Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 1

Sắp đến năm 2007, Trầm Hàn cùng Trần Xuyên đã xảy ra một lần đại chiến thế giới, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, hậu quả cũng có chút nghiêm trọng, đại khái có thể tóm gọn trong hai chữ: chia tay.

Lúc Trần Xuyên thu dọn đồ đạc, Trầm Hàn cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đầu tiên, phải nói hắn không phải vì chuyện chia tay, hắn phẫn nộ vì Trần Xuyên đã âm mưu từ lâu!

Trần Xuyên thoạt nhìn tâm tình không tồi, tuyệt không giống người vừa mới thất tình, ngâm nga bài hát quen thuộc của mình rồi chuyển sang phòng bên cạnh. Nếu nhớ không lầm, chủ nhân phòng kia hai tháng trước di dân đã treo biển bán nhà. Nói cách khác, từ hai tháng trước Trần Xuyên đã có ý định cùng mình tách ra rồi, có khi còn trước cả đó nữa! Nhận thức như vậy làm cho Trầm Hàn rất không thích rất không vui, nhưng hắn cũng ráng nhịn, bất động thanh sắc ngồi trên sô pha xem Chú Oán, cả phòng đều ầm ầm nhạc nền khủng bố của bộ phim này.

Giờ phút này, Trần Xuyên đang cắn răng dùng hết khí lực vận chuyển tủ quần áo thật lớn.

Ép mình cả nửa ngày, Trần Xuyên quay lại đứng trước TV, nói, “Tôi mang DVD đi đây, lúc mua tốn cũng không ít tiền.”

Trầm Hàn lạnh giọng nói: “Đem CD trả lại tôi.”

Âm nhạc khủng bố dừng lại, Trần Xuyên đem đĩa ném cho Trầm Hàn, ôm lấy DVD liền hướng cửa thẳng tiến, thậm chí còn quay đầu cười cười nói “bái bai”.

Dây cung trong lòng Trầm Hàn đứt cái phựt, hắn đứng lên kêu đợi chút.

Trần Xuyên đứng ở cửa, một lát sau thấy Trầm Hàn ôm đống tất lớn cùng quần lót nhét vào ngực của hắn, nói: “Của anh, anh tự mang đi.”, xoay người, cố sức ôm con Husky đang ngủ say ở trong góc ném thẳng vào trong ngực của hắn: “Của anh, mang đi luôn”, cuối cùng cởi ra thắt lưng trên quần mình ném cho hắn, nói: “Ok, bây giờ anh có thể cút.”

Trần Xuyên cũng không khách khí ôm đống đồ lớn đi ra ngoài, quay đầu muốn cùng hắn nói chúc ngủ ngon thì đã bị một cánh cửa lớn sập vào mặt, tiếng sập cửa lớn đến mức lỗ tai hắn kêu ong ong. Tính tình thật kém, sách sách sách.

Cửa đóng, cả thế giới thanh tĩnh.

Trầm Hàn quay đầu nhìn căn phòng có vẻ lạnh lẽo, hấp hấp cái mũi. Chết tiệt, giống như bị cảm rồi. Hắn lấy tay thu dọn căn phòng bị Trần Xuyên lục lọi loạn thất bát tao, cảm thấy hơi đói liền đi nấu mì ăn liền, phần một người, đơn giản tiện lợi. Ngẫm lại, chia tay cũng rất tốt, bớt việc rất nhiều, không cần mỗi ngày phải vắt óc suy nghĩ thay đổi thức ăn đa dạng nấu cho tên kia ăn.

Lúc trước thật không lí trí mới dọn đến ở chung, bây giờ nghĩ lại có khi nào lúc trước hẳn bị mỡ heo che mắt không, như thế nào có thể nhìn trúng Trần Xuyên. . . . . . Hừ, cái loại hàng thứ phẩm này!

Biết trước như vậy đã chẳng làm a! Con mẹ nó tuổi thanh xuân đều lãng phí trên một người như vậy. Trầm Hàn đếm ngón tay, tính xem từ khi biết hắn đến giờ đã qua bao nhiêu năm, sáu năm còn kém một tháng, con mẹ nó bảy năm chịu đựng, không khỏi có chút xót xa. Nhớ lúc đầu, hai người tình nồng ý mật hận không thể đem một cái kẹo chia nhau cùng ăn, bây giờ lại biến thành như vậy. Thời gian quả nhiên vô tình a, cứ như vậy đem một đôi tình nhân ép thành hàng xóm! Trầm Hàn buồn bực nhất là cái điểm ấy, cái lý luận “không làm người yêu thì làm bạn” không dùng được trên người hắn. Bạn trai trước hắn còn hi vọng lúc sống đừng nhìn thấy nhau nữa, như thế mới tốt. Hàng xóm sao, Trầm Hàn giật nhẹ khóe miệng tự giễu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nha ~

Đầu óc Trần Xuyên quả thực đã bị sét đánh trúng!

Trầm Hàn cảm thấy đau đầu, tùy tiện thu dọn phòng bếp xong liền lên giường nằm ngủ.

Ngủ đến thật say, không có nằm mơ.

Sáng sớm tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy muốn về nhà. Trầm Hàn chính là phái hành động, nghĩ cái gì liền làm cái đó, thu thập chút đồ rồi khóa cửa ra ngoài. Quê ở thành phố S, lái xe đi đường cao tốc khoảng hai giờ chiều thì đến nơi.

Trầm Hàn là nhỏ nhất trong nhà, trên hắn có 4 bà chị. Năm ấy chưa có khái niệm kế hoạch hoá gia đình, mọi người đều muốn có một đứa con trai nối dõi tông đường, gia đình nhiều con gái cũng không có gì lạ.

Ba mẹ lúc bốn mươi mấy tuổi mới có hắn, có con trai lúc già nên không khỏi có chút cưng chiều. May nhờ mấy bà chị vẫn đối hắn nghiêm khắc, mới không đem hắn dưỡng thành kẻ gây hại cho xã hội như mấy đứa con nhà giàu. Sau khi các chị lấy chồng vẫn thường xuyên trở về thăm ba mẹ, điểm ấy Trầm Hàn thế nào so không được, hắn có điểm áy náy a… Nhưng mà cũng không có biện pháp, công ty nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh trở về nhà.

Chị cả chị hai đều đang ở đây, sớm đã giúp ba mẹ đi mua đồ tết, nhìn thấy Trầm Hàn thì tức giận trách móc: “Cũng biết trở về sao!”

Trầm Hàn cười lấy lòng: “ Em nhớ mọi người a. Ba và mẹ đâu rồi?”

“Ba mẹ đi dạo rồi, lát nữa sẽ trở về. Em đó, trở về cũng không thông báo một tiếng. Trần Xuyên không về với em sao?”

Trầm Hàn “ách” một tiếng, ngại ngùng nói: “Năm nay đến phiên anh ấy trực công ty, không đi được.”

“Khó trách tiểu tử em mới chịu về nhà, ra là cô đơn lẻ bóng a.” Chị cả chế nhạo, Trầm Hàn liền cười, có điểm miễn cưỡng nên than mệt liền đi lên lầu ngủ.

Chuyện hắn cùng Trần Xuyên đã nói với người nhà từ 4 năm trước, cũng huyên náo một trận đến oanh oanh liệt liệt. May mắn hai người thẳng lưng gắng gượng chống đỡ, kết quả xuân về hoa nở. Đáng tiếc có thể cùng nhau vượt qua mưa gió, lại không thể cùng ngắm cầu vồng.

Thái bình thịnh thế , tình yêu lại không thể lâu dài, không khỏi có điểm châm chọc.

Trầm Hàn nhìn chằm chằm trần nhà thở dài, tắt di động đi ngủ.

Lúc tối liền bị mẹ đánh thức, bảo hắn xuống lầu ăn cơm. Người một nhà vây quanh vô cùng náo nhiệt, mẹ hắn không ngừng gắp rau cho hắn, ân cần thăm hỏi. Ba hắn thì ngồi một bên tiếc nuối: “Trần Xuyên không tới à, nếu tới thì có thể bồi mình uống vài chén rồi.”

Trầm Hàn cười đối phó, nói: “Ba, con uống với ba.”

“Thôi thôi, mày uống vài chén thì đã gục rồi.”

Trầm Hàn lại quay đầu lấy lòng mẹ nói: “Mẹ, món này nướng thật ngon nha!”

“Thích thì ăn nhiều vào, ở bên ngoài rất ít tự nấu ăn phải không?”

Trầm Hàn cắn đũa: “Dạ, nhiều lúc bận quá chỉ có thể ăn tạm thức ăn nhanh, vừa đắt lại không ngon. A! Thiếu chút nữa quên mất.” Nói xong ném chiếc đũa chạy ra ngoài, khi trở vào trong tay cầm một chai rượu đỏ. “Trần Xuyên bảo con mang về, anh ấy không có thời gian về nên cũng chỉ có thể dùng vật phẩm hiếu kính thôi.”

Chuyện mình và Trần Xuyên chia tay vẫn còn phải giấu, mình thật là tốt hết sức, đến nước này rồi mà vẫn giúp vớt vát thể diện cho hắn.

“Đều là người trong nhà còn mua cái này làm gì?” Chị cả nói, “Lại là chủ ý của em phải không?”

“Sao có thể a! Em đâu có cho mua, là anh ta tự mua. Tính tình của anh ấy mọi người cũng không phải không biết. Đúng rồi! Mẹ, con có mua áo bành tô cho mẹ, giữ ấm rất tốt.”

“Chỉ cho ba mẹ thôi à, còn mấy người chúng tôi thì sao?” Chị hai cười híp mắt hỏi.

“Có có! Chờ em kiếm được nhiều tiền sẽ mua cho chị cái nhẫn kim cương!” Trầm Hàn đùa cợt nói.

Buổi tối lúc đi ngủ mới phát hiện di động không có điện, hèn chi không thấy reo. Trầm Hàn lấy đồ ra sạc, mở di động liền thấy có tin nhắn gửi đến, là Trần Xuyên.

“Em lăn đi đâu rồi, nhận được tin nhắn thì gọi điện thoại cho tôi.”

Trầm Hàn chẳng thèm để ý, di động lại vang lên, vẫn là Trần Xuyên.

“Anh làm cái gì vậy?” Trầm Hàn ấn nghe rồi than thở.

Ngữ khí của Trần Xuyên cực kỳ bại hoại: “Em chết đi đâu vậy! Sao không nghe điện thoại?”

Trầm Hàn xem thường nói: “Tôi đi đâu mắc mớ gì tới anh?”

Trần Xuyên đáp: “Tôi gõ cửa không thấy em trả lời, cũng không thấy em ra ngoài, tôi sợ. . . . . .” Ngữ khí đột nhiên gấp gáp “Em không biết là tôi sẽ lo lắng sao? OK cả ngày nay chưa có ăn gì!”

Trầm Hàn có điểm đau lòng, nhưng tuyệt đối không phải đau lòng Trần Xuyên, mà là đau lòng con chó tên OK kia. “Vậy thì sao, tôi cũng không phải người của anh, anh lo lắng cái gì?! Sợ tôi làm chuyện dại dột? Anh yên tâm, tôi sẽ sống rất tốt. OK là chó của anh, nó thế nào cũng không liên quan đến tôi!”

Trần Xuyên đê tiện nói: “Bạn bè với nhau phải lo lắng chứ sao.”

Trầm Hàn đáp: “Anh có việc mau nói có rắm mau thả! Không có việc gì thì cúp!”

Trần Xuyên hỏi: “Em đang ở đâu?”

Trầm Hàn tức giận: “Ở nhà!”

Trần Xuyên lại hỏi: “Khi nào thì trở về?”

“Chuyện của anh à? Mẹ nó, Trần Xuyên, tôi đã nói với anh, anh không có việc gì thì đi mua thức ăn cho OK đi! Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!”

Cúp điện thoại, Trầm Hàn cảm thấy vô cùng tức giận. Đã không thích thì đừng có giả bộ quan tâm, không ngại khiến người khác buồn nôn sao!

Trần Xuyên thật con mẹ nó hết thuốc chữa!

Tối 30, người trong nhà đều tề tựu đông đủ, bày ra bốn bàn vô cùng náo nhiệt. Trầm Hàn đã sớm có dự kiến, nhảy vào bàn trẻ em ngồi, cùng mấy đứa cháu trai cháu gái chơi đùa. Chưa được bao lâu, hắn đã bị mấy anh rể xách trở về bàn chủ, nói: “Cậu một đại nam nhân còn cùng trẻ con chơi đùa cái gì?”

Trầm Hàn nói xạo mình không uống được, sợ làm mất hứng của mọi người.

“Không uống được thì không cần uống, cậu dù sao cũng phải bồi ông cụ chứ!”

Trầm Hàn bất đắc dĩ quay lại bàn chủ ngồi, đổ đồ uống vào trong chén. Quả nhiên, lập tức liền có người mở miệng hỏi: “Trần Xuyên đâu? 30 tết dù sao cũng không cần trực ở công ty chớ. Trầm Hàn, cậu gọi điện thoại hỏi một chút.”

Trầm Hàn mặt không đỏ thở không gấp nói: “Gọi rồi, anh ấy còn chưa về nhà, đang ở công ty.”

“Ông chủ của cậu cũng kỳ cục quá đó! Tết mà cũng không cho người ta trở về mừng tất niên à?”

“Chức vị lớn a, hết cách rồi. Mẹ, ăn cái này đi, rất ngon.”

“Trần Xuyên cũng vậy, lâu thế rồi cũng không thấy gọi điện tới.”

Trầm Hàn cười đến không chê vào đâu được: “Anh ấy ngay cả thời gian ăn cơm còn không có, lần sau em sẽ bắt anh ấy bồi tội với mọi người. À, anh rể hai, sản phẩm nghiên cứu của công ty anh đã tung ra thị trường chưa?”

“Làm sao nhanh như vậy a, gần đây còn dính một chút rắc rối tài chính nữa! Cậu không biết chớ thủ tục cho vay của ngân hàng rắc rối lắm.”

“Làm sản phẩm cái gì! Mua cổ phiếu đi, dạo này thị trường chứng khoán cũng rất náo nhiệt.”

Trầm Hàn uống một ngụm Coca, trong lòng cũng vui vẻ, đề tài dời đi vô cùng hoàn mỹ, mấy anh rể đối kinh tế rất hứng thú, hắn lại lười đi ứng phó về chuyện Trần Xuyên.

Cơm nước xong, thu dọn thu dọn, xem tivi xem tivi, chơi mạt chược chơi mạt chược, Trầm Hàn dẫn theo mấy đứa cháu đi xem bắn pháo hoa.

Tuy nói thành phố có lệnh cấm, nhưng ai có thể quản, khắp nơi đều bắn tưng bừng. Trầm Hàn châm quả pháo một trăm phát bắn tận trời, lui sang một bên ngửa đầu xem pháo hoa nở rộ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt.

Hắn nhớ ngày này năm trước đã ở bên cạnh Trần Xuyên. Bọn họ bắn pháo hoa, bó lớn bó lớn, rất đẹp, cũng rất vui vẻ.

Hiện tại phỏng chừng tên kia rất tịch mịch đi, một mình mừng năm mới thật đủ cô quạnh.

Trầm Hàn kỳ thật không phải tuyệt tình như vậy. Hắn đã nghĩ chỉ cần Trần Xuyên xuống nước gọi điện thoại cho hắn, hắn có phải chạy cũng sẽ chạy trở về ôm Trần Xuyên. Đáng tiếc lại không có như vậy. Trong lòng không khỏi có điểm mất mát, nói đúng hơn là đau lòng, Trầm Hàn biết, Trần Xuyên thật sự muốn chia tay. Đâu phải cứ nói quen thì quen chia thì chia đâu, nguyên bản tình cảm cùng giới cũng không thật ổn định, qua vài năm như vậy cũng đâu phải chuyện dễ dàng, mà tử triền lạn đánh cũng không phải chuyện mình biết làm. Khi yêu cuồng nhiệt thì tin tưởng trăm năm, hiện tại xem ra đã ngây thơ quá rồi, sau nhiệt tình cũng chỉ còn lại dầu muối tương dấm mà thôi, khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét nhau.

Tình yêu tan biến có phải liền như nước với lửa hay không?

Ở trong lòng rủa đối phương trăm ngàn lần, Trầm Hàn vẫn không thể phủ nhận Trần Xuyên thật sự tốt. Hắn mềm lòng a, nghĩ đến làm cái gì chứ, tự mình muốn mệt thêm sao.

Trầm Hàn phun một ngụm nhiệt khí, đem Trần Xuyên quẳng sau đầu, ôm lấy cháu trai ba tuổi bên chân cùng nó xoay tròn, trêu đùa làm cho đứa bé cười to.

Vừa định vào nhà cùng ba mẹ xem TV thì điện thoại lại vang lên, Trầm Hàn nhìn thấy số điện thoại báo tay không ngừng run lên, là Trần Xuyên.

Hắn đi ra ngoài nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai, tìm tôi có việc gì?”

Trần Xuyên cười thực thần bí: “Đoán xem tôi đang ở đâu?”

“Ở đâu là ở đâu?”

“Núi XX!”

Núi XX ở trong thành phố này, cách trung tâm không quá nửa giờ. Nói cách khác, Trần Xuyên đang ở đây.

Trầm Hàn ngồi xổm người xuống trộm mừng thầm, nói: “Mẹ nó, đến thì cứ đến, muốn chơi lạt mềm buộc chặt à, thật tầm thường.”

Trần Xuyên muốn ăn đánh nói: “Em đừng hiểu lầm a, tôi lên núi là muốn xem mặt trời mọc đầu năm, nơi này chính là nơi xem rất tốt nha.”

Trầm Hàn vừa nghe liền giận tím mặt. Mẹ nó, mệt chính mình còn ở chỗ này chờ mong! Hắn nói: “Trần Xuyên, anh có thể cút!”

Trần Xuyên ở đầu điện thoại bên kia vui mừng nói: “Em tức giận cái gì? Chẳng lẽ đang chờ điện thoại lấy lòng của tôi? Vậy thật sự xin lỗi nha, tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.”

Trầm Hàn cười lạnh: “30 tết, anh không cần tìm tôi gây sự, không phải nói chuyện với tôi anh còn ngại nhàm chán sao? Anh có phải thật sự không muốn tiếp tục quan hệ với lão tử? Ok, như ý anh muốn, tôi sẽ xóa số của anh, phiền anh cũng xóa số của tôi. Cám ơn!”

Trầm Hàn không đợi Trần Xuyên trả lời liền cúp máy. Đem một bụng tức vào nhà, cũng lười đi miễn cưỡng cười nữa, trầm mặt ngồi ở một bên.

Bà cụ không nỡ a, cho nên đi qua bồi hắn nói chuyện phiếm: “Mày bị làm sao vậy? Trần Xuyên chọc tức hả?”

“Không có.”

Bà cụ cười, nói: “Cãi nhau là chuyện bình thường. Mẹ với ba mày, lúc còn trẻ cũng là ba ngày thì một ngày ầm ĩ, va va chạm chạm luôn rất khó tránh khỏi. Lại nói đêm 30, mày không bồi nó, nó phỏng chừng trong lòng rất khó chịu, cho nên nói chuyện có chút quá mức mày cũng tha thứ đi.”

Hắn khó chịu? Phỏng chừng trong lòng đã sớm vui mừng đến phát điên rồi! Trầm Hàn bĩu môi đáp: “Đã biết.”

“Lúc nào thì mày về?”

“Chắc là lúc nào hết nghỉ xuân.”

“Không về sớm chút bồi Trần Xuyên sao?”

“Mẹ! Bồi hắn còn không bằng con ở cùng mọi người vài ngày a!” Trầm Hàn làm nũng.

“A, trời mưa rồi, ngày mai nhiệt độ xem chừng lại giảm xuống.”

Trầm Hàn có điểm kinh ngạc, nhìn mưa ầm ầm ngoài cửa sổ, lập tức cười to, nghĩ tới vẻ mặt táo bón của Trần Xuyên khi mắc mưa liền cảm thấy rất vui. Xem mặt trời mọc hả? Tốt lắm, đáng đời anh!
Bình Luận (0)
Comment