Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 37

“Lại nói, chẳng phải có câu “không phải người một nhà, không vào cùng một cửa” đó sao? Hai người thật ra cũng giống nhau lắm.”

Hai vị ma ma đã lớn tuổi, sau khi trải chuyện mấy chục năm, hiện nay không còn bận việc trong Vương Phủ nữa, thi thoảng sẽ ngồi bình luận với nhau mấy câu. Chuyện bên cạnh Tiêu Tuy xuất hiện nam sủng, chưa đến tất niên, đã truyền đến tai các bà. Mà chuyện mà mọi người đang nói lúc này, chính là chuyện liên quan đến chuyện đó.

Kể cũng lạ, người nhà họ Tiêu đó giờ đều có thói trăng hoa, phong lưu. Không ngờ đến đời Tiêu Tuy và Tiêu Diễm, lại sạch sẽ vô cùng. Đến nay, một tia huyết mạch cũng chưa có. Khiến cho ai ai cũng cảm thấy khó hiểu.

Rất nhiều người lén lút nói, đời bọn họ đã trúng phải Vu thuật linh tinh gì đó.

“Con của nô tỳ sinh ra thì cũng còn coi như có, lại cứ hết lần này đến lần khác can ngăn cơ. Cuối cùng cũng có chút tin tức, vậy mà lại là một nam tử…”

Hai vị ma ma cũng coi như là nô tỳ trung thành trong phủ, cảm thán một chút cho nỗi khổ của Tiêu Tuy.

Mặc dù chuyện nam sủng không phải là chuyện hiếm thấy trong giới quyền quý, nhưng ai cũng hiểu, hai người nam tử chẳng ở bên nhau được mấy ngày. Cho dù là nam thiếp có được sủng ái tới đâu, cũng không vượt được chính thê. Trên đầu thì bị quy củ đè nặng, trong lòng thì bị khách nhân chê trách. Vị trí đích thứ hiện nay vẫn là điều quan trọng, nam tử không thể sinh ra hậu thế, có tốt đến đâu cũng vô ích.

Nếu nói ngoại lệ, thì trăm năm trước có một nam sủng lật đổ Hoàng Để để đăng cơ. Hành động ngỗ nghịch ấy, tất nhiên bị người đời sau mắng chửi thậm tệ trong sử sách ghi chép.

Tóm lại là, hai vị ma ma lớn tuổi, chung quy vẫn là sợ Tiêu Tuy sau này lẻ loi một mình, không có ai để dựa vào!

Có điều, Tiêu Tuy không lo đến vấn đề này.

Đông Tảo ngủ trưa một lúc, khi tỉnh lại, nó nghe thấy Tiêu Tuy đang nói chuyện với ai đó bên ngoài. Âm thanh không vang, chỉ biết nói cái gì mà “khẩu vị thanh đạm…”

Sắp qua năm mới, Đông Tảo liền ngồi dậy.

A Hồ đã từng nói cho nó biết đón năm mới là gì. Mẹ nó cũng từng nói cho nó và đám huynh đệ tỷ muội hay, qua một mùa đông chính là qua một năm. Đông Tảo xòe đầu ngón tay ra đếm. Đếm hết ba mươi lần, cuối cùng, lại thừa ra một ngón. Nó bĩu bĩu môi.

Ba mươi mốt tuổi, là một con chim già mất rồi.

Vốn dĩ, nó còn muốn đếm lại lần nữa, nhưng vừa thấy Tiêu Tuy vòng qua bình phong quay lại, nó liền nhanh chóng thu tay về cạnh người, làm như không có chuyện gì, nhìn hắn.

Tiêu Tuy không vạch trần nó giấu đầu hở đuôi, chậm rãi đi đến bên cạnh, sau đó đặt tay lên vai Đông Tảo, cúi người hôn lên môi nó.

Trong mắt Đông Tảo lập tức bắn ra ý cười.

Tiểu nha đầu bê điểm tâm qua, ở giữa còn đặt một đĩa hạt dưa ngũ vị. Đông Tảo từng được tỳ nữ béo bóc cho ăn, liền muốn tự mình bóc thử. Thế nhưng, hạt dưa cứ trượt khỏi tay nó, hết lần này đến lần khác không mở miệng.

Tiêu Tuy nắm lấy tay Đông Tảo, thoáng dùng lực đẩy lòng bàn tay của nó ra. Ánh mắt hắn kiên nhẫn bóc hạt dưa cho nó. Bóc được một hạt, Đông Tảo há miệng ăn một hạt, thích thú vô cùng.

“Hôm qua, lúc ta đọc sách, có đọc được một đoạn.” Tiêu Tuy đột nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn đặt trên hạt dưa.

“Hửm?” Đông Tảo không hiểu nhìn hắn.

Tiêu Tuy thả hạt dưa trong tay xuống, cầm khăn lau. Sau đó, hắn ghé sát vào Đông Tảo, tay nắm lại, tỳ lên bàn, chống cằm, vẻ mặt dịu dàng ấm áp. Hắn nhìn Đông Tảo, nhìn đến mức Đông Tảo sung sướng, đỏ mặt, tập trung tinh thần lắng nghe hắn nói.

“Trên sách nói, tiểu yêu quái bình thường cũng có thể biến hóa. Nhưng phải mất mấy trăm năm. Ngươi nói với ta, ngươi mới sống có ba năm? Ba năm mà ngươi có thể biến hóa là sao?” Đây là vấn đề Tiêu Tuy phải mất rất nhiều chất xám mới nghĩ ra.

Rốt cuộc phải làm sao mới đoán được tuổi của Đông Tảo? Nếu như tính tuổi dựa trên số năm tu luyện, Đông Tảo cũng phải mấy trăm tuổi rồi. Thế thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu yêu quái tính tuổi dựa trên số năm biến hóa, thì đối với một đứa nhóc mới ba tuổi… Tiêu Tuy thật sự không xuống tay được!!!

“Ha ha ha, sao ta có thể già thế được!” Đông Tảo nhếch môi, mặt mày rạng rỡ.

“Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?”

Đông Tảo nhanh chóng thu lại nụ cười, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, giống như một cô vợ nhỏ “Ừm, à, thì, dù sao cũng không dừng lại ở ba năm.”

Trong lòng con chim béo già có một dự cảm không lành, cảm thấy chuyện mình giấu diếm sắp bị đào ra.

Tiêu Tuy không hỏi nữa, dùng ngón tay giúp Đông Tảo lau đi vụn điểm tâm bên mép.

“Có lẽ có chút già.” Đông Tảo xấu hổ cúi đầu.

“Có lẽ?” Tiêu Tuy hỏi lại.

Đông Tảo bị hắn ép không còn đường lui, ngẩng đầu lên “Qua năm nay là ba mươi mốt rồi.”

Sau đó, mặt nó đỏ lên, đứng ngồi không yên mà nhìn Tiêu Tuy.

“Mới ba mươi mốt?” Tiêu Tuy nghe Đông Tảo nói vậy cũng ngạc nhiên. Từ vẻ mặt của Đông Tảo, hắn có thể nhận ra là nó không nói dối.

Thế nhưng, ba mươi mốt? Đối với một yêu quái tu luyện có phải quá ngắn không?

Đông Tảo liền thật thật thà thà kể hết chuyện bị dính tiên lộ cho Tiêu Tuy nghe.

Tiêu Tuy nghe xong, không có phản ứng gì khác. Hắn chậm rãi gật đầu, nhìn dáng vẻ không yên của Đông Tảo, lần thứ hai đến gần hôn lên mắt nó, hàm xúc nói “Ba mươi mốt tuổi, vậy vừa hay.”

Đông Tảo: Hửm???

Đêm tất niên trôi qua yên bình. Đông Tảo ăn no liền vô tâm chạy đi ngủ say. Tiêu Tuy rửa mặt xong đứng bên giường, cúi đầu nhìn Đông Tảo phơi bụng, lệch đầu ngủ. Áo ngủ của nó không mặc tử tế, không biết có phải do ngủ nóng quá mà kéo ra hay không.

Tiêu Tuy ngồi xuống giường, duỗi ngón tay cầm lấy cái tay lộ ra ngoài của Đông Tảo. Ngón tay nó mềm nhũn, khiến Tiêu Tuy liên tưởng đến cây bông, ấm áp tỏa ra nhiệt độ cơ thể của Đông Tảo.

Đông Tảo đang ngủ, bị đụng thì trở mình, thuận thế ôm lấy tay Tiêu Tuy, dán vào ngực mình. Vạt áo của Đông Tảo mở rất rộng, hơn nửa bàn tay Tiêu Tuy đều chạm vào ngực nó. Thậm chí, đầu ngón tay còn sờ thấy điểm nổi lên nho nhỏ.

Nháy mắt, Tiêu Tuy nghĩ, cái tay kia sắp không còn là của hắn nữa! Tay giống như bị ném vào trong nham thạch nóng cháy, bị nhiệt độ nóng bỏng đốt cho không còn lại gì.

Hắn cúi đầu, vòng tay qua gáy Đông Tảo, môi hai người dán lại với nhau.

Tiêu Tuy hôn môi không quá thuần thục. Đa số các lần hôn môi giữa hai người đều do Đông Tảo chủ động. Bây giờ, Đông Tảo im lặng nằm đó, trái lại, lại khiến Tiêu Tuy có chút không quen.

Nhưng bản năng tình dục lúc này vô cùng mạnh mẽ. Hôn môi đơn thuần cũng có thể dẫn dụ ra khát vọng càng lớn hơn. Tiêu Tuy mút bờ môi mềm mại của Đông Tảo, trúc trắc hé ra đầu lưỡi khó nhịn, hơi dùng lực mà đẩy vào kẽ răng Đông Tảo, tìm kiếm đầu lưỡi của đối phương.

Bị dằn vặt như vậy, Đông Tảo cũng không thể chìm đắm trong mộng nữa. Nó mơ màng mở mắt, thấy người đè nặng trên người mình là Tiêu Tuy, cũng tự nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Đầu lưỡi của nó bị Tiêu Tuy mút có chút tê dại. Đông Tảo cảm thấy thoải mái, liền đuổi theo đầu lưỡi Tiêu Tuy, cùng hắn quấn quýt lấy nhau.

Đông Tảo cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Nó nhắm mắt thì thầm, hai tay sờ loạn. Đến cả mông của Tiêu Tuy cũng xoa nhẹ hai cái.

Đối với Đông Tảo mà nói, trên phương diện tình dục chỉ có bốn chữ: Thuận theo bản năng!

Xấu hổ do dự có lẽ sẽ không xuất hiện trong đầu nó đâu!

Tiêu Tuy vốn đã là rơm bén lửa, lại gặp phải một yêu tinh am hiểu việc châm lửa như thế, thoáng cái đã bị đốt sạch lí trí.

Hai người lăn lộn quấn lại với nhau, chưa đầy một lúc, thân thể đã không còn gì ngăn cách.

Nhưng mà, Tiêu Tuy lại có chút khó xử.

Nam tử lúc đó phải làm gì, hắn cũng mơ hồ biết một ít. Nhưng chi tiết thế nào, hắn lại không biết. Hiện tại đã làm đến hơn nửa, mà Đông Tảo còn ở đó cọ tới cọ lui. Hắn nghĩ nghĩ, trong lòng lại càng thấy khó chịu.

Hai người nam tử trong lúc đó mà không chuẩn bị thỏa đáng sẽ rất dễ bị thương. Đặc biệt là người nằm dưới.

Tiêu Tuy nhìn Đông Tảo thở gấp, không muốn để nó phải khó chịu một tí nào.

Vì thế, hắn hít sâu một hơi, lấy chăn bọc kín người Đông Tảo lại, còn mình thì đứng dậy mặc thêm ngoại bào.

Kỳ thực Tiêu Tuy cũng rất tức giận. Có nam nhân nào lại muốn hô dừng ngay lúc này cơ chứ!

Đông Tảo bị hành động này của Tiêu Tuy khiến cho càng khó hiểu hơn. Nó mở to hai mắt, bán ngồi, hiếu kì hỏi “A Tuy, ngươi định đi đâu vậy?”

Giọng nó vẫn còn nhuốm màu dục vọng, lúc mở miệng nói, dù vẫn là những câu chữ bình thường thì cũng có thể vô cùng câu nhân.

Tiêu Tuy không bước nổi, tất cả các bộ phận trên thân thể hắn đều kêu gào muốn quay lại, ăn tươi nuốt sống con chim béo kia.

Hay là, Tiêu Tuy thở hổn hển nghĩ, hay là hai người va va chạm chạm rồi tìm cách sau? Chính mình vẫn có thể đối phó được với Đông Tảo mà?

Đông Tảo nhìn bóng lưng của Tiêu Tuy, lại cúi đầu nhìn mình, cảm thấy hạ thân có chút khác thường, liền đơn thuần đưa tay xuống sờ “A Tuy, con sâu thịt của ta bị sưng lên nè.”

Nó chỉ đơn thuần hiếu kì mà thôi! Bản thân vừa mới chui ra khỏi ổ chăn mà vật kia đã bị làm cho hưng phấn bừng bừng.

Tiêu Tuy nghe vậy, quay đầu lại, máu mũi thiếu chút thì phun ra.

Ánh mắt Đông Tảo nhanh nhẹn tập trung lên người Tiêu Tuy, tán thán nói “Oa, lớn thật đấy!”

Đông Tảo không ngờ giấc mơ quắp được con sâu lớn lúc trước lại là thật. Lúc này cách thời gian ăn tối đã được một lúc, bụng Đông Tảo vô cùng hợp tác với tình huống, rột rột kêu lên hai tiếng.

Nó thèm thuồng nhìn Tiêu Tuy. Tròng mắt tròn xoe hướng về phía Tiêu Tuy, trịnh trọng hỏi “Có thể chia cho ta ăn với không?”

Cánh tay Tiêu Tuy chống trên bình phong, suýt thì bóp nát.

Đông Tảo đói, thì Tiêu Tuy cũng “đói”!
Bình Luận (0)
Comment