Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 127

Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)

*

Vân Liệt đi về phía Cẩn ca nhi, "Cùng nhau tắm."

Thanh âm hắn khàn khàn, ánh mắt cực nóng, rõ ràng là không có ý tốt. Tim Cẩn ca nhi đập có chút nhanh, khi đôi mắt chạm phải ánh mắt của hắn, bỗng sinh ra một cảm giác áp bách khó hiểu. Y đang muốn nói điều gì đó, thì Vân Liệt cũng đã cởi bỏ y phục.

Hắn vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, sau khi cởi y phục, cả vóc người tốt đẹp đều lộ ra. Da màu mật ong, hai chân thon dài, cơ bụng gợi cảm, mỗi một nơi đều khiến Cẩn ca nhi si mê. Ánh mắt y không tự chủ dõi theo Vân Liệt. Còn chưa thưởng thức xong, Vân Liệt đã nhấc chân bước vào, trước người Cẩn ca nhi nhất thời bắn lên bọt nước.

Vân Liệt ngồi xuống đối diện y. Bồn tắm này là hắn cố ý tìm người làm, vừa vặn đủ hai người ngồi đối mặt nhau. Hắn đưa tay lên chạm vào mặt Cẩn ca nhi, tiến đến bên tai y, nói, "Xem đủ chưa?"

Thanh âm được áp xuống thật thấp, toàn bộ khí tức phả vào tai Cẩn ca nhi, làm hại tai Cẩn ca nhi ngứa lên, bỗng dưng tim đập có chút nhanh.

Cẩn ca nhi còn chưa phản ứng lại, Vân Liệt đã nắm tay y hướng đến người mình sờ lên. Thân nhiệt hắn có chút cao, khi đầu ngón tay chạm đến da thịt hắn rồi, Cẩn ca nhi có loại cảm giác như bị bỏng, không nhịn được mà rụt ngón tay lại. Ánh mắt Vân Liệt ánh lên ý cười, nhìn y, "Chỉ nhìn sao có thể đã ghiền?"

Thanh âm hắn trầm thấp, cả người đều mang một cỗ sức mạnh đầu độc lòng người, tà khí phân tán khắp gương mặt, môi tựa như cười mà không cười. Nói xong, còn khiêu khích mười phần nhéo Cẩn ca nhi một cái.

Nhịn nữa thì quả thực không phải là nam nhân mà.

Cẩn ca nhi vồ tới cắn lên môi hắn, trực tiếp ôm cổ hắn.

Động tác y gấp gáp, đáy mắt Vân Liệt từ từ nhiễm lên một tầng ý cười. Hắn ôm chặt eo Cẩn ca nhi, hé miệng cho y một nụ hôn dài, môi răng quấn quýt nhau, tình cờ còn phát ra chút âm thanh lướt nước, quả thực khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nụ hôn vừa kết thức, Cẩn ca nhi cảm thấy bay bổng cực kỳ, y sờ sờ lên cơ bụng Vân Liệt, chưa đã ghiền còn bóp một cái.

Lần thứ hai Vân Liệt ngăn lại môi y, lần này vô cùng bá đạo, bàn tay cũng trượt tới trên người Cẩn ca nhi, đầu tiên là cái lưng bóng loáng phía sau, tiếp đó là eo thon, rồi đến bụng dưới bằng phẳng.

Lòng bàn tay hắn có một lớp chai mỏng, mỗi lần bị y xoa lên, Cẩn ca nhi cũng không nhịn được mà than thở một tiếng thoải mái. Lần này không chỉ là xoa xoa thôi, mà lòng bàn tay hắn như dẫn theo một cái móc, như kéo cả lòng người ta ra.

Sau đó Cẩn ca nhi liền bị bao vây lại, được cực hạn an ủi. Trong đầu y nhất thời vang lên một câu ca khắc họa tâm tình lúc này một cái tốt nhất, ta muốn được thành tiên, vui vẻ bay lên trời... *

Phát tiết qua đi, Cẩn ca nhi thoải mái nằm nhoài trên bả vai hắn không muốn động.

Vân Liệt vuốt mái tóc dài của y, "Còn muốn tắm nữa không?"

Cẩn ca nhi sửng sốt một chốc, lập tức có chút buồn cười, chậc, y đang nghĩ sao mà Vân Liệt lại đột nhiên hóa thân thành "yêu tinh", nguyên lại là đang chờ lúc này.

Y cười cơ hồ không dừng lại được, có bản lĩnh lắm.

Vân Liệt bị y cười đến muốn chóng mặt, liền ngăn lại môi y. Đối với một nam nhân đã nhịn từ lâu mà nói, cái cười này như truyền đạt một ý, mị lực nam tính bị coi thường.

Tiếp đó, Cẩn ca nhi đã quên xảy ra chuyện gì. Y mới không nói là mình bị bức ép chảy ra nước mắt lại kêu một tiếng rồi lại một tiếng ca ca đâu. Bị người ta ăn no căng một lần rồi lại một lần, làm cho phòng tắm bừa bộn khắp nơi, rốt cục Vân Liệt mới ôm y đi ra ngoài.

Đến khi nằm dài trên giường, Cẩn ca nhi đã ngủ thiếp đi, y đã uể oải bất kham mà nam nhân kia còn gặm cắn mấy cái mới thỏa mãn ôm y ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Cẩn ca nhi bị hôn tỉnh. Nụ hôn tinh tế kéo dài, đầu tiên là môi, sau là xương quai xanh, cuối cùng là tiểu hồng hạt trước ngực bị ngậm. Cẩn ca nhi buồn ngủ quá đỗi, liền vỗ đầu của hắn một cái.

Đây là hình thức hôn nhẹ chào ngày mới sao? Nhớ tới khi vừa mới thành thân, mỗi ngày y đều bị hắn lôi kéo làm chút chuyện, mãi cho đến khi mang thai mới được giải thoát. Cẩn ca nhi nhất thời sinh ra một loại cảm giác tăm tối không ánh mặt trời.

Muốn hỏi Vân Liệt một câu, ngươi không mệt sao?

A! Thật muốn chết! Muốn chết! Cẩn ca nhi liền vỗ vỗ Vân Liệt.

Vân Liệt nắm lấy tay y, thấy y tỉnh rồi, triệt để buông tay buông chân.

"Có để cho người ta ngủ không hả?" Cẩn ca nhi kháng nghị.

"Không phải tỉnh rồi sao?"

Cẩn ca nhi, "..."

Mãi mới đến lúc hắn dằn vặt xong, cũng đã đến lúc nên rời giường rồi.

Đồ trứng thối! Nhất định phải lập ước pháp tam chương* mới được! Cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ tinh – tẫn – nhân – vong thôi! Y còn muốn khỏe mạnh sống đến già, để lấy gậy gõ đầu tôn tử không nghe lời đó!

*ước pháp tam chương - 约法三章: thành ngữ, đưa ra luật để ràng buộc những người có liên quan

*tinh tẫn nhân vong -精 尽 人 亡 (thôi ai cũng biết rồi, khỏi nói ha ^.^!)

Cẩn ca nhi hết sức nghiêm túc bàn lại vấn đề này với Vân Liệt một lần, cuối cùng lại bị đánh gãy bởi cái sự hôn, hơ, còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không! Cẩn ca nhi ưm a kháng nghị. Không bao lâu lại bị Vân Liệt làm mê mụi không biết phương hướng, rất không tiết tháo mà hôn lại hắn. Đang lúc y hôn hăng say, Vân Liệt lại nắm cằm y, nở nụ cười, "Rời giường."

Đệt!* Cẩn ca nhi thật muốn mắng người!

*theo bản gốc là chữ "草" đồng âm đọc giống chữ mà tụi mình hay thấy là "thao" đó. "thao" = fuck. Nên mình viết trại đi cho giống chữ đồng âm "thảo" – "thao", "đ*t" – "đệt"

Nói xong, Vân Liệt liền ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà đứng lên, thật giống như tên gây sự vừa rồi không phải là hắn vậy. Cẩn ca nhi khó chịu vô cùng, nhìn hắn trên người đều là dấu răng, vết hôn, vết cào gì đó của mình mà có chút chóng mặt.

Y thở dài ngã xuống giường.

Được rồi, y thừa nhận mình cũng rất sảng khoái, nhưng mà nhiều đến có chút không chịu nổi thôi, còn đến mức chảy nước mắt nữa! Cẩn ca nhi sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng.

Vân Liệt đã mặc y phục chỉnh tề, mà y còn nằm trên giường không nhúc nhích.

Vân Liệt buồn cười đi tới hôn lên môi y, "Tức giận sao?"

Hừ, ngươi còn dám hỏi. Cẩn ca nhi liếc một cái.

"Không muốn dậy?"

Cẩn ca nhi không để ý tới hắn.

Đáy mắt Vân Liệt hiện lên ý cười, khom lưng ngăn lại môi y, miệng lẩm bẩm, "Vậy thì lại hôn một lát."

Cẩn ca nhi nhất thời nhảy lên, lần này hơi mạnh, eo lại bị kéo, y ui da một tiếng đầu liền đụng phải cằm Vân Liệt, đau ơi là đau.

Y đau, Vân Liệt càng đau, cằm kém chút đã bị đánh bay, nhưng hắn lại tựa như hoàn toàn không đau chút nào, chỉ cau mày lại, ôm Cẩn ca nhi vào lòng, tay còn xoa xoa đầu cho y, lại xoa xoa eo, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Có đau không?"

Cẩn ca nhi vốn còn chút khó chịu, nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn, nhất thời lại như quả cầu bị đâm thủng, xẹp rồi. Y thở dài, xoa xoa mặt Vân Liệt, suy đi nghĩ lại, dù sao cũng là muốn sống với nhau cả đời, cả buổi sáng lại tức giận cái gì, lãng phí thời gian!

Hai tiểu bảo bối khẳng định cũng đang muốn y, y là người văn minh, sẽ không tính toán với thú hoang lên cơn. Cẩn ca nhi cầm lấy y phục, yên lặng mặc vào.

Vân Liệt nhìn y, đại khái cảm thấy mình quả thật có chút quá phận, liền ôm lấy y, chần chờ một chút, "Không phải buổi tối thiếu một lần sao?"

Thấy hắn từ bỏ rất gian nan, Cẩn ca nhi không nhịn được có chút buồn cười, ai da, hết thuốc chữa, cả hai tên đều bệnh thần kinh. Có ai lại vì chút chuyện như vậy mà xoắn xuýt đến mức này chứ?!

Hai người vẫn nên làm một ước pháp tam chương thôi, những lúc không lên cơn, Vân Liệt vẫn xem như là rất dễ nói chuyện, cuối cùng miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị của Cẩn ca nhi. Coi như là thể lực của mình quá dư thừa không nơi trút, thì cũng phải cảm nhận cảm giác của đối phương chứ?

Kỳ thực Vân Liệt cảm thấy được hắn đã đủ thông cảm, nếu không đã không cho y thời gian ngủ rồi. Hai người không đồng nhất tiêu chuẩn, nên mới sinh ra mâu thuẫn.

*

Thời điểm Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt đi tới phòng bọn trẻ, Thần ca nhi cùng Minh Minh đã thức dậy, hai đứa nhóc ở một bên xem đệ đệ muội muội, Triệu nhũ mẫu cùng Tô nhũ mẫu ở một bên trông coi.

