Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 142

Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ

Chuyển ngữ: Yên Vân

(truyện chỉ được đăng duy nhất tại trang wattpad: yentieu520)

*

Trụ trì Phổ Quang tự đã sớm đổi từ mấy năm trước. Trụ trì trước đây là sư huynh Phổ Huệ đại sư, sau khi ngài viên tịch, liền truyền vị trí trụ trì lại cho Phổ Huệ, Phổ Huệ lại không muốn bận tâm, nên liền ném cho sư đệ Phổ Thanh.

Phổ Thanh là người có tính cách ôn hòa nhất trong số các huynh đệ. Khi còn bé, những lúc Vân Liệt bị thương, ông thường cười híp mắt ném cho hắn một bình thuốc, hoàn toàn không để ý cái mặt lạnh băng của hắn. Lúc này, sau khi phạt các đệ tử xong, ông đứng lên, dự định đến hôm nay là kết thúc, "Như Hải, con đi tìm người thu thập tiểu viện mà trước đây hắn ở."

Như Hải trưng ra biểu tình như trời sập xuống, "Chắc hắn sẽ không muốn ở lại lâu đâu?"

Bị Như Tân kéo một cái, hắn mới phẫn nộ câm miệng, vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, "Hắn cũng không phải đệ tử trong chùa, ăn uống chùa mười bốn năm còn chưa đủ sao?"

Như Chân cũng đi theo ra ngoài, sắc mặc so với Như Hải còn khó coi hơn. Đến bây giờ vẫn còn nhớ hình ảnh mình nằm trên giường không thể động đậy thê thảm thế nào khi bị Vân Liệt đánh gãy chân lúc mười mấy tuổi.

Như Tính nhát gan nhất, có chút lo lắng bồn chồn, "Hắn không phải là đến báo thù chứ?" Bọn họ trước đây cũng không ít lần bắt nạt hắn, tuy rằng cuối cùng người chịu thiệt luôn là bọn họ. Nhưng Như Tính vẫn có chút sợ sệt.

Mấy hoà thượng cũng vì câu nói này của hắn mà ngừng lại. Như Chân lẩm bẩm nói, "Nếu đổi lại là ta thì ra cũng sẽ trở về, không làm thịt các ngươi không được, khiến cho ngày nào cũng không yên."

Như Tính run lên.

Như Tân nở nụ cười, "Ngươi đừng hù dọa hắn."

Như Chân cười ha ha, "Sợ thật hả? Yên tâm, có sư phụ ở đây, hắn mới không dám." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng tâm hắn cũng có chút thấp thỏm. Cho dù không đánh chết bọn họ, thì đè ra đánh một trận đối với họ đã chịu không nổi. Sao lại chọc tới hắn chứ?

Vân Liệt cũng không biết bởi vì hắn đến, mà mấy tiểu hòa thượng cùng hắn lớn lên mỗi người như đối mặt với đại ma đầu. Đi đến chính điện, họ quỳ lạy trước, vừa thượng hương xong, thì một tiểu hòa thượng liền chạy tới. Tiểu hòa thượng bất quá chỉ bảy, tám tuổi, chiều cao so với Thần ca nhi không chênh lệch lắm, nụ cười hết sức xán lạn, "Các thí chủ định ở mấy ngày?" Tiểu hòa thượng là bị Như Hải phái đến để tìm hiểu tình hình địch.

Lễ tạ thần* là việc lớn, ngày mai đúng vào ngày mười lăm, trong chùa sẽ tương đối náo nhiệt, nên họ dự định mười sáu sẽ xuống núi.

*lễ tạ thần - 还愿: là việc cúng bái cám ơn thần thánh, Phật... nhà nào cần tạ ơn thì làm, không phải dạng lễ chính thức có ngày cố định

Được câu trả lời, tiểu hòa thượng thở ra một hơi, trong lòng suy nghĩ, các sư thúc nghe được chắc chắn sẽ cao hứng. Khi Vân Liệt rời đi, nó còn nhỏ, nên cũng không biết tại sao mọi người lại sợ hắn như thế, thấy hắn mặc dù thần sắc lạnh lùng, nhưng mọi cử chỉ đều là chăm sóc hài tử. Bỗng dưng tiểu hòa thượng lại tăng thêm một tia hảo cảm về hắn, gương mặt tăng thêm một nụ cười chân tâm, "Vừa nghe nói các vị tới, sư tổ liền bảo sư thúc phái người đi thu thập nơi ở, cũng vừa mới thu thập xong, xin các thí chủ đi theo ta, ta đưa các vị qua đó."

Vân Liệt, "Không cần."

"Cửu phu, cửu còn nhớ đường ở đây sao?" Nghiên tỷ ngẩng đầu nhỏ lên. Hai năm qua tiểu nha đầu càng ngày càng xinh, mắt to trong veo như nước, cười lên vô cùng ngọt ngào.

Vân Liệt đang ôm Thịnh Thịnh, gật đầu một cái, thần sắc đã ôn hòa hơn một chút.

Nghe bé hô một tiếng cửu phu, tiểu hòa thượng liền nhìn theo tầm mắt của bé, tiếng cửu phu kia của Nghiên tỷ làm cho đáy lòng nó giật giật, không nhịn được lại nhìn qua quan sát Cẩn ca nhi, nhưng cái nhìn này vừa lướt qua đã không dời mắt ra được.

Dung mạo Cẩn ca nhi xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, vì đang chơi đùa cùng Huyên tỷ mà nụ cười có chút kỳ cục, nhưng lại ấm áp, ánh dương quang nhàn nhạt phủ lên người y, khiến cả người y như tỏa ra một tầng hào quang, tựa như không khí chung quanh y đều ngưng lại.

Tiểu nữ oa trong ngực y cũng xinh xắn không thôi, cơ hồ từ mặt Vân Liệt đúc một khuôn ra!

Tiểu hòa thượng có chút hoảng hốt.

Cảm thấy cả nhà họ thật đẹp mắt.

Nó nhìn đến ngây dại, mãi cho đến khi thân ảnh nhóm người bọn họ biến mất trên con đường nhỏ, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, chạy về hướng Thanh Phong điện. Bởi vì chạy quá nhanh, mà khi đi ngang qua cửa còn kém chút vấp ngã, trong tiếng cười ồn ào của các sư thúc, nó gãi gãi cái đầu trơn nhẵn, cũng cười theo.

"Lại đây, đã nghe được gì? Vì sao bọn họ đến?" Như Chân sờ sờ cái đầu tròn vo của nó.

"Ngày mười sáu bọn họ đi, chỉ trụ lại hai ngày, là đến để tạ thần."

Như Chân trề môi dưới, "Người như hắn còn biết tạ thần?" Rõ ràng là không tin.

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút lại trả lời, "Không chỉ có hắn nha, còn có gia quyến, có người tỷ tỷ rất xinh đẹp, hình như là nàng muốn tạ thần. Đúng rồi, hắn còn thành hôn nữa, phu lang hắn so với cái người Hầu gì đó lần trước đến đây đẹp hơn nhiều."

"Ninh An Hầu." Như Chân xì cười một tiếng, nhắc nhở nó.

Ninh An Hầu được công nhận là đệ nhất mỹ nam tử chốn Kinh Thành. Quả thực vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại quá phong lưu, ở tại chùa mà cũng dám đùa giỡn nữ nhân. Như Chân không có một chút hảo cảm nào về hắn. Nhưng bề ngoài hắn kém xa so với Vân Liệt.

Tiểu hòa thượng tiếp tục nói, "Ừ, y so với Ninh An Hầu dễ nhìn hơn. Hai đứa bé cũng đẹp mắt nữa, rất giống với Vân tướng quân!"

Như Hải nghe được cảm thấy khó chịu, vỗ xuống đầu nó, "Cái gì mà Vân tướng quân, bất quá chỉ mang binh đánh thắng được mấy trận thôi, hoàng thượng cũng đâu phong hắn làm tướng quân, không đúng, tiểu tử ngươi không phải là ngu ngốc nhìn lầm người chứ? Hắn mà thành thân? Đừng nói giỡn chứ."

Như Chân cũng cảm thấy buồn cười, Vân Liệt rất dữ dằn, quanh năm suốt tháng không nói được hai câu, chỉ biết dùng ánh mắt lạnh lẽo dọa người, vậy thì có thể cưới được tức phụ mới là lạ.

Bọn họ không tin, khiến tiểu hòa thượng cuống lên, lấy hết dũng khí phản bác một câu, "Thật, người xuất gia không phát ra lời nói dối, con mới không lừa người, hắn một chút cũng không dọa người. Tuy rằng thần sắc có lạnh chút, nhưng biết dỗ trẻ con đó, đứa nhỏ còn hôn hắn mặt đầy nước, hắn cũng không tức giận, còn nhìn đứa nhỏ với ánh mắt thương yêu, nhất định không phải là người nóng tính."

Lần này cả Như Tính cũng không nhịn được cười, cảm thấy nó chắc chắn đã nhận lầm người. Tốt tính? Cả đời này Vân Liệt sẽ không liên quan gì đến hai chữ này, ai mà không biết tính tình hắn quái gở cả người đầy sát khí chứ? Cũng chỉ có sư phụ không nhìn thấy hắn tà ác. Trước đây tiểu hòa thượng nào thích nghịch ngợm, chỉ cần dùng Vân Liệt hù dọa thì lập tức liền trở nên ngoan ngoãn, hắn không giết người đã là cảm tạ trời đất rồi, làm sao có khả năng dỗ dành trẻ nhỏ chứ?

Thấy bọn họ rõ ràng không tin, tiểu hòa thượng gãi gãi quai hàm, bỗng có chút nhụt chí, "Không tin các ngươi tự đi xem đi."

Bọn họ đương nhiên còn muốn đi xem, không xác định được mục đích Vân Liệt trở về, bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.

*

Đến tiểu viện sắp xếp xong, Vân Liệt liền đưa Cẩn ca nhi đến nơi Phổ Huệ đại sư ở. Phổ Huệ đại sư đang pha trà, thấy họ đến, nhướn nhướn mí mắt nhìn Vân Liệt, không nhanh không chậm nói, "Rốt cục còn nhớ mình còn có sư phụ sao?"

Ông vẫn còn hiện ra nét trẻ trung, giơ tay nhấc chân mang theo sự ý nhị không nói thành lời, so với cao tăng đắc đạo trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, Cẩn ca nhi ngẩn người.

Vân Liệt nhàn nhạt nói, "Không bái sư thì sư phụ từ đâu ra?"

Khi còn bé Vân lão gia tử muốn cho hắn bái Phổ Huệ đại sư làm sư phụ, cùng ông học võ nghệ. Vân Liệt không muốn nghe ông, Phổ Huệ đại sư cũng không muốn thu nhận hắn, nói hắn vô duyên với Phật môn. Sau đó lại thấy Vân Liệt thiên phú xuất chúng, cuối cùng vẫn mang tất cả bản lĩnh truyền cho hắn. Phổ Thanh không chỉ một lần lấy chuyện này ra cười ông.

Phổ Huệ đại sư bị nghẹn một chút, ánh mắt quét đến trên người Cẩn ca nhi, thấy trong lòng y còn ôm một tiểu nam oa, mới nhíu mày, "Đây chính là con của ngươi?" Cung mệnh tiểu tử này không tệ, là người có phúc, nhưng đáng tiếc hoa đào quá nhiều, nhân duyên khó thành. Phổ Huệ "chậc" một tiếng.

Huyên tỷ đang ngủ, được Lý Uyển trông chừng, đứa trẻ trong lồng ngực Cẩn ca nhi chính là Thịnh Thịnh. Thịnh Thịnh vẫn luôn tò mò hết nhìn đông rồi ngó tây, nhìn thấy gia gia trước mắt thỉnh thoảng nhìn mình, nhóc còn đưa cánh ta nhỏ ra mời Phổ Huệ đại sư, cười ngọt ngào.

Thần sắc Phổ Huệ dịu đi một chút, muốn đưa tay ôm tiểu tử, thì giữa chừng lại bị Vân Liệt chặn lại. Ông giận giữ giương mắt nhìn, tên tiểu tử ngu ngốc kia!

Vào trong lòng hắn rồi, Thịnh Thịnh uốn éo, Vân Liệt liền đặt nhóc xuống đất, để cho nhóc đi tiểu xong rồi mới xách tới trước mặt Phổ Huệ đại sư. Phổ Huệ đại sư nhìn bãi nước trên đất, cảm thấy rằng Vân Liệt nhất định là cố ý, khóe miệng ông giật giật, ngứa tay dễ sợ. Thịnh Thịnh a a gọi, mới dời đi lực chú ý của ông. Tiểu nam oa đáng yêu không thôi, ôm lấy ông xong còn chủ động hun một cái, có vậy ông mới mở lòng từ bi mà không tính toán với Vân Liệt.

Cẩn ca nhi buồn cười không thôi, lại cảm nhận được Vân Liệt đang thả lỏng, cũng nhìn ra được Vân Liệt rất quan tâm đến người "sư phụ" này.

Gặp Phổ Huệ đại sư xong, hai người liền đi bái kiến Phổ Thanh. Chuyển hết một vòng, trên ngực Thịnh Thịnh lại thêm vài viên ngọc bội, tiểu tử nắm trong tay cười mặt mày cong cong, nắm xong lại nhét vào trong miệng, gặm đến đầy nước miếng.

Cẩn ca nhi gãi gãi cái gáy của nhó, "Không cho ăn."

Thịnh Thịnh há miệng gọi, muốn cò kè mặc cả.

Cảnh sắc trong chùa vô cùng đẹp, cùng với tiếng nước chảy róc rách, gợi lên cho Cẩn ca nhi những ký ức khi còn bé. Bất kể là đời trước hay đời này, khi bé y cũng không khiến người ta bớt lo, rất thích chạy khắp nơi, tinh lực vô cùng dồi dào. Y nhớ những khi Vân Liệt tập võ, y còn đứng ở bờ suối cách đó không xa để bắt ca, Vân Liệt cũng cùng bắt với y một lần.

Cẩn ca nhi cảm khái không thôi.

"Đến dòng suối xem một chút đi."

Vân Liệt đương nhiên không có ý kiến, quay đầu nhìn y, "Lạnh không?"

Trên núi gió lớn, sợ làm lạnh Cẩn ca nhi, hắn hạ tầm mắt đưa tay sờ sờ tay Cẩn ca nhi.

"Không lạnh." Cẩn ca nhi nắm tay hắn, nổi lên ý đồ xấu gặm một cái.

Thấy đa chỉ dùng một cánh tay ôm mình, Thịnh Thịnh có chút bất mãn a a kêu lên.

Cả đa cũng không gọi mà có tư cách gì oán giận hả? Vân Liệt vỗ mông nhóc một cái, thấy nhóc yên tĩnh lại, rốt cục mới hài lòng.

Gió vang lên xào xạc, ngoại trừ tiếng gió còn có vài tiếng bước chân, rõ ràng nhẹ đến khó nhận ra, nhưng Vân Liệt lại nghe rõ rõ ràng ràng. Hắn híp mắt lại.

Bọn người Như Chân tới tìm hắn, vừa vặn thấy hắn cho Thịnh Thịnh một cái đánh mông. Thấy hắn cả trẻ con cũng đánh, lại càng cảm thấy hắn hung tàn! Tính khí Như Hải nóng vội, không nén được giận liền nhảy ra ngoài, đáy mắt đuôi mày đều là sự khinh bỉ, "Tiểu Tín nói ngươi đã thành thân, ta còn không tin, mà cả trẻ con ngươi cũng bắt nạt, như vậy mà coi là nam nhân!"

Nhìn hắn đánh có vẻ không mạnh vậy thôi, nhưng Như Hải biết hắn đánh người có bao nhiêu đau, không thấy đứa nhỏ sợ đến nổi không dám lên tiếng nữa sao! Mới vừa rồi còn cười ngọt ngào, Thịnh Thịnh bỗng giả vờ oan ức, lúc này đang đáng thương trông mong nhìn Cẩn ca nhi. Như Hải đều nhìn thấy tất cả, càng lúc càng thấy thương nhóc!

"Đưa đứa bé giao ra đây!"

Một người nhảy ra ngoài, thì những người khác cũng ra theo, đều là những người trước đây thường đánh nhau với Vân Liệt. Bọn họ đánh không lại người ta, lại còn bị giáo huấn. Mà ăn giáo huấn rồi cũng chưa ngoan, sợ hắn trả thù, luôn thích tiên hạ thủ vi cường*, căn bản không nghĩ tới Vân Liệt vốn là lười tìm bọn họ để gây sự.

*tiên hạ thủ vi cường - 先下手为强: (thành ngữ) ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế

Như Hải nhìn hắn như kiểu người ba ngày hết hai ngày đánh vợ đánh con, liền trực tiếp bảo hộ trước người Cẩn ca nhi, giọng nói ôn nhu nói với Cẩn ca nhi, "Ngươi đừng sợ, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi, nếu như hắn bức bách ngươi, ngươi cứ việc nói cho chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi hả giận!"

Hắn liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi một cái, thấy y quả thực rất xinh đẹp, nghĩ thầm, chẳng trách sát tinh không kiềm được mà động phàm tâm. Nhưng cũng không thể đánh trẻ nhỏ! Tên sát tinh này, không ai quản hắn chắc chắn hắn sẽ càng ngày càng quá phận!

Cẩn ca nhi có chút buồn cười, "Các ngươi hiểu lầm rồi."

Thấy hắn bảo hộ Cẩn ca nhi ở phía sau, sắc mặt Vân Liệt có chút lạnh, đưa tay kéo lấy tay Cẩn ca nhi.

Như Hải liền nhấc chân đạp hắn, nhưng dù có ôm Thịnh Thịnh, hắn vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, mũi chân điểm một cái liền tránh ra. Như Hải đá hụt, kém chút nữa đã ngã xuống. Công phu chỉ trong chớp mắt, Vân Liệt đã đứng mặt Cẩn ca nhi bảo hộ y, giọng nói vô vùng băng lãnh, còn kèm theo nét thiếu kiên nhẫn nhàn nhạt.

"Có việc?"

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn càng khiến Như Hải vô cùng tức giận!

Thấy Cẩn ca nhi bị hắn đoạt đi, Như Hải giận dữ, nhưng cũng không quên an ủi một câu, "Tiểu huynh đệ, ngươi đừng sợ."

Cẩn ca nhi vỗ vỗ tay Vân Liệt, cười đi ra, "Hắn là phu quân ta, ta có gì mà phải sợ. Các ngươi sao lại cảm thấy hắn bắt nạt người khác?"

Y cười rất dễ nhìn, như rơi vào mắt Như Chân lại như đang che giấu nỗi buồn, "Công tử, ngươi đừng để bị hắn lừa, chúng ta đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ, đã biết được bộ mặt thật của hắn, hắn một ngày không động thủ đánh người thì sẽ không thoải mái. Có một lần chân của ta đã bị hắn đánh gãy, hắc còn độc ác đi cáo trạng, làm hại sư phụ phạt những người khác quỳ từ đường. Còn đánh Như Hải sưng mặt sưng mũi."

Như Hải trừng mắt, "Ngươi mới sưng mặt sưng mũi, hắn đâu có lợi hại như ta."

Bên môi Cẩn ca nhi nổi lên nét cười nhàn nhạt, thông qua lời bọn họ nói, thật giống như thấy được một Vân Liệt lạnh nhạt trăm trận trăm thắng. Y vừa đau lòng, vừa không có cách nào khống chế được cảm giác kiêu ngạo đang dâng lên. Đây là Vân Liệt của y, không kẻ nào có thể đánh bại hắn.

Thấy y không tin, Như Chân có chút cuống lên.

"Thật mà! Hắc còn cướp cá nhỏ của ta! Khi ta đi báo sư phụ, sư phụ cũng không tin, còn phạt ta chép kinh thư! Hắn thật sự rất biết giả vờ, nếu không sư phụ đã không che chở hắn! Ngươi cũng không đừng để bị hắn lừa!"

Nghe đến hai chữ cá nhỏ, trong lòng Cẩn ca nhi khẽ động, "Ngươi là Như Chân?"

Như Chân ngẩn người, gật đầu, "Ngươi quen biết ta?"

"Ta biết hắn lấy cá của ngươi."

Như Chân, "Đâu chỉ lấy cá của ta, hắn còn lấy tiền sỉ nhục ta! Ta chưa từng thấy người nào đáng ghét như thế."

Cẩn ca nhi vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười trên mặt đã nhạt đi một chút, "Hắn lấy cá của ngươi, tất nhiên là hắn không đúng, còn trả công là vì bù đắp cho ngươi, chớ không phải sỉ nhục ngươi. Các ngươi nói hắn thích đánh người, là hắn nhàn rỗi không có chuyện gì, mỗi ngày còn chận đầu các ngươi, cố ý đả thương các ngươi sao?"

Như Chân ngẩn người.

Cẩn ca nhi tiếp tục nói, "Hắn không có, có đúng không? Hắn là phu quân ta, ta mới là người hiểu rõ hắn nhất, hắn chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ động thủ đánh người. Các ngươi xuất phát từ lòng tốt mà tới nhắc nhở ta, ta cảm tạ tâm ý của các ngươi, thế nhưng ngươi tuyệt đối không thể vấy bẩn hắn được. Chuyện khi còn bé, dù hắn có đả thương các ngươi, nhưng các ngươi không hẳn là không có sai."

Như Hải chỉ chỉ Thịnh Thịnh, trên mặt dẫn theo sự phẫn nộ, "Chuyện khi còn bé tạm thời không đề cập tới, nhưng hắn ở ngay trước mặt ngươi đánh trẻ con, ngươi lại thờ ơ không động lòng, còn nói đỡ cho hắn!"

Thịnh Thịnh dùng tay kéo kéo cổ áo Vân Liệt, mới vừa rồi đa cho nhóc bay bay lên, nhóc cao hứng không thôi, muốn đa cho nhóc bay nữa. Vân Liệt đang nghe Cẩn ca nhi nói, nên không để ý tới nhóc, nhóc liền bộp một cái vào gò má Vân Liệt, "Đa!"

Chữ đa này phát ra đặc biệt rõ ràng.

Vân Liệt đen mặt, nắm bàn tay nhỏ của nhóc. Thấy đa rốt cục cũng nhìn mình, tiểu tử mới thân mật cà cà hai má đa, cười cười vỗ vỗ hắn, "Bay!" Nhóc đã từng nhìn thấy chuồn chuồn, đã từng nhìn thấy bươm bướm, nên đã biết cái gì là bay bay rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên nói rõ ràng chữ này ra như thế.

Vân Liệt cảm thấy nhóc có chút phiền, nhưng cũng không muốn làm nhóc thất vọng, nên liền ném nhóc lên một cái, rồi tiếp được. Thịnh Thịnh cười hắc hắc đến vang vang, nhưng không muốn chỉ bay như thế thôi, được Vân Liệt tiếp vào lòng rồi, lại tiếp tục cọ mặt đa. Tiểu quỷ tinh, biết được đa dễ bị dính chiêu này, bèn cọ đến vui vẻ, còn tặng cho một nụ hôn vang dội, "Bay!"

Bọn người Như Hải trợn mắt há hốc mồm.

Cẩn ca nhi không nhịn được cười cười, thấy vẻ mặt bọn họ như nhìn thấy quỷ, trong lòng có chút không thoải mái, nên vì Vân Liệt mà giải thích vài câu, "Hắn vẫn luôn rất tốt với con cái, con cũng rất thích hắn, làm sao đành lòng đánh con chứ? Về phần hắn đả thương các ngươi, ta chỉ có thể nói đáng đời, nếu như không phải các ngươi chủ động gây sự, thì với tính các của hắn sẽ không bao giờ ra tay."

Bị một tiểu phu lang mở miệng chỉ trích, vẻ mặt bọn họ đều lúng túng, nhưng lại không biết biện giải thế nào, dù sao thì, lần nào cũng là bọn hắn ra tay trước.

Cẩn ca nhi không muốn loanh quanh nữa, quay đầu đối Như Chân nói, "Lúc trước hắn vì ta mà lấy cá của ngươi, lòng ta tham lam, nên không muốn đem cá trả lại cho ngươi, trong lúc hổ thẹn liền đem một cái nghiên mực có khắc hình con cá đặt ở cửa phòng các ngươi. Ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cảm thấy đã bồi thường cho ngươi là có thể yên tâm thoải má mà không cần trả lại. Tỷ tỷ sau khi biết chuyện cũng đã dạy dỗ ta, nhưng lúc đó cá nhỏ bị ta nuôi chết, nên mới không trả lại cho ngươi. Chuyện con cá là bọn ta không đúng, hi vọng ngươi có thể tha thứ."

Như Chân ngây dại lần thứ hai, hắn ngay cả nằm mộng cũng muốn một cái nghiên mực. Lúc ấy khi hắn nhìn thấy trước cửa có một cái nghiên mực, hắn còn tưởng là phật tổ hiển linh, nên vui mừng không thôi, thì ra là y cho?

Cẩn ca nhi khi không có chuyện gì thì rất thích chạy loạn, cũng từng nghe qua bọn họ nói chuyện, nên biết được rất nhiều chuyện của bọn họ, cho nên mới biết rằng hắn muốn có một cái nghiên mực, nên mới xuất phát từ tâm lý bồi thường mà đem nghiên mực đi cho hắn.

Nghĩ đến Vân Liệt đối với nhóm người quấy rầy này khẳng định sẽ cảm thấy phiền, Cẩn ca nhi lại nói vài câu, "Chúng ta có việc mà đến, cũng không muốn phát sinh xung đột với các ngươi, nếu như các ngươi thật sự muốn kiếm chuyện, thì cứ đến, lúc trước hắn biết đánh nhau làm các ngươi bị thương, hiện tại cũng sẽ không sợ các ngươi. Phật môn thanh tịnh, các ngươi nên bình tĩnh chút, chắc chắn trụ trì cũng không muốn các ngươi gặp chuyện, ta hi vọng các ngươi có thể chấm dứt ở đây. Ta cam đoan, các ngươi nếu không chạy tới, hắn chắc chắn sẽ không để ý đến các ngươi."

Nói xong liền kéo Vân Liệt đi thẳng một cách lưu loát.

Vân Liệt từ đầu đến cuối mắt vẫn không nhìn vào bọn họ. Còn Thịnh Thịnh còn muốn đa ôm nhóc bay bay, vẫn mãi ngọt ngào gọi đa, cọ cọ mặt, vỗ vỗ vai, liều mạng làm nũng lấy lòng. Vân Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, trong ánh mắt cũng hiện ý cười.

Ác sát như biến thành người khác, vậy mà lại biết cười, mấy người này cũng không nhịn được mà dụi mắt!

Nhìn bóng lưng của họ, Như Hải có chút nhụt chí, nửa ngày nhìn lại mới thấy những người khác cũng như thế, lẩm bẩm nói, "Nói thật hình như chúng ta cứ luôn tưởng bở, nếu như chúng ta không lại gần, hắn sẽ không kiếm chuyện với chúng ta sao?"

Như Chân lắc đầu, hắn cũng không hiểu nổi. Bọn họ cũng đã bỏ không ít tâm tư nghĩ ra mưu đồ bí mật làm sao để đối phó với Vân Liệt! Vốn tưởng rằng phải đối đầu đến cùng, ai biết được đối phương căn bản không đặt bọn họ vào mắt. Như Chân đã quên mất lần đầu tiên đánh nhau là vì chuyện gì gây nên, chỉ nhớ sau khi bọn họ bị đánh bại thì khó chịu vô cùng. E rằng chỉ là thuần túy có chút đố kị đi. Đố kị hắn còn nhỏ tuổi đã được sư phụ yêu thích, đố kị hắn học cái gì cũng rất nhanh. Ban đầu họ cũng nghĩ tới chuyện cùng Vân Liệt kết bằng hữu, nhưng cố tình hắn lại không thích nói chuyện, tựa như một người câm, lấy đá ném hắn hắn cũng không có phải ứng, khiến người ta tức chết mà!

Như Tân vỗ vỗ vai hắn, "Đi thôi, người cũng đi rồi, nói những thứ này còn có ý nghĩa gì? Bất quá, thật không nghĩ tới sinh thời còn có thể thấy hắn dỗ trẻ con. Ha ha ha, ta bị hắn đả thương rồi, vẫn còn muốn đánh mặt hắn một cái, nhưng cố tình không trúng người."

Nhớ đến đứa nhỏ đập một cái vào mặt Vân Liệt, hắn không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, thì ra Vân Liệt cũng có một mặt như vậy, biết dở khóc dở cười, biết dỗ trẻ nhỏ, rốt cục cũng có chút bộ dáng giống người bình thường. Như Tân bỗng dưng thất thần, chẳng trách sư phụ luôn nói không có ai sinh ra tính đã bạo tàn, chỉ là người hắn gặp phải là ai mà thôi.

Hết chương 142 – 10/04/2020

_________
Bình Luận (0)
Comment