Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 4

Đông Tảo bị nhốt trong một cái lồng tre vô cùng tinh xảo, sáng sớm không cần vất vả bay đi bắt sâu. Tỳ nữ béo đã chuẩn bị cho nó mấy cái đĩa, trên đĩa bày đủ loại đồ ăn vặt. Có trái cây theo mùa, gạo được nấu mềm, thịt băm cẩn thận, thậm chí là có cả một đĩa trứng gà vàng ươm. Tổng cộng cũng phải bảy tám loại, giống như nghĩ đến cái gì có thể ăn được thì đều bê hết lên.

Đối với một con chim nhỏ mà nói, sơn hào hải vị cũng không khác thế này là mấy.

Đông Tảo vượt qua nỗi lo ăn mặc sinh hoạt, mỗi ngày làm ổ trong lồng chim vùi đầu ăn uống ngủ nghỉ. Tỳ nữ béo phụ trách cho nó ăn còn tỳ nữ gầy thì đến giờ mang nó và cái lồng ra ngoài mái hiên phơi nắng. Cứ thế trôi qua hai ngày.

Đáng lí, Đông Tảo hẳn phải rất vui vẻ, thế nhưng nó có chút mê man, Tiêu Tuy đi đâu rồi?

“Ngươi nói xem có phải Mập Mập có chút không vui không?” Tỳ nữ gầy đứng dưới lồng chim ngẩng đầu lên nhìn Đông Tảo đang cuộn tròn lại, lo lắng nói “Ta thấy nó cứ co lại như thế suốt từ sáng rồi.”

Lúc giao Đông Tảo cho các nàng, quản sự đã nói đây là chim Hoàng Thượng ban cho Tĩnh Vương, ngoài ra không nói thêm bất kì thông tin gì, kể cả tên. Sau khi hai vị tỳ nữ nào đó tùy theo tính mình mà đặt cho Đông Tảo một cái tên xong, cứ một tiếng một tiếng gọi cũng thấy vô cùng thuận miệng.

Đông Tảo vốn đang có vẻ không vui nghe thấy hai tiếng “Mập Mập” thì lập tức giật mình một cái. Nó ngẩng đầu hướng về phía tỳ nữ gầy kêu vài tiếng, cuối cùng có chút nhụt chí. Cho dù nó có kêu thế nào thì các nàng vẫn nghe không hiểu!

“Haiz, lại nói.” Tỳ nữ gầy che mặt cười “Mỗi lần ngươi gọi nó Mập Mập nó đều kêu, không phải là nghe hiểu đấy chứ?”

“Nghe hiểu mới lạ, có thể là sáng sớm ăn no quá thôi.” Tỳ nữ béo mở lồng chim ra, lấy Đông Tảo đặt lên tay mình chọc chọc cái bụng đầy thịt, sau đó thả nó ra, cài cái móc khóa bằng kim loại của lồng chim lại “Không sao, để nó tiêu thực một chút đi.”

Đông Tảo tạm thời rộng lượng bỏ qua cái tên gọi Mập Mập kia, đôi mắt đậu đen yên lặng nhìn tỳ nữ béo khóa lại cái thanh khóa.

Nó không thèm để ý mình tự do hay không tự do, bởi vì lúc còn ở trên núi, phần lớn thời gian nó cũng cuộn mình trong hốc cây mà ngủ, thế nhưng giờ nó đã có tướng công rồi. Đông Tảo nghĩ, nó phải ở cùng một chỗ với tướng công mới đúng!

Trâu không đi tìm cọc thì cọc ta đi tìm trâu vậy!

Chạng vạng tối, tỳ nữ béo quét lại phòng ốc một lần, bụng kêu ùng ục hai tiếng. Nàng rướn đầu nhìn ra ngoài, thấy tỳ nữ gầy đang định đi, vội vã gọi nàng đợi mình, sau đó quay đầu liếc nhìn lồng chim. Đông Tảo nhắm mắt ngủ, dáng vẻ không còn gì an ổn hơn. Lúc này, nàng mới yên tâm khép cánh cửa lại, nhẹ nhàng cất bước rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một con chim béo nhỏ.

Đông Tảo lập tức mở mắt, cận thận nhảy đến song chuồng, mỏ dùng lực khẽ đẩy cái khuy khóa. Ai cũng không ngờ đến việc một con chim nhỏ có thể mở được cửa lồng chim, cho nên làm khóa rất đơn giản, không gây cho Đông Tảo bất kì trở ngại gì,

Nó bay một vòng quanh phòng, chăm chú nhìn vào một khung cửa sổ hẻo lánh, giương cánh bay qua mổ cửa, cuối cùng chui qua lỗ hổng ra ngoài.

Bóng đêm là sự yểm hộ tốt nhất của nó, Đông Tảo ngừng lại giữa không trung, hầu như hòa thành một với sắc trời. Nhưng vấn đề mới lại ùn ùn kéo đến. Đông Tảo nhìn bốn phía, phát hiện mình hoàn toàn không biết nên đi về đâu!

