Edit + Beta: Yên Vân* Vân Liệt vốn đã học không ít kỹ xảo, nhưng dính lên người Cẩn ca nhi rồi, lại hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình. Hắn cũng không biết lần đầu tiên của người chịu đến tột cùng có bao nhiêu khó chịu, Cẩn ca nhi thì lại trước sau chỉ chịu đựng. Nhận ra được trên người y tất cả đều là mồ hôi lạnh, Vân Liệt mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
"Cẩn ca nhi?"
Lý Cẩn đau đến cả người muốn hôn mê, nghe vậy thì ừ một tiếng, "Xong rồi?"
Y giãy giụa muốn ngồi dậy, kết quả lại thất bại.
Nhất thời Vân Liệt đau lòng muốn chết, ôm lấy y hôn lấy hôn để, một hồi thật lâu loại cảm giác đau đớn bị xé rách mới tán đi một ít. Thấy hắn tự trách không thôi, Lý Cẩn vươn mình, ôm Vân Liệt hôn lên, "Không sao, lần đầu tiên đều như vậy, chịu đựng một chút là được rồi."
Trong nhà Cẩn ca nhi không có trưởng bối, Lý Uyển chỉ lớn hơn y vào tuổi, cũng không tiện dạy dỗ y cái gì, nên liền nhờ phu lang của Trương Trình nói cho Cẩn ca nhi một chút chuyện phòng the. Tính tình phu lang Trương Trình ngại ngùng, nên cũng không nói quá nhiều, chỉ đơn giản là lần đầu tiên chịu đựng một chút là tốt rồi.
Ở hiện đại Lý Cẩn đã xem phim AV, cũng biết đối với nữ tử lần đầu tiên đều rất đau, căn bản không thoải mái như phim. Y hiện tại là người chịu, cấu tạo thân thể không như nữ tử, đương nhiên cũng phải trải qua một lần đau, vật lớn như vậy, lại cố nhét vào, không đâm hỏng y thì y chính là thiên phú dị bẩm rồi.
Lý Cẩn nhìn Vân Liệt, còn rất kiêu ngạo, đang kiêu ngạo, thì bất thình lình vỗ đầu mình một cái, "Còn chưa uống rượu giao bôi."
Tỷ tỷ ngàn dặn vạn dặn, vậy mà bọn họ vẫn quên, Lý Cẩn vội vã đẩy đẩy Vân Liệt. May mắn rượu giao bôi ở triều Đại Hạ là tự mình uống phía sau cánh cửa được đóng kín, nếu để tỷ tỷ biết bọn họ quên mất, vậy thì không thể không quở trách một trận.
Lý Cẩn, "Mau lấy quần áo tới đây, nhanh nhanh lấy rượu giao bôi uống trước đã."
Nếu uống rượu giao bôi thì đời này sẽ hòa hòa mỹ mỹ. Cẩn ca nhi tuy rằng không mê tín, nhưng cũng không đến nỗi bác bỏ không làm.
*hòa hòa mỹ mỹ = 和和美美: sống bên nhau vui vẻ, hạnh phúc Vân Liệt sờ sờ chóp mũi đi xuống giường. Vừa bước vào, tâm hồn của hắn đã bị Cẩn ca nhi câu đi tức khắc, nào còn nhớ chuyện uống rượu giao bôi.
Hai người uống xong rượu giao bôi, cái đau trên người Cẩn ca nhi đã không còn đáng ngại. Dưới ánh nến, gương mặt kia của Vân Liệt càng tuấn mỹ, Cẩn ca nhi vốn còn muốn cẩn trọng một chút, nhưng nghĩ đến hai người cũng đã thành thân rồi, còn nhẫn cái gì, thế là y vui vẻ duỗi móng vuốt nhỏ ra nhéo nhóe cơ bụng Vân Liệt. Quả nhiên, cảm giác tốt đến muốn bay luôn.
Vân Liệt bị y sờ sờ đến dục hỏa đốt người, không nhịn nữa liền đè tay y lại, thanh âm đặc biệt khàn khàn, "Không muốn làm lại, cũng đừng châm lửa."
Cẩn ca nhi hơi sững sờ, liền bật cười đến mặt mày cong cong, "Ngươi muốn thử một lần nữa? Muốn tới thì tới đi, nhẫn nhịn làm gì? Tư vị vừa rồi thế nào? Thoải mái chứ?"
