Buổi tối tan tầm, Trầm Hàn đi siêu thị một chuyến, mua một ít đồ cần thiết trở về. Ở trong tiểu khu đỗ xe xong, bước ra liền thấy xe Trần Xuyên quẹo vào. Hắn khinh thường hừ một tiếng, sau đó hướng thang máy đi. Không nghĩ tới Trần Xuyên lại đuổi tới, vô liêm sỉ nói: “Mua nhiều đồ vậy sao, buổi tối có tiệc à?”
Trầm Hàn đáp: “Trần tiên sinh, chuyện này hình như không liên quan đến anh.”
Trần Xuyên nói: “Em còn tức giận chuyện trên hội nghị hôm nay? Tôi cũng hết cách thôi, có trách hãy trách bộ phận thiết kế mấy người thiệt chẳng có ý tưởng gì mới. Em nên về suy nghĩ lại cẩn thận, dù sao cũng phải làm ra chút thành tích cho nhóm cổ đông xem chứ.”
Trầm Hàn cười, nói: “Cám ơn nhiều, tôi sẽ cố gắng, mong Trần tổng giám đốc yên tâm.”
“Sao phải gọi khách khí như vậy?”
“Đều là người ngoài mà, như vậy mới có lễ độ.”
“Người ngoài là như thế nào, chẳng lẽ chia tay thì không thể làm bạn sao?”
Trầm Hàn cười: “Dĩ nhiên là không. Tình nhân tự dưng trở thành bạn bè, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.”
Trần Xuyên thấy hắn nói như vậy cũng không biết đáp trả thế nào, đành im lặng.
Sau đó Trầm Hàn lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đột nhiên nghĩ nghĩ… Quần áo trên người Trần Xuyên vì sao càng nhìn càng quen mắt như vậy?
Con mẹ nó, cái bộ đồ đó không phải là quà giáng sinh năm trước mình tặng hắn sao?
Trầm Hàn vô cùng buồn bực. Cái tên Trần Xuyên này cũng quá vô sỉ đi! Rõ ràng đã chia tay rồi vẫn còn dám mặc đồ của mình tặng lượn qua lượn lại. Đây không phải là muốn cho mình thấy cảnh nhớ người sao?
Trầm Hàn càng nghĩ càng bực tức, gọi điện thoại cho Phương Kỳ đem mấy chuyện xấu của Trần Xuyên kể lể một phen. Phương Kỳ chỉ chọc chọc nói: “Đâu có gì đâu, chắc anh ta quen mặc bộ đồ đó rồi, có thể mặc vào rất thoải mái đi, mà có khi anh ta cũng chẳng nhớ là cậu tặng ấy chớ!”
Trầm Hàn vẫn không tin, nói: “Làm gì có ai lại quên đồ người khác tặng chứ?”
Phương Kỳ cười cười: “Nói thật đi, có phải cậu vẫn còn tình cảm với anh ta hay không a, nếu còn thì mau làm hòa đi.”
Trầm Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Xì, ai thèm còn tình cảm với hắn!”
Phương Kỳ nói: “Cậu nha, nhìn xem phản ứng mạnh như vậy.”
“Tôi chỉ là nhìn không quen thôi!”
Phương Kỳ tiếp tục trêu chọc: “Cậu cứ cậy mạnh đi!”
Trầm Hàn xổ ra một trận: “Cậy mạnh cái rắm! Cậu không biết tên Trần Xuyên này thật sự là cái đồ vô sỉ, vừa lười biếng, lại sĩ diện hão, hơn nữa còn là kẻ vô cùng trăng hoa. Lúc cùng tôi ở một chỗ vẫn không quên đi quyến rũ người khác, nói dễ nghe chút là phong lưu, nói khó nghe chút là cặn bã! Tôi hiện tại muốn mắng chửi nhất chính là hắn!
Phương Kỳ nói: “Xem cái bộ dạng thâm cừu đại hận của cậu kìa, nói đến trăng hoa thì hai người cũng tương xứng đi! Năm trước không phải cậu còn đi gặp bạn trên mạng sao?”