Kết cấu Tĩnh Vương phủ vô cùng uy nghiêm to lớn, phòng buồng sân viện nhiều không đếm xuể, trong đó rốt cuộc phòng nào là của Tiêu Tuy, Đông Tảo không biết thì làm sao mà đi. Nó không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp ngu ngốc nhất, bay đi từng phòng một tìm! Dựa theo phương pháp ấy, Đông Tảo vừa đi tìm được một số phòng, mặt trăng đã treo trên đầu ngọn liễu.

Vương Phủ an tĩnh lại, thi thoảng mới có một người thắp đèn lồng đi qua, còn đâu thì vô cùng im ắng.

Đông Tảo đến trên mái ngói, xõa tung đám lông chim, đang muốn nghỉ ngơi lấy sức, bỗng nhiên thấy trong bụi hoa cỏ dưới sân viện lóe lên một đôi mắt xanh. Nó muốn chăm chú nhìn lại lần nữa nhưng không thấy gì.

Lẽ nào nhìn nhầm rồi?

Sau khi rời khỏi rừng sâu thật ra không còn nhiều điều đáng lo nữa. Đông Tảo tạm nghỉ xong lại cất cánh phi lên cao tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được hết một vòng, chỉ còn lại hai căn sân viện cuối cùng. Một cái sáng đèn, mà một cái thì tối đen.

Đông Tảo nghĩ một chút, cẩn thận đi vào bên có đèn.

Đáng tiếc, mệnh nó không may, đoán sai. Trong căn sân viện sáng đèn, một đám tỳ nữ vú em đang thêu thùa nói chuyện phiếm. Đông Tảo quay hết một vòng, mệt đến mức chỉ muốn được nghỉ ngơi. Nó vỗ cánh dừng trên đầu một ngọn cây đại thụ, trong lòng nhụt chí uể oải, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm phía sau lưng.

Một con mèo to màu đen lưu loát trèo lên thân cây, khẽ khàng dẫm lên chạc cây, thong thả mà kiên nhẫn hòng khóa chặt thân hình Đông Tảo.

Thẳng đến khi nó đảm bảo một kích có thể chuẩn xác chộp được Đông Tảo, nó mới nhảy mạnh qua, hai móng vuốt chộp lấy bụng Đông Tảo, giữ chặt.

Chỉ là động tác quá lớn, cành cây nho nhỏ mà Đông Tảo đang đậu không chịu nổi sức nặng, bị con mèo đạp gẫy. Sau đó, một mèo một chim cùng nhau rơi xuống khỏi cây. Lúc ở giữa không trung, vuốt mèo không khỏi thả lỏng, Đông Tảo nhân cơ hội chạy thoát, hồn phi phách tán gắng sức bay lên.

Mèo đen rơi xuống đất, lần thứ hai nhảy lên, móng vuốt vụt qua đuôi Đông Tảo, may mà không chụp được Đông Tảo từ trên không xuống.

Lông cả người Đông Tảo xõa tung, lúc này cơ hồ là bị dọa cho nổ tung. Nó cổ vũ bản thân, không dám ngừng lại mà gắng sức bay qua tường vây cao cao, bay thẳng sang sân viện còn lại, sân viên tối om như mực.

Tiêu Tuy vừa đẩy cửa từ trong thư phòng đi ra, đứng trên hành lang thì thấy Đông Tảo hoảng hốt bay từ xa xa tới. Hắn đứng lại không nhúc nhích, đợi Đông Tảo bay đến đâm vào người mình, đưa tay ra đón lấy.

“Sao ngươi lại đến đây.” Hắn mở miệng, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên.

Dáng vẻ của Đông Tảo lúc này có thể dùng hai chữ thảm hại để hình dung. Lông nó dính đầy bụi, cả người không ngừng run rẩy, lúc nằm trong tay Tiêu Tuy rồi cũng không thấy an toàn, nhất định muốn đứng lên chui vào vạt áo hắn trốn đi.

“Meo meo…”

Tiêu Tuy ngẩng đầu nhìn, một con mèo đen đứng trên tường vây nhìn chằm chằm vào Đông Tảo trong tay hắn, vì thế hiểu được nguyên nhân khiến Đông Tảo nhếch nhác.

Chỉ là, hắn thật không ngờ, Đông Tảo lại trùng hợp như vậy, tìm được sân viện khó tìm nhất của hắn.

“Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.” Một lát sau, Đông Tảo mới ở trong tay Tiêu Tuy trấn định lại, chíp chíp chíp kêu.

Không ít người đều nói trên người Tĩnh Vương có linh khí của thần tiên. Nhưng đây cũng chỉ là lời nịnh nọt mà thôi, chứ nói trắng ra, cái linh khí của thần tiên đó chỉ là cái vẻ lạnh lùng ngăn người đến gần của hắn

Hầu như là từ khi hiểu chuyện, Tiêu Tuy đã là một người vô cùng lạnh lùng. Đây cũng có thể coi là từ hai phía, một phía là hắn đối với người ta, còn một phía là người ta đối với hắn. Mặc dù là mẹ ruột của Tần Tiêu, cũng đối với đứa con này không ấm không lạnh, chỉ là không vội vã thái quá như một người khách qua đường.

