Edit: Tiêu Tiêu VũBeta: Yên Vân* Thần ca nhi cả sinh nhật tám tuổi còn chưa đến, Lý Thắng này tính kỹ lại thì cũng chỉ nhỏ hơn Lý Cẩn một tuổi mà thôi, một người đã sắp thú thê, lại cố ý bắt nạt một hài tử bảy tám tuổi, một câu còn nhỏ không hiểu chuyện là có thể xoá bỏ tất cả sao?
Lần này là số Thần ca nhi may mắn, chỉ sứt mẻ tổn thương một chút, nếu như có lần sau, nếu như Thần ca nhi có mệnh hệ nào... Lý Cẩn căn bản không dám tưởng tượng đến hậu quả. Thần ca nhi mất máu hơi nhiều, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn nhóc một thêm một chút thì đáy lòng càng thêm khó chịu một chút, đau rát như bị lửa thiêu.
Thấy gia gia cúi đầu cầu xin, Lý Thắng không phục mà lay lay gia gia, "Gia, ta không cho người làm như vậy, vốn dĩ là bọn họ không đúng, coi như gặp quan, chẳng lẽ còn có thể đem ta bắt lại hay sao? Nếu như không phải tỷ đệ hai người họ gây chuyện, nãi nãi ta tại sao có nhà lại không thể trở về? Bọn họ dựa vào cái gì buộc người bỏ rơi nãi nãi của ta? Người biết nãi bãi đáng thương biết bao nhiêu không? Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc tới tìm ta, giày trên chân còn thủng một lỗ lớn, chân cóng đến co lại thành một đoàn, nãi nãi đã lớn tuổi như thế, chính là lúc nên hưởng phúc, dựa vào cái gì phải chịu nông nỗi này?"
Sợ hắn nói ra những lời không nên nói, mẹ hắn dùng sức ngắt hắn một cái.
Hắn đau nên né ra, lườm mắt trừng mẹ hắn một cái, tiếp tục tức giận nói: "Các ngươi cứ bênh vực hắn đi! Hắn khắc chết đại bá cùng đại nương không nói, hiện tại lại muốn vươn tay ra quản việc nhà của chúng ta. Lẽ nào nhất định phải dằn vặt cả nhà chúng ta, các người mới hiểu được cần phải phản kháng? Chỉ bởi vì nam nhân của hắn là hoàng thân quốc thích, các ngươi đã sợ thành như vậy? Nếu ta nói là do loại người này độc ác nên mới bị bỏ rơi. Coi như hoàng thượng biết đến việc này, cũng chỉ có thể cảm thấy là ta thay trời hành đạo, bọn họ hại chúng ta không thể đoàn tụ, vậy cũng tốt, sau này ta thấy bọn họ một lần liền đánh một lần, khiến cho bọn họ không được sống an ổn!"
Sắc mặt Vân Liệt đột nhiên chìm xuống, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
Lý Thắng bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, âm thanh cũng yếu bớt, ngượng ngùng ngậm miệng.
Thấy hắn còn tưới dầu lên lửa, Lý lão hán tức giận không ngừng thở dốc, ông là người ăn nói vụng về, không biết nên nói như thế nào, đáy lòng nóng như lửa thiêu đốt.
Lý Thắng là do Lý lão thái nuôi lớn, nguyện ý che chở nãi nãi hắn, Lý Cẩn cũng không xen vào, gặp một lần đánh một lần cái gì! Đây là tâm tình của Lý Cẩn, nếu như giết người không phạm pháp, y thật muốn một cước đạp chết hắn. Thần sắc Lý Cẩn băng lãnh đến đáng sợ, trực tiếp bế Thần ca nhi lên, "Đừng nói gì hết, chúng ta đi báo quan, thử xem quan phủ bọn họ có thể bắt ngươi hay không, cố ý hại người, ý đồ mưu sát, cũng là ngồi mười năm tám năm tù, nói không chừng sau khi ra ngoài còn có thể tiếp tục làm trọn đạo hiếu với nãi nãi tốt của ngươi."
Lý Thắng mạnh miệng, "Gặp quan thì gặp quan."
Còn chưa nói hết, liền bị mẹ hắn táng một bạt tai. Vương Xuân Lan khóc vô cùng đáng thương, vẫn cứ lôi kéo Lý Thắng quỳ trên mặt đất, "Cẩn ca nhi ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ hắn lần này đi, đứa nhỏ này bị nãi nãi hắn dạy hư, thị phi bất phân, chính là một tên thô lỗ, vốn dĩ bụng dạ cũng không có ý xấu, chỉ là thương xót nãi nãi mới làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế. Chúng ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, cầu ngươi cho hắn cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, khi đại ca còn sống cũng thích bế hắn, còn từng dạy hắn đọc sách, hi vọng sau này hắn có thể có tiền đồ, nếu đi gặp quan thật thì đời này của hắn xem như bị phá hủy, ta thay hắn xin lỗi ngươi."
Lý Cẩn cau mày, đang muốn nói gì đó, thì Lý Uyển lại đi vào, sắc mặt nàng bình tĩnh, hiển nhiên đã nghe một lúc, lúc đưa mắt nhìn trên người Thần ca nhi, viền mắt hơi ướt, quay đầu nói với Vương Xuân Lan.
"Thím đứng dậy đi, Cẩn ca nhi nhận không nổi cái quỳ này của thím. Cẩn ca nhi nói đúng, không có chuyện làm Thần ca nhi nhà bọn ta bị thương rồi nói lời xin lỗi là được, lần này tha cho hắn, lần sau thì thế nào, lần sau nếu như hắn ra tay càng ác hơn, dẫu cho hắn đền mạng thì có hữu dụng không? Không muốn gặp quan, thì các người liền mang đi đi."
Vương Xuân Lan còn muốn nói cái gì nữa, Lý Kiều lại lôi nàng một cái, lắc lắc đầu với nàng. Nữ nhi này trong ngày thường vô cùng hiểu chuyện, đầu cũng thông minh, Lý Trì ngày thường thường xuyên khen nàng như thế, Vương Xuân Lan tuy rằng không nhìn ra nàng đến tột cùng tốt chỗ nào, vào lúc này lại như tìm được một người tâm phúc, tóm chặt lấy nàng tay.
"Làm bậy rồi, phải làm sao mới tốt đây?"
"Nương, một chút nữa cha sẽ trở về, giao cho cha định đoạt đi." Cẩn ca nhi bọn họ hiện tại đang nổi nóng, lúc này cầu xin thì chỉ có thể chọc thêm phiền toái, cho dù thật không rời đi, cha nói chuyện cũng có tác dụng hơn so với bọn họ nhiều.
Lý Uyển dắt tay Vương Thụy, thấy nhóc chỉ là bị thương ngoài da, trái tim lơ lửng rốt cục hạ xuống một ít, "Đi, chúng ta đi về trước."
Nghiên tỷ cũng kéo tay Thụy ca.
Trước khi đi, Lý Cẩn còn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Ta nói trước những lời này, nếu các người lựa chọn rời đi, thương tổn Cẩn ca nhi cũng không thể bị không không như vậy, chính các người liệu mà làm, Thần ca nhi chảy bao nhiêu máu, thì hắn một giọt cũng không thể thiếu, nếu không..."
Lúc nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thần ca nhi, tâm Vương Xuân hồi hộp một trận.
*
Tối đến, sau khi Lý Trì trở về, biết chuyện hắn cố ý chạy đi làm khó dễ Thần ca nhi, liền hung hăng đánh Lý Thắng một trận, vừa đánh vừa mắng, "Ngươi thật có tiền đồ, bắt nạt một hài tử mới bảy tám tuổi."
Lý Trì vô cùng tức giận, trực tiếp dùng gậy trúc đánh hết sức, lưng Lý Thắng nhất thời da tróc thịt bong, hắn đau đến thét lên, làm lòng Vương Xuân Lan đau đến hỏng, liều mạng mà nhào tới, vừa gào vừa khóc nói: "Ngươi muốn đánh chết nó phải không? Tại sao lại độc ác như vậy!"
Thấy nàng còn dám cản, Lý Trì tức giận đến run cả người, "Đánh nhi tử ngươi ngươi biết đau lòng, Thần ca nhi bị thương, sao lại không thấy ngươi đau lòng? Tránh ra cho ta, ngày hôm nay ta không tàn nhẫn trừng trị hắn không được."
