Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 11

Mùa hè, chính là mùa đẹp nhất ở Uy Ngôi.

Trên quan đạo rộng lớn, một đoàn xe chậm rãi chờ xuất phát.

Ở đầu tiên nhất là một nam tử tuổi còn trẻ mặc hoàng bào ngồi trên lưng ngựa, phiền muộn nói với nam nhân trước mặt: “Không thể tưởng được sáu năm trôi qua nhanh như vậy, thật không nỡ hoàng huynh.”

Nam nhân đối diện cưỡi trên một con ngựa đen, y phục màu đen có thêu lão hổ màu vàng, cả người khí vũ hiên ngang; trong ngực của hắn ôm một nhân nhi, thoạt nhìn nho nhỏ khả ái, ngây thơ.

Nghe hoàng đế trẻ tuổi nói, Trường Không Long Tường hiếm khi mỉm cười, đáp: “Hoàng Thượng đã rất cứng cáp rồi, Trường Không Long Tường không còn gì có thể dạy ngươi. Hy vọng ngươi sau này chăm lo việc nước, yêu dân như con, như vậy ta coi như cũng có thể ăn nói với phụ hoàng, với Uy Ngôi rồi.”

Lữ Minh thoải mái cười, nói: “Lữ Minh nhất định không phụ hoàng huynh giao phó!”

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng tiểu hài tử nói chuyện.

“Ca ca, chúng ta phải đi đâu?” Một tiểu nam hài sáu tuổi ngồi trên lưng ngựa, ngửa đầu hỏi, tuy rằng tuổi còn nhỏ, đã có khuôn mặt xinh đẹp đến giật mình.

Trường Không Cuồng ngồi phía sau Trường Không Oanh, thân hình cao lớn giống phụ thân, mới sáu tuổi đã có thể ôm đệ đệ khống chế ngựa. Nghe thấy thanh âm đáng yêu của đệ đệ, Trường Không Cuồng mặt không chút thay đổi cúi đầu mỉm cười: “Oanh nhi ngoan, chúng ta phải về Kỳ Lân trang của phụ thân.”

Nói xong, còn kéo cái tay ngắn nhỏ nộn nộn của đệ đệ vòng qua vòng eo gầy gò của mình, dặn dò: “Oanh nhi cùng ca ca cưỡi ngựa, ôm chặt ca ca, nếu không thoải mái nhất định phải nói cho ca ca, biết không?”

Tiểu mỹ nhân gắt gao nằm trong lồng ngực ca ca, ngọt ngào đáp: “Oanh nhi biết rồi.”

Bởi vì nương tử Hồng Hạnh ngồi trong xe ngựa, Hứa Nhĩ Tuấn vô cùng buồn chán chạy tới, cười nói: “Oanh nhi, Nhĩ Tuấn thúc thúc cũng có thể mang ngươi cưỡi ngựa, nhất định nhanh hơn so với ca ca, có có muốn thử không?” Nói xong liền điều khiển ngựa chạy trước.

Trường Không Phượng Chứ đang ôm ấp Tiểu Tình cũng không nén nổi buồn chán, cũng liền xông ra ngoài, thanh âm sang sảng từ xa xa truyền đến: “Oanh nhi, nhị thúc cũng có thể mang ngươi đi đó!”

Trường Không Cuồng tuy rằng trưởng thành sớm, nhưng vẫn là đứa bé, mỗi lần bị khiêu khích, liền mím môi không nói một lời thúc ngựa đuổi theo.

Bán Hạ lo lắng hô: “Cuồng nhi, cẩn thận một chút!”

Trường Không Long Tường vỗ vỗ bảo bối, ôn nhu nói: “Không cần phải lo lắng, xú tiểu tử tự biết cách bảo hộ người mình yêu mến.” (này… này là huynh đệ văn sao  ヽ ( ≧ Д ≦) ノ  có tiềm năng nha có tiềm năng *cười man rợ*)

Lữ Minh cũng nở nụ cười, nói: “Cuồng nhi tư chất hiếm có, so với ta vĩ đại hơn nhiều, tương lai hoàng huynh hẳn là nên để cho nó tới kế vị ta.”

Trường Không Long Tường thản nhiên nói: “Phải xem con của ngươi và nó ai cao ai thấp đã, hơn nữa cũng phải xem nó có nguyện ý hay không.”

Lữ Minh khẽ cười nói: “Người trong thiên hạ tha thiết ước mơ ngôi vị hoàng đế, trong mắt hoàng huynh lại không đáng giá nhắc tới, trí tuệ cùng nhãn giới như vậy, sợ là thế gian ít có.”

Trường Không Long Tường đạm đạm cười, nói với hoàng đế trẻ tuổi: “Sau khi từ biệt, nếu hoàng thượng có bất cứ chuyện gì, chỉ cần bảo ngự tiền thị vệ Trần A Ngưu truyền lời cho ta, ta nhất định sẽ đến ngay lập tức.”

Dứt lời, y giương lên dây cương, tuyệt trần mà đi, đoàn xe phía sau cũng đi theo giơ roi khởi hành.

Lữ Minh nhìn theo huynh trưởng, chỉ thấy hắn một thân hắc y, giai nhân áo lam trước người, tay áo phiêu phiêu, phảng phất tiên khí.

Trường Không Long Tường cưỡi ngựa, nhớ tới lời đường đệ, không tiếng động cười —— người trong thiên hạ tranh giành quyền lợi, mà y chỉ nguyện cùng ái nhân mãi mãi bên nhau; y không phải là kẻ tự cao tự đại, cũng không phải siêu thoát hồng trần, đơn giản là y đã tìm được ái nhân quý giá nhất, cho nên nguyện ý buông tha cho hết thảy để bảo hộ hắn.

Trường Không Long Tường cúi đầu, vừa vặn thấy Bán Hạ ngẩng đầu lên sáng lạn cười với y; nhịn không được ôm chặt bảo bối, Trường Không Long Tường nghĩ thầm, ta làm sơn tặc, từng cuớp minh châu dưới biển sâu, cũng từng cướp phỉ thúy trong rừng rậm, nhưng chỉ có một lần, ta tìm được Bán Hạ, tìm được thế gian chí bảo.
Bình Luận (0)
Comment