“Xì, đó là kết giao bạn bè bình thường thôi, có gì đâu chứ? Bây giờ không lẽ tôi không được kết giao bạn bè sao?”
Phương Kỳ tiếp tục xỉa xói: “Cậu xem lại đi, dựa vào cái gì cậu đi với người khác thì là kết giao bạn bè, còn hắn lại là cùng người thông gian? Lại nói, lần đó nếu không phải bộ dạng đối phương không vào được mắt cậu, cậu sẽ tốt bụng buông tha hắn chắc?”
Trầm Hàn vênh mặt nói: “Tôi cũng không có xấu tính như vậy.”
“Có!”
Trầm Hàn oa oa la hét với Phương Kỳ: “Cậu đến tột cùng có phải là bạn của tôi hay không vậy!”
“Là bạn của cậu nên tôi mới nói lời thật a. Kỳ thật hai người đều là như vậy, có đối phương rồi mà vẫn còn tầm hoan thâu nhạc. Đàn ông là vậy mà, tất cả mọi người cũng có thể hiểu. Đồng tính quen nhau rất khó làm cho đối với đối phương một lòng một dạ với mình, hơn nữa đàn ông rất dễ xúc động, bị người trêu chọc một cái phía dưới liền lên rất nhanh, thân thể phản bội cũng thực bình thường, tâm phản bội mới khó có thể tha thứ.”
Trầm Hàn không thể không thừa nhận Phương Kỳ nói rất đúng. Hắn có điểm lúng túng, nói câu bái bai xong liền cúp điện thoại.
Thông báo tuyển dụng của phòng thiết kế vừa dán lên, đã có người gọi điện thoại đến phỏng vấn. Trầm Hàn tuyển người rất kĩ. Đầu tiên, hắn sẽ chú ý phương diện lễ phép, cẩn thận từ chi tiết nhỏ đến vấn đề lớn là nguyên tắc làm việc của hắn. Có người gọi đến alo một tiếng, hắn liền cúp điện thoại, nếu gọi lại cũng sẽ không nhận. Con mẹ nó, gọi điện thoại cho người khác trước tiên phải nói xin chào, alo cái gì mà alo! Cũng có người gọi tới trước tiên nói xin chào, Trầm Hàn lại chê giọng của người ta không dễ nghe, người vừa đến đã muốn đem đuổi đi. Sau đó điện thoại càng lúc càng nhiều, hắn liền bắt đầu phiền, đơn giản rút dây điện thoại ra. Chuyện tuyển người vì vậy liền giao cho trợ lý Tiểu Trương đi làm.
Sáng nay thu được bản thiết kế cũng không làm Trầm Hàn vừa lòng. Hắn có điểm đau đầu cùng tức giận, quả nhiên tất cả đều là một đám thùng rỗng kêu to! Hắn cầm bút lên, rồi lại buông xuống, trong lòng lộn xộn hết cá. Tâm nếu không tĩnh sẽ không có biện pháp đi thiết kế cái gì.
Tất cả đều là do Trần Xuyên quậy phá!
Hôm qua Trầm Hàn nằm mơ, mà mơ thì cũng được đi, thế nhưng mơ cái gì không mơ lại mơ thấy Trần Xuyên, mơ thấy mình giặt quần áo cho hắn, mà còn đang giặt cái áo bành tô màu lam mà mình tặng hắn, cũng chính là món đồ hôm qua Trần Xuyên mặc trên người! Trần Xuyên mặc quần tam giác ngồi xổm bên cạnh mình, miệng đóng đóng mở mở nói cái gì đó. Cái gọi là ngày nghĩ tới đêm mơ đến thật sự đã được kiểm chứng trên người Trầm Hàn.
Trầm Hàn vô cùng buồn bực, tại sao Trần Xuyên cứ như âm hồn bất tán ám hắn vậy chứ!
Trầm Hàn phát ngốc lên mạng chơi game, sau đó xem vận mệnh của chòm sao. Trên mạng nói hai tháng này chòm sao Thủy Bình được phấn hồng tinh cao chiếu, hoa đào tràn đầy. (kiểu như có số đào hoa)
Trầm Hàn vỗ bàn. Con mẹ nó, đây cũng thật quá không chuẩn rồi! Hoa đào tràn đầy cái gì, lão tử đã bị người ta đá, à không đúng, là lão tử đá người ta! Trầm Hàn nổi điên một hồi, rốt cuộc lại yên lặng. Hắn dựa vào lưng ghế buồn bực, vì sao hắn đá người lại cảm thấy mình so với người bị đá còn khó chịu hơn?
Trầm Hàn nghĩ, có thể là vừa tách ra nên cảm xúc đau buồn cũng khó tránh khỏi. Có lẽ nếu kiếm cho mình một chút việc để làm sẽ khiến tâm tình khá hơn chăng? Vì thế, hắn liền đứng dậy mở cửa khí thế mười phần nói: “Tiểu Trương, đi báo cho những người buổi sáng gọi buổi chiều đến phỏng vấn!”
Tiểu Trương cung kính hỏi: “Buổi chiều sao?”
“Chẳng lẽ đợi sang năm!”
Tiểu Trương cúi đầu khom lưng, nhanh lật xem danh sách những người đã gọi tới buổi sáng, cầm điện thoại gọi lại.
Trầm Hàn vừa lòng gật đầu, trở về văn phòng một chút lại đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn một đám người bên ngoài nói: “Tất cả bản thiết kế đều không đủ tiêu chuẩn, các người thật sự là bất tài hết sức! Ngày mai nộp thêm một bản nữa!”
Trong lòng mọi người âm thầm kêu khổ nói không thành lời. Ai bảo quản lí tâm tình kém, thành bia ngắm bắn của hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể tự trách mình xui.
Tiểu Trương đi thu dọn phòng làm việc, sửa sang sắp xếp lại mặt bàn. Quản lí cũng thật sự là tâm tình bất định, nói phỏng vấn liền phỏng vấn, thời gian chuẩn bị cũng không cho người ta…
Tiểu Trương kỳ thật cũng rất buồn bực, nhớ ngày đó cô được quản lý nhận vào, sớm biết phải đi phòng thiết kế thì thà đi chỗ Phương quản lý còn hơn. Theo như Tiểu Lý cấp dưới Phương quản lý nói, Phương quản lý đại khái chính là nam nhân ôn nhu dễ nói chuyện nhất trong toàn công ty.
Đi theo tổng giám đốc cũng không tồi, đáng tiếc không có dung mạo đi làm thư ký a. Hiện tại Tần thư ký cùng tổng giám đốc rất bị phụ nữ công ty bài xích, người đẹp lại có năng lực mạnh, dĩ nhiên không thể tránh khỏi bị người ta ghen ghét.
Tiểu Trương cười, có lẽ làm một người bình thường mới tốt.
Trần Xuyên đang gọi điện thoại tình cờ đi ngang qua cửa phòng thiết kế, lại lui trở về, hỏi: “Thu dọn nơi này làm gì thế?”
Tiểu Trương đáp: “Buổi chiều quản lý muốn dùng phòng này để phỏng vấn.”
Trần Xuyên tiến lại gần, tiếp tục hỏi: “Quản lý của mấy người đang ở văn phòng sao?”
“Vâng.”
“Vậy sao điện thoại gọi không được?”
Tiểu Trương bất đắc dĩ cười: “Chắc quản lý đã rút dây điện thoại rồi.”
Trần Xuyên cười thầm, thật đúng là chẳng thay đổi gì cả. Trước kia giận dỗi với mình, liền không muốn tiếp điện thoại của mình, cũng xài cái chiêu rút dây điện thoại.
Trần Xuyên nói: “Cô nói với quản lý một tiếng, buổi chiều tôi phỏng vấn cùng cậu ta.”
Tiểu Trương đang nghĩ sao anh không tự đi mà nói, vẫn phải đáp: “Vâng.”
Buổi trưa Trầm Hàn đi lên nhà ăn trên lầu, sau lại đổi ý ấn thang máy xuống căn tin công nhân ở lầu một. Bộ giỡn chắc! Lúc ăn cơm còn phải nhìn mặt tên họ Trần, làm sao mà nuốt nổi?
Hắn vào căn tin, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hướng cửa gọi đồ ăn thẳng tiến. Bác gái bán cơm nhanh chóng xới cơm cho hắn, còn cố nén cơm xuống, cuối cùng làm thành một cái chén đầy bưng. Trầm Hàn dở khóc dở cười, muốn gọi thêm món ăn nên hướng cái bàn khác đi đến.
Trầm Hàn đưa mắt nhìn đằng xa thấy không còn chỗ ngồi, hắn bĩu môi tính quay về văn phòng ăn, đột nhiên bên cạnh có người đứng dậy thu dọn đồ ăn nhường chỗ cho hắn, lễ phép nói: “Quản lý, anh ngồi đi.”
Trầm Hàn nói cám ơn rồi ngồi xuống im lặng ăn cơm.
Một hồi sau, quần chúng lại nổi lên xôn xao. Trầm Hàn giương mắt nhìn, Phương Kỳ thế nhưng lại đang hướng nơi này đi đến.
Phương Kỳ gọi cơm rồi chạy nhanh ra ngồi đối diện Trầm Hàn, cười nói: “Khéo thật nha.”
Trầm Hàn ngạc nhiên: “Cậu cũng tới đây trốn người?”
“Đúng vậy!” Phương Kỳ bới ra phần cơm nói: “Lão nhân* kia a, cứ đem ánh mắt dán trên người tôi, tôi có thể không trốn sao?”
*Lão nhân ở đây chắc là chỉ ông chủ tịch.
Trầm Hàn đồng tình nói: “Thật đáng thương.”
“Dù sao có thể trốn thì cứ trốn, không thể trốn liền giả ngu. Cậu nói xem con gái của lão ta có phải không ai muốn hay không, sao cứ phải đẩy cho chúng ta?”
Trầm Hàn cười: “Theo tôi thấy thì có thể lấy được, vừa đủ xứng với cậu.”
“Được cái gì, không phải nói con gái của hắn nhìn trúng. . . . . .” Trầm Hàn liếc mắt một cái, Phương Kỳ vội vàng chuyển mồm: “Là nhìn trúng Trần Xuyên a!”
Trầm Hàn “à” một tiếng: “Chưa có nghe ai nói đến hết, là thật hay giả vậy? Nếu thật thì nên chúc mừng Trần Xuyên rồi, từng bước từng bước thăng tiến a.”
“Cậu ăn dấm chua cái gì, nếu để ý thì cứ việc nói thẳng.”
Trầm Hàn gắt: “Nếu không muốn tôi ném cơm lên đầu cậu thì cậu mau câm miệng!”
Phương Kỳ hừ hừ hai tiếng nói: “Không đúng sao? Tôi nghe nói công chúa của lão Hoa suốt ngày làm phiền Lục thư ký. Ai biểu mọi người đều truyền nhau nói người vợ Trần Xuyên không cho ra ánh sáng chính là Lục Trăn. Hắc hắc, lại nói, Lục thư ký cũng thật đáng thương a, làm tấm bia cho cậu lâu như vậy.”
Trầm Hàn nghiến răng: “Phương Kỳ cậu có phải ngứa da muốn ăn đánh hay không?”
Phương Kỳ cười gượng hai tiếng: “Thôi ăn cơm ăn cơm.”
Trầm Hàn vênh mặt nói: “Bây giờ cũng chẳng sao hết, cô ta muốn trực tiếp lên làm “vợ cả” thì cứ để cô ta làm. Dù sao tôi và Trần Xuyên cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì, phỏng chừng hắn còn đang rất thích thú ấy chứ.”
Phương Kỳ nói: “Lời này cậu nói với tôi cũng vô dụng a. Đi, đi mà nói với Lục Trăn.”
Trầm Hàn chọc chọc cơm: “Tôi không rảnh điên với cậu. Lại nói, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ a, tại sao lão già ấy cứ phóng mắt đến trên người các cậu, tôi cũng không kém gì đúng không?” Điểm ấy Trầm Hàn như thế nào cũng không phục, hắn không rõ mình kém bọn họ điểm nào.
Phương Kỳ cắn chiếc đũa chỉ bảo nói: “Tại có tin đồn nói con người cậu quá kém.”
“Tôi làm sao?” Trầm Hàn vô cùng ủy khuất.
“Có người nói cậu đi KTV hát thì dở chứng sờ mông nhân viên, nói cậu ở chung với phụ nữ thì không ngừng khiến người mang thai sinh non, còn nói thân thể người ta đều đã bị cậu làm cho hoa tàn cây héo.”
Trầm Hàn hoảng hốt. Này con mẹ nó ai dám phạo tin đồn nhảm!!
Trần Xuyên!
“Mẹ nó Trần Xuyên muốn làm cái gì??” Trầm Hàn vỗ bàn, trong phòng ăn lặng ngắt như tờ.
Phương Kỳ kéo áo hắn: “Cậu mới là muốn làm cái gì đó! Ở nơi đông người phát điên trông khó coi quá, mau ngồi xuống ngồi xuống.”
Trầm Hàn tức giận ngồi xuống, vẫn không ngừng mắng chửi: “Mẹ nó, cái tên Trần Xuyên khốn nạn vậy mà cũng nói được!”
“Đó là do trước kia, lão già ấy bảo cậu cùng con gái của hắn ăn một bữa cơm, Trần Xuyên vì nóng nảy nên mới nói như vậy, lúc đó hắn cũng sợ chứ sao.”
“Vậy không lẽ hắn nói như vậy là đúng chắc? Khó trách tôi cứ thấy ánh mắt lão già kia nhìn tôi rất không bình thường. Mẹ nó, giống như xem tôi là sắc ma ấy! Trong khi tôi còn là một thanh niên vô cùng tốt! Trần Xuyên con mẹ nó tính không cho tôi cưới vợ đây mà. Cậu nói xem lúc đầu tôi tại sao lại không nhìn ra hắn lòng dạ đen tối như vậy?”
Phương Kỳ nói: “Cũng không thể nói như vậy, cái này có liên quan tới tâm tình của cậu. Nếu lúc trước biết Trần Xuyên nói như vậy, cậu phỏng chừng cậu đã cảm động rơi lệ, hiểu được nỗi lòng của hắn, nhưng bây giờ. . . . . .”
Trầm Hàn ném đũa xuống: “Tôi phải đi chuẩn bị phỏng vấn, tạm biệt.”
Phương Kỳ bắt chước hình dáng cái loa nói: “Trầm đại ca, đừng tức giận a, sớm sinh nếp nhăn đó!”
Trầm Hàn sắc mặt xanh mét đi tới thang máy, dùng sức ấn lầu 5. Có người kêu chờ một chút chạy vào chung, nói: “Tôi đi lầu 5, cảm ơn nhiều.”
Trầm Hàn không hé răng, nhìn đèn chớp lóe nhảy từ tầng trệt lên tầng trên.
Lúc ra thang máy, người nọ đột nhiên kêu lên: “Trầm Hàn. . . . .”
Trầm Hàn quay đầu nhìn lại, nheo mắt sửng sốt, trong lòng thoáng hiện lên hai chữ: xong rồi. Có một loại cảm giác hoàn toàn vô lực xông vào trái tim hắn, đứng trước mặt hắn hiện giờ chính là Thạch Qua, tình nhân cũ mình theo đuổi lại không biết quý trọng từ rất lâu trước kia.
Trầm Hàn chỉnh chỉnh sắc mặt nói: “A, Thạch Qua đấy à, đã lâu không gặp.”
Thạch Qua vẫn giống như năm đó, có điểm ngượng ngùng đáp: “Đã lâu không gặp.”
Trầm Hàn hỏi thử: “Hôm nay cậu tới là . . . . .”
Thạch Qua nhìn hắn cười: “Tới phỏng vấn.”
Trầm Hàn tùy tiện kiếm một cái cớ bỏ chạy. Hắn chạy vào phòng kế hoạch, giống như ăn trộm khép lại cửa ban công của Phương Kỳ, ở tại chỗ đi tới đi lui. Nội tâm của hắn bắt đầu rối rắm, chẳng lẽ buổi sáng trên mạng nói đào hoa là ám chỉ việc này?? MY GOD, để tôi chết đi cho rồi!
Phương Kỳ bưng cà phê tiến vào, kinh ngạc nói: “Trầm Hàn, cậu vô văn phòng tôi làm gì? Muốn trộm tài liệu cơ mật?”
“Có bị trộm cũng là đáng đời cậu, cửa phòng lúc nào cũng mở toang như vậy!” Trầm Hàn tựa vào mặt bàn bất an, nói: “Xong rồi, tôi xong rồi.”
Phương Kỳ quái dị nhìn hắn: “Xem cậu kìa, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thạch Thương đã trở lại.”
“Ai?”
Trầm Hàn phiền chán: “Là học đệ lúc đại học năm 2 tôi theo đuổi ráo riết á, cậu quên rồi sao?
Phương Kỳ đang uống cà phê phun ra, giật mình nói: “Không phải là cái tên mà cậu bắt cá hai tay xong muốn chia tay hắn liền từ nước ngoài chạy về liều mạng khóc lóc thảm thiết muốn quay lại với cậu đó chứ?
Trầm Hàn “a” một cái, chớp chớp mắt thực ngây thơ nói: “Bộ thảm tới vậy luôn hả?”
“Mẹ nó, còn có thể không thảm sao! Lão tử theo hắn suốt ba ngày sợ hắn làm chuyện dại dột, xổ hết tài ăn nói mới khuyên được hắn xuất ngoại! Tôi nói cậu cũng thật đủ đê tiện, đem người kéo tới cho đã rồi không nói hai lời liền đem người ta ném đi! Cậu có thể sống đến bây giờ quả thực đúng là kỳ tích, nếu là tôi thì tôi đã sớm lấy đao chém chết cậu!”
Trầm Hàn không biết xấu hổ cãi: “Lúc đó là tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện có được không!”
“Cậu bây giờ bộ hiểu chuyện rồi chắc?”
“Mẹ nó Phương Kỳ!? Cậu bây giờ muốn làm gì? Sao cứ lôi chuyện tuổi trẻ điên khùng ra mà nói hoài chứ!”
“Hiện tại đều đã qua tuổi thiếu niên rồi, hắn chắc không đến mức vẫn còn tình cảm với cậu đi. Có khi cậu lại tự đoán mò thôi.”
“Tôi vừa nhìn ánh mắt của hắn một cái liền biết hắn vẫn còn rất lưu luyến đối với tôi.” Trầm Hàn thập phần khẳng định nói
Phương Kỳ giả nôn mửa: “Nhiều năm như vậy rồi mà tật xấu tự yêu bản thân mình của cậu vẫn không thay đổi a.”
Trầm Hàn u ám nói: “Tôi tự kỷ so ra vẫn còn kém Trần Xuyên! Cậu nói xem, gia đình nhà Thạch Thương tốt như vậy, hắn sao lại chạy đến công ty chúng ta muốn phỏng vấn làm một nhân viên quèn? Tôi con mẹ nó buổi sáng trong điện thoại như thế nào lại không có nghe ra giọng của hắn?”
Phương Kỳ lười cãi với hắn, ngồi xuống, khởi động máy nói: “Có gì đâu, dù sao cũng là cậu phỏng vấn, cậu không cho hắn thông qua hắn có thể ở lại sao?”
Trầm Hàn nói: “Tôi buồn phiền chính là vì điểm ấy, chuyện vô sỉ như vậy tôi không làm được.”
Phương Kỳ cười nhạo một tiếng như đáp trả.Trầm Hàn tức giận vỗ bàn mắng: “Cậu rốt cuộc có yêu anh em hay không vậy!”
“Cậu đừng nói yêu tôi chớ, nếu không Trần Xuyên lại hoài nghi hai ta có gian tình.”
“Mẹ nó, sớm muộn cũng có một ngày lão tử cưỡng gian . . . , cho tin vịt trở thành sự thật luôn!” Trầm Hàn căm giận đi ra ngoài.
Phương Kỳ vui sướng, lớn tiếng nói: “Ban đêm tôi ngủ không có đóng cửa đâu, hoan nghênh cậu nửa đêm tới chơi a.”
“Hoan nghênh ai tới chơi?” Trần Xuyên từ ngoài cửa đi vào, “Trầm Hàn vội vàng đi đâu vậy?”
Phương Kỳ nhịn không được nhìn quyển lịch, nghĩ nghĩ: “Hôm nay là ngày gì a, hai phu phu đều chạy tới phòng làm việc của mình?”, ngoài mặt vẫn lễ phép đáp: “Không có gì, cậu ta chắc là đang chuẩn bị đi phỏng vấn. Tổng giám đốc anh có chuyện gì không?”
“Chủ tịch nói buổi chiều muốn cậu ra sân bay đón con gái bảo bối của ổng.”
Phương Kỳ khẽ nguyền rủa một tiếng, giả bộ bận rộn nói: “Buổi chiều tôi có cuộc họp a.”
Trần Xuyên cười: “Nhanh thôi mà , đón xong là được, nếu còn thời gian cũng có thể cùng công chúa đi ăn tối, chuyện tốt sao lại không chịu làm?”
Phương Kỳ buồn bực nói: “Chuyện đưa đón công chúa trước giờ không phải đều do anh làm sao?”
Trần Xuyên vui vẻ đáp: “Tôi có việc bận a, cho nên mới đề cử cậu với chủ tịch, lão ấy cũng rất để ý cậu.”
Phương Kỳ vỗ bàn, nổi giận nói: “Mẹ nó Trần Xuyên! Anh có cần phải hãm hại tôi như vậy không? Chuyện tôi cùng Trầm Hàn uống say ngủ chung giường đã sớm qua tám trăm năm rồi, dấm chua này anh ăn được cũng quá lâu rồi đi!”
Hồi đó hắn cùng Trầm Hàn đi uống rượu, có uống hơi nhiều chút, kết quả hôm sau tỉnh lại đã thấy nằm chung với Trầm Hàn ngủ trên giường lớn, lại còn bị Trần Xuyên bắt ngay tại chỗ. Phương Kỳ lúc đó phải chỉ trời thề rằng không có phát sinh gì với Trầm Hàn, sau đó hướng Trần Xuyên nói “Anh không tin nhân cách của tôi cũng nên tin Trầm Hàn a.”
Ai ngờ Trần Xuyên bồi một câu “Không tin được nhất chính là cậu ta”, đem Phương Kỳ phán tội chết. Sau đó, mỗi ngày Trần Xuyên không có việc gì cũng phải tìm một chút chuyện cho Phương Kỳ làm. Phương Kỳ cũng không dám nói gì, chưa từng nghĩ tới ý chí trả thù của Trần Xuyên lại mạnh như vậy.
Trần Xuyên cười, vẻ mặt vô tội nói “Tôi hãm hại cậu cái gì chứ, tôi là đang cố gắng giúp cậu thăng chức nha.”
Phương Kỳ lười cùng hắn nói nhảm, chọc tới hắn chỉ có thể trách mình xui.
Trần Xuyên tâm tình rất tốt, ngâm nga bài hát sau đó đi ra ngoài .