ‘thú’ và ‘gả’, tự nhiên cũng không để ý xem tướng công mà hồ li nói với tướng công mà mình nhận định có gì khác nhau. Nó chỉ biết sững sờ “Tướng…. Tướng công?”

Lại nghe người khác nhắc đến cái từ này, Đông Tảo vội vã muốn tham khảo “Tướng công là huynh tự tìm sao?”

A Hồ ngồi xếp bằng dưới cây, đặt Đông Tảo ra trước mặt mình “Sau khi ta xuất sơn thì ở cùng hắn, cũng coi như là mình tự tìm đi.”

“Tướng công có khó tìm không?” Đông Tảo cẩn thận hỏi.

Hồ li chống cằm, bình tĩnh nhìn Đông Tảo “Không khó tìm lắm.”

Trong lòng Đông Tảo cực kỳ ao ước, bởi vì ngồi trước mặt nó chính là hồ li, cho nên do dự tâm sự nỗi lòng “Vậy, nếu ta muốn tìm tướng công, có dễ không?”

Nửa câu sau càng nói càng nhỏ, gần như là không nghe thấy gì. Lông chim trên Đông Tảo cũng khe khẽ động hai cái, gần như muốn vùi mình vào trong.

Hồ li lớn lên đẹp như vậy, còn có thể hóa thành hình người, tìm tướng công đương nhiên không khó. Đông Tảo lo sợ mình béo như một quả cầu, không biết biến hình lại còn ăn nhiều, mỗi ngày bị người kêu là quái dị, làm chim đã quái, có khi nào biến xong lại càng quái không? Đông Tảo tự cảm thấy không thể được rồi.

A Hồ nhìn bé chim béo thân hình mập mạp và đôi mắt tròn xoe trước mặt, nở nụ cười, không để ý đến khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Đông Tảo nói “Cũng không thể coi là khó, đệ muốn tìm tướng công sao?”

“Ừm!” Đông Tảo gật đầu không ngừng, không muốn quá mất mặt trước hồ li, cố giả vờ nói “Ta cũng xuống thôn nhỏ dưới chân núi xem một chút, cảm thấy tìm tướng công với ta rất là tốt.”

Trong lòng nó vì hồ li nói một câu tìm tướng công không khó mà khôi phục được chút ít tự tin.

Hồ li ngẫm nghĩ một chút tính cách không được thông minh lắm của Đông Tảo, cảm thấy hơi nghi ngờ câu nói kia. Nhưng A Hồ cũng thấy một mình nó ở lại trong núi bị các loài chim khác bắt nạt thật đáng thương. Cho nên nghĩ một lúc, thấy mình sắp phải về kinh thành, chỉ là một con chim nhỏ, chắc tìm cho Đông Tảo một người nuôi chim không có khó khăn gì đâu. Đợi Đông Tảo có thể hóa được thành hình người cũng phải mấy chục năm nữa, lúc ấy thì cái gì cần hiểu nó cũng hiểu rồi!

Vì thế, A Hồ nói “Nếu đệ tin tưởng ánh mắt của ta, thì chờ lúc tướng công của ta đến đón ta, ta chỉ cho đệ một người, đệ bay đến đó đậu lên vai y, rồi ta bảo y nuôi đệ là được.”

Đông Tảo không dám tin “Thật, thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Hồ li xoa loạn đám lông ngốc trên trán Đông Tảo “Đệ chờ đi.”

Đông Tảo vì thế mà lâm vào sự chờ đợi đầy ngọt ngào.

Khoảng chừng không lâu sự, e mới chỉ có một hai ngày gì đó, xa xa phía chân núi đã xuất hiện mấy chiếc xe ngựa to lớn sang trọng được cả đội nhân mã vây quanh tiến đến nơi đây.

(*) Khi nhân vật ở trong hình dạng con vật chắc để nó hết, còn khi nào biến thành người mới lại tính sau:))
Bình Luận (0)
Comment