Vương Xuân Lan chết sống không buông, liên tiếp nháy mắt với Lý Kiều.
Lý Kiều thở dài, tiến lên phía trước nói: "Cha, Thắng tiểu tử hẳn là lại nghe nãi nãi nói gì đó, tính hắn như thế nào cha cũng hiểu rõ, cha có đánh tàn nhẫn như thế nào thi sự tình cũng đã đã xảy ra, sau này phạt hắn như thế nào cũng được, hiện tại trước tiên suy nghĩ thật kỹ nên giải quyết thế nào đi."
Sắc mặt Lý Trì âm trầm, "Còn có thể giải quyết thế nào? Chuyện chính hắn gây ra, thì để chính hắn gánh chịu, tiểu tử này sớm đã bị chiều hư, bình thường ta nói một câu, các ngươi nói đến hai câu, chỉ sợ hắn chịu khổ. Hắn không phải chính trực sao? Không phải cảm thấy là do Cẩn ca nhi có lỗi sao? Vậy hãy để cho hắn đi xem xem người của quan phủ nói như thế nào!"
Vừa nghe hắn không quản việc này, Vương Xuân Lan liền bắt đầu khóc, khóc chính mình mệnh thảm, khóc Lý Thắng được lão thái bảo bọc, đem toàn bộ chuyện xấu mà mẹ Lý Trì nói hết ra. Lý Thắng nghe mà trợn mắt ngoác mồm, Lý Trì giận đến cơ hồ đứng không vững.
Vương Xuân Lan quyết tâm, lau mặt một cái, hung ác nói: "Nếu ngươi không quản chuyện này của nó, ta liền đập đầu chết ở đây, cả nhi tử cũng hỏng rồi, ta sống còn có ích gì!"
Lý lão hán rống lên một câu, "Khóc cái gì khóc, ta còn chưa có chết đâu."
Lý Trì đánh hắn xong, bắt hắn đi ra sân quỳ nghĩ lại, trời rất lạnh, quỳ không tới nửa canh giờ, Lý Thắng liền kêu cha gọi mẹ xin tha, nói hắn biết sai rồi.
Tuy ngoài miệng nói không lo, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của hắn, Lý Trì dự định mang theo bọn họ cùng đi. Vừa vặn chưởng quỹ trên trấn muốn điều hắn đến thị trấn, một tháng còn có thể nhận thêm một lượng bạc, lúc đó hắn cảm thấy đường xa nên không lập tức đồng ý, hiện tại đi nói hẳn là cũng không muộn.
Lý Trì luôn luôn biết cách làm người, rất được ông chủ thưởng thức, lúc đó hắn sở dĩ không đáp ứng thật ra là do không yên lòng trong nhà, sợ nương hắn lại tìm đến Cẩn ca nhi gây sự. Hiện tại ra việc này, cũng chỉ có thể mang cả nhà đi, Thắng tiểu tử là một tên không đầu óc, coi như lần này Cẩn ca nhi nguyện ý tha cho hắn một lần, thế còn lần sau thì sao, vạn nhất hắn lại làm chuyện ngu xuẩn, Lý Trì không thể nào tưởng tượng được hậu quả.
Trước mắt cũng chỉ có thể dọn đi xa.
Biết chắc Cẩn ca nhi sẽ không cần căn nhà này, hắn quyết định đi đến nhà Hữu đường thúc một chuyến, dự định đem căn nhà cùng đất đều bán đi. Trong nhà tổng cộng có bốn mẫu đất, hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, đều là đất ruộng thượng đẳng, một mẫu ít nhất có thể bán được sáu lượng bạc. Lại mượn thêm ít tiền, thì có thể mua đất đai tại thị trấn.
Lý Trì luôn luôn quyết đoán, sau khi quyết định dọn đi liền bắt đầu chuẩn bị mọi chuyện.
Ba ngày sau, liền mang theo người nhà rời khỏi Trúc Khê thôn.
Thấy bọn họ rời đi, Lý Uyển thở dài một hơi. Kỳ thực, đối với Nhị thúc này, cảm xúc của nàng luôn rất phức tạp, nếu như hắn thật sự muốn cầu tình, nàng cũng không biết có thể sẽ nhẹ dạ hay không.
Lý Cẩn cũng không biết tâm tư rối bời của tỷ tỷ, mỗi lần nhìn thấy vết thương trên đầu Thần ca nhi, tâm Lý Cẩn thương yêu không thôi, hai ngày nay làm thật nhiều đồ ăn ngon, muốn bồi bổ thêm cho Thần ca nhi.
Thần ca nhi vô cùng bất đắc dĩ, bé ăn rất ít, mỗi lần liều mạng ăn cũng ăn không hết, cuối cùng có hơn một nửa đều tiến vào bụng tiểu hồ ly. Một mùa đông, tiểu hồ ly đã lớn lên không ít, sau khi thân thể nảy nở, cũng không mập như trước, tứ chi mạnh mẽ, động tác mềm mại, lông toàn thân một màu đỏ rực cực kỳ mỹ lệ.
Hiện tại dạ dày nó vô cùng lớn, khẩu vị cũng dần hình thành, không ăn thức ăn sống, cũng không biết từ lúc nào, Thần ca nhi ăn cái gì nó liền ăn cái đó. Đối với hồ ly, Thần ca nhi cảm thấy mình càng giống như nuôi một tiểu bảo bảo, tâm nhãn của tiểu bảo bảo còn đặc biệt nhỏ, đêm nào không ôm nó ngủ, nó sẽ ở trên giường lăn lộn, hờn dỗi giống như tiểu hài tử.
Bởi vì thoa thuốc mà cữu cữu cho, nên vết thương trên mặt Thần ca nhi rất nhanh liền kết vảy, sau khi kết vảy thì ngứa không chịu được, vẫn muốn đưa tay gãi một cái. Buổi tối trước khi ngủ, thấy nhóc muốn gãi, tiểu hồ ly liền duỗi ra móng vuốt nhỏ vuốt ve tay nhóc, nhảy lên trên người nhóc.
Thần ca nhi sợ ngứa, đẩy vật nhỏ một cái, "Nằm một bên."
Tiểu hồ ly không nhúc nhích, đôi mắt màu nâu thật giống như biết phát ra ánh sáng, linh động dị thường, mũi nó giật giật, bước nhẹ lên phía trước một bước, vùi vào cổ Thần ca nhi, lè lưỡi muốn liếm liếm vảy kết trên mặt nhóc, Thần ca nhi giật giật, muốn vươn tay ôm nó xuống.
Lại bị tiểu hồ ly dùng móng vuốt đè tay xuống.
Nước bọt của nó vô cùng thần kỳ, nơi bị nó liếm qua đã không ngứa ngáy nữa, ánh mắt Thần ca nhi sáng lên, giơ tay vỗ vỗ tiểu hồ ly, tiểu hồ ly được sự cổ vũ, càng ra sức liếm.
Động tác nó mạnh hơn, Thần ca nhi chỉ cảm thấy có vô số lông mao cào cổ mình, nhột chết rồi, nhóc lắc lắc đầu, "Nhột."
Tiểu hồ ly đứng vững lại, một đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Thần ca nhi, trong ánh mắt thật giống dẫn theo một chút buồn oán. Thần ca nhi liền lung lay một chút, rốt cục kéo tiểu hồ ly xuống.
Sau khi tiểu hồ ly ngã xuống, liền làm ổ bất động ở một bên.
Thần ca nhi chọt chọt nó nó cũng không nhúc nhích, Thần ca nhi tiếp tục chọt, nó vẫn bất động.
Thần ca nhi kéo chăn lên, thổi tắt đèn, tự lo cho giấc ngủ của mình.
Không bao lâu tiểu hồ ly liền tự chui vào trong chăn, luồn vào trong lòng nhóc. Đáy mắt Thần ca nhi chợt lóe một tia ý cười ngây thơ, duỗi tay bắt lấy nó.
*
Lại qua ba ngày, vết thương trên mặt Thần ca nhi mới hoàn toàn khôi phục bình thường. Lý Cẩn rốt cục thở một hơi, cho dù biết là thuốc do hoàng thượng đưa rất thần kỳ, y vẫn sợ Thần ca nhi còn nhỏ tuổi sẽ để lại sẹo, ảnh hưởng tới tâm tình.
