Tiêu Thừa Dập ngoắc ngoắc tay, đại thái giám Cao Lương đứng hầu hạ ở phía sau hắn vội cúi người tiến lên chờ đợi.
Tiêu Thừa Dập thì thầm vài câu với Cao Lương, Cao Lương bất động thân thể, chỉ ngước mắt lên là đã thấy tiểu tài tử ngủ ở cuối dãy yến hội.
“Lão nô nhớ kỹ.” Cao Lương nói.
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Tiêu Thừa Dập một cái, thầm nghĩ không biết ai lại sắp xui xẻo.
Vị Hoàng Thượng này của bọn họ khi làm Thái Tử thật ra có được không ít hiền danh, một sớm đăng cơ “Nguyên hình tất lộ”, hóa ra lại là tính tình thô bạo vô thường.
Tiền triều cũng vậy, hậu cung cũng thế, phàm là chọc hắn không vừa mắt, không phải đánh chính là phạt, chém đầu xét nhà cũng không ít, đăng cơ mấy năm liền truyền bá rộng rãi danh tiếng bạo quân, nếu không phải có Thái Hậu chèo chống phía sau, chỉ sợ triều chính đã sớm rối loạn.
Xuân Tuyết chỉ trong chốc lát không để ý tài tử nhà mình, phát hiện nàng ấy thế mà lại ngủ mất, kinh hoảng toát mồ hôi, vội nhẹ nhàng đẩy lưng nàng một chút.
Trang tài nhân giật mình, nhìn trái phải một lượt, vội ngồi nghiêm chỉnh, nhưng mà sắc trời đã tối, chỉ chốc lát sau nàng lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tiêu Thừa Dập thường thường ngó tài tử tham ăn tham ngủ một cái, cho đến khi cung yến kết thúc.
Trang tài nhân cùng Chu tài tử cùng nhau trở về Bắc Uyển, bóng đêm thâm trầm, hai người một đường nói khẽ về những chuyện mà biết được tối nay.
Đi được một nửa, Chu tài tử nhỏ giọng thở dài: “Hoàng Thượng không biết khi nào sẽ triệu đám tài tử ở Bắc Uyển thị tẩm, cách xa như vậy, ngay cả mặt của Hoàng Thượng cũng không thấy rõ.”
“Tỷ tỷ muốn thị tẩm à?” Giọng điệu của Trang tài nhân mang theo khó hiểu.
Chu tài tử nhỏ giọng cười nói: “Chẳng lẽ muội muội không muốn?”
Trang tài nhân lắc đầu: “Không muốn, không muốn.”
“Muội muội sợ sao?” Chu tài tử nói.
“Hoàng Thượng anh tuấn như vậy, ta nhìn từ xa đã thấy động lòng, nam tử có chút nóng tính cũng bình thường mà.”
Trang tài nhân cười cười không lên tiếng.
Chu tài tử tựa hồ muốn được tán thành, truy vấn: “Muội muội không cảm thấy Hoàng Thượng anh tuấn sao? Chúng ta vào cung, đều là nữ nhân của Hoàng Thượng, vốn dĩ nên thị tẩm.”
“Anh tuấn thì đương nhiên là anh tuấn … Nhưng mà……” Trang tài nhân do dự, bị Chu tài tử câu lấy cánh tay một phen.
Chỉ nghe Chu tài tử nói: “Sao ngươi còn ấp a ấp úng, có cái gì không thể nói cùng tỷ tỷ sao?”
Trang tài nhân lầu bầu nói: “Ta chỉ cảm thấy như bây giờ khá tốt.”
Chu tài tử hừ một tiếng: “Không tiền đồ, chẳng lẽ ngươi nguyện ý cả đời sống ở Bắc Uyển?”
“Chi cần ăn no mặc ấm thì ta thế nào cũng được” Trang tài nhân nói.
“Ôi chao! Thật hết cách nói cùng ngươi, ngươi ấy à, còn chưa thông suốt đâu.” Chu tài tử cười nói.
Chu tài tử nghe Trang tài nhân nói như vậy, ngược lại càng thân cận với nàng hơn.
Trở lại Bắc Uyển, Trang tài nhân mới cảm thấy đúng là ăn hơi nhiều, bụng căng phình không thoải mái, Xuân Tuyết xoa nhẹ cho nàng hồi lâu nàng mới ngủ.
Hôm sau là năm mới, sáng sớm Bắc Uyển liền náo nhiệt hẳn lên, Chu tài tử tới chúc tết Trang tài nhân, thuận tiện gọi nàng cùng đi triều bái.
Đêm qua Trang tài nhân trướng bụng ngủ hơi muộn, khi Chu tài tử tới, nàng còn đang trang điểm.
“Chu tỷ tỷ, ngươi tùy ý ngồi, ta sắp xong rồi.” Trang tài nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, đôi mắt còn chưa mở hoàn toàn, nói chuyện còn mang theo tiếng ngái ngủ.
Chu tài tử nhìn đám tượng thỏ trên án kỉ, khen: “Đám thỏ nhỏ này thật thú vị, rất sống động, là ai thưởng cho sao?”
“Đó là tài tử của chúng ta tự mình nặn, từ mình vẽ.” Xuân Tuyết thấy đôi mắt Trang tài nhân lim dim, còn chưa tỉnh ngủ liền thay nàng đáp.
“Ai da, muội muội còn có tay nghề này cơ hả? Thật không tồi.” Chu tài tử nghe nói là Trang tài nhân tự mình làm, liền cầm một con lên thưởng thức.
“Tỷ tỷ thích thì chọn một con đi.” Trang Thư Di nói.
“Thật sao? Ta không khách khí nhé.” Chu tài tử cười nói.
“Ừ, cứ chọn đi.
Tối hôm qua ta ăn canh cá của tỷ tỷ, xem như đáp lễ.” Trang Thư Di nói.
Chu tài tử thầm nghĩ nha đầu này thật đúng là thật thà, nói chuyện mà cũng không biết vòng vo.
Chu tài tử chọn lên chọn xuống, cuối cùng chọn một con đeo hoa đỏ to trước ngực, thưởng thức trên tay trong chốc lát rồi giao cho thị nữ.
Lúc này Trang Thư Di cũng trang điểm xong, hai người nắm tay nhau đi triều bái.
Người đến triều bái còn đông hơn so với cung yến đêm qua, các nàng đứng ở phía sau, căn bản không nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.
Chu tài tử cảm thấy quá tiếc nuối, số lần có thể nhìn thấy Hoàng Thượng trong một năm vốn ít, còn cách xa như vậy.
Khóe mắt nàng liếc Trang Thư Di ở bên cạnh, thấy nàng tựa hồ đứng ngủ rồi……
Chu tài tử lúc này tin tưởng, vị này thật sự không có ý tưởng gì với Hoàng Thượng, không muốn thừa sủng, thật đúng là ăn no mặc ấm, cho nàng ngủ ngon là được.
Chẳng lẽ nàng ta không nghĩ tới, tăng phân vị lên là có thể ăn đồ vật tốt hơn sao? Chu tài tử cũng không có dự định nhắc nhở nàng.
Triều bái xong, Trang Thư Di quay người liền đi, đi vài bước mới nhớ chính mình đi cùng Chu tài tử tới, liền dừng bước chân chờ nàng ta.
Nàng thấy hình như Chu tài tử đang đợi người khác, liền quay đầu rời đi.
Tiêu Thừa Dập tìm tiểu tài tử kia trong một đám nữ nhân, đáng tiếc hắn không nhìn thấy, nghĩ có lẽ vóc người không cao, bị người khác chặn.
Trang Thư Di là người đầu tiên trở lại Bắc Uyển, sau khi trở về liền thay đổi triều phục, những việc kế tiếp đều chẳng liên quan gì tới nàng.
“Tài tử, sao ngài lại vội vã trở về như vậy?” Xuân Tuyết hơi mang bất mãn nói.
“Hử? Trở về không tốt sao?” Trang Thư Di nắm mấy quả khô lên, tự mình lột ăn.
Xuân Tuyết thấy tài tử nhà mình không thèm bận tâm đ ến việc thấy người sang bắt quàng làm họ, trong lòng nguội lạnh, nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Di, cũng tóm một nắm quả khô ăn.
Trang Thư Di cũng không giận, còn đẩy cái đ ĩa quả khô về phía Xuân Tuyết.
Xuân Tuyết chán nản, tuy rằng không có hi vọng gì về tương lai, nhưng tài tử đối xử với nàng rất tốt.
Nàng theo Trang tài nhân gần một năm, nên cũng hiểu rõ tính tình của nàng ấy, tài tử đối xử với người khác không hề có ý xấu chút nào, chứ đừng nói đến việc sử dụng tâm cơ mưu lược, tính tình nàng ấy an an ổn ổn, không tranh không đoạt, kể ra cũng ổn.
Chẳng qua… rốt cuộc hơi không cam lòng, Xuân Tuyết bất giác mà thở dài.
“Ngày hội sao lại thở dài như thế, ngươi muốn đi chơi thì đi, chỗ ta cũng không cần hầu hạ.” Trang Thư Di lột đậu phộng ném vào trong miệng.
“Không muốn đi chơi.” Xuân Tuyết nói.
“Thế nhớ nhà sao?” Trang Thư Di ngẩng đầu nhìn Xuân Tuyết.
Xuân Tuyết thuận miệng nói vâng.
Trang Thư Di cũng thở dài một hơi, thả những quả khô chưa kịp ăn trong tay xuống cái đ ĩa, rầu rĩ không vui nói: “Ta cũng nhớ nhà.”
Xuân Tuyết thấy chính mình chọc tài tử không vui, trong lòng hơi thẹn, lặng lẽ lột rất nhiều quả khô, cuối cùng đặt vào tay Trang Thư Di: “Tài tử ngài ăn đi, cứ cho tất cả vào trong miệng là ăn ngon nhất, ngài vẫn dạy em thế mà.”
Trang Thư Di nhìn nhân đậu phộng đã được lột trên tay xong, bỏ từng hạt vào miệng.