Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 4.2

Một vài ngày nữa là sinh nhật Trường Không Phượng Chứ, từ trước đến nay hắn vốn thích náo nhiệt, đương nhiên coi đây là một cái cớ rất tốt để cùng cả nhà làm ầm ĩ một hồi.

Tiệc rượu ăn uống linh đình, phân tào xạ phúc (chia bên chơi bắn nhau o.o =)))), thậm chí là quần ma loạn vũ — ai nhìn thấy cũng không thể tin đây là sát thủ tập đoàn lạnh như băng — chung quy từ trước vẫn là sơn tặc mà thôi.

Trường Không Long Tường ngồi ở chủ tọa, thỉnh thoảng uống rượu, đa số thời gian là chiếu cố Bán Hạ sắc mặt không tốt — tuy rằng Kha Nhiên cùng đại phu đều nói không có việc gì, nhưng chính mình có chút bất an.

Cho dù bình thường bất cẩu ngôn tiếu, nhưng duy nhất sinh nhật của thân đệ đệ, bản thân Trường Không Long Tường rất nể tình, ai đến cũng không cự tuyệt ——  đem rượu thuộc hạ kính uống đến nằm sấp.

Vậy nên cho dù tửu lượng tốt thế nào, khi trở lại phòng ngủ, Trường Không Long Tường cũng đã say khướt.

Từ lần trước đi săn bị tập kích, Trường Không Long Tường vẫn để Bán Hạ ngủ cùng mình, cho dù mỗi đêm chỉ là ôm hắn, trong lòng cũng đã thấy rất thoải mái.

Thế nhưng hôm nay…

Có lẽ do uống qua rượu, thân thể khô nóng nghĩ muốn gắt gao ôm vật nhỏ tới dập tắt lửa.

Vậy nên khi Bán Hạ bỏ đi áo khoác ngay trước mắt mình, Trường Không Long Tường nhịn không được hôn lên cái miệng nhỏ của hắn.

Trằn trọc, cố ý ma sát, đem đầu lưỡi ngậm ra hút liếm cùng cắn.

Nam nhân luôn thường đánh lén mình, nhưng quả thực không hề tiến thêm một bước, vậy nên Bán Hạ cũng để lại mặc hắn tàn sát bừa bãi trên môi mình.

Mà hiện tại Trường Không Long Tường nghĩ bầu không khí đang rất tốt, bàn tay to lại một lần nữa ngầm tham nhập cái mông co giãn của Bán Hạ, tiểu tử kia lại một lần nữa hoảng sợ chạy ra.

Cho rằng lần trước đối hắn lưu lại hồi ức không tốt, Trường Không Long Tường kiên trì nói: “Tiểu quai, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta chỉ là muốn cùng ngươi hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần; nếu như động tác của ta khiến ngươi có một chút phản cảm, ngươi liền lập tức nói cho ta biết, ta sẽ lập tức dừng lại, được chứ? Chỉ một cơ hội khác cũng không cho ta sao.”

Một câu thể xác và tinh thần hòa hợp, càng bức ra nước mắt của Bán Hạ, tuy rằng như vậy, hắn mặc nhiên vẫn không thỏa hiệp.

“Bán Hạ!” Trường Không Long Tường thấp giọng quát: “Vì sao không thể? Chúng ta nếu đã đồng sàng cộng chẩm, điều này không phải theo lý thường phải làm? Là sợ hoặc là không thích, ta đều mong muốn ngươi có thể nói cho ta biết.”

Bán Hạ ngẩn ra, vọng tưởng trộm có những giây phút hạnh phúc, tại giờ khắc này tiêu tan thành mây khói.

Hắn cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt thật to rơi trên mặt đất, giống như một hài tử mắc lỗi, vừa sợ hãi lại vừa áy náy, càng nhiều hơn một phần tuyệt vọng.

Cuộc sống của chính mình, hai tháng trước chỉ có hai màu đen và trắng, mỗi ngày cùng mẫu thân ở thiên viện, nghe nương giảng chút chuyện bên ngoài, nghe nương dạy một ít chữ cùng thi từ; thỉnh thoảng xem phi điểu bay qua, chỉ có thể âm thầm đem ao ước chôn sâu.

Nhưng hai tháng này, những sắc màu rực rỡ ập đến khiến hắn có chút hoa mắt, bằng hữu thiện lương, đại ca uyên bác, đồng bạn thú vị… Thậm chí có người để thích.

Đúng vậy, người để thích, hắn uy vũ anh tuấn, khí thế phi phàm, văn võ song toàn, không chỗ nào không am hiểu.

May mắn thật khiến người ta giật mình, người nọ cũng đối hắn vài phần kính trọng, đặc biệt ôn nhu coi trọng. Vậy nên hắn đã quên một chuyện trọng yếu —— chỗ thiếu hụt của chính mình —— so vơi việc một chân không dùng được càng thiếu hụt nghiêm trọng.