Hôm nay đúng lúc ngày kỷ niệm thành thân một tháng của y cùng Vân Liệt, Lý Cẩn làm vài món ăn ngon, ăn uống no đủ xong lại bị Vân Liệt tóm về phòng. Cẩn ca nhi buồn cười không thôi, "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy y biết rõ còn hỏi, Vân Liệt cắn y một cái. Vết cắn này rơi trên hầu kết Cẩn ca nhi, cắn xong hắn lại không rời đi, mà lại tỉ mỉ tiếp tục hôn. Lý Cẩn bị hắn liếm đến cả người nóng lên, đưa tay đẩy đầu hắn một cái, "Hôm nay vừa vặn một tháng thành thân, chúng ta phải đi vòng vòng mới được, không thể cứ trốn trong phòng được, thuận tiện làm việc chính sự."
Nhìn y có thời gian rảnh rỗi nghĩ chuyện khác, con ngươi Vân Liệt từ từ thâm trầm. Hắn híp mắt, bế ngang Cẩn ca nhi lên, áp lên giường liền bắt đầu hôn sâu, mãi đến khi người trong ngực bị hắn hôn đến loạn ý tình mê thì mới cảm thấy hài lòng.
...
Sau khi ăn uống no đủ, Vân Liệt mới thoải mái nói chuyện khác, "Đi vòng vòng ở đâu? Chuyện chính sự gì?"
Lý Cẩn đã không còn muốn nói nữa, kéo chăn trùm lên đầu, tự quấn mình thành một tằm bảo bảo, rầu rĩ nói, "Không có chuyện gì hết."
Vân Liệt buồn cười không thôi, chui vào trong chăn Cẩn ca nhi, ngậm vành tai của y, hạ thấp giọng cười nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tới một lần nữa!"
Lý Cẩn trừng mắt, vén chăn lên, "Ai nói không có chuyện gì! Tên bảo bảo còn chưa đặt xong, hai ngày nay không phải phải thay đổi hộ tịch cho nó sao?" Cho dù vài tai bị người ta ngậm lấy, thì khí thế vẫn rất đầy đủ.
Đã sớm nói sẽ đặt tên cho bảo bảo, nên thực tế y cũng nghĩ ra rất nhiều tên, nào là Lý Huyên nè, Lý Tranh Hiên nè, Lý Hành, Lý Nhung Đình nè, Lý Hi nè, đều dễ nghe; ngụ ý cực kỳ tốt lại có Lý An, Lý Du, Lý Minh, Lý Nghị, Lý Ngô; nếu như đang ở hiện đại, không có cấm kỵ, y còn muốn gọi Lý Hoài Cẩn, Lý Uẩn, Vân Cẩn gì gì đó, hay để đơn giản, đặt là Lý Tiểu Minh?
Cũng vì quá yêu thích, nên mới chậm chạp chưa thể quyết định, nói đến lại khổ não không chịu được.
Vân Liệt sợ y tạc mao, liền hôn y một cái, "Vậy thì quyết định đi."
Lý Cẩn đẩy đầu hắn, "Nói thật dễ nghe, nếu dễ dàng như vậy ta có gì phải xoắn xuýt."
Vân Liệt căn bản không đem việc này để ở trong lòng, thấy Cẩn ca nhi có chút buồn bực, không khỏi đề nghị: "Để chính nó chọn một cái tên từ những cái kia đi."
Đôi mắt Lý Cẩn nhất thời sáng ngời, hôn Vân Liệt một cái, "Sao ta lại không nghĩ tới chứ! Nhanh lấy y phục cho ta!"
Tâm tình tốt, hiếm thấy không tính toán chuyện Vân Liệt xé hỏng một cái áo của y.
Hết chương 101 – 20/03/2019 _________
Yên: Chắc là tác giả cũng khó xử nên mới đặt tình huống Lý Trì được điều đi chi nhánh ha.:)) Gia đình Lý Trì đi như thế này cũng không phải không hay, được sống ở thị trấn, nhà là nhà mua chứ không phải thuê, Lý Thắng lại được tách khỏi nãi nãi, chịu khó giáo dục lại may ra đỡ hư.