Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 9

Bốn chiếc xe ngựa nối nhau tiến vào từ cửa thành, dáng vẻ trang nghiêm quý phái, đại biểu người ngồi bên trong cũng không phải người bình thường.

Tĩnh Vương phủ đã chuẩn bị từ sớm, lúc này đang cho người ra bên ngoài nghênh tiếp. Bọn họ vừa ầm ĩ tiến vào trong phố, đã có người chạy về thông báo. Xe ngựa đi đến trước cổng Vương Phủ thì chậm rãi dừng lại, đã thấy hai người hầu đứng sẵn để chờ.

Một đôi song sinh nhà Trường Hoa Công Chúa lần này tự mình đi xa, xung quanh mang theo mười mấy thị vệ. Hai đứa con trai cùng lắm mới chỉ có năm tuổi, trên mặt còn phúng phính thịt, liếc mắt nhìn qua chẳng có chút khí khái khôn lớn, thế nhưng lại được chiều quá sinh hư, từ trên xe ngựa đưa tay đòi người bế xuống, một bộ dạng khó mà đối phó.

Nhà Trường Hoa Công Chúa rất xa, sau khi kết hôn, cuộc sống cũng không quá khác biệt so với nữ nhân bình thường. Hai đứa con trai tên là Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng, lúc ở nhà muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bởi lúc còn bé đã từng đến Tĩnh Vương phủ một lần, cho nên luôn một lòng hướng về kinh thành, tranh thủ dịp cuối năm liền ồn ào muốn đến chơi.

Trường Hoa Công Chúa đến nay chỉ còn lại một mình Tiêu Tuy là đệ đệ ruột, để con ở chỗ nào cũng khó mà yên tâm được, tự nhiên sẽ chọn đưa người tống đến đây. Mặc dù hai người không quá thân thiết, thế nhưng như thế cũng vẫn tốt hơn những người khác.

Nhà chồng của Trường Hoa Công Chúa cũng có giàu có, tuy rằng rời xa kinh thành, nhưng ăn mặc tiêu tốn không thua kém là mấy, thậm chí, trong thư gửi đến còn chỉ ra tỉ mỉ thói quen, khẩu vị ăn uống của hai đứa con trai. Bốn chiếc xe ngựa thì hết ba chiếc dùng để chứa đồ bọn chúng thích ăn, ngay cả đầu bếp cũng không hề tiếc rẻ mà đưa đến một người.

Lúc này, hai đứa vừa xuống xe, trong đầu vẫn nhớ lời mẫu thân căn dặn về tính tình không tốt của cữu cữu, cho nên vừa đến đã biết đường thu liễm, không làm ra chuyện gì khác người.

Đông Tảo từ trong trúc viện bay về trong lồng nằm vật ra một lúc mới cảm thấy cảm giác nóng rực ở cổ họng vơi bớt. Nó đứng phắt lên, thở phào nhẹ nhõm. May mà hết rồi, nếu không thì thật đáng sợ.

Nó xòe cánh, đá móng vuốt vài cái, không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, yên tâm ngồi xuống.

Tỳ nữ gầy và béo lúc này mới một trước một sau đẩy cửa bước vào.

“Haiz, quả nhiên là hai ông trời nhỏ, uống hớp nước mà cũng ngại nóng ngại lạnh….” Tỳ nữ gầy ngẩng đầu thấy Đông Tảo đang nhìn mình, cười nói “Vẫn là Mập Mập nhà chúng ta dễ nuôi.”

Trời từ sáng không có mặt trời, lúc này mới nhô ra khỏi tầng mây chiếu sáng. Vừa hay hôm nay là một ngày không gió, tỳ nữ béo kê ghế tháo lồng chim của Đông Tảo xuống, xách ra sau viện.

“Phơi nắng cho Mập Mập nhà chúng ta nha.”

Đông Tảo híp mắt lăn một vòng trong lồng, thích thú chờ được phơi nắng.

Thế nhưng đi ra đến dưới hành lang mới phát hiện, sân bên này bị che bóng mất, mặt trời không chiếu tới được. Có điều lồng chim đã xách ra rồi, vô duyên vô cớ quay về cũng không hay, tỳ nữ béo suy nghĩ một chút, trên dưới cả phủ đều biết thân phận của Đông Tảo, có treo cái lồng chim này ở đâu cũng không sao, vì vậy bước nhanh đến một chỗ trống trong viện, treo lên một chỗ chính diện mặt trời ở giữa hành lang.

