Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 1.2

Thiếu niên xinh đẹp ngồi giữa kiệu, phượng quan hà bí cùng y phục khoác trên thân thể, trang phục gần giống như một nữ tử sắp xuất giá.

Thiếu niên thẫn thờ, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, để lộ ra một loại cảm xúc gần như bi thiết tuyệt vọng; bên ngoài kiệu hoa rõ ràng là bà mối Hoa nương, kèn trống inh ỏi, tựa hồ cũng không biết kiệu hoa bên trong là một thiếu niên hàng thật giá thật; đội ngũ phía trước cưỡi con ngựa trắng, nam tử thân hình cao lớn cường tráng mặc hồng mãng bào, giống như một kẻ mãi võ, chỉ là biểu cảm vui sướng trên khuôn mặt thoạt nhìn có chút đáng khinh.

Đội rước dâu vừa ra khỏi thành không lâu sau, liền đi đến một sơn đạo hẹp dài—— loại sơn đạo này ở đường núi rất thông thường, đi qua ngọn núi này, buổi chiều có thể đến thành lân cận, cũng đến được phủ đệ của tân lang Phó An Hoa —— đêm nay, Phó lão gia tứ thập nhị tuế (42 tuổi, ta thấy để nguyên hay hơn:”>) có thể lấy vợ lẽ thứ ba.

Chì là một vợ bé mà phải tự mình đến thành lân cận đón dâu, ngoại trừ muốn biểu thị sự coi trọng đối với tân nương nương gia —— Thường Châu thủ phủ Vân gia, còn bởi vì bản thân bị tiểu tử này mê hoặc, hắn phải bảo đảm có thể an toàn thú tiểu tử kia —— dù sao lần này hắn phải bán trời không văn tự, thú một người nam “Thê”.

Không sai, tuy rằng tuyên bố với bên ngoài rằng người mình muốn kết hôn con gái yêu của Vân gia làm di thái thái (vợ bé), kỳ thật người mình thú là tiểu nhi tử của Vân gia! Vân gia không coi trọng tiểu nhi tử này, ngoại nhân chẳng những chưa bao giờ được gặp qua hắn, thậm chí ngay cả hắn là nam hay nữ cũng không biết, chỉ biết là Vân gia có năm đứa nhỏ, một đứa bởi do nha hoàn sinh ra, cho nên đó chính là vết nhơ của Vân gia, là đề tài cấm kỵ không thể dễ dàng nhắc tới.

Phó An Hoa chính là bắt lấy điểm này, mới có thể thuận lợi thú người trong lòng.

Ngồi trên lưng ngựa, Phó An Hoa nhớ tới nửa năm trước ngẫu nhiên thấy nam hài phẫn nữ trang ở hậu viện Vân phủ, chỉ thoáng nhìn qua, đã làm hắn nhớ mãi không quên, mặc dù sau này biết được mỹ nhân là thân nam nhi, cũng chưa từng chặt đứt ý niệm độc chiếm trong đầu, thậm chí còn không tiếc vốn gốc rất cao, bán đứt nguồn cung cấp tơ tằm, kháp trụ mạch máu của Vân gia – tơ lụa phường, mới có thể mượn chuyện này đưa ra ý tưởng hoang đường muốn kết hôn Vân gia yêu nhi.

Bất quá xem bộ dáng Vân lão gia, dù bản thân không có tâm trạng đùa giỡn, cũng vui vẻ đem yêu tử “Đưa” Ra.

Vô luận như thế nào, chính mình rốt cục ôm được mỹ nhân về! Nghĩ đến nam hài kiều mỵ động nhân, Phó An Hoa nhịn không được đánh rùng mình một cái, trên mặt cười đến càng phát ra dâm tà, trong đầu óc đều là ảo tưởng tươi đẹp của đêm nay.

Bán Hạ ngồi trong kiệu hoa, trên mặt đã sớm bị nước mắt làm ướt. Hắn nhẹ vỗ về chân trái của mình, thần tình thống khổ.

Đều là do cái chân này, trước đây liên lụy nương không được sủng ái, giờ lại hại mình phải làm tiểu thiếp của nam nhân khác!

Vân phủ nhà to nghiệp lớn, chủ tử Vân Hải khi trẻ phong lưu thành tánh, một lần rượu say loạn tính làm cho phòng nội nha hoàn mang thai, nào biết đứa nhỏ sau khi sinh trên chân trái lại có một cái bớt cực đại quỷ dị, thậm chí khiến cho chân trái dường như vô dụng; Vân Hải trước giờ vốn là người bạc tình bạc nghĩa, chỉ thích mỹ nhân, bốn hài tử trước đều dị thường xuất sắc, nên càng không hề quan tâm đến hài tử nhỏ nhất khiến người ta chán ghét này, mẫu thân hài tử cư nhiên bị liên lụy mà thất sủng; tuy rằng tin tức về nhi tử mới của Vân phủ nhanh chóng lan truyền, nhưng Vân Hải lại không thừa nhận, ngoại giới cũng chỉ biết là hắn có hài tử thứ năm, nhưng không người nào biết là nam hay nữ.

Bán Hạ nhẹ nhàng tựa vào trên vách kiệu hoa, ôn nhu nắm chặt nửa miếng ngọc bội trong tay, đây là “Giá trang” (đồ cưới) nương cấp cho mình —— nương là người duy nhất trên đời chờ mong mình sinh hạ, là người duy nhất không ghét bỏ con người mình; mười lăm năm nhân sinh đau khổ, nếu không phải có nương sống nương tựa lẫn nhau, sợ rằng còn phải gặp qua nhiều gian khổ hơn nữa

Vậy nên người kia mới có thể áp chế mẫu thân, ngạnh bức chính mình gả cho một người nam nhân.

Vì nhượng nương sống sót ở lại Vân phủ, chính mình ngay cả cơ hội chết cũng không có.

Bán Hạ nắm chặt xiêm y, trong lòng hối hận không thôi, nguyên tưởng rằng thiên viện chỉ có mình cùng mẫu thân, Vì vậy cũng hình thành thói quen mặc y phục thời trẻ của mẫu thân, sao biết đã bị Phó An Hoa mặt người dạ thú nhìn trúng. Nhớ tới Phó An Hoa bình thường khi hắn vô y vô kháo (không chú ý, chắc vậy:|), mấy lần đối hắn giở trò, Bán Hạ biết Phó An Hoa hợp ý, bất quá chính mình chỉ hời hợt mà thôi.

Trời sinh tính đơn thuần, nhưng bởi vì hơn mười năm bị người khi nhục, vậy nên đối với việc sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói vào sắc mặt) dị thường mẫn cảm, Bán Hạ biết tương lai sau này đợi mình là cái dạng sinh hoạt gì.

Nhắm mắt lại, cảm giác cỗ kiệu càng lúc càng chậm, Bán Hạ nghĩ thầm có phải đang vào núi không.

Như vậy, cách nhà người kia lại càng gần...

Cứ như vậy lay động một lát, bỗng nhiên bên ngoài một trận ầm ĩ, cỗ kiệu bị đổ mạnh trên mặt đất, Bán Hạ lại càng hoảng sợ, chỉ nghe thấy bên ngoài một mảng khóc lóc kêu la sợ hãi, còn có thanh âm đao kiếm tấn công!

Bán Hạ bị biến cố bất thình lình hù dọa đến ngây người, một lúc lâu mới nhớ tới xốc khăn trùm đầu lên để nhìn tình huống bên ngoài; thế nhưng chân trái thật bất tiện, lại bị kinh hách, Bán Hạ ngã trên mặt đất —— bất chấp đau đớn, hắn bò ra ngoài kiệu—— nhưng mới chỉ liếc mắt, đã bị cảnh tượng bên ngoài hù dọa không nhẹ ——

Hoa nương cùng cổ nhạc môn từ lâu đã sợ hãi chạy trối chết, rất nhiều thị vệ Phó phủ bị giết không chừa một người chỉ trong thời gian ngắn; thân thể to lớn của Phó An Hoa còn vắt ở trên lưng ngựa, kiếm trong tay chưa hoàn toàn rút ra —— mà đầu của hắn đã bị một thanh niên túm tóc đề ở trong tay!

“A —— “

Thấy Phó An Hoa kia máu chảy đầm đìa, cái đầu rõ ràng chết không nhắm mắt, Bán Hạ nhịn không được hoảng sợ thất thanh thét chói tai, lập tức bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh!