Huyên tỷ vừa tỉnh dậy, đôi mắt đen láy, cho dù chưa biết nói, nhưng lại trông như một tiểu đại nhân, nho nhỏ be bé, không khóc không quấy, đáng yêu vô cùng.

Minh Minh vô cùng muốn hôn nhẹ bé một cái, nhưng lại sợ hù đến muội muội, nên xoắn xuýt vô cùng.

Nhìn thấy cha đến, Lý Minh bình bịch vọt đến phía y, luôn luôn là chạy đến trước mặt Cẩn ca nhi mới dừng lại, ôm lấy chân y, ngẩng đầu nhỏ lên cười cười, "Cha, muội muội tỉnh rồi."

Lý Cẩn xoa xoa đầu nhỏ Minh Minh. Tiểu tử này đặc biệt yêu thích muội muội, mỗi ngày đều phải tới thăm một chút. Y nắm bàn tay nhỏ của Lý Minh, dắt đi về phía Huyên tỷ.

Tiểu nha đầu quả nhiên đã tỉnh. Lý Cẩn bế bé lên, lại liếc nhìn Vân Thịnh, Thịnh tiểu tử còn đang ngủ, ngủ vù vù no say, tay nhỏ còn che nửa miệng, khiến người ta nhìn thấy mà đáy lòng mềm mại.

Lý Cẩn đã học được cách bế hài tử, Huyên tỷ sau khi được y bế lên, đôi mắt liền nhìn y chăm chú. Đôi mắt tiểu nha đầu đen huyền, mỗi lần bị bé nhìn chằm chằm, Cẩn ca nhi đều không nhịn được mà cười, "Ai u, ngươi nhìn xem, ánh mắt này của nó giống như cái gì cũng hiểu vậy."

Vân Liệt sờ sờ tay nhỏ của bé, cong môi, "Con gái của ta đương nhiên thông minh."

Lời này quả thật không biết xấu hổ, vậy mà Cẩn ca nhi còn cố tình phản bác một câu, "Ta sinh, là giống ta!"

Chuyện gì liên quan đến con cái, hai đại nam nhân này cũng cư xử tựa như trẻ con vậy.

Cẩn ca nhi ôm Huyên tỷ ngồi xuống ghế, Vân Liệt khom lưng lắc lắc tay nhỏ Huyên tỷ.

Lý Minh nhìn chằm chằm tay Vân Liệt, cẩm thấy có chút cảm giác khó chịu. Nhóc kéo kéo y phục Cẩn ca nhi, hỏi một câu với dáng vẻ tha thiết mong chờ, "Cha, có phải tay muội muội đặc biệt mềm không a?"

Thanh âm nhóc nho nhỏ, tựa như gió vừa thổi đến có thể thổi bay nó đi vậy.

Lý Cẩn không chịu được ánh mắt này của nhóc, đáy lòng bỗng mềm nhũn, "Bảo bối tự mình sờ sờ xem chẳng phải sẽ biết sao? Vân Liệt, nhường cho đại hài tử của ngươi một chút chỗ đi."

Lý Minh nhất thời vui mừng trợn to mắt, "Cha là tốt nhất." Nói xong liền tiến đến trước mặt Cẩn ca nhi hun y một cái.

Cẩn ca nhi được nhóc hôn mà đáy lòng mềm nhũn, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.

Vân Liệt liếc mắt nhìn Lý Minh, cảm thấy được tên nhóc này tâm nhãn thực sự là nhiều không đếm xuể.

Lý Minh nhìn chằm chằm tay nhỏ muội muội, căng thẳng không thôi, cũng không muốn có chuyện gì xảy ra.

Sợ tay bọn nhỏ không biết nặng nhẹ, nên trước đó Lý Uyển cùng nhũ mẫu đã căn dặn chúng không được phép sờ bảo bảo. Mà trong ba đứa nhỏ, chỉ có Nghiên tỷ còn lén lút hun hun một xíu, Thần ca nhi dường như cũng chỉ sờ qua một lần, mà những lúc có người khác, Lý Minh vô cùng câu nệ, chỉ dám nhìn nhìn.

Bây giờ rốt cục cũng có thể sờ sờ rồi.

Lý Minh nhẹ nhàng chạm vào.

Tay Huyên tỷ vô cùng nhỏ, quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng, Lý Minh học theo bộ dáng Vân Liệt cũng nhẹ nhàng lắc lắc một chút. Thấy muội muội nhìn lại mình, nhóc không nhịn được nhếch miệng cười, "Cha, Huyên tỷ khi nào biết nói chuyện a?"

"Qua sang năm."

Lý Minh có chút thất vọng, sang năm sao, còn lâu lắm đó. Thấy muội muội nắm tay mình, nhóc cười nói, "Cha, muội muội biết nắm tay, cha mau nhìn!"

Huyên tỷ quả nhiên đang nắm ngón tay út nhóc, tuy rằng tay còn nhỏ, nhưng lại nắm rất chặt.

Vân Liệt chỉ được Vân Thịnh nắm qua, còn chưa có được Huyên tỷ nắm, bỗng chốc có chút ghen tỵ. Hắn nhẹ nhàng chọt chọt tay nhỏ Huyên tỷ, lực chú ý của tiểu nha đầu nhất thời bị dời đi, liền buông lỏng ta, Vân Liệt lại đưa ngón út của mình vào tay bé, muốn bé nắm một chút.

Lý Cẩn cười đau bụng, liếc nhìn Lý Minh sắp khóc tới nơi, mới nhịn cười nói với Vân Liệt, "Không sợ bị người ta chê cười sao! Bảo bối đến đây, chúng ta không tính toán với hắn, chúng ta kể chuyện cho muội muội nghe đi, muội muội khẳng định sẽ rất thích, con còn nhớ cha đã kể con nghe cái gì chứ?"

Lý Minh gật đầu, đếm đếm, "Có Truyền nhân của rồng, Nữ Oa tạo ra con người, Chuyện nàng Tinh Vệ lấp biển, Tôn Ngộ Không, Ha Lợi Bối Đặc*... Cha, con đều nhớ đó."

*Ha Lợi Bối Đặc =哈利波特 = Harry Potter (thú vị không quí zị haha)

"Vậy con kể cho muội muội nghe một chuyện đi."

Lý Minh trừng mắt, cái này, cái này phải kể như thế nào?

Thần ca nhi nhịn không được mà cười cười, vuốt vuốt lông tiểu hồ ly, chỉ vẽ cho nhóc, "Kể Nữ Oa tạo ra con người đi, đơn giản chút, khó quá muội muội sẽ nghe không hiểu."

Chờ Nghiên tỷ mặc y phục tử tế chạy tới, Lý Minh đã bắt đầu lắp ba lắp bắp kể chuyện xưa.

Bé kéo cái ghế vội vã ngồi xuống, cố ý cổ động, "Nhị ca giỏi quá!"

Lý Minh được bé khen đến mức khuôn mặt nhỏ hồng hồng lên, trong lúc cao hứng thì dòng suy nghĩ cũng càng thêm thông thuận, cũng không kể khó khăn như ban đầu nữa, Minh Minh kể lại trọn vẹn câu chuyện.

"Ai u, bảo bối giỏi quá."

Chỉ lần đầu tiên đã có thể kể được như vậy, quả thực là ngoài dự liệu của Lý Cẩn.

Trí nhớ Thần ca nhi luôn tốt, nên khi Cẩn ca nhi kể chuyện xưa cho nhóc, nhóc nghe một lần liền có thể kể lại không sót một chữ, Lý Cẩn không nghĩ tới Lý Minh nhỏ như vậy, cũng có thể nhớ nhiều như thế.

Y liền biểu dương tiểu tử vài câu.

Căn phòng đầy người náo nhiệt vô cùng. Mắt thấy đã đến lúc ăn cơm, Tô nhũ mẫu liền trở về nhà, thuận tiện cho hài tử nhà mình bú sữa. Lý Uyển không đói bụng, liền để Triệu nhũ mẫu ăn trước, "Ta trước đi xem hài tử một chốc."

Triệu nhũ mẫu cự tuyệt một cách uyển chuyển, "Ta cũng không đói bụng, Uyển tỷ tỷ ăn trước đi."

Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp*, vốn nàng ấy vẫn gọi mình là tiểu thư, nhưng hài tử cũng đã có hai đứa rồi, nên Lý Uyển sinh ra ngại ngùng, thấy nàng ấy chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, nên liền để nàng gọi mình là Uyển tỷ.

*ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp = 抬头不见低头见: ý chỉ gặp nhau thường xuyên

"Không sao, ngươi ăn đi."

Triệu nhũ mẫu ngượng ngùng cười cười, "Vậy được rồi, ta sẽ ăn nhanh chút."

"Không cần phải gấp."

Khi nàng bưng bát đũa đi đến nhà chính, Vân Liệt cùng Lý Cẩn cũng đang ăn. Ba đứa hài tử vẫn còn gầy, Lý Cẩn bóc cho bọn nhỏ trứng gà đã luộc chín, "Ta vẫn đang nhìn đó, phải ăn xong mới được nha." Đương nhiên vẫn còn nhớ chuyện lần trước Nghiên tỷ đem trứng gà lén lút đút cho gà con ăn.

Nghiên tỷ làm mặt quỷ, "Cữu cữu, cửu không thể quên được chuyện này sao? Con cũng đâu có lãng phí đồ ăn."

Nghiên tỷ cảm thấy đám gà con chưa bao giờ được ăn trứng gà, đáng thương biết bao a, nên mới không nhịn được mà đút chúng một chút. Không nghĩ tới lúc đó lại bị cữu cữu tóm được, cho rằng bé không thích ăn trứng gà.

Lý Cẩn cười cười, "Ai quản con có lãng phí hay không, ăn hết cái này đi, phải ăn vào bụng mình mới được."

Nghiên tỷ "chẹp" một tiếng.

Vừa nhìn là biết học từ y.

Lý Cẩn vỗ đầu tiểu nha đầu một cái.

Thấy bọn họ không nhìn thấy mình, Triệu nhũ mẫu có chút lúng túng.

Bên trong nhà chính xếp hai bàn ăn, một bàn là Cẩn ca nhi bọn họ đang dùng, một bàn khác cách đó không xa, là sau khi nhóm người Tần ma ma cùng Triệu nhũ mẫu đến, Vân Liệt cố ý cho người làm thêm.

Hiện tại sau khi nhóm người Tần ma ma đi, thì cũng chỉ còn lại một mình Triệu nhũ mẫu.

Nàng bưng bát đũa đến, lẻ loi ngồi xuống.

Hết chương 127 – 08/02/2020

_________

*我欲成仙,快乐齐天 = ta muốn được thành tiên, vui vẻ bay lên trời...

https://youtu.be/LUvAeXWmT9I

_________

Yên: chào mọi người! trước xin nhỗi vì đã lặn lâu như vậy. Sau hỏi thăm, mọi người ăn Tết vui không? Năm nay ăn Tết lớn ha! Mọi người nhớ làm theo lời "Bộ Y Tế" nha, đừng xoắn làm gì, chăm lo sức khỏe thật tốt, trời dần ấm lên thì con virus đó cũng yếu đi thôi.

Mọi người có nghe nhạc Hàn không? Mấy nay mình đang mê mẩn bài này, nên share mọi người nghe chung nghen! ^.^

[ I will take it away before you stumble

I will stay by your side until you survive.]

Nghe mà ấm lòng! <3

https://youtu.be/-OvqeAjdPfc
Bình Luận (0)
Comment