Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 60

Trác Văn Thanh sở dĩ tìm đến Lý Cẩn, là vì y thật sự rất không cam tâm.

Đã được hắn cứu năm mười mấy tuổi, thích hắn, đến bây giờ y đã chờ Vân Liệt chỉnh chỉnh bốn năm. Y vẫn cho là chỉ cần nguyện ý chờ, một ngày nào đó Vân Liệt sẽ bị y làm cho cảm động. Y thật sự đã vì Vân Liệt mà bỏ qua rất nhiều thứ, vị hôn thê thanh mai trúc mã, cả người nhà của mình, thậm chí bỏ cả tiền đò, cam tâm làm một con hát.

Nói đến đây không thể không kể thêm một chút.

Trác Văn Thanh sở dĩ lựa chọn hát hí khúc, là vì có một lần chiến thắng trở về, tại cung yến*, Vân Liệt nghe hát cực kỳ chăm chú, cho nên y lầm tưởng Vân Liệt yêu thích nghe hát. Vì để cho hắn thêm vài phần coi trọng, thậm chí y còn quyết đi học dù phải cùng người nhà cắt đứt, nhưng không biết rằng sở dĩ nghe xuất thần, chính là vì nhớ đến Cẩn ca nhi.

*cung: hoàng cung; yến: tiệc

Tiểu nam oa hơn ba tuổi, thông minh cơ hồ sắp thành tinh, thần sắc khi a a a a hát hí khúc cực kỳ khôi hài, khi hát xong còn trưng ra vẻ mặt cầu biểu dương, cần phải để ca ca ôm một cái mới được.

Tuổi ấu thơ Vân Liệt tuy rằng không đến nỗi thê thảm như Nhiếp Chi Hằng nói, nhưng kỳ thực cũng không tốt là bao, sự tồn tại của Cẩn ca nhi lại như một tia sáng, chiếu rọi lên cuộc đời hắn, khiến cho hắn đối với tiểu tử này đặc biệt coi trọng.

Lại nói, Cẩn ca nhi sở dĩ lại biết hát hí khúc, là vì nương tiểu tử yêu thích, nàng trong lúc rảnh rỗi thường hay xem hát, Cẩn ca nhi nho nhỏ cũng thường thường được nàng ôm vào lòng. Tiểu tử cho dù không thích nghe, nhưng trí nhớ tốt không cưỡng lại được, nghe lâu cũng sẽ a a a a xướng được đôi ba câu. Một tiểu tử nho nhỏ, chỉ biết nói, đương nhiên nhóc chỉ có thể nghe hiểu kinh kịch, cũng chỉ có thể hát kinh kịch.

Thời điểm ở cùng Vân Liệt, tiểu tử có xướng qua hai lần, liền để lại cho Vân Liệt ấn tượng sâu sắc.

Thế nhưng Trác Văn Thanh cũng không biết điều đó, y cho là Vân Liệt yêu thích xem hát, nên liền liều mạng mà đi học, học thành rồi lại phát hiện Vân Liệt đã cởi giáp hồi hương, đi đến một nơi cực kỳ hẻo lánh. Y đương nhiên không cam lòng, liền đuổi đến đây, cho nên mới có một Đào Viên này. Y một tay dựng nên Đào Viên, danh tiếng càng ngày càng vang vội, nhưng Vân Liệt lại một lần cũng chưa xuất hiện.

Sinh thần năm trước y vô cùng không cam lòng, còn bỏ đi tôn nghiêm của mình mà đi đến Trúc Khê thôn, đến nay nhớ tới chuyện khi ấy, y vẫn có cảm giác tim như rỉ máu.

Khi y dến Trúc Khê thôn, Vân Liệt không có ở nhà. Y tìm hơn một nửa thôn mới tìm được Vân Liệt, Vân Liệt đang ngồi xổm bên một tiểu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Tiểu thiếu niên chính là Cẩn ca nhi, Vân Liệt khi ấy đang kiên nhẫn cầm thịt dê trong tay xé từng miếng từng miếng, đưa cho tiểu tử.

Tiểu thiếu niên cầm thịt dê rồi liền đưa vào miệng, rất giống một con sói đói, ăn đến miệng đầy dầu không nói, còn duỗi móng vuốt bóng nhẫy ra nắm xiêm y Vân Liệt.

Mới nhìn, Trác Văn Thanh liền cảm thấy tiểu thiếu niên có gì đó không đúng, tuy rằng ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại không có thần thái. Nhìn thêm vài lần y mới phát hiện đối phương rõ ràng là một kẻ ngu si, si ngốc ngơ ngác, vô tình cười một cái cũng có vẻ rất ngu ngốc.

Rõ ràng trên người bị nắm dơ, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu tử, thần sắc Vân Liệt lại thả lỏng ra, loại thả lỏng này, chỉ có thời điểm Vân Liệt đánh thắng trận y mới nhìn thấy qua. Mặc cho y suy nghĩ nát óc vì sao Vân Liệt lại đối tốt với một kẻ ngu si như vậy!

Trác Văn Thanh đố kị cơ hồ phát điên.

Vân Liệt từ thuở nhỏ đã tập võ, nhĩ lực luôn luôn tốt, thế nên đương nhiên sẽ nhận ra được sự tồn tại của y. Nhưng ánh mắt hắn chỉ nhìn thẳng, căn bản không có ý tứ phản ứng với y.

Khi y chạy đến hỏi Vân Liệt vì sao không thích y, Vân Liệt lại dùng một loại ánh mắt như nhìn một kẻ bệnh thần kinh liếc nhìn y, hỏi ngược lại một câu y là ai.

Trác Văn Thanh lúc ấy chỉ cảm thấy như trời cũng sắp sụp. Rõ ràng là Vân Liệt ra tay cứu y, vì truy đuổi theo bước Vân Liệt mà y còn sững sờ trong quân doanh hai năm. Sau lần thổ lộ bị cự tuyệt, y cũng không hề từ bỏ. Vì Vân Liệt, y hi sinh nhiều như vậy, Vân Liệt lại căn bản không biết y?

Trác Văn Thanh bước đến với cõi lòng đầy mong đợi, nhưng lại hồn bay phách lạc rời đi.

Một năm sau đó, y vẫn luôn đắm chìm trong bi thương, muốn hồi kinh nhưng lại không cam lòng, lưu lại lại cảm thấy tự mình rước lấy nhục, lòng tự trọng cường liệt cơ hồ đánh bại y.

Khi y lại nhặt lại tự tin, dự định nỗ lực hạ được Vân Liệt, thì tiểu tử ngốc trước đây lại khôi phục thần trí. Khi ấy Trác Văn Thanh căn bản không nghĩ tới Vân Liệt sẽ có một ngày sẽ thích cái tên ngốc ấy.

Y hiểu rõ tư vị yêu thích một người, đương nhiên sẽ nhìn thấu được biến hóa của Vân Liệt.

Trác Văn Thanh từng bước một bước về phía Lý Cẩn, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.

Tướng mạo y kỳ thực rất phù hợp với thẩm mỹ đương thời. Vóc người y thon dài, khí chất tự tin, đặt ở hiện đại so với minh tinh hạng A cũng không kém, nếu phải bỏ đi một chút tật xấu, đó chính là khiến cho người ta có cảm giác hơi lạnh lùng, ánh mắt vô cùng ác liệt.

Lý Cẩn đã rõ ràng y đối với Vân Liệt có tình cảm, nếu không thì lần đầu tiên gặp gỡ đã không đối với mình tràn ngập địch ý.

Còn không phải là tình địch gặp nhau đỏ mắt sao?

Lý Cẩn tự cho là mình rộng lượng, nhưng nhìn thấy y, đáy lòng vẫn cứ có chút không thoải mái.

"Có chuyện gì sao?" Lý Cẩn mở lời trước hỏi một câu.

Những khi y không cười, vẻ mặt có chút lãnh đạm, lại cho người ta một cỗ khí vô cùng mạnh mẽ. Trác Văn Thanh hơi sững sờ, thần sắc có chút cứng ngắc, y nghi ngờ nhìn nhìn Lý Cẩn vài lần, ánh mắt tràn đầy ý tứ dò xét. Nhìn Lý Cẩn hướng y hất cằm, ra hiệu y ngồi xuống, lúc này y mới ngồi xuống đối diện Lý Cẩn.

"Đương nhiên có chuyện." Trác Văn Thanh đùa nghịch chung trà trên bàn, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, "Ngươi cho rằng hắn thật sự yêu thích ngươi sao? A, theo ta thấy, ngươi e rằng cả thân phận của hắn cũng không biết đi?"

Lý Cẩn hơi sững sờ.

Trác Văn Thanh lại cười khẽ, nói, "Ta thật cảm thấy đáng thương thay ngươi, ngươi căn bản cũng không biết hắn đến tột cùng là ai, lại vì cái gì mà đến Trúc Khê thôn, ngươi cho rằng hắn có thể ở nơi này bao lâu?"

Lý Cẩn cười cười một cách thú vị, "Cho nên?"

Trác Văn Thanh bị y làm nghẹn một chút, câu nói kế tiếp cơ hồ không nói ra được.

Lý Cẩn đưa tay rót cho mình một chung trà, cười híp mắt uống một ngụm, thần sắc vẫn như thường, "Hắn đã hướng ta cầu thân."

Trác Văn Thanh đột nhiên cả kinh, trên tay nổi gân xanh, trong nháy mắt vẻ mặt kia bỗng có chút dữ tợn, nửa nhày sau y mới tỉnh táo lại, trào phúng nở nụ cười, "Cầu thân? Cầu thân thì thế nào? Ngươi không phải cho là hắn thật sự sẽ thú ngươi chứ? Chưa nói đến người nhà hắn có đồng ý hay không, ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ vì ngươi mà cam tâm ở lại Trúc Khê thôn?"

Trác Văn Thanh cười lạnh, âm thanh thật lạnh lùng nghiêm nghị, "Ngươi căn bản còn không biết hắn đã từng có thân phận gì, cũng không biết hắn đã vì triều Đại Hạ mà hi sinh cái gì, lại vì Đại Hạ mà bảo vệ cái gì, hắn căn bản không có nói cho ngươi đúng không?" Rõ ràng Vân Liệt không phải là một người nói nhiều, khẳng định sẽ không muốn nhắc tới quá khứ của hắn.

Trác Văn Thanh lại tiếp tục gây hấn, nói, "Hắn căn bản cũng không hi vọng ngươi biết sự tình của hắn, nơi này chỉ là một chỗ nghỉ chân của hắn mà thôi, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ trở lại kinh thành, sau đó người ở bên cạnh hắn tuyệt đối cũng không phải là ngươi. Vì hắn ta cam tâm tình nguyện ra chiến trường, cam tâm tình nguyện làm một con hát, một ngày nào đó hắn sẽ phát hiện rằng ta tốt, còn ngươi thì sao? Ngươi có cái gì, ngươi vì hắn mà làm điều gì? Ngươi chỉ có thể cản trở mà thôi, ở tại Trúc Khê thôn hắn chẳng là cái gì cả, thân phận, địa vị, danh tiếng, không còn gì cả."

Thấy tâm tình y kích động như thế, Lý Cẩn đưa tay che môi thở dài một tiếng, "Ngươi nhỏ giọng một chút." Xung quanh có không ít người đang nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Lý Cẩn không có hứng thú trở thành tiêu điểm.

Trác Văn Thanh ngẩn người, thấy thần sắc y vẫn như thường, trên mặt chợt lóe một vệt hận ý, "Ngươi không có gì muốn nói?"

Lý Cẩn hỏi ngược lại, "Ngươi muốn nghe ta nói cái gì? Nói ta không sợ cản bước hắn, nói hắn cam tâm bị ta bắt đi?"

Cho dù mình nói cái gì cũng tuyệt đối không thuyết phục được y.

Đã như vậy, còn cần phải nói gì sao?

Lý Cẩn không nhịn được bật cười lắc đầu, "Ngươi đi đi, hắn sắp đến đây, ngươi có tin ta tùy tiện trước mặt hắn nói về ngươi một câu không hay hay không, ngươi căn bản ở đây không đi?"

Thần sắc Trác Văn Thanh lạnh lẽo, hàn ý nơi đáy mắt cơ hồ bắn thủng Lý Cẩn.

Y đột nhiên đứng lên.

Vân Liệt vừa lúc đi vào. Ở trên trấn có vài người chuyên xây nhà, vì để tìm một nhóm tốt nhất, Vân Liệt đã đi hơn hai nhà, sợ Cẩn ca nhi chờ lâu, nên hắn mới chạy tới.

Nhìn thấy Vân Liệt, bước chân Trác Văn Thanh dừng lại một chút, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Vân Liệt cau mày, đáy mắt mang theo một tia dò xét, lập tức nhìn về phía Cẩn ca nhi, ánh mắt lại mang theo ý quan tâm rõ ràng.

Trác Văn Thanh mím mím môi, đố kỵ trong ánh mắt vô cùng sống động.

Vân Liệt nhăn chặt mày lại, đối với người không quá quan trọng, hay có thể khiến cho hắn để ý từ trước đến giờ ít đến đáng thương. Hắn đi tới bên người Cẩn ca nhi, hạ mắt nhìn y.

Cẩn ca nhi cười cười với hắn.

Nhìn Lý Cẩn hoàn toàn không bị mình làm ảnh hưởng, đôi mắt Trác Văn Thanh chợt lóe một tia hận ý.

Vân Liệt liếc Trác Văn Thanh một cái, ánh mắt híp lại, trong ánh mắt ấy cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Khi nhìn về phía Cẩn ca nhi, vẻ mặt hắn mới hòa hoãn lại, thấp giọng nói, "Đợi rất lâu rồi?"

Lý Cẩn lắc đầu một cái, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, "Không có, mới một chút thôi. Ngươi tìm xong rồi?"

"Tìm xong rồi."

"Ngồi xuống, trước uống chung trà." Thấy đầu hắn đầy mồ hôi, Cẩn ca nhi đưa tay rót cho Vân Liệt một chén nước.

Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười, thấp giọng nói, "Đau lòng?"

Lý Cẩn cong cong môi, "Đúng thì thế nào?"

Trác Văn Thanh đang đứng cách đó không xa, tuy rằng không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hai người hòa cùng một chỗ, cảm thấy đáy lòng đau dữ dội, như bị rắn độc cắn một cắn, cả người sắp tê cứng lại.

Nhận ra được sự chú ý của y, Vân Liệt nhíu máy, có chút không yên lòng, "Y tới làm gì?"

Lý Cẩn cười cười, "Đương nhiên là khóc lóc kể lể lể đối với người nào đó tình cảm sâu đậm bao nhiêu. Nguyên lai còn có người vì ngươi mà đuổi đến chiến trường, lại không ngại cực khổ mà từ kinh thành truy tới nơi này nha. Chậc, thật là thâm tình, đổi lại là ta, nói không chừng đã sớm cảm động, ngươi đối với y thật sự một chút ý tứ cũng không có?"

Hết chương 60 – 25/11/2018

_________

*kinh kịch - 京剧

(tưởng tượng ông Cẩn con hát cái này mắc cười muốn chết)

https://youtu.be/nVV-tW77vQA

_________

Yên: Hôm nay bão lớn quá, ngồi mần truyện mà cứ sợ mái nhà bay luôn. T^T
Bình Luận (0)
Comment