Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 99

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Hắc Tử Triết

Edit + Beta: Yên Vân

*

Mỗi lần dậy muộn, tuy rằng tỷ tỷ chưa bao giờ nói gì, nhưng Lý Cẩn vẫn chột dạ vô cùng. Liên tiếp mấy ngày, đều khổ não cực kỳ, thế là thẳng thắn cùng Vân Liệt lập một ước pháp tam chương, mỗi ngày nhiều nhất chỉ được hai lần, trước khi ngủ một lần, sau khi thức dậy một lần.

Trên có chính sách, dưới có đối sách, sau khi đổi thành hai lần, thì thời gian một lần đều dài đến đáng sợ, cũng may, chỗ tốt của việc rèn luyện thân thể trước đây cũng đã thể hiện ra ngoài, Lý Cẩn rốt cục không đến nỗi mệt mỏi như vậy.

Làm nhiều lần, y cũng nắm được một ít kỹ xảo nhỏ. Buổi sáng nếu như muốn dậy sớm, còn có thể làm một thủ đoạn nhỏ, khiến Vân Liệt nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.

Dậy sớm rồi, cả người Cẩn ca nhi đều có loại cảm giác hãnh diện, vì muốn tìm lại chút mặt mũi, còn cố ý chạy loanh quanh tỷ tỷ. Lý Uyển nhìn thấy mà buồn cười không thôi.

"Được rồi, đã biết hôm nay đệ dậy sớm, không cần đi lòng vòng, đầu tỷ choáng rồi." Lý Uyển vừa liếc đã nhìn ra tiểu tâm tư của y.

Mặt Lý Cẩn nóng lên, trừng trừng mắt, không nhịn được lầm bầm, "Đệ mới đi hai vòng, rõ ràng là dậy từ rất sớm, chỉ là không đến đây mà thôi, không tin tỷ có thể hỏi Vân Liệt." Đây là điển hình trợn mắt nói mò.

*trợn mắt nói mò = 睁着眼睛说瞎话: thành ngữ, ý chỉ vẻ mặt khi nói dối.

Nghĩ đến gần đây tỷ tỷ đều làm bữa sáng, Thần ca nhi nhóm bếp, Lý Cẩn hổ thẹn không thôi, "Tỷ, điểm tâm sau này, đệ cùng Vân Liệt nấu, mọi người chỉ chờ ăn cơm là được, đừng động thủ làm."

Lý Uyển không đáp lời y, nghĩ rằng bọn họ vừa thành thân, đây là thời điểm như keo sơn, phỏng chừng cũng không kiên trì được mấy ngày liền đi theo tên kia.

Cứ như vậy tiền viện chính thức khai hỏa.

Dậy sớm, tâm tình tốt, Cẩn ca nhi làm bữa sáng rất phong phú, trước tiên y làm gà hấm nấm, rồi cắt một chút rau hẹ trong sân, làm trứng gà xào rau hẹ. Nghĩ đến bảo bảo cùng Thần ca nhi đều thích ăn khoai lang, Lý Cẩn còn bảo Vân Liệt nướng mấy củ khoai lang trong bếp lò. Cuối cùng là làm thịt băm xào cà tím.

Thịt băm xào cà là lần đầu tiên làm, y tận lực cắt nhuyễn thịt, bởi vì thời gian trữ cà có chút lâu, nên cà hơi già, sau khi nấu xong màu sắc khá giống lúc sống, cũng may mùi vị vẫn ngon.

Cẩn ca nhi không có nấu cháo loãng, cuối cùng nấu món canh trứng gà.

Thần ca nhi đã thức dậy từ rất sớm, nhóc đã đáp ứng cữu cữu buổi tối tận lực không thức đêm, cho nên so với trước đây đã ngủ sớm hơn, trời vừa ửng sáng đã bò dậy. Sau khi thức dậy, trước tiên nhóc liền lấy sách ra, phát hiện cữu cữu đang làm cơm, thì liền tới phòng bếp, muốn giúp một tay.

Lý Cẩn xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, đuổi nhóc ra ngoài, "Lần này ít việc, hai người cữu cữu là đủ rồi, con nên làm gì thì làm đi. Không cần để ý những việc này."