Nàng ngồi trông một lúc, nghĩ còn nhiều việc phải làm, vì vậy gọi đến một người hầu ở gần đó, nhờ y trông giúp, còn mình thì rời đi.

Đông Tảo đắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, lật qua lật lại thân thể, con mắt híp chặt. Cứ ngây ngốc như thế được một lát, thì nghe thấy tiếng người huyên náo truyền tới, khiến nó hết cơn buồn ngủ.

Nó đứng lên, đi hai bước đến cạnh lồng chim nhìn xuống, vừa lúc thấy hai cái mặt tròn tròn giống như búp bê ngẩng lên nhìn mình.

Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng vốn chỉ nhìn thấy lồng chim, lại không ngờ vừa rời mắt liền thấy một cái đầu chim tròn tròn trẳng muốt thò ra. Trẻ con năm tuổi chính là vô cùng ham đồ mới, Giang Tử Dương hỏi “Đây là cái gì? Lấy xuống cho ta chơi một chút.”

Đông Tảo nghe vậy nhanh chóng lui bước, nó rất hiểu đám trẻ con tầm này, có mấy lần nó xuống núi bắt sâu, đã nhìn thấy một đám trẻ con lớn như vậy dùng bẫy bắt chim, bắt được thì chơi đùa cho đến chết, chết rồi còn lóc thịt đi nướng ăn!

Nó nhớ lại mà không nhịn được sợ hãi, cộng thêm lời Giang Tử Dương nói… Ôi chao, lại nói chính mình thật không may, giờ bị nhốt thế này, có muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cũng may lúc này, một người theo hầu bên cạnh Giang Tử Dương, cũng là một quản sự đắc lực dưới trướng Tiêu Tuy mở miệng nói, khéo léo thoái thác “Đây là chim của Điện Hạ, bình thường không ai chạm đến, vô cùng sợ người lạ.”

Vừa nghe đến Tiêu Tuy, hai tên nhóc sinh đôi có an phận một chút, nhưng mà trong lòng vẫn hơi không cam tâm, đi một bước lại ngoái đầu nhìn chằm chằm lồng chim.

Dù đã qua nguy hiểm, nhưng Đông Tảo vẫn không thấy yên tâm. Gần nửa canh giờ sau, tỳ nữ béo cuối cùng cũng vội vàng chạy tới xách nó về.

Đêm.

Tiêu Tuy ngồi cạnh bàn đọc sách, ánh mắt đặt trên trang giấy, nhưng tâm tư thì không. Hắn nhịn không được mà nhìn về chỗ hổng trên phía cửa sổ, bình thường vào lúc này, sẽ có một con chim nhỏ beo béo bay tới mổ cửa, nếu như hắn mở, Đông Tảo sẽ rạo rực bay vào, còn nếu hắn không mở thì chẳng bao lâu sau, sẽ có một bóng dáng bé nhỏ tự mình chui vào.

Hiện tại bên ngoài im ắng, không có một góc hình ảnh của Đông Tảo.

Tiêu Tuy kiên nhẫn lật hai trang sách, sau đó nhịn không được mà ném sách lên giường, đứng dậy mở tung cửa sổ ra. Bên ngoài bóng đêm đen kịt, ngoại trừ ánh đèn lồng bên dưới hành lang, ánh trăng bị mây che mờ cũng không sáng tỏ. Hắn ngũ giác nhanh nhạy, biết rõ trong viện không người, càng không chim.

Trong lòng Tiêu Tuy hiện lên sự thất vọng mơ hồ, vì thế hắn chau mày, cuối cùng phất tay áo quay lại trong nhà.

Mà bên kia, Đông Tảo không hề hay biết mình đang được Tiêu Tuy mong nhớ, đang nằm trong lồng chim ngủ mơ.

Lúc này, thân thể của nó ở trong bóng đêm khe khẽ toát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, theo hô hấp của nó mà lúc ẩn lúc hiện. Không ai nhìn thấy cảnh này, Đông Tảo cũng không.

Trong giấc mơ của nó, lông chim trên người đột nhiên rụng hết, mà đáng sợ hơn nữa chính là, thân thể của nó dần dần biến lớn lên, cuối cùng biến thành dáng dấp của một người thiếu niên.

Nó cúi đầu chăm chăm nhìn dáng mình, nhịn không được giơ tay lên xoa xoa mặt, lại sờ ngực, cuối cùng là bờ mông đầy thịt.

“Thật kì lạ.” Nó nhỏ giọng nói, từng tầng mây mù trong giấc mơ cũng vì câu nói này mà tản ra, khung cảnh xung quanh biến mất, đổi lại là cảnh bên trong trúc viện.