Cho nên, thấy Đông Tảo mấy lần không đầu không đuôi nhào lên người mình, Tiêu Tuy ngoài ý muốn thấy có chút thú vị.

Nhưng cũng giống như trước đây, thấy Đông Tảo thú vị không có nghĩa là sẽ để nó trong lòng. Hắn độc lai độc vãng đã quen, sao có thể nuôi chim.

Tiêu Tuy ôm Đông Tảo men theo hành lang đi về phía trước, chẳng biết từ đâu gọi ra một ám vệ, sau đó Đông Tảo bị đưa qua “Bảo bọn họ để ý chút, đừng để chạy lạc nữa.”

Hắn dừng một chút, cúi đầu nhìn Đông Tảo xong lại bổ sung thêm một câu “Cho người đem con mèo đen kia ra khỏi phủ đi.”

Đông Tảo ngây ngẩn cả người, lập tức có chút tủi thân.

Nó cứ cho là chỉ cần tìm thấy Tiêu Tuy, mọi chuyện sau này sẽ thuận lí thành chương, Tiêu Tuy sẽ nuôi mình. Sao bây giờ lại muốn đưa mình quay về rồi?

“Ngươi mới là tướng công của ta mà, bọn họ đâu phải đâu.” Đông Tảo không giãy dụa, chỉ cuộn tròn trong bàn tay ám vệ chăm chú nhìn Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy ngơ ngẩn, cũng không biết tại sao lại nghĩ quả cầu béo kia mới nói chuyện với mình, thậm chí là cảm nhận được tâm trạng tụt dốc của nó.

Cái gì, tướng công…?

Nhưng mà ám vệ hoàn toàn không phản ứng gì, vậy thì con chim kia hiển nhiên là không thể nói tiếng người. Tiêu Tuy quay người đi nhíu mày. Trong lòng tự nhủ phán đoán khi nãy của mình thật hoang đường.

Đông Tảo bị mang đi, nhưng nó cũng không nản lòng. Trên núi sống sót ba mươi năm, thứ không cần người dạy mà Đông Tảo vẫn học được ít nhiều, đó chính là bất khuất.

Mười lần đi bắt sâu mới được một lần, không có tính nhẫn nại thì sao nuôi được bản thân béo tròn như bậy giờ?

Phi, Đông Tảo mới không thèm nhận mình béo đâu!

Vì vậy, vào lúc nửa đêm, tỳ nữ béo kinh hô sợ hãi, Đông Tảo lại ung dung cuộn mình trong lồng chim nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh chờ đợi lần tiếp theo trốn ra.

Nó có gì mà phải sợ? Lồng chim chắc chắn sẽ có cách thoát khỏi, tướng công ở đâu nó cũng biết, cái con mèo đen to đùng đáng sợ kia cũng đã bị xách ra khỏi phủ rồi. Đông Tảo khuyến khích mình, nghĩ nghĩ không cần phải lo lắng.

Trong khoảng thời gian tĩnh lặng này, nó nhớ, hôm đó dưới chân núi nhìn thấy tiểu nương tử và người thanh niên tướng công của nàng. Tiểu nương tử kia ở trong thôn nổi danh xinh đẹp, người thanh niên thì cũng chỉ bình thường thôi. Nó nhớ cái cậu thanh niên đó từ khi còn là một đứa bé vắt mũi chưa sạch đã ra sức theo đuổi tiểu nương tử. Tiểu nương tử lúc đầu cũng sợ hãi, nhưng qua đi vài chục năm, ngày trước hai người đã ôm nhau cắn miệng.

Nếu theo lẽ thường là như vậy, Đông Tảo đột nhiên thấy hơi tự trách. Nó tự nhiên kêu Tiêu Tuy làm tướng công của mình, hẳn Tiêu Tuy cũng sẽ sợ.

Đông Tảo nghĩ đến đây, chuyện lập tức biến thành mình thiếu đi sự chăm sóc tỉ mỉ. Giống như người bị mèo vồ hụt đem nhốt lồng chẳng phải nó, hơn nữa còn thương xót thay cho Tiêu Tuy.

Mà Tiêu Tuy luôn vô mộng, đêm đó lại nằm mơ. Cái con chim trắng beo béo kia đứng trên đầu giường hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc liền biến thành khuôn mặt một thiếu niên mũm mĩm tuấn tú. Y cười cười rồi xấu hổ gọi hắn một câu “Tướng công!”

Tiêu Tuy giật mình tỉnh giấc. Hắn vô lực lấy tay che hai mắt, không giải thích được là vì sao.

Sau khi Đông Tảo đến, mang cho mình các loại trải nghiệm cổ quái, Tiêu Tuy không thể phủ nhận. Hắn đành phải tạm thời để tâm đến con chim đó.
Bình Luận (0)
Comment