Ít nhất, nghĩ muốn trong trí nhớ của hắn, lưu lại chính mình là thiếu niên dung mạo thanh lệ.

Vậy nên, không thể làm gì khác hơn là tại giờ khắc này, cắn chặt môi, nghĩ một đằng nói một nẻo ——

“Là, là không thích, ta chán ghét hai nam nhân ở bên nhau, hảo xấu xa!”

Một câu nói chấn động khiến Trường Không Long Tường lui một bước, khó có thể tin mà nhìn nam hài từ trước đến nay mềm yếu.

Không nghĩ tới hắn là nghĩ như vậy, cho tới bây giờ đều cho rằng hắn nhất định là nguyện ý thân cận với mình.

Hay bởi vì mềm yếu, vậy nên không dám phản kháng, mặc cho mình muốn làm gì thì làm, thẳng đến không thể nhịn được nữa?

Nam hài cúi đầu, Trường Không Long Tường nhìn không thấy vẻ mặt của hắn —— vốn có thể nâng cằm hắn lên, nhìn xem vẻ mặt của hắn có đúng hay không vì chán ghét mà vứt bỏ!

Nhưng Trường Không Long Tường từ trước tới nay chưa từng sợ hãi, lại sợ, vạn nhất thấy vẻ mặt của hắn, mình có thế chịu đựng được sao?

Dường như trong nháy mắt rượu đều tỉnh, nhưng tim lại càng đập mạnh đến không thể khống chế được, Trường Không Long Tường vô pháp đối nam hài nói nặng lời, chỉ có thể nắm chặt nắm tay xoay người muốn ra khỏi phòng.

“Ta muốn về nhà, cầu ngươi thả ta đi, trang chủ.”

Phía sau truyền đến một câu từ miệng nam hài hơi thở mong manh, đánh nát một tia hi vọng cuối cùng của Trường Không Long Tường.

Một chiếc xe ngựa chạy nhanh rời khỏi Kỳ Lân trang, Trường Không Long Tường giống như tượng đá đứng ở trước cửa, nhìn mã xa đoạn tuyệt rời đi.

Kha Nhiên đứng phía sau Trường Không Long Tường, có chút lo lắng nhìn bóng lưng y vẫn không nhúc nhích, nói: “An bài được rồi, đã nói Tiểu Hạ ngày xuất giá bị tập kích, ngất trong rừng, được Nhan phu nhân đi ngang qua cứu trở về, hôm nay dưỡng tốt thương thế mới tiễn trở về Vân phủ; Nhan Hạo là đường chủ thập nhị đường của Kỳ Lân trang, cũng là thương nhân, hơn nữa từng có buôn bán với Vân phủ, nếu là hắn giúp đỡ, Vân Hải hẳn là sẽ không hoài nghi.”

“Đại ca, ” ôm lấy Tiểu Tình vừa khóc vừa kéo, Trường Không Phượng Chứ vội vàng hỏi: “Hôm qua sinh nhật ta đều không phải vẫn hoàn hảo tốt sao? Tại sao ngày hôm nay lại phải đuổi Bán Hạ về Vân gia?”

Một câu hỏi đều là tiếng lòng của cả nhà, nhìn trang chủ đối đãi tốt với Bán Hạ, còn tưởng rằng y rốt cuộc cũng tìm được người định mệnh, nhưng không ngờ hôm qua còn hỏi han ân cần, hôm nay đã xa cách.

Trường Không Long Tường không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn mã xa đã biến mất từ lâu.

Tâm tư Trường Không Long Tường từ trước đến nay khó có thể để người đẽo gọt, mà lúc này đây, tất cả mọi người nhìn ra được — y luyến tiếc nhượng Bán Hạ đi.

Nhìn đứa con cao lớn hơn rất nhiều so với nàng, Trường Không Trữ Nhi nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay to của y, “Các ngươi về trước đi, ta bồi Long Tường ngốc một hồi.”

Đem trang chủ lúc này giao cho phu nhân, tựa hồ là một chuyện họa vô đơn chí, nhưng Kha Nhiên lại điềm tĩnh nói: “Chúng ta hãy đi về trước đi.”

Nhìn tất cả mọi người bị Kha nhiên mang đi, Trường Không Trữ Nhi mới nhẹ nhàng dắt tay Trường Không Long Tường, chậm rãi bước về phía trước.

“Phượng Chứ trước đây là một đứa cả ngày chỉ biết chìm đắm trong vòng tay nữ nhân, mãi đến khi gặp Tiểu Tình. Tiểu Tình là một hài tử khả ái, cho dù chỉ là một gã sai vặt tại nơi thanh lâu diễm kỹ, cho dù chỉ là một nam hài không hơn không kém, Phượng Chứ chính là thương yêu hài tử đó. Phượng Chứ thương yêu Tiểu Tình, cũng không quan trọng Tiểu Tình là nam hay nữ, chỉ bởi vì Tiểu Tình là Tiểu Tình.”

Trường Không Trữ Nhi nghiêng đầu nhìn nhi tử, lại tiếp tục nói: “Nhưng con bất đồng, con vốn thích nam tử hơn — trước tiên đừng phủ nhận, người khác không biết — nhưng ta là mẹ con, có thể thấy rõ trong mắt. Cho dù những người con đưa về nam có nữ có, nhưng con luôn đối đãi nam hài cẩn trọng hơn một chút. Vậy thì, con đối Tiểu Hạ — chỉ bởi vì thằng bé là nam hài, một nam hài dung mạo mỹ lệ?”

Trường Không Long Tường rốt cuộc cũng có phản ứng, chớp mắt nhìn mẫu thân luôn luôn nghịch ngợm, khó tin những lời này xuất phát từ miệng nàng.

“Đúng, ta là có long dương chi hảo.” Trường Không Long Tường cũng không giấu diếm, nhàn nhạt trả lời: “Đã từng không đề cập tới, chỉ là nghĩ không cần phải… dù là nam hay nữ, bất quá chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, ta cũng không đặc biệt quan tâm; thế nhưng,” hắn nghiêm mặt nói: “Bán Hạ bất đồng! Ta không hiểu cảm nhận này là gì, nói chung, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta lại có một loại tâm lý mâu thuẫn — cùng lúc là hưng phấn khi thấy con mồi, muốn chiếm lấy vật đang run rẩy này, thoạt nhìn con mồi hẳn ăn tốt lắm, mà mặt khác, lại muốn gắt gao siết chặt hắn trong lòng, không để cho người nhu nhược như hắn chịu một chút thương tổn nào. Mẫu thân người biết không, ta từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, dù ta còn không rõ ràng lắm loại tâm tình mâu thuẫn này có đúng hay không giống với cảm giác Phượng Chứ đối Niếp Tình, nhưng chỉ cần ta nghĩ cách, sẽ biết được sự thật.”

Trường Không Long Tường lại một lần nữa nhìn về phía mã xa đã tiêu thất, hoàn toàn không biết ngữ khí của y đầy phiền muộn, “Chỉ là ta cứ làm theo ý mình, nhưng không thể không nhìn ý nguyện của hắn.

Trợn to mắt nhìn vẻ mặt lạnh như đao kiếm sắc nhọn của Trường Không Long Tường, Trường Không Trữ Nhi dị thường kinh ngạc — lẽ nào nhi tử đầu gỗ của mình, lại có chuyện lãng mạn như vậy — nhất kiến chung tình?!

Khó trách y từ lần đầu gặp Bán Hạ đã đối đãi khác biệt, khó trách y trở nên giống như cao thủ tình trường thâm tàng bất lộ, khó trách y giàu có phú khả định quốc cũng không muốn làm cho Bán Hạ một bộ đồ mới, chỉ để hắn mặc nữ trang, khó trách y hàng vạn hàng ngàn sủng ái chỉ dành cho một mình Bán Hạ, khó trách y dù luyến tiếc cũng quyết định buông tay.

“Trời ạ, Long Tường, con thực sự không biết lời mình vừa nói tượng trưng cho cái gì sao?” Trường Không Trữ Nhi quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình.

Thấy nhãn thần nhi tử không hề thay đổi, Trường Không Trữ Nhi nhịn không được rên rỉ một tiếng, đối hắn nói rằng: “Là thích a, Long Tường, con đã thương yêu Bán Hạ từ ánh mắt đầu tiên rồi – cứ cho là bởi vì thằng bé vừa vặn phù hợp với sở thích của con, nhưng cái chính là bởi vì tính tình của thằng bé khiến con yêu thích, nói chung con đối Bán Hạ là nhất kiến chung tình.”

Trường Không Long Tường nhìn nương của mình, biểu tình có chút quỷ dị, tựa hồ có nghi hoặc, có bừng tỉnh đại ngộ, có vui vẻ, có tiếc nuối, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.

“Ta hẳn xác thực là thích hắn, nhưng yêu hay không yêu, hiện tại không còn quan trọng nữa.”

Nghe lời này, Trường Không Trữ Nhi vừa vội muốn mở miệng, lại bị Trường Không Long Tường cắt đứt, hắn đối mẫu thân lộ ra một biểu tình ôn hòa nói: “Nương, không có vấn đề gì, cho dù ta thích hắn, cho dù ta không chiếm được hắn, cũng chỉ là hữu duyên vô phận, ta đã nghĩ thông rồi. Trường Không Long Tường ta không phải một nam nhân vì thất tình mà sụp đổ.”

Còn muốn nói gì đó, nhưng thấy nhi tử nói như vậy, Trường Không Trữ Nhi cuối cùng mỉm cười.

~ Hoàn đệ tứ chương ~
Bình Luận (0)
Comment