Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 27

Ai Cập về khuya trăng sao gì cũng đều lặn mất tăm, bầu trời đêm như bức màn nhung đen huyền với những vân mây màu khói xinh đẹp.

Bên trong tẩm cung nữ hoàng, Asisu khó chịu trong người, nàng cư nhiên phát sốt giữa đêm, không cách nào chợp mắt ngủ được. Dù là nhắm mắt hay mở mắt, đứng hay là nằm thì đầu nàng cũng như chong chóng quay vòng, ong ong hết cả lên. Nàng vốn định gọi Ari tới giúp nhưng do nàng sợ phiền phức nên không gọi nữa, tự mình mò mẫm đi Dược phòng tìm thuốc.

Khoảng không tĩnh lặng, gió lạnh phơ phất thổi qua, mang hương sen thoang thoảng lan tỏa khắp nơi. Asisu nương theo ánh đèn chập chờn mờ ảo mà bước đi, trong lòng lại thầm cảm thán không thôi về khối thân thể này, từ bé sống nơi cung vàng điện ngọc, chưa từng động chân tay làm việc dù là một chút, vì vậy nên thân thể này yếu vô cùng. Chứng minh là lúc ở Thượng Ai Cập nàng chỉ bị thương nhẹ, ngâm trong nước lạnh tí thôi mà đã bệnh đến sống không bằng chết rồi. Thân thể này không thể đem so sánh với nàng ở hiện đại đâu, trước ở hiện đại ngày nào nàng cũng luyện võ, thân thể luôn khỏe mạnh, số lần nàng bị bệnh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, thiệt là nhớ những ngày đó a.
___

"Khuya như vậy mà chưa ngủ? Hai tên này làm chuyện mờ ám chắc?"

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, Ragashu và Nerfen ngồi đối diện nhau, giống như là đang nói chuyện gì đó quan trọng, không muốn ai nghe. Cứ chốc lát hai người lại liếc mắt quan sát xung quanh.

Asisu cau mi khó hiểu, nàng ôm một bụng tò mò, dùng khinh công nhẹ nhàng tiến tới cửa sổ mà chẳng ai hay biết, đứng nép vào cửa, im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của Ragashu và Nerfen.

"Quốc vương, mục đích ngươi tới đây là để cầu hôn nữ hoàng Asisu, lợi dụng nàng, mượn thế lực của Ai Cập tiêu diệt hoàng thân Rakefi. Nhưng sao ngươi không về nước tổ chức hôn lễ ngay, lúc ấy thì mọi việc sẽ như ý ngươi. Chẳng lẽ đến phút cuối ngươi lại yếu lòng, không nỡ loại bỏ Rakefi?" Nerfen nóng vội lên án

"Lamec tướng quân sai ngươi tới đây để chuyển mấy lời này cho ta?" Ragashu nhàn nhã nâng cốc trà lên uống, khóe mắt đẹp lóe chút tinh quang.

"Phải, cha ta cần câu trả lời của ngươi." Không để ý thân phận mình và Ragashu có khác biệt, Nerfen vẫn thản nhiên với cách xưng hô ta - ngươi. Cũng bởi Ragashu và Nerfen có những mối quan hệ đặc biệt, họ cùng nhau lớn lên, cùng quan tâm lẫn nhau, sư huynh đệ cùng học một thầy và trên hết là giữa họ có những thứ gọi là tình bạn, quý trọng, tin tưởng.

"Nếu ta nói ta không làm nữa, ta muốn để Rakefi làm vua?" Ragashu nheo mắt, trưng ra bộ dạng cợt nhả, anh đem bàn tay ấm áp nâng cằm của Nerfen lên, ngón tay tinh xảo vuốt ve từng đường nét tuyệt mỹ trên mặt cậu.

"Ngươi... Bỏ ra!" Cậu trai nào đó nghẹn họng, mặt đỏ bừng quay đi hướng khác, chả dám nhìn thẳng Ragashu nữa, miệng lại lẩm bẩm mắng Ragashu là đồ biến thái, dở hơi.