Tiêu Tuy đứng trên bậc thang, vẻ mặt dịu dàng mang theo ý cười, ngoắc ngoắc Đông Tảo, Đông Tảo thấy thế thì trong ngực nóng bừng.

Một khắc sau.

“Con chim béo kia, còn không mau qua đây?”

Những lời này như đánh mạnh vào tim Đông Tảo, nó hơi không vui, bước chân vốn tăng nhanh tốc độ đột ngột đứng lại, cao giọng phản bác “Ta mới không phải con chim béo! Người đừng có gọi bừa!”

Tiêu Tuy im lặng không nói, phía trước Đông Tảo bỗng nhiên nhiều hơn một cái gương đồng, chiếu rõ cả thân hình nó. Nó giật mình nhìn gương, phát hiện thiếu niên trong gương có khuôn mặt tròn, con mắt tròn, tuy là lộ ra một vẻ dễ thương không gì sánh được, thế nhưng cổ tay cổ chân vẫn có chút thịt.

“Ngươi nói xem ngươi béo hay không béo?” Tiêu Tuy không biết đến cạnh Đông Tảo từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, nhướn mày nhìn nó.

“Không, không mập…” Đông Tảo chột dạ đáp lại, nóng nảy muốn quay đầu chạy đi, nhưng nó vừa nhúc nhích liền lăn một vòng trong lồng chim, đụng mạnh vào song lồng tỉnh lại.

Đông Tảo ngây người ngồi một lúc lâu, chờ nó nhớ lại được hết tất cả những cảnh tượng kia chỉ là mơ thôi, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Tuy ở trong mơ thật xấu, Đông Tảo nằm ngửa, nhớ lại chuyện sau khi hôn xong thấy cả người không khỏe lúc sáng, cảm thấy như vậy cũng thật kì quái.

Thế nhưng tướng công vẫn là tướng công của mình, nó nghĩ, nếu như ghét bỏ hắn không tốt thì cũng đâu có được.

Đông Tảo lăn qua lộn lại một lúc, trước khi chìm vào giấc ngủ lần thứ hai cũng rộng lượng không thèm chấp vụ Tiêu Tuy hạ độc mình nữa.

Tĩnh Vương phủ luôn luôn yên tĩnh, nhưng sau khi hai ông trời nhỏ đến vào ngày hôm qua thì nhất thời không thể tìm lại được.

Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng dậy sớm, gần như là dày vò hết nô bộc trong Tĩnh Vương phủ, mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, các loại việc, khiến mấy nô tỳ lao lực quá độ, hận không thể đảo trắng hai mắt ngất xỉu.

Trời rất nhanh đã đến trưa, mấy nô tỳ phụ trách hầu hạ hai tên nhóc con đều nhất nhất nghe theo bọn chúng, chỉ mong không phát sinh chuyện gì.

Giang Tử Dương tuy là ngang ngược kiêu căng, nhưng không thể nói nó không thông minh. Hôm qua tuy rằng quản sự đã nói không cho nó chơi Đông Tảo, thế nhưng nó không hẳn là không để tâm. Hai huynh đệ bọn nó từ nhỏ đã không gì không có được, chỉ cần nhìn trúng thì nhất định phải giành cho được. Từ ngày hôm qua nhìn thấy Đông Tảo, hai đứa đã thấy cực kì hứng thú, nhẫn nhịn chờ đến hôm nay, xác định là kiểu gì cũng phải lấy đến nhìn một chút.

“Hôm qua ta thấy một con chim nhỏ, rất thú vị, đó thật sự là chim cữu cữu nuôi sao?”

Tiểu nha đầu cúi đầu “Đúng là chim Vương gia nuôi ạ.”

Đây là cách nói cả phủ trên dưới đã thống nhất từ trước.

“Ồ.” Giang Tử Dương gật đầu “Vậy con chim kia là giống chim gì? Ta thấy thật mới lạ, ở Giang Nam hình như không có.”

“Cái này..” Tiểu nha đầu hơi nghĩ “Nô tỳ cũng không biết.”

Giang Tử Hằng cười hì hì chen vào nói “Hiện tại con chim kia ở đâu? Ta rất muốn nhìn nó một cái, chỉ nhìn một cái thôi, không làm gì khác đâu.”

“Cái này…” Tiểu nha đầu càng thở dài, không dám từ chối, thế nhưng tự chủ đồng ý thì lại càng không dám.
Bình Luận (0)
Comment