Vân Liệt bị khiêu khích đến lửa đốt cả người, quả thực không thể nhịn được nữa. Hắn áp Cẩn ca nhi lên giường, con ngươi chìm sâu, "Không sợ đau?"
Cẩn ca nhi đưa tay sờ mặt hắn, đêm động phòng hoa chúc, cũng không thể chỉ vì chút đau đớn mà lùi bước, lại nói nếu lần nào cũng đau, thì tình nhân khắp thiên hạ sao có khả năng nóng lòng muốn chuyện ấy như thế? Lần trước vô tình nghe lén, âm thanh khó nhịn của Húc ca nhi cũng không giống như bị đau.
Tuy rằng Lý Cẩn không lên tiếng, nhưng động tác lại biểu đạt tất cả.
Hô hấp Vân Liệt cứng lại, cúi đầu hôn lên môi Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn tuy nhìn có vẻ gầy gò, nhưng sờ lên lại hết sức có cảm giác, da thịt bóng loáng, xương quai xanh tinh xảo, ẩn chứa cơ thịt khỏe mạnh, mỗi một nơi đều khiến Vân Liệt điên cuồng vì nó. Sợ tổn thương Cẩn ca nhi, hắn vẫn giữ bình tĩnh lại, lần này đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một.
Chờ Cẩn ca nhi triệt để thích ứng, hắn mới chuyển động.
Trên mặt Lý Cẩn đều là mồ hôi, nhưng lần này là vì nóng. Đôi môi Vân Liệt nóng bỏng, thân thể nóng như lửa, khiến cho người y cũng sắp bắt đầu cháy hừng hực. Không chỉ có vòm miệng là nơi mẫn cảm, mà hầu kết cùng vành tai Cẩn ca nhi cũng như thế, mỗi lần được hôn lên, thân thể bỗng vô thức bị kích động. Bởi vì không quá đau, nên y cũng có chút hứng, nên cũng không biết mệt mỏi cùng khai phá điểm mẫn cảm của Vân Liệt.
Vân Liệt dường như lần thứ hai mất khống chế, người trong ngực mị hoặc, mềm mại, xinh đẹp, nhưng cố tình lại không có một chút tự nhận thức điều đó, gương mặt tươi sáng, thân thể mềm mại, mỗi một hơi thở đều vô thức dẫn dắt hắn sa đọa.
Khi chạm tới một nơi nào đó, cả người Cẩn ca nhi run run lên, thất thần trong nháy mắt. Y đột nhiên co chặt lại, kích thích Vân Liệt.
Thân thể Cẩn ca nhi đột nhiên nóng lên, nghĩ đến điều gì đó, y đột nhiên vỗ vỗ Vân Liệt, cả người bủn rủn mà lẩm bẩm, "Phải rút ra! Mang thai thì làm sao bây giờ?"
Vân Liệt lần đầu tiên
ôm một người, lại là tình cảm chân thành cả đời, đã hoàn toàn chìm đắm vào con đường địa ngục, sớm đã quên mất chuyện này.
Lý Cẩn có chút thấp thỏm, lần đầu tiên bị bắn vào, luôn cảm thấy đó không phải là điều gì tốt. Nghĩ đến tiểu ca dễ dàng thụ thai cũng không nhiều, Lý Cẩn nhất thời yên lòng.
Y lười biếng không muốn động đậy, thực sự cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng được tắm mau chóng được ngủ, nên liền ôm cổ Vân Liệt ngáp một cái, "Tắm đi." Bĩu môi thì thầm hai chữ, quả thực nũng nịu mà.
Vào lúc này, bảo Vân Liệt mang trái tim ra cho y xem, hắn cũng sẽ không nói hai lời mà đồng ý, vậy nên nào cam lòng từ chối y. Hắn trực tiếp bế Cẩn ca nhi lên, bởi vì ai đó không muốn cử động, nên toàn bộ việc tắm đều là một người nào đó ra tay.
Vân Liệt thực tủy biết vị*, Cẩn ca nhi chỉ khép hờ mắt đối với hắn cũng chính là một loại câu dẫn, kém chút nữa đã thêm một lần tại buồng tắm. Thấy Cẩn ca nhi thỉnh thoảng ngáp một cái, mệt mỏi buồn ngủ, hắn lại có chút đau lòng, nên mới nhịn xuống.
*thực tủy biết vị = 食髓知味: đã được nếm thử rồi thì sẽ ghiền Hắn ôm Cẩn ca nhi dỗ y ngủ một chút, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên môi y, mắt y, yêu thương tràn đầy hoàn toàn không kiềm chế được.
Lý Cẩn ngủ thẳng đến nửa đêm, đang ngủ ngon giấc, Vân Liệt lại đột nhiên đè lên, mơ hồ còn cảm thấy môi bị tập kích. Cẩn ca nhi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, trong giấc mộng hai người luôn ôm ôm ấp ấp hôn hôn bờ môi, kết quả chưa bao lâu lại cảm giác thân thể lần thứ hai bị mở ra.
Cẩn ca nhi giật mình tỉnh dậy, trong mộng y cùng Vân Liệt không thể làm đến bước này, y buồn ngủ vô cùng, nhưng không nỡ cự tuyệt Vân Liệt, nên ỡm ờ để mặc hắn. Lần này thời gian dài một cách dị thường.
Một đêm ngủ ngủ tỉnh tỉnh, không được an ổn, thế nên buổi sáng không có gì bất ngờ khi Lý Cẩn dậy trễ, khi mở mắt ra thì trời đã sáng choang.
Y vội vã bò dậy, lúc mặc y phục chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô cùng, cả đầu ngón tay cũng không có chút sức lực.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Liệt đẩy cửa đi vào.
Hắn vẫn mặc một thân hồng y, y phục màu đỏ khiến cho da hắn trắng hơn, tuấn mỹ không giống chân nhân. Lý Cẩn vốn còn đang có chút phiền muộn, giận hắn nửa đêm không biết tiết chế, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sung sướng cùng gương mặt tuấn tú không vương khói bụi trần gian kia, một chút phiền muộn ấy đã sớm bay mất.
"Sao lại mặc hồng y?"
Bộ y phục này có chút bất đồng với hỉ phục, vốn đã có sắc thái cực kỳ diễm lệ, mặc trên người hắn lại càng dễ nhìn vô cùng. Cẩn ca nhi nhìn không nỡ chớp mắt, không nhịn được hôn Vân Liệt một cái.
Vân Liệt cũng hôn lên môi y một cái, giọng nói khàn khàn, "Thích sao, mặc thêm mấy ngày."
Cẩn ca nhi cười cười, "Giờ nào rồi?"
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi.
Trên mặt Cẩn ca nhi có chút cứng ngắc, y sẽ không giống trên ti vi ngủ cả một ngày chứ? Không đúng, trời vẫn sáng mà. Cẩn ca nhi vội vã bò ra, chưa đến nổi một ngày, y chỉ ngủ vừa đến giữa trưa thôi.
Tỷ tỷ đã chuyển tới hậu viện, Lý Cẩn nhẫn nhịn chân run run, đi về phía hậu viện nhìn một chút. Nghiên tỷ đang chạy về phía tiền viện, thấy cữu cữu rốt cục cũng thức dậy, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói, "Cữu cữu, sao hôm nay cữu cữu dậy muộn như vậy? Mặt trời phơi mông xong cũng sắp đi xuống núi rồi."
Nào có khuếch đại như vậy chứ, Lý Cẩn cốc đầu bé một cái, "Cữu cữu đã sớm dậy rồi, chỉ là muốn nếm thử tư vị bám giường thôi."
Nghiên tỷ mở to đôi mắt, hiểu mà như không hiểu, bám giường thì có gì tốt mà trải nghiệm? Ở trên giường buồn bực khó chịu, bé tò mò hỏi một câu, "Tư vị bám giường dễ chịu sao?"
Lý Uyển dở khóc dở cười sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Tỉnh rồi thì để cữu cữu nhanh đi ăn thôi."
Trước đó Vân Liệt đã làm xong bữa sáng, còn bảo Thần ca nhi nhân lúc còn nóng bưng qua cho tỷ tỷ.
Lý Uyển không nghĩ tới hắn thật sự sẽ động thủ làm cơm, thấy hắn không nỡ đánh thức Cẩn ca nhi, vừa buồn cười vừa vui mừng.
Cẩn ca nhi cùng tỷ tỷ nói hai câu rồi lại trở về tiền viện.
Hiện tại bảo bảo cùng Thần ca nhi ngủ ở phía tây nhà chính, mỗi đứa một căn phòng. Ngày hôm qua là tân hôn của hai người, cũng là lần đầu bảo bảo ngủ một mình, sợ tiểu tử sợ, Thần ca nhi liền để nhóc ngủ cùng với mình. Khi Lý Cẩn nhờ Vương thợ mộc làm giường, sợ mấy đêm đầu bảo bảo không thích ứng, nên không chỉ đặt ở phòng mình thêm một chiếc giường, mà phòng Thần ca nhi cũng đặt một chiếc. Bởi vì tiểu tử còn nhỏ, nên cũng không cần quá cấm kỵ.
"Nghỉ ngơi thế nào?"
Thần ca nhi ăn qua bữa sáng liền đi tới học đường, bảo bảo thì đang chơi ngựa gỗ. Tiểu tử không vội vàng không nóng nảy, có chút khác biệt với những hài tử khác, bất quá so với dáng vẻ hoàn toàn không nói chuyện lúc đầu thì đã tốt hơn nhiều.
Tiểu tử gật đầu, "Cha thế nào?"
Mỗi lần nghe nhóc gọi cha, trái tim Lý Cẩn như mềm ra. Y đưa tay muốn bế tiểu tử lên hôn một cái, nhưng cái động tác ngày thường rất dễ dàng này, ngày hôm nay lại cứng ngắc không ôm được, không chỉ có chân run, mà tay cũng bủn rũn lợi hại. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bảo bảo, trên mặt Lý Cẩn đột nhiên nóng lên.
Vân Liệt ôm eo y, thấp giọng nói, "Ăn cơm trước."
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, trên mặt nóng vô cùng, "Bảo bảo tự mình chơi nha."
Bảo bảo gật đầu.
Vân Liệt cố ý lật tới lật lui sách, làm tất cả món ăn y thích, cháo vẫn giữ nhiệt trong nồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn. Cháo ấm chảy xuống bụng, Lý Cẩn cảm thấy cả người như được sống lại.
Thấy Vân Liệt muốn mang gương mặt tuấn mỹ kia đi rửa chén, y có chút không nỡ, "Ngươi đừng làm, để ta rửa."
Vân Liệt lại càng không nỡ để y động thủ. Cúi đầu hôn lên môi y một cái, "Ta đi."
Lý Uyển vừa đi vào liền thấy hình ảnh như thế, nhất thời có chút không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng không thể không nhắc nhở, "Không ai đi cả, để tỷ làm là được, nếu đã ăn xong bữa sáng, các ngươi đi bái kiến lão gia tử một chút."
Lão gia tử trong miệng Lý Uyển đương nhiên là gia gia Vân Liệt. Tuổi tác lão gia tử đã cao, chạy suốt ba ngày đường dù sao cũng hơi nhiều, dự định hai ngày nữa lại đi. Về tình về lý, thức dậy rồi thì họ cũng nên đi vấn an.
Lý Cẩn đã sớm quên mất lão gia tử, vội vã kéo kéo Vân Liệt, "Ngươi sao không đánh thức ta?"
Nghiên tỷ chớp chớp đôi mắt to, vô cùng ngây thơ, "Cữu cữu không phải là dậy rồi còn muốn bám giường sao?"
Đau mặt quá!
Lý Cẩn phiền muộn xoa xoa đầu tiểu nha đầu, "Trí nhớ tốt như vậy không đọc sách quả là thiệt thòi."
"Nghiên tỷ có đọc sách, nương tự dạy."
Lý Cẩn không vui chút nào, "..."
Vân Liệt sờ sờ đầu y, trong đáy mắt chứa ý cười.
Lý Uyển không nhịn được cười cười, "Được rồi, mau đi đi, bảo bảo đã có tỷ trông, không cần nghĩ nhiều."
Hết chương 96 – 08/03/2019 _________
Yên: Dù sắp hết ngày, nhưng vẫn muốn chúc các cô gái 8-3 vui vẻ! Không chỉ 8-3, mà mọi ngày đều vui vẻ nha! ^.^