Bán Hạ mê man mở mắt, nhìn hoa văn khắc trên ô mộc sàng (giường bằng gỗ mun)cùng duy mạn (màn che) mỏng như cánh ve, đầu óc có chút hỗn loạn; bỗng nhiên phát hiện ở bàn tròn bên ngoài duy mạn có mấy nam nhân đang ngồi, Bán Hạ càng thêm mơ hồ không rõ tình huống.

“Vậy sao? Đó là lý do ngươi đem nàng trở về?” Vóc người thon dài, nam nhân trừng đôi mắt phượng, ẩn nhẫn lửa giận hỏi thanh niên đối diện.

Thanh niên trên mặt còn có chút trẻ con thành thật gật đầu.

Nam nhân chung quy nhịn không được bạo phát, trên trán gân xanh bạo mạo, đối thanh niên quát: “Buông tha hoa nương cùng nhạc thủ ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi cư nhiên mang tân nương của đối tượng ám sát trở về, còn có lá gan nói với ta sợ nàng bị dã thú ăn?! Làm cho rõ ràng, chúng ta là sát thủ, cũng không phải đại thiện nhân! Thường Tấn Du, ngươi thật là sát thủ đứng thứ năm của Kỳ Lân trang chúng ta sao? Ngươi có muốn hay không ta đem đầu người móc óc tẩy sạch một lần hả!” (thủ đoạn tàn bạo quá =)))

Nam hài ngồi trên đùi nam nhân, thấy nam nhân tức giận đến không nhẹ, vội vã vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của nam nhân, quan tâm nói: “Phượng, đừng nóng giận, trang chủ lập tức tới đây ngay.”

Nam nhân vừa nghe càng thêm đau đầu, nhẹ nhàng hạ cánh tay nhỏ bé của nam hài xuống nắm trong tay, cúi đầu đối hắn nói: “Tiểu Tình, giải quyết loại tiểu nhân vật như Phó An Hoa này còn muốn kinh động đại ca, ngay cả Kha Nhiên đều bị đại ca phái đi giải quyết tốt hậu quả —— ta xem Tấn Du không thể thiếu trách phạt, cả ta cũng đều phải chịu một hồi thóa mạ!”

“Xem ra đệ đã giác ngộ rồi thì phải?” Theo một đạo nam thanh âm trầm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra; một nam nhân khá cao tiến vào, hắn liếc mắt nhìn Thường Tấn Du đang bối rối, lại chuyển đường nhìn tới đệ đệ đang ôm ái nhân trên thân, “Trường Không Phượng Chứ, đệ gần nhất có đúng hay không có điểm rất thỏa mãn, có muốn hay không ta tự mình thay đệ quản giáo thủ hạ?”

“Không, không cần, đại ca!” Trường Không Phượng Chứ vội vã đứng dậy, “Đại ca, Tấn Du là như thế này, sát nhân khi đủ ngoan (tàn ác), cứu người so với giết người càng cần mẫn (ta không hiểu ý của Phượng ca, là xao =))), dù sao chỉ là hài tử, huynh tha thứ cho hắn lúc này đi.”

Trường Không Long Tường đạm đạm nhìn bọn họ liếc mắt, đột nhiên hỏi: “Là tân nương của Phó An Hoa?”

Trường Không Phượng Chứ thở ra một hơi thật dài, vội vã bước nhanh đi tới trước giường, xốc lên màn che nói: “Chính là nữ tử này.”

Bán Hạ nghe được hai chữ “Sát thủ”, hồi tưởng lại toàn bộ những điều xảy ra trước kia, thấy bọn họ đi tới, sợ đến vội vã nhắm lại con mắt, thở mạnh cũng không dám.

“Nữ tử?” Trường Không Long Tường hơi nhăn lại lông mày rậm, nói: “Đây không phải một nam hài tử sao?”

Thấy đại ca nhiều năm tứ cấp diện vô biểu tình nhíu mày, Trường Không Phượng Chứ sửng sốt, tiếp theo liền khúc khích cười ra, trước kia chưa gặp được Tiểu Tình, bản thân đã ngự nữ vô số, thế nào có thể nhận sai tiểu mỹ nữ trên giường ni, “Ca, dung mạo này, thế nào có thể là nam tử?”

Trường Không Long Tường lười cùng đệ đệ nói lời vô ích, bàn tay kéo xuống y kết trên y phục của Bán Hạ, lễ phục tân nương liền rơi xuống hai bên trái phải, chỉ còn mảnh áo đơn xác thực thân thể này đích thị là nam hài!

Trường Không Long Tường tiếp theo thân thủ nghĩ muốn xé xuống tiết y, mà Bán Hạ cũng không giả bộ nổi nữa, vội vã giữ lấy thân trên, chặt chẽ níu chặt y lĩnh của bản thân.

“Cầu ngươi tha, tha ta!” Bán Hạ muôn vàn hoảng sợ mà nhìn tính cách cùng tướng mạo nam nhân, trong ánh mắt to tròn đã hàm chứa lệ.

Bàn tay đã đưa đến phân nửa, Trường Không Long Tường có chút hoảng hốt —— nam hài trước mắt như ấu miêu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm bởi vì sợ hãi mà trở nên điềm đạm đáng yêu, ánh mắt trong veo như dòng nước suối, thật giống như bất luận kẻ nào đều có thể ở bên trong lưu lại dấu vết hình dạng chính mình, có thể dụ phát hết thảy ý muốn bảo hộ của người khác.

Trường Không Long Tường ngây người trong nháy mắt, trong mắt xẹt qua tình tự chập chờn bất minh; sau đó, như là đối nam hài đột nhiên có hứng thú, hắn không mang theo ngữ khí hỏi: “Ngươi rõ ràng là thân nam nhi, tại sao lại thành tân nương của Phó An Hoa? Vân Hải trong hồ lô chứa cái gì?”

Một câu nói liền đâm trúng địa phương tối xấu hổ của Bán Hạ, hắn bỗng nhiên trợn to hai mắt, khó khăn mà nhìn Trường Không Long Tường, đến khi tưởng chừng giữ không được nước mắt nữa, mới run rẩy mà cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Phó lão gia cùng Vân lão gia đích thực muốn tơ tằm, vậy nên hướng Vân phủ cầu hôn, muốn hỏi cưới ta.”

Không chú ý đến phương thức nam hài xưng hô với Vân Hải, Trường Không Long Tường dường như độc thoại hỏi: “Phó An Hoa cưới vợ chính là con gái út của Vân Hải—— ngươi là nhi tử của Vân Hải? Hoặc là miễn cưỡng góp thêm cho đủ số lượng? Phó An Hoa tuy rằng háo sắc, nhưng sợ rằng sẽ không ngốc đến nỗi không rõ ngươi là nam hay nữ chứ.”

Nghe Trường Không Long Tường vẫn lưu tâm đến chuyện tình của mình, Bán Hạ vô ý thức trúc khởi tâm tường (chắc là tự xây bức tường ngăn cách tâm?!), nỗ lực làm như đang nói đến chuyện của người khác: “Ta là nhi tử của Vân lão gia, Phó lão gia cũng biết ta là thân nam nhi, nhưng hắn cũng không để  ý giới tính của ta, cố ý phải... thú ta.”

Hai chữ cuối cùng, Bán Hạ cơ hồ tự ôm lấy bản thân, không biết do xấu hổ hay phẫn nộ, khuôn mặt từ lâu đã đỏ đến so với máu cũng không khác nhau là mấy.

Nhìn Bán Hạ giống như tự mình đập vỡ một tầng bảo hộ sau cùng, làm mất đi một chút tôn nghiêm cuối cùng mà không nhịn được run rẩy, Trường Không Long Tường tâm lãnh ngạnh lại có chút không đành lòng; hài tử này mệnh thực khổ, Vân Hải cũng không phải là người, Trường Không Long Tường trong lòng nghĩ.

“Ngươi rất đẹp, thảo nào Phó An Hoa hao tổn tâm cơ cũng muốn có được ngươi.”

Câu này bề ngoài giống như khen tặng, rốt cuộc đánh tan tự tôn còn lại của Bán Hạ, hắn phát sinh một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nước mắt tích tụ rơi xuống y phục níu trên tay.