Còn khi đó, cô nàng Asisu đang trốn ở cửa sổ đã nín cười đến thở không nỗi luôn. Nàng cảm thấy Ragashu rất giống hồ ly nha, một con hồ ly giả trư đang đắc ý ve vẩy đuôi.

"Hahaha... Thái độ của ngươi là sao đây? Trông khác gì nữ nhân thẹn thùng! Hahaha..." Asisu ở bên ngoài còn chưa kịp cười thì Ragashu đã phá lên cười. Trận cười đó làm Nerfen thẹn quá hóa giận, ánh mắt hiện sát khí, vèo vèo mấy tiếng, mấy cốc trà đã phi thẳng tới trước mặt Ragashu nhưng Ragashu về quay lại bàn ngồi, nên cốc trà bị Nerfen ném chỉ chạm vào không khí rồi rơi xuống vỡ toang.

"Đùa thôi, tiếp tục nói chuyện chính." Ragashu che miệng ngáp một cái

"Hừ, vậy nói đi, câu trả lời của ngươi." Nerfen hừ lạnh

"Theo kế hoạch cũ, loại bỏ Rakefi khỏi cuộc chơi, nhưng... Những việc đó sẽ tự ta làm, ta không muốn tiếp tục lợi dụng Asisu hay thế lực của nàng ấy, ta không muốn nhìn nàng ấy tổn thương!" Ragashu mỉm cười như gió xuân, đôi mắt ở góc độ người thường không thấy hiện lên sự ôn nhu.

"Ồ! Ta hiểu rồi, hóa ra ngươi đã yêu nàng ấy. Từ hôm tới đây là ta đoán được rồi, chỉ cần nhìn cách ngươi lo lắng chăm sóc cho nàng ấy thì dù là kẻ ngốc cũng biết ngươi yêu nàng ấy. Có điều là..." Nerfen khẽ thở dài "Cha của ta hẳn sẽ không đồng ý, nếu không có thế lực của Asisu giúp đỡ, có thể chúng ta sẽ không thắng nổi Rakefi, hành động như thế rất mạo hiểm."

"Mọi chuyện tự ta chịu trách nhiệm, ngươi báo cho tướng quân Lamec rằng ông ấy không phải lo."

"Người xưa nói, mỹ nhân nhục chí anh hùng là không sai mà." Nerfen tặc lưỡi lắc đầu

"Nhảm nhí, CÚT!" Ragashu nghiến răng quát, thẳng chân đạp Nerfen ra ngoài cửa sổ.

Asisu đứng ngoài cửa sổ giật mình, vội trùm áo choàng lên người, tựa gió phi thân đi.

Ragashu không đơn thuần như Asisu đã nghĩ, nàng tin chắc anh đủ thông minh để chiến thắng Rakefi.
__________

__________

Cách cổng thành không xa, Asisu trầm tĩnh ngồi bên bờ sông Nil, tâm thì ngược lại đập loạn thổn thức, trong đầu lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh Ragashu đang mỉm cười nói yêu nàng.

Trước đó, Ragashu đã nhiều lần nói yêu nàng, nàng cứ nghĩ anh muốn đùa giỡn nàng, nên cũng chẳng có đáp lại, mọi thứ đều bị nàng lơ cho qua chuyện. Đến hôm nay nàng lại vô tình biết, anh vì nàng mà từ bỏ kế hoạch đã tính từ trước, không muốn tổn thương nàng. Nghĩ tới đây, Asisu thấy lòng ấm áp hẳn, nàng không biết từ lúc nào nàng đã bắt đầu để ý tới Ragashu và dần yêu thích anh, nhưng nàng sẽ không nói cho anh biết việc này đâu, ai bảo anh từng muốn lợi dụng nàng kia chứ.

Nàng mỉm cười, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi cất giọng hát, giọng hát như tiếng Anh Vũ thánh thoát, mê hoặc lòng người:

"Cành đào trong sân vẫn còn rơi, vẫn còn mang bóng hình ai...

Tựa lòng cô đơn lá vàng thôi, nhẹ gót chân...

Hè qua thu qua cõi lòng ta, vắng hình dung, nhớ người xa...

Chỉ là do ta lấy tình ta tự trói ta...

Tình trong nhân gian vốn là đau, vốn từ lâu trói buộc nhau...

Mà nào hay đâu để về sau lòng vẫn đau...

Một mình chờ mong bóng hoàng hôn nắng chiều rơi, gió về buông...

Vì lòng cô đơn đã lạnh băng từ rất lâu...

Rồi mùa thu qua nhẹ như thế...

Chờ mong mãi, dù ta biết, quá xa vời...

Người nào thấu hiểu dù cho một phút giây...

Dặn lòng chôn sâu tình yêu ấy, từng giây phút, vào sâu thẳm trái tim này...

Đợi ngày tháng đến nhẹ nhàng xóa bóng chàng khỏi ta...

Rồi đông sang ta đếm từng giây, đếm thời gian đến rồi đi...

Vòng đời trôi nhanh bỗng nhận ra từ bấy lâu
Mọi bề tâm tư đã nặng mang, giấu thật sâu, lắng vào đâu...

Đời này chỉ ta hiểu mà thôi chẳng có ai...

Chàng dịu dàng mang chút tình yêu để rồi gieo mãi vào ta...

Nụ hôn in dấu vẫn còn đây, là vết môi...

Người nào hay đâu cõi lòng ta vẫn nặng sâu bóng dáng người...

Ngày ngày trôi qua chỉ mình ta chờ nắng lên!

Hận thù nhân gian là như thế tình yêu đến nào đâu có chút duyên phận...

Chỉ là luyến tiếc tình người sao giá băng!

Tự giận con tim này ngốc nghếch vì sao mãi, chờ mong mãi, cứ vô vọng...

Lặng nhìn gió cuốn phiền muộn phủ lấy từng tháng năm...

Tình yêu là như thế, chờ mong mãi, dù ta biết quá xa vời...

Người nào thấu hiểu dù cho một phút giây...

Dặn lòng chôn sâu tình yêu ấy, từng giây phút, vào sâu thẳm trái tim này...

Đợi ngày tháng đến nhẹ nhàng xóa bóng chàng khỏi ta.."
______________

Gió thổi qua, đám lau sậy gần đó lay động phát ra âm thanh xào xạt, xen kẽ trong đó còn có một âm thanh kỳ lạ khác.

Asisu ngừng hát, mở mắt nhìn một cái rồi như cũ nhắm chặt. Đối với sát thủ, một nghề chuyên thực thi nhiệm vụ trong bóng tối, nàng không dùng mắt để nhìn mà là dùng thính lực nhạy cảm của tai để cảm thụ mọi vật. Trôi qua vài giây nàng liền đứng phắt dậy, mở to mắt, đôi mắt ngây ngô thường ngày đã đổi thành đôi mắt đầy lãnh ý, cả người toả ra sát khí tàn khốc. Thanh Long kiếm như hư ảnh được nàng siết chặt trong tay, chuẩn bị tư thế xuất chiến.

Bên trong đám lau sậy, đột nhiên nhảy ra gần 50 tên mặc áo choàng đen, chúng nhất loạt chĩa mũi kiếm về phía Asisu, đem nàng bao vây ở giữa.

"Ta không có tiền nha, không có gì để các ngươi cướp nha!" Asisu đổ mồ hôi lạnh, nàng lo lắng chính mình nha, thể trạng nàng như vậy khẳng định đánh không lại đâu. Mà đám người này chắc là do Rakefi phái tới và có thể chúng đã quan sát nàng một thời gian, khi thấy nàng ly khai hoàng cung mới ra mặt hành động đây mà.

Ách, xem ra độ cảnh giác của nàng giảm xuống như Hito đã nói rồi, nàng quá sơ ý. Mà nếu biết trước chuyện này nàng cũng chẳng thèm ra ngoài đâu, giờ thì tự mình chịu khổ thôi.

"Ta không cần tiền, ta cần mạng của ngài, nữ hoàng Asisu!" Một tên có vẻ là thủ lĩnh khinh bỉ lên tiếng, chặt đứt dòng suy nghĩ của Asisu.

Ngay sau đó, cả đám người rút kiếm hung hăng chém về phía nàng, nàng nhanh như chớp nghiêng người né tránh từng đợt tấn công nhưng do đối thủ có nhiều người, nàng không tránh khỏi bị chém trúng vài nhát kiếm. Y phục của nàng hầu như cũng bị chúng chém rách để lộ ra làn da tuyết trắng, đã thế chúng còn dùng ánh mắt trần tục dơ bẩn nhìn vào nàng.

Nàng cắn răng chịu đau, phẫn nộ dùng Thanh Long kiếm phóng ra vài đạo kiếm khí sắc bén, chém phăng đầu hai tên đứng gần nàng nhất. Máu tươi văng lên mặt nàng, nàng lại xem như không, cười lạnh một tiếng.

Muốn nàng chết sao? Nàng có chết cũng phải kéo chúng cùng xuống mồ!

Những người còn lại tuy rằng kinh sợ sự tàn nhẫn của nàng nhưng vẫn lần lượt ào tới tấn công, hàng loạt mũi kiếm như tia chớp lao thẳng tới, ngay khi nàng muốn phản kích thì đầu lại choáng voáng suýt ngã. Một phút thất thủ, nàng phải chịu từng thanh kiếm chém qua, thậm chí là đâm qua tay chân nàng.

"Chết tiệt!" nàng khẽ rít lên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thảm hại như thế, nàng phải chết sao? Chết trước đối thủ của mình, một sỉ nhục lớn đối với sát thủ như nàng.

"Ai chết? Là người đang nói người sao? Haha... Nếu từ đầu người không phản khán thì ta đã cho người chết thanh thản rồi, là người muốn chịu khổ thôi! Phải không, nữ hoàng?"

Bọn chúng cười cợt nhìn nàng đang nằm trên đất, cả người nàng nhếch nhác, máu tươi nhuộm đỏ cả thân thể. Nàng trừng mắt nhìn chúng, hận không thể đem chúng xé xác ngàn mảnh, hôm nay nàng nhất quyết không buông tha cho chúng, nếu nàng để chúng sống sót rời khỏi đây thì nàng không phải Asisu, không xứng đáng là một sát thủ.

"Người chết không phải ta mà là các ngươi!" Phượng mâu của Asisu toát ra hàn ý dày đặc

"Haha... Đúng là con vịt, sắp chết tới nơi mà miệng vẫn còn cứng!"

Tên thủ lĩnh vừa nói xong thì Asisu đột ngột bật dậy, đôi mắt đen huyền đã biến hóa yêu dị thành đôi mắt dị đồng lam - tím, ở khóe mắt trái ẩn hiện ấn ký Mạn Đà La, dung nhan xinh đẹp thắm đẫm máu, tóc đen mọc nhanh dài chấm gót tán loạn bay, đặc biệt là chân nàng không hề chạm đất, nàng đang lơ lửng trên không cách mặt đất nửa thước. Giờ phút này nhìn nàng không khác gì một nữ u hồn dã quỷ.

Đám người được Rakefi phái tới bất tri bất giác nắm chặt kiếm lui về sau, chúng cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn từ cơ thể nàng.

"Người chết không phải ta, người chết là các ngươi. Một lũ chó có mắt không tròng, phò trợ nhầm chủ!" Asisu mỉm cười vô hại nhưng khi lọt vào mắt bọn chúng thì nụ cười của nàng lại biến thành nụ cười của tử thần địa ngục.

Toàn thân nàng phát ra một đạo ánh sáng màu lam nhạt nhu hòa, nàng nhẹ phất tay, đạo ánh sáng phóng thẳng tới nhóm hắc y, trong khi chúng còn chưa hