Chuyển ngữ: Yên VânBiên tập: Nguyn* Vân Liệt nắm tay Cẩn ca nhi không muốn buông ra, cảm thấy được nơi da thịt dán vào nhau nóng vô cùng, khiến đáy lòng hắn cũng run sợ một hồi. Thảo nào luôn muốn vừa mở mắt sẽ nhìn thấy y, gần đây mỗi khi nhìn thấy y cười thì tim đập có chút không quy luật.
Thì ra là hắn đã thích Cẩn ca nhi?
Trước đó Vân Liệt căn bản không ý thức được tình cảm hắn đối với Cẩn ca nhi phát sinh biến hóa.
Những câu nói kia của Vương Tuấn đối với hắn như là một đòn cảnh cáo, triệt để trấn tỉnh hắn. Nếu có thể, hắn tuyệt đối không mong muốn Cẩn ca nhi gả cho người khác, người cùng Cẩn ca nhi thành thân phải là hắn mới đúng.
Không phải bọn họ đã quen biết từ thuở nhỏ sao?
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm, cảm xúc dày đặc nơi đáy mắt sắp tràn ra ngoài. Nghe thấy Cẩn ca nhi gọi hắn, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng cũng nóng lên, như bị thứ gì đó chặn lại.
Lý Cẩn quơ quơ nắm tay của hai người, "Vân Liệt?"
Ánh mắt Vân Liệt vô thức nhìn sang nơi hai người nắm tay, bàn tay Cẩn ca nhi bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, hắn có thể cảm nhận được bàn tay y có bao nhiêu trơn mềm.
Bỗng muốn gặm một cái quá.
Ý nghĩ lóe lên, tim Vân Liệt đập càng thêm bất ổn, cả người như bị sét đánh đột nhiên buông tay Cẩn ca nhi ra, cảm thấy cả người rất kỳ quái, nóng cực kỳ.
"Ngươi không sao chứ?"
Con ngươi Vân Liệt thâm thúy, thần sắc có chút không tự nhiên, cuối cùng mới trả lời một câu, "Không sao." Tiếng nói khàn khàn lợi hại.
Cẩn ca nhi mới vừa tỉnh lại, đối với chuyện tình cảm không hẳn đã hiểu, Vân Liệt sợ rằng nếu chuyển biến quá nhanh sẽ hù đến y. Sinh hoạt trong quân đội khiến cho hắn cực kỳ am hiểu việc phỏng đoán lòng người, với hiểu biết của hắn về Cẩn ca nhi, để cho y chậm rãi thích mình mới là phương thức tốt nhất.
Vân Liệt rũ mắt, cười nhạt, "Chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện."
Con ngươi hắn sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vô cùng gợi cảm. Nếu như xem nhẹ vết sẹo trên mặt, thì từng đường nét trên khuôn mặt hắn hoàn mỹ đến không thể soi mói, chỉ nhìn ngũ quan, thì mỗi một nơi đều như được thần thánh tạc nên, tuấn mỹ dị thường.
Giờ khắc này môi của hắn hơi cong lên một độ cong sung sướng, lông mày nhếch lên lẫn trong vài sợi tóc đen rũ xuống, quả thật là rất chói mắt.
Lý Cẩn cảm thấy hắn phạm quy rồi!
Nếu có cô gái nào ở bên cạnh nhất định sẽ hét ầm lên, may mắn y là một đại nam nhân!
Lý Cẩn thanh thanh cổ họng, "Chuyện gì?"
"Lúc trước không phải ta đã có có một tiểu tử rất thích quấn lấy ta sao? Lúc ấy nhóc con chỉ hơn ba tuổi một chút, rất lanh lợi lém lỉnh. Ban đầu hắn đưa cho ta rất nhiều thứ, lúc đó ta rất cảm động, sau đó mới phát hiện những thứ đồ này hắn đã sớm không muốn nữa. Hắn ở Phổ Quang tự tròn một tháng, trước khi đi còn đem hổ con của hắn cho ta."
Chờ chút, Phổ Quang tự?
Trong đầu Cẩn ca nhi dần hiện ra một vài hình ảnh khi còn bé, tất cả đều là chuyện chơi xấu quấn lấy tiểu ca ca cùng chơi đùa. Bất kể đời này, hay đời trước, y cũng không phải kiểu bé ngoan truyền thống, từ nhỏ đã nghịch ngợm vô cùng, có lúc còn mang một bụng ý nghĩ xấu. Kiếp này khi mới năm tuổi đã té bể đầu, nơi để y phát huy trí thông minh cũng không nhiều, hiện tại y cũng đã gặp không ít người.
Chẳng lẽ Vân Liệt chính là tiểu ca ca mà y đã gặp khi còn bé kia?