Ngay cả Trường Không Long Tường đều có chút thương cảm nam hài này, thế nhưng bản thân Trường Không Long Tường cũng không phát hiện, tiếp tục đạm đạm mà nói: “Thế nhưng hắn không xứng.”

Bán Hạ tưởng rằng lại phải nghe những lời hiểm độc, cũng không ngờ Trường Không Long Tường lại nói phú thương đứng thứ hai Thường Châu không xứng với mình.

Ngây người ngẩn ngơ, Bán Hạ cẩn cẩn dực dực ngẩng đầu nhìn về phía Trường Không Long Tường, vừa lúc chống lại con mắt long lanh hữu thần của nam nhân —— bên trong không có một tia khinh miệt, trái lại lộ ra khí tức ôn nhu.

“Ngươi tên là gì?” Trường Không Long Tường bất động thanh sắc nhẹ nhàng dùng chăn bông long trụ thân thể nam hài xiêm y không chỉnh tề.

“Bán, Bán Hạ, ta là Vân Bán Hạ.” Vốn có trúc khởi tâm tường, cuối cùng lại vì một động tác đơn giản của Trường Không Long Tường mà trừ khử; dù sao cũng đã bị khi dễ thành thói quen, người khác cấp ra một chút ôn nhu là có thể khiến hắn mở rộng lòng mình; “Khi ta sinh ra, Vân lão gia có chút ho khan, đã dùng phương thuốc có một vị thuốc ‘Bán Hạ’ ; mẫu thân cầu hắn cho ta một cái tên, Vì vậy Vân lão gia tự viết hai chữ này cấp mẫu thân.”

Khi nói lời này, Bán Hạ ngữ khí rất là tự ti; hắn từ trước đến nay ao ước một tên khác tự hữu nội hàm (tên có ý nghĩa), thế nhưng mẫu thân biết chữ không nhiều lắm, bản thân liền chỉ có thể vẫn dùng tên này.

“Bán Hạ...” Trường Không Long Tường niệm mấy lần, đối Bán Hạ nói: “Tuy rằng Vân Hải rất qua loa, thế nhưng oa đả chính trứ (chó ngáp phải ruồi), tên này rất đẹp, rất thích hợp với ngươi.”

Khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của Bán Hạ trong nháy mắt đỏ bừng, kinh ngạc mà nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt tự nhiên, trong lòng không hiểu sao có chút xao động cùng ngượng ngùng.

Trường Không Phượng Chứ trừng lớn con mắt mà nhìn bóng lưng đại ca nhà mình, hoàn toàn vô pháp tưởng tượng đại ca bình thường bất cẩu ngôn tiếu (nói năng cẩn thận) cư nhiên có thể lấy vẻ mặt nghiêm túc mà đùa giỡn người khác —— quả thực đúng là kiểu mẫu cao thủ tình trường mà!

Trường Không Long Tường thân thủ sờ sờ khuôn mặt Bán Hạ —— hắn từ khi vừa nhìn thấy Bán Hạ đã nghĩ muốn làm chuyện này—— quả nhiên mềm mại hệt như trong tưởng tượng (*rú* máu sắc langggg =)))) ; hắn ôn hòa mà nói: “Nơi này là Kỳ Lân trang, ta là Trường Không Long Tường, ở đây ta là trang chủ; ngươi không cần sợ, trước tiên có thể cứ tạm ở lại chỗ này, chờ sau khi xử lý xong chuyện Phó An Hoa sẽ đưa ngươi về nhà; phía sau là đệ đệ của ta, gọi là Trường Không Phượng Chứ, có chuyện gì đều có thể tìm hắn.”

Có chút không muốn thu hồi tay, Trường Không Long Tường đứng dậy, đối Bán Hạ nói: “Ngày hôm nay một ngày đêm khẳng định dọa ngươi sợ không ít, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, hắn xoay người đối Trường Không Phượng Chứ cùng Thường Tấn Du nói: “Đi theo ta tới thư phòng!” Biểu tình cũng đã trở nên lãnh ngạnh, cũng không quay đầu lại, thẳng hướng ra ngoài.

Trường Không Phượng Chứ trong lòng một trận gào thét, hắn vỗ vỗ khuôn mặt tiểu ái nhân, hỏi: “Tiểu Tình, trước có thể tạm thời giúp ta chiếu cố Bán Hạ không?”

Tiểu Tình nắm chặt nắm tay nhỏ liều mạng gật đầu: “Phượng, cứ giao cho ta!”

Nhìn hình dạng khả ái của ái nhân, Trường Không Phượng Chứ trong lòng thoáng có chút thoải mái, xoay người túm lấy đầu sỏ gây nên chuyện là Thường Tấn Du, vội vã đi nhanh đuổi theo đại ca.

Ngơ ngẩn mà nhìn Trường Không Long Tường đi ra cửa phòng, Bán Hạ còn có chút khó có thể bình phục.

Tiểu Tình thử bò lên trên giường ngồi ở bên người Bán Hạ, nhẹ giọng gọi: “Bán Hạ, Bán Hạ?”

Bán Hạ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nam hài tử khả ái trước mặt, có chút sợ người lạ mà đáp lại nói: “Vâng, vâng!”

Tiểu Tình nhìn Bán Hạ dáng vẻ khẩn trương, nhịn không được cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn; hắn ngọt ngào đối Bán Hạ nói: “Ta là Niếp Tình, ngươi có thể gọi Tiểu Tình; Phượng nhượng ta chiếu cố ngươi, chúng ta làm bằng hữu nha!”

Có chút theo không kịp tư duy Tiểu Tình toát ra, cũng theo không kịp tốc độ quen thuộc từ trước đến nay của hắn, Bán Hạ chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

“Thật tốt quá!” Tiểu Tình vui vẻ phát ra từ nội tâm, hưng phấn mà nói: “Trong Kỳ Lân trang có rất nhiều đại nam nhân, chỉ có Thường Tấn Du tuổi còn nhỏ một chút, thế nhưng hắn luôn ngơ ngác; tuy rằng Tiểu Trữ thỉnh thoảng cũng tới tìm ta ngoạn, thế nhưng Phượng cũng không cho ta cùng Tiểu Trữ cùng một chỗ...” Hưng phấn chi hạ nhứ nhứ thao thao (nói liên miên, lải nhải) đối Bán Hạ nói.

Bán Hạ an tĩnh nghe, đối tên cái tên xa lạ có chút hiếu kỳ, không khỏi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Trữ?”

Thấy Bán Hạ chăm chú nghe mình nói, Tiểu Tình lập tức hài lòng trả lời: “Tiểu Trữ chính là mẫu thân của Phượng cùng trang chủ a! Tiểu Trữ là người tốt, bình thường mang theo Tiểu Tình đi chơi, thế nhưng Phượng mỗi lần đều rất tức giận, nói Tiểu Trữ là gây rắc rối, vậy nên cũng không cho ta cùng Tiểu Trữ ngoạn!”

Mơ hồ có thể cảm giác được thân mật của Tiểu Tình cùng Trường Không Phượng Chứ, Bán Hạ bất an hỏi: “Đó không phải là Trường Không phu nhân? Nếu là trưởng bối, Tiểu Tình không thể gọi thẳng kỳ danh?”

Tiểu Tình nghiêng đầu, thẳng thắn trả lời: “Thế nhưng Tiểu Trữ không cho phép ta gọi nàng là ‘Nương’ a, nàng nói như vậy thì không thể làm bằng hữu; hơn nữa Phượng cũng nói không quan hệ, Tiểu Tình có thể gọi nương là Tiểu Trữ.”

Đây là cái dạng người một nhà kiểu gì a? Bán Hạ càng dần càng ngốc lăng

Tiểu Tình lại như là nghĩ đến cái gì, hưng phấn mà từ trên giường nhảy dựng lên, qua loa mặc vào giày hướng ra bên ngoài, một mặt quay đầu lại đối Bán Hạ nói: “Ta đi tìm Tiểu Trữ đến, nàng nhìn thấy ngươi nhất định thật cao hứng! Bán Hạ ngươi chờ nhé!”

Bán Hạ không kịp gọi lại Tiểu Tình, chỉ có thể nhìn hắn vừa… vừa lao ra gian nhà.

Tiểu Tình vừa đi, gian nhà nhất thời an tĩnh lại, Bán Hạ không khỏi nhìn theo.
Bình Luận (0)
Comment