Thần ca nhi không thể làm gì khác hơn là liền trở về phòng mình

Bảo bảo chỉ có ngày đầu tiên ngủ tại phòng Thần ca nhi, ngày hôm sau liền chuyển về phòng mình. Phát hiện nhóc không sợ, Lý Cẩn liền đem giường nhỏ trong phòng mình bỏ đi, dùng làm ghế so-pha.

Tiểu tử tỉnh ngủ rồi, liền tự mình bò dậy, thấy cha đã thức, ánh mắt nhóc sáng lên, vội vã chạy tới phòng bếp.

Đôi mắt nhóc vừa to vừa đen, như màu đen của thạch mã não*, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trắng nõn. Đi đến phòng bếp rồi, nhóc vẫn đi theo gót Lý Cẩn, Lý Cẩn đi một bước nhóc cũng đi một bước, rất giống cái đuôi nhỏ.

Lý Cẩn hôn nhóc một cái, "Bảo bảo ngủ ngon không?"

Tiểu tử gật đầu, tiếp tục di chuyển quanh y.

Trước khi thành thân, Lý Cẩn làm gì cũng đều mang nhóc theo. Thành thân rồi, thì toàn bộ thời gian đều cùng một chỗ với Vân Liệt, tuy rằng không đến nỗi lơ là nhóc, nhưng thời gian chơi cùng nhóc lại ít đi rất nhiều. Thấy tiểu tử tràn đầy ỷ lại mình, Lý Cẩn sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, "Ăn xong bữa sáng, cha mang bảo bảo đi ra ngoài bắt cá có được không?"

Vào mùa đông, trên sông có băng, nên đương nhiên không có cá gì để bắt, Lý Cẩn chỉ là muốn đưa nhóc ra ngoài loanh quanh một chút, bồi nhóc nhiều một chút.

Ánh mắt bảo bảo sáng lên, gật gật đầu mạnh.

Qua bữa sáng, Thần ca nhi đến học đường, Vân Liệt đi rửa bát, Lý Cẩn trở về phòng thay y phục. Vân Liệt rửa bát xong liền rửa tay, cũng định thay y phục khác.

"Mặc cái này đi, cái này dễ nhìn."

Lý Cẩn lấy ra cho hắn một bộ trường bào màu tím, viền tay áo thêu chỉ vàng, quay hông buộc thắt lưng, ngay chính giữa còn khảm một viên ngọc thạch, trông cực kỳ hào hoa phú quý. Đại đa số nam nhân mặc y phục màu này đều không có cảm giác gì, nhưng Vân Liệt mặc vào lại cực kỳ dễ nhìn.

Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc lạnh lùng, một thân tử y như thế, trông giống như tiên nhân.

*tử y = 紫衣: y phục màu tím (tử = màu tím)

Một lần nhìn thấy là một lần quả tim nhỏ của Lý Cẩn nhảy lên kịch liệt, thế là lại không nhịn được đến gần hôn lên môi Vân Liệt một cái.

Mâu sắc Vân Liệt từ từ chuyển đậm, đưa tay đỡ đầu của y, môi lưỡi bá đạo vồ tới. Hắn ôm Cẩn ca nhi đặt lên kệ đồ*, như một con báo bắt được con mồi, không một chút chậm trễ liền đưa lên miệng ăn. Lý Cẩn bị hắn hôn mà hai chân như nhũn ra, đưa tay quét rơi một quyển sách.

*mọi người cứ tưởng tượng cái này giống kệ tivi đi, nó nằm cùng phía cửa ra vào, có thể xem hình minh họa chương 97

Vân Liệt dừng lại một chút, lại tiếp tục hôn.

Bảo bảo vẫn đang ở trong sân chờ bọn họ, thấy bọn họ vẫn chậm chạp chưa ra, liền chơi cửu liên hoàn* một lát, bỗng nghe thấy động tĩnh, ánh mắt tiểu tử chợt lóe một vệt nghi loặc, liền đi vào.

Khi hai người vào phòng chỉ đóng cửa mà không khóa lại, nên tiểu tử đi vào vô cùng thuận lợi.

Thấy Vân Liệt đặt cha ở dưới thân gặm cắn, mắt nhóc trợn to lên, lao lên như một con báo nhỏ. Khi nhóc đi vào, Vân Liệt đã nghe thấy động tĩnh, nhưng chỉ là một tiểu bất điểm* mà thôi, tất nhiên hắn sẽ không để trong lòng.

*tiểu bất điểm = 小不点: đứa trẻ nhỏ

Tiểu bất điểm xông lên, liền dùng nắm đấm đánh hắn, nắm đấm nhóc nho nhỏ, đương nhiên đánh người sẽ không đau. Vân Liệt liếc nhìn nhóc, ánh mắt có chút lạnh lẽo, hắn đang cao hứng, dĩ nhiên sẽ chán ghét một vật nhỏ đột nhiên phá hoại bầu không khí.

Hắn ôm Cẩn ca nhi vào trong ngực, nỗ lực dùng thân ảnh cao lớn ngăn trở đứa nhỏ, tiếp tục hôn.

Cẩn ca nhi bị Vân Liệt hôn đến chóng mặt, nhất thời không nhận ra được điều khác thường.

Bảo bảo dùng hết khí lực toàn thân, nhưng vẫn không có cánh nào đánh đổ được hắn, thế là nhóc liền há mồm cắn. Bởi vì thấp người, nên cắn lên đùi Vân Liệt, một bên cắn một bên đánh đấm, thấy hắn vẫn đè lên cha, vẫn còn sức lực bắt nạt cha, tiểu tử gấp gáp đến nước mắt sắp rơi xuống.

Nhóc liền hung tợn tấn công, cắn chặt hơn không hé răng.

Vân Liệt không nhịn được, cau mày.

Cẩn ca nhi mới nghe được động tĩnh, y liền đẩy thân thể cứng rắn của Vân Liệt. Vừa nhìn thấy tiểu tử tựa như một con sói con, cắn chặt Vân Liệt, Lý Cẩn vội vã nhào qua, "Ai u, bảo bảo, sao lại cắn đa, mau nhả ra."

*đa = 爹: cha, bố - Theo bản gốc thì bảo bảo gọi Cẩn ca nhi là 爹爹, Vân Liệt là 爹, từ đầu đã cho bảo bảo gọi Lý Cẩn là "cha" rồi, nên mình đổi gọi Vân Liệt là "đa".

Ngày thường bảo bảo nghe lời Cẩn ca nhi nhất, Cẩn ca nhi nói cái gì thì chính là cái đó, vậy mà ngày hôm nay đã nghe thế rồi, vẫn không có phản ứng, vẫn cứ cắn!

Cẩn ca nhi ngửi thấy được mùi máu tanh, nhất thời đau lòng muốn hỏng. Vân Liệt cứng rắn, cũng có thể rớt răng đấy chứ. Y vừa dỗ vừa dụ, bảo bảo vẫn không nhả ra, y sợ làm tổn thương bảo bảo nên không nỡ cứng rắn gỡ ra.

Vân Liệt không nhịn được, liền nhấc tiểu tử lên vứt xuống giường.

Lý Cẩn nguýt hắn một cái, "Ngươi nhẹ chút, té hỏng ngươi đền a?"

Vân Liệt mím môi.

Cẩn ca nhi bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, "Có đau không?"

Vân Liệt không lên tiếng.

Nghĩ đến dù sao hắn cũng là người lớn, dù đau cũng có thể chịu đựng hơn bảo bảo, nên Lý Cẩn ngồi lên giường, đau lòng nhìn hàm răng tiểu tử một chút. Phát hiện không sao, liền thử cùng tiểu tử câu thông, "Bảo bảo, đang yên lành sao lại cắn đa?"

Tiểu tử vẫn còn rất oan ức, thấy cha bị khi dễ không chỉ không phản kháng, mà còn đứng về phía "người xấu", đôi mắt nhóc liền sương mù mông lung, "Hắn cắn cha!" Nói một câu rồi thở phì phò.

Lý Cẩn hơi sững sờ, lập tức không nhịn được cười lên, đây là muốn báo thù cho y?

Y cười đến cơ hồ không dừng được, "Ai u, bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy."

Vân Liệt cũng có chút buồn cười. Thấy Cẩn ca nhi chỉ vây quanh bảo bảo, liền có chút buồn bực.

Nước mắt bảo bảo còn chưa ngớt, nghe thấy tiếng cha cười, bỗng mắt to chớp chớp có chút mê man.

Lý Cẩn kéo tay nhỏ của tiểu tử quơ quơ, "Cha cùng đa đang chơi trò chơi nha, hai cha là người một nhà, làm sao có khả năng hắn bắt nạt cha chứ. Có người bắt nạt cha, khẳng định hắn cũng sẽ giống bảo bảo xông lên nhanh nhất."

Bảo bảo tận lực nhìn môi cùng cổ y, thấy cha quả thực không đau, cũng không có vết thương, thì trên mặt nóng lên, lén lút liếc nhìn Vân Liệt.

Vân Liệt hừ một tiếng, chung quy vẫn còn chút khó chịu, "Chỉ biết che chở ngươi."

Lý Cẩn kiêu ngạo không thôi, ôm lấy tiểu tử hôn hôn, "Con trai của ta, không che chở ta thì che chở ai."

Lý Cẩn rửa mặt cho bảo bảo, lại nhìn vết thương Vân Liệt một chút, thoa chút thuốc cho hắn. Không cần phải nói, khi thoa thuốc lại bị tóm lại hôn một hồi. Đến lúc gọi Nghiên tỷ rồi xuất phát, trời cũng đã gần trưa.

Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân xuất môn long trọng như vậy.

Bên dòng suối có hai đại nương, các nàng đập băng, đang giặt quần áo. Người nông gia đã quen với nếp sống, cho dù trên người mặc phong phanh, đôi tay đỏ ngầu, thì cũng không cảm thấy lạnh. Thấy Vân Liệt cầm trong tay cái chĩa, nhóm đại nương còn cười chào hỏi, "Cẩn ca nhi đưa hài tử tới bắt cá à?"

Các nàng đã biết bảo bảo là hài tử của biểu tỷ Cẩn ca nhi, bây giờ được y cùng Vân Liệt thu dưỡng.

Mặc dù biết được sau này Vân Liệt sẽ an gia tại Trúc Khê thôn, sẽ không trở về kinh thành, nhưng các nàng vẫn cứ sợ hắn, vừa muốn làm hắn vui lòng, vừa sợ đắc tội hắn. Bởi vì trước mắt hắn cùng Cẩn ca nhi chưa có hài tử, cho nên nhóm đại nương đều cư xử với bảo bảo rất nhiệt tình.

"Tiểu tử lớn lên thật giống ngươi, sau này nhất định cũng là người có phúc khí."

Nghiên tỷ nghe thấy bảo bảo được khen, còn vui vẻ hơn mình được khen. Bé cũng cảm thấy bảo bảo có chút giống cữu cữu, tuy rằng không giống bằng ca ca, nhưng so với mình thì giống hơn nhiều. Bé nắm tay bảo bảo, cười nói, "Bảo bảo bây giờ có phúc khí lắm, buổi sáng uống được hai chén canh trứng gà."

Lần trước Lý Uyển có nói câu có thể ăn được là phúc, tiểu nha đầu liền nghi vào trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo đỏ lên. Trước đây nhóc bị đói đến sợ, nhìn thấy đồ ăn còn thừa lại, sợ cha mang canh trứng gà cho Trương đại nương cho heo ăn, nhóc liền uống thêm một chén. Tâm tư tiểu tử đơn thuần, cảm thấy đây chính là canh cha mình nấu, mỹ vị như vậy, cũng không thể tiện nghi cho đám heo kia.

Lý Cẩn không nhịn được cười lên, trong nhà có hài tử, luôn có tiếng cười cười nói nói nhiều hơn.

Lan Chi đại nương cười nói, "Đúng nha, nếu bảo bảo không có phúc khí, thì cũng sẽ không thành hài tử của Cẩn ca nhi, nếu đặt vào nhà khác, sẽ không có hai chén canh trứng gà mà uống."

Mặt bảo bảo ửng hồng, xấu hổ trừng mắt nhìn Nghiên tỷ một cái.

Nghiên tỷ chớp chớp mắt, không biết sao bảo bảo lại giận rồi. Thấy bảo bảo lại được khen, bé cũng hào hứng cùng khen bảo bảo, "Bảo bảo đúng là có phúc khí đó, ngày hôm qua nương làm bánh nướng, bảo bảo ăn một hơi ba cái!"

Bảo bảo xấu hổ không thôi, giận đến cho bé một cái bóng lưng. Lý Uyển nướng bánh đặc biệt ngon, đây là lần đầu bảo bảo được ăn, ăn rồi còn muốn ăn nữa, lại nói bánh nướng cho hài tử vốn không lớn là bao, nên lúc này bảo bảo mới không nhịn được ăn thêm hai cái.

Lý Cẩn cười không dừng được, "Được rồi, chúng ta đi bắt cá."

Mùa đông lạnh, cá cũng giảo hoạt, Lý Cẩn căn bản không nghĩ tới có thể bắt được cá. Thế nên khi Vân Liệt xiên được một con cá lớn, không chỉ có Nghiên tỷ vô cùng vui vẻ, mà đôi mắt y cùng bảo bảo cũng sáng lấp lánh.

Vân Liệt cong cong môi, đem cá bỏ vào trong thùng đựng nước.

Nhóm đại nương hâm mộ không thôi. Chung quy người trong thôn vẫn rất thuần phác, thấy Cẩn ca nhi muốn cho mình một con, liền sửng sốt không nhận. Lý Cẩn không cưỡng lại được các nàng, nên chờ Vân Liệt bắt được một ít, bốn người họ liền trở về nhà.

Tổng cộng bắt được ba con cá, một to hai nhỏ, Lý Cẩn dự định hai con kho, một con nấu canh cá.

Cá là Vân Liệt xử lý, hắn không nỡ để Cẩn ca nhi động thủ, nên liền để y ngồi một bên nhìn.

Lý Cẩn nhìn rồi nhìn, càng nhìn càng cảm thấy Vân Liệt suất khí*, động tác dứt khoát lưu loát, ngón tay thon dài mạnh mẽ, ánh mắt chăm chú mê người, cái nào cái nấy đều đẹp. Thừa dịp hai đứa nhỏ đều nhìn chằm chằm con cá, y liền trộm hôn lên má Vân Liệt một cái, "Cực khổ rồi."

*suất khí = 帅气: đẹp trai

Thần sắc Vân Liệt bất biến, nhưng nơi đáy mắt lại có thêm một ý cười.

Hai đứa nhỏ cũng vây một bên, Nghiên tỷ thấy bảo bảo không phản ứng gì với mình, thì vẫn mãi nói lại nói.

Trong tiểu viện vang vang tiếng cười cười nói nói, ngay tại lúc này, một tiểu hán tử lại đột ngột chạy tới, "Cẩn thúc thúc, không xong rồi! Thần ca nhi hắn..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hô hấp cũng có chút gian nan, hiện ra vẻ cực kỳ mệt nhọc vì chạy.

Trong lòng Lý Cẩn hồi hộp, vội vã đứng lên.

Hết chương 99 – 14/03/2019

_________

*gà hầm nấm - 小鸡炖蘑菇

d6b3017d6a8eb20bec82889107dd8b96.jpg

*trứng gà xào hẹ - 韭菜鸡蛋

e674a920860199cd1fb30ec9a3723d11.jpg

*thịt băm xào cà tím - 肉末茄子

2ac8e6d03b74ad132987a741b81b92a4.jpg

*khoai lang nướng

94208977923fac05034569b8ae7405c0.jpg

*canh trứng gà - 鸡蛋汤

bda273255e668f5103a4dffe38c55f49.jpg

*cửu liên hoàn - đây là trò chơi IQ của Trung Quốc

855ec49d4b6b8318a82d2bf967ae2460.jpg
Bình Luận (0)
Comment