Lý Cẩn không nhịn được che mặt, vừa mới nghĩ tới những việc mình làm để lừa gạt đồ vật của Vân Liệt, y liền muốn đào cái hố đem mình vùi vào đó. Có vẻ như vì tuổi nhỏ, cho nên không chỉ một lần quậy phá?
Vân Liệt đây là muốn tìm mình tính sổ sao?
Lý Cẩn cảm thấy thịt nướng của y muốn mọc cánh bay bay đi rồi.
Hứ, quyết không thể bị nhận ra!
Lý Cẩn nghiêm mặt, nói cho cùng chỉ là sợ mất mặt mà thôi.
Vân Liệt cụp mắt liếc nhìn Cẩn ca nhi một cái, đáy mắt tràn ra một nụ cười, "Có lúc ta thật cảm thấy ngươi với tiểu tử đó có chút giống, thói quen nhỏ cũng không khác mấy, khi hắn cười rộ lên đặc biệt đáng yêu, nhưng là một bụng ý nghĩ xấu, tuổi còn nhỏ cũng không biết đã học ai. Bất tri bất giác đã mười hai năm, nói không chừng hắn cũng lớn như ngươi đấy."
Muốn khen thì khen thôi, châm biếm làm gì cơ chứ? Lý Cẩn hơi nóng mặt, y nghiêm trang phủ nhận, "Ngươi thật sự nhận lầm người rồi, ta chưa từng đến Phổ Quang tự."
Vân Liệt: "Ban đầu ta xác thực có hoài nghi ngươi là hắn, dù sao tên của các ngươi cũng giống nhau, dáng vẻ cũng có chút giống."
Lý Cẩn càng chột dạ, cười khan, "Vậy khéo thật."
"Vì để thăm dò ngươi đến tột cùng có phải là hắn không, ta còn đem hổ con hắn cho ta đưa cho Nghiên tỷ, muốn nhìn ngươi xem có chút ấn tượng gì không. Bất quá ngươi có vẻ như không biết nó."
Khốn nạn, thảo nào cảm thấy hổ con có chút quen mắt, nguyên lai là món đồ khi còn bé yêu thích nhất. Lý Cẩn buồn rầu không thôi, dễ dàng đem hổ con ra ngoài, lại còn là món yêu thích nhất sao? Thật khó tin mà!
Hắn không nhịn được liếc trộm Vân Liệt vài cái, nếu tách lớp sẹo bên nửa gương mặt bị hủy dung kia, thì thật sẽ tìm thấy nét tương tự, hắn cùng tiểu ca ca đều soái đến không ngờ. Lý Cẩn còn nhớ ban đầu cũng là vì tiểu ca ca nhìn rất được nên mới quấn lấy không thôi, là một nam nhân, cái thói xấu nhan khống này quả thật là không được rồi.
Lý Cẩn quyết đinh phải tỉnh táo hơn mới được.
Bởi vì đột nhiên nghe Vân Liệt nhắc đến chuyện khi còn bé, tâm tình Lý Cẩn nhất thời bị khuấy động, đã sớm đem chuyện đột nhiên tay nhỏ bị nắm ném ra sau đầu. Dọc đường đi lại cảm thấy hai người rất có duyên lại cảm thấy ký ức Vân Liệt thật là tốt, cũng đã mười hai năm, vậy mà vẫn còn nhớ mãi không quên, chẳng lẽ muốn báo thù? Làm hại Lý Cẩn phải thấp thỏm.
Chặt củi xong, rồi hái một chút ớt, Lý Cẩn liền theo Vân Liệt xuống núi, quyết định không thể để bị nhận ra. Về đến nhà nhất định phải mang hổ con giấu đi mới được.
——
Khi Lý Cẩn về đến nhà, mới phát hiện Triệu Đại Niên lại tới nữa rồi. Lần này tới, hắn vẫn tựa như người câm, một câu cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt thống khổ si mê nhìn phòng tỷ tỷ.
Lý Uyển vì tránh né hắn, nên ngốc ở trong phòng không ra.
Nhìn thấy dáng dấp hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, Lý Cẩn cảm thấy tức giận.
Thường ngày hắn không không bao lâu liền rời đi, cũng vì hai đứa trẻ mà Lý Cẩn mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao mỗi lần nhìn thấy hắn Nghiên tỷ cũng rất cao hứng, Thần ca nhi tuy rằng không biểu thị, nhưng cũng rất ngoan ngoãn ngồi cùng với hắn một chốc. Hôm nay mãi đến tận tối rồi nhưng hắn vẫn như người ngốc, ngồi trong sân căn bản không có ý định tời đi.
Nghiên tỷ vây bên người hắn cha ơi cha à, líu ra líu ríu rất không vui.
"Cha, cha đừng đi mà, ở lại với chúng ta cùng sống chung đi, cữu cữu rất lợi hại nha, trong nhà có thêm không ít thứ, còn có bò, con còn được nuôi gà con đó."
Triệu Đại Niên giật giật môi, sờ sờ đầu nhỏ của bé, khàn cổ họng đáp một tiếng, "Được! Cha ở lại."
Lý Cẩn vẫn luôn chú ý đến đối thoại của họ, nghe nói như vậy, nhịn lại nhịn, không nhịn được nữa liền đứng lên.
"Nghiên tỷ, Thần ca nhi các ngươi vào nhà ngủ trước đi."
Thần ca nhi đang chải lông cho con bò, nghe vậy liền dừng động tác trên tay. Nhóc hôm nay luyện viết không ít chữ, còn tưới toàn bộ cây trong sân một lần, nên đã sớm buồn ngủ. Trước khi vào nhà, Thần ca nhi nhìn Triệu Đại Niên một cái, mím môi nói một câu, "Cha, không còn sớm, cha mau về nhà đi."
Nhóc không cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cả một nụ cười cũng không có, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Tuổi tác Thần ca nhi so với Nghiên tỷ lớn hơn, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ ràng, nhóc rõ ràng nếu như cha không trở về, nãi nãi nhóc nhất định sẽ tới đây nháo, nhóc không muốn lại để cho nương khổ sở.
Lý Cẩn không nhịn được sờ sờ đầu Thần ca nhi, nếu như không phải lúc này không thích hợp, thật muốn ôm lấy tiểu tử hôn một cái, "Nhanh vào phòng đi, tự mình ngủ trước đi."
Nói xong, y liếc nhìn Triệu Đại Niên một cái, "Ngươi theo ta ra ngoài."
Thần tình y nghiêm túc, ngũ quan tuấn mỹ, cực kỳ giống ngũ quan Uyển tỷ, cũng mi mục như vẽ, chẳng khác nào "tiên giáng trần", thần sắc Triệu Đại Niên có chút hoảng hốt.
Thấy hắn đứng bất động, đáy lòng Lý Cẩn kìm nén giận dữ đột ngột bước tới. Vừa nghĩ tới chính hắn đã khiến tỷ tỷ lén lút lau nước mắt, Lý Cẩn cũng không kiềm được tức giận, y nắm cổ áo Triệu Đại Niên, dùng sức lôi hắn đi.
Gần đây Lý Cẩn ăn uống dinh dưỡng, thể lực cũng tăng theo, khí lực cũng lớn hơn không ít. Triệu Đại Niên bị y lôi đi lảo đảo, kém chút nữa té ngã. Túm hắn tới cửa rồi, Lý Cẩn mới có chút bình tĩnh lại, y chỉ chỉ ngoài đường, nghĩ đến tỷ tỷ rồi hít sâu một hơi, nhưng chung quy vẫn không động thủ.
"Triệu Đại Niên, nghĩ đến hai đứa nhỏ, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như người còn có ý với tỷ tỷ thì hãy giải quyết vấn đề cho xong. Thân là một nam nhân chỉ biết trốn tránh thì chỉ có kẻ nhu nhược mới có hành vi như vậy, đừng để ta xem thường ngươi. Nếu vấn đề chưa được giải quyết, thì đừng để ta tiếp tục nhìn thấy ngươi."
Triệu Đại Niên bị vẻ lạnh lùng của y khiến cho chấn động một hồi.
Môi hắn run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thiếu kiên nhẫn của Cẩn ca nhi thì đành thành thật ngậm miệng. Nhưng căn bản hắn không có ý định rời đi, cứ đứng lăng lăng ở cửa ngẩn người, thần sắc tràn đầy thống khổ.
Lý Cẩn nhìn thấy biểu tình này của hắn, chỉ cảm thấy chán ngấy mà thôi. Một đại nam nhân nếu như ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không thể giải quyết ổn thỏa, thì có tư cách gì mà mang lại hạnh phúc cho tỷ tỷ?
Lý Cẩn cảm thấy khó thở không thôi, nếu như không phải vì cố kỵ tỷ tỷ, y thật muốn đánh tên này một trận. Giờ khắc này vẻ mặt y lạnh lẽo, không mặn không nhạt nhếch môi, "Lăn."
Nhận ra được y thiếu kiên nhẫn, thần sắc Triệu Đại Niên càng trầm mặc, thân ảnh cao lớn có chút tội nghiệp, Lý Cẩn lại chỉ cảm thấy phiền chán, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Triệu Đại Niên rốt cục thức thời động bước chân.
Từng bước một ly khai.
Lý Cẩn khóa kỹ cổng lại, rồi đi vào sân, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy tỷ tỷ đứng ở cửa. Thân thể nàng đơn bạc, thần sắc xa cách, môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà sắc, quả nhiên là đẹp đến khiến người ta nín thở.
Nghĩ đến Triệu Đại Niên tựa như khúc gỗ, một chút sức sống cũng không có, Lý Cẩn càng cảm thấy hắn không xứng với tỷ tỷ. Sợ hành động của mình chọc tỷ tỷ không vui, y hít hít cái mũi, oan ức cộp cộp đi đến trước mặt Lý Uyển, muốn thăm dò mà nói một câu, "Tỷ, tỷ đã nghe thấy sao?"
Sợ tỷ tỷ cảm thấy y tự ý nhúng tay vào chuyện của nàng, dáng vẻ Lý Cẩn có chút thấp thỏm, "Đệ cũng không phải cố ý làm khó hắn mới đuổi hắn đi, đệ chính là cảm thấy hắn là một đại nam nhân chung quy ở lại đây cũng không thích hợp. Tỷ xem, nếu hắn thông suốt một chút, thì nên hảo hảo giải quyết vấn đề đi chứ. Cứ bày ra khuôn mặt si tình, cái gì cũng không làm, đổi lại ai cũng sẽ thấy chán ngán. Nếu như hắn còn dùng bộ dáng này, thì đừng nói đệ, ngay cả Mai Chi cũng phải chán ghét hắn thôi."
Nói xong còn len lén liếc nhìn tỷ tỷ một cái, có chút bất an. Nếu như không phải biết rõ tỷ tỷ đối với hắn có tình cảm, Lý Cẩn đã sớm đuổi hắn đi rồi, chứ sẽ không cho cơ hội gì đâu!
Lý Uyển nhịn không được cười cười, dung nhan nàng thanh lệ vô song, khi nở nụ cười như thế lại càng xinh đẹp, "Cẩn ca nhi làm rất đúng. Đệ không đuổi hắn, tỷ cũng đã không ra được, Cẩn ca nhi của chúng ta thực sự lớn rồi, đã biết bảo vệ tỷ tỷ."
Cái này xem là bảo vệ?
Lý Cẩn ngượng ngùng gãi đầu một cái.
"Triệu Đại Niên không phải nói thư hòa ly đã bị hắn không cẩn thận làm mất rồi sao? Vậy tỷ sẽ viết thêm vài tờ, lần sau hắn trở lại thì đưa cho hắn, cũng không cần cho hắn cơ hội gì. Mẹ hắn còn ở đấy một ngày, thì hắn vẫn là Triệu Đại Niên kia, đời này tỷ cũng không muốn bước vào Triệu gia thôn nữa."
Nói xong Lý Uyển đưa tờ giấy cầm trong tay cho Cẩn ca nhi.
Tính cách nàng kiên định, khi đã quyết định việc gì, căn bản sẽ không thay đổi.
Lý Cẩn gật đầu, không nhịn được khuyên một câu, "Nam nhân tốt trên đời còn nhiều mà, tỷ tỷ không cần phải thương tâm, nếu không, đệ thấy Triệu Đại Niên một lần thì đánh hắn một lần."
Lý Uyển dở khóc dở cười, "Được, không còn sớm nữa, nhanh chóng vào nhà nghỉ ngơi đi."
Lý Cẩn gật đầu, rồi đi về hướng phòng mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền nói một câu, "Tỷ, chuyện cầu thân thì ra là do Lý lão thái tung một cú."
"Lý lão thái?" Lý Uyển hơi sững sờ.
"Dù bà ta là mẹ của cha mẹ ta, đệ cũng không muốn gọi bà ta là nãi nãi, xem mình là ai chứ! Bà ta lấy lí do đệ yêu thích Vương Tuấn bảo bà mai đến Vương gia thôn một chuyến, cho nên mới có chuyện Vương Tuấn cầu thân này, vạn nhất Vương Tuấn là kẻ lòng dạ nhỏ mọn, bà ta đây không phải là làm hỏng thanh danh của đệ rồi sao?"
Lòng Lý Uyển căng thẳng, "Đệ gặp phải Vương Tuấn? Không phát sinh tranh chấp chứ?"
"Cái này thì không có, đệ thật không rõ Lý lão thái này làm trò gì, thật là khiến người ta buồn nôn, không mở miệng nói lời độc ác thì chịu không nổi mà."
Hết chương 30 – 11/9/2018Đã beta – 08/04/2020 _________
Chúc mọi người đọc truyện vui! Mình sẽ cố gắng cách một ngày đăng một chương! ^.^ Nếu có phát hiện ra lỗi gì thì mọi người chỉ ra giúp mình nhé!https://youtu.be/lKZ8GHKCzII