Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 9.3

“Tiểu quai, bảo bối, dậy đi nào.” Trường Không Long Tường cúi người, ôn nhu gọi.

Bán Hạ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bên ngoài phòng vẫn đông nghìn nghịt người.

Bán Hạ ngồi dậy, đảo đảo mắt hỏi: “Long Tường, trời còn chưa sáng mà.”

Trường Không Long Tường vừa hôn hắn, vừa giúp hắn mặc y phục đã được chuẩn bị từ trước, “Ân, trời còn chưa sáng. Nhưng mà chúng ta phải vào cung.”

Bán Hạ nhẹ nhàng hỏi: “Long Tường phải đi đối phó Lữ Hưởng sao?”

Trường Không Long Tường bỗng nhiên ngừng động tác một chút, y lấy áp lông choàng lên người Bán Hạ, thấy ánh mắt của hắn nói: “Tiểu quai, ta biết ngươi không thích ta giết người, nhưng hôm nay ta không thể không làm; ta cũng không thể để ngươi ở lại chỗ này, ta không dám cam đoan Lữ Hưởng sẽ không thừa dịp ta rời đi rồi phái người đến bắt ngươi — ta không dám mạo hiểm như vậy, hơn nữa, trở lại nơi đấu tranh quyền lực kia một lần nữa, ta hy vọng ngươi có thể ở bên ta. Cho nên, ngày hôm nay, tha thứ ta một lần, được chứ?”

Nhu thuận gật đầu, Bán Hạ chân thành nói: “Long Tường không giết hắn, hắn sẽ càng hại chết nhiều người, Bán Hạ biết.”

Trường Không Long Tường nở nụ cười, đưa tay ốm lấy bảo bối đi ra ngoài.

“Đại ca!” Trường Không Phượng Chứ đã tới, “Đã đưa Tiểu Tình, mẫu thân cùng Hồng Hạnh phu nhân đến phân đường ở Thiên Thủy của Kỳ Lân trang rồi.”

Trường Không Long Tường nhìn mọi người, gật gật đầu, nói: “Đi thôi, giải quyết mọi chuyện nào.”

Sáng sớm, quan chức muốn vào triều lục tục bước đến trước cửa cung cấm.

Kiệu của thừa tướng và đại tướng quân vội vàng đi qua cửa cung, mấy bóng đen xẹt qua trong nháy mắt.

Trên triều đình, văn võ bá quan đều đã đến đông đủ, chỉ riêng thiếu mất hai người ngày thường luôn tới sớm nhất là Cát Minh Nghĩa cùng Ngô Dương.

Một lúc lâu không thấy hai người, Sầm Liên Phương đứng ở một bên bỗng nhiên cả kinh, vội vàng gọi một người thị vệ tới thì thầm vài câu, chỉ thấy thị vệ kia chạy khỏi đại điện.

Sầm Liên Phương xoay người tâu với người ngồi trên ghế rồng: “Hoàng Thượng, nếu thừa tướng và tướng quân không ở đây, hôm nay cứ bãi triều trước đi…”

“Văn võ bá quan trong triều còn chưa lên tiếng, một tổng quản nội vụ nhỏ nhoi dám tự tiện quyết định — ngôi cửu ngũ chẳng lẽ đã chết rồi sao?”

Cùng với thanh âm trầm thấp không mang theo cảm tình, Trường Không Long Tường từ ngoài cửa bước vào.

Dáng người y cao lớn, diện mạo anh tuấn lại mang vẻ mặt mặt lạnh lùng, giống như thần tiên hạ phàm, dẫn đến một trận xôn xao trong điện.

“Là ngươi!” Nam nhân ngồi trên la hoảng lên.

Bán Hạ bị Trường Không Long Tường ôm vào trong ngực, nghe thấy âm thanh thất kinh này, nghiêng đầu đi xem.

Chỉ thấy Lữ Hưởng mặc long bào ngồi ở trên ghế rồng, kinh hãi không ngừng run rẩy, châu quan trên đầu không ngừng lay động.

Bán Hạ nguyên tưởng rằng đã là người trong hoàng thất, nếu không giống Trường Không Long Tường mang một loại khí chất cao quý tràn ngập quyết đoán, cũng phải giống Trường Không Phượng Chứ tướng mạo tuấn tú xinh đẹp; hoặc là, đã là người có thể làm ra nhiều chuyện ác độc như vậy, bộ dạng hẳn phải thực hung thần ác sát đi.

Nhưng Lữ Hưởng thật sự không giống. Tuy rằng không xấu, nhưng vừa không giống Phượng Chứ tuấn mỹ, so ra càng thêm kém Long Tường một thân khí phách — nhiều lắm chỉ là một công tử giàu có tướng mạo nhã nhặn yếu đuối.

“Đã lâu không gặp, tiểu bát.” Trường Không Phượng Chứ cùng ngũ đại sát thủ, thừa tướng và tướng quân cùng nhau đi đến.

Lữ Hưởng thấy thế cục này, không biết là sợ hay là tức giận, run tay chỉ hướng thừa tướng, lớn tiếng quát hỏi: “Cát Minh Nghĩa to gan! Dám tự tiện đưa thứ dân vào trong triều!”

Lão thừa tướng từ tốn nói: “Người cựu thần mang đến không phải là thứ dân, mà là đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử của tiên đế!”

Lời này vừa nói ra, lại là một mảnh nghị luận.

Lữ Hưởng tựa hồ như tỉnh táo lại, hừ lạnh nói: “Ai nói bọn họ là hoàng tử? Ngươi hình như đã quên hai người bọn chúng đã bị biếm làm thứ dân vì tội tư đào sao?”

Nâng tay ngăn cản thừa tướng muốn châm biếm lại, Trường Không Long Tường lạnh nhạt nói: “Ta là con của tiên đế, đây là điều không thể nghi ngờ. Cũng hy vọng ngươi chớ quên, ta mới là thái tử đầu tiên do tiên hoàng chọn lựa — thái tử cũng được, ngôi vị hoàng đế cũng thế, đều là ta không cần, mới đến phiên của ngươi. Lữ Hưởng, trước khi cắn ai, nên nghĩ kĩ xem ngươi có thể cắn người đó hay không đã.”

Lữ Hưởng nháy mắt biến sắc, hắn nén giận nói: “Vậy bây giờ ngươi còn trở về làm gì?”

Trường Không Long Tường ngữ khí không có chút cảm tình nào: “Khi ta rời đi không bắt ngươi hứa phải trở thành một minh quân, nhưng nghĩ rằng ngươi tối thiểu có thể bảo vệ tốt cơ nghiệp Uy Ngôi. Nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá năng lực của ngươi quá cao — ngươi lên ngôi hơn một năm, không hề có một chiến tích nào đã không nói, lại lờ đi nạn tuyết lở ở bắc cương, khắp nơi vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, ngang nhiên ra giá bán chức quan, còn muốn xuất binh mở rộng đất đai! Khiến vô số dân chúng phương bắc phải chịu cảnh sống lang thang, cuộc sống của lê dân cùng cực, tham quan ở chỗ nào cũng có, Thiên Đảo như hổ rình mồi! Biết ngươi vì sao còn có thể an tọa trong cung an bài yến tiệc tuyển phi tháng sau không? Là nhờ Trấn Viễn tướng quân Vi Tuyệt dốc hết gia sản thay ngươi cứu trợ thiên tai, là nhờ nương tử ta hai tháng qua nhiều lần thay ngươi mở kho lương bỏ vốn tiếp tế dân chúng Giang Nam, là nhờ thừa tướng đêm đêm chong đèn giúp ngươi kiểm kê quốc khố, là nhờ Phượng Chứ lặn lội đường xa tới Thiên Đảo thay ngươi đàm phán cùng Chí Viễn vương!”

Lữ Hưởng bị chấn động đên một câu cũng không đáp lại được, bọn quan viên thì nghị luận sôi nổi.

“Thì ra Thiên Đảo chậm chạp không có động tĩnh là nhờ tứ hoàng tử ngăn lại a.”

“Vị Trường Không phu nhân mỗi tháng mở kho lương tiếp tế cho dân thì ra chính là nương tử của đại hoàng tử a?”

“Ta nghe nói nàng là phúc tinh hạ phàm, dân chúng còn vì nàng xây đền tạo tượng để thờ cúng.”

“Ngay cả thiên tiên hạ phàm cũng chọn đại hoàng tử a…”

Lữ Hưởng nhất thời luống cuống thần, vô lực kêu: “Là ai đang nói? Kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài hết đi!”

Trường Không Long Tường khinh thường nhìn Lữ Hưởng một cái, xoay người đối mặt với bá quan, ôm Bán Hạ lên cao một chút, cao giọng nói: “Đây chính là nương tử của ta, là phúc tinh tiên tử trời ban cho Uy Ngôi quốc, ta muốn các ngươi xem trọng hắn hơn ta! Phàm là người người nước ta, thấy hắn thì phải lấy đối đãi với hắn như với thiên tử; tổn thương hắn, tru di cửu tộc; có công hộ giá hắn, thăng quan tiến tước, có thể tương xứng cùng huynh đệ của ta!”

Lữ Hưởng lửa giận ngút trời, hô lớn: “Ai cho phép ngươi nói ẩu nói tả trước mặt trẫm! Đây là triều đình của trẫm, bá quan của trẫm!”

“Của ngươi?” Trường Không Long Tường quay đầu trở lại nhìn thấy Lữ Hưởng, nhưng ánh mắt vẫn chẳng thèm ngó tới, “Sớm muộn sẽ không phải.” Hắn cao giọng nói: “Lữ Hưởng, Vĩnh Yên đế đời thứ hai mươi tám của Uy Ngôi quốc, không tài không đức, không có tư chất đế vương, còn liên luỵ đến muôn dân bách tính; huynh trưởng là cha, hôm nay, ta thay mặt Uy Ngôi hoàng thất thanh lý môn hộ, dĩ tạ thiên hạ!”

Lữ Hưởng kinh hãi, ngã ngồi trước ghế rồng, run run nói: “Hộ giá! Hộ giá!”

Ngự tiền đái đao thị vệ theo lao tới từ bốn phía, Trường Không Long Tường ngay cả kiếm cũng không thèm rút.

Ngũ đại sát thủ đứng phía sau nhanh chóng vọt đến bên cạnh chủ tử, binh khí va chạm, trong phút chốc liền giải quyết đám thị vệ võ công cao cường.

Trường Không Long Tường vẫn như cũ không nhanh không chậm hướng về Lữ Hưởng, vừa ôm lấy Bán Hạ, vừa thì thầm với hắn: “Tiểu quai, ôm chặt ta, đừng quay đầu, ngươi chỉ cần nhìn ta là được, ta không muốn dọa ngươi sợ.”

Bán Hạ gật gật đầu, giấu mặt vào cổ Trường Không Long Tường, để y dùng áo khoác làm từ băng tàm ti đao kiếm chém không đứt choàng ở trước ngực.

Sầm Liên Phương giơ kiếm chắn trước người Lữ Hưởng, cũng run rẩy không ngừng, còn liên tục nhìn ra phía ngoài.

Trường Không Long Tường một tay từ từ rút ra Hổ Khiếu kiếm, thản nhiên hỏi: “Ngươi đang chờ cái gì vậy? Ngự lâm quân? Hay là Tiết Ngạn? Ngươi không nghĩ tại sao hôm nay chúng ta có thể dễ dàng tiến cung như vậy sao — từ hôm nay trở đi, Ngự lâm quân cùng quân coi giữ kinh kỳ chỉ nghe lệnh ta.”

Sầm Liên Phương mở to hai mắt, nhất thời mặt xám như tro tàn, hắn nhìn ngũ đại sát thủ phía dưới cùng Trường Không Phượng Chứ, lại nhìn Trường Không Long Tường mặt không chút thay đổi, cuối cùng lộ ra một biểu tình tuyệt vọng, trong nháy mắt — hoành kiếm tự vận. (tự cắt cổ hi sinh =)))

Thấy tâm phúc tự sát ngay trước mắt, Lữ Hưởng ngược lại không còn run nữa, hắn mặt không có chút máu co quắp trên mặt đất.

Đột nhiên, hắn cười khổ một tiếng, hơi thở mong manh: “Ta đuổi không kịp ngươi, vĩnh viễn đuổi không kịp ngươi. Ta không ngại hạ độc phụ hoàng, mê hoặc tâm trí của hắn, không tiếc huynh đệ tương tàn… Từ nhỏ tới lớn chỉ có ngươi là ta không thể đoạt được, phụ hoàng đến chết cũng chỉ nhớ rõ ngươi cùng ngũ ca, ta giết ngũ ca, lại không giết được ngươi — giết không được ngươi, cũng đuổi không kịp ngươi — ta rốt cuộc phải làm gì mới đủ?”

Trường Không Long Tường nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi có ưu điểm của ngươi, nếu làm theo lời phụ hoàng, trở thành một quân sư, trải qua một ít tôi luyện, có lẽ có thể một đời kiêu hùng, nhưng làm hoàng đế, ngươi nhất định phải bỏ mạng.”

Lữ Hưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

Trường Không Long Tường giơ bảo kiếm lên, kiếm phong xẹt qua không khí phát ra thanh âm đáng sợ, giống như một tiếng hổ gầm, Lữ Hưởng liền thân thủ dị xử. (đầu và thân mỗi cái lăn 1 góc:-ss)

Trong đại điện trầm mặc một lát, không biết là ai hô to một tiếng “Ngô hoàng vạn tuế…”

“Chậm đã, ” Trường Không Long Tường ngăn lại bá quan chuẩn bị quỳ, thản nhiên nói: “Long Tường đã sửa họ thành Trường Không, cả đời này cũng không còn quan hệ với họ Lữ, tân đế ta đã chọn xong, là con cả của thập thất thúc, Lữ Minh, mười bốn tuổi, không chỉ có văn võ toàn tài, có tài trí mưu lược kiệt xuất, hơn nữa tính tình ôn hòa, bản tính hướng thiện, so với ta càng thích hợp ngồi trên long ỷ này; nhưng ta cũng không thể tiếp tục sơ ý, cho nên tự phong nhiếp chính vương, phụ tá tân đế sáu năm, đến khi tân đế đủ nhược quán (cỡ tuổi 20), liền giao ra binh phù, chủ động ẩn lui.”

Phía sau long ỷ, tựa hồ có ma lực vô cùng, khiến người luôn luôn tự chủ như mình cũng cảm thấy rục rịch; nhưng là, cúi đầu nhìn về phía Bán Hạ luôn luôn dùng ánh mắt vô cùng tín nhiệm nhìn mình, Trường Không Long Tường thản nhiên nở nụ cười. Khi còn trẻ có lẽ cũng đã từng vì ngôi vị thái tử mà dương dương tự đắc, hiện giờ đã hiểu được lấy quốc lấy dân làm trọng, nếu tân đế có thể làm chính mình vừa lòng, khiến thiên hạ vừa lòng, như vậy nghĩa vụ của một thành viên trong hoàng thất như mình cũng kết thúc, còn tâm nguyện lớn nhất bất quá cũng chỉ là có thể cùng bảo bối tay nắm tay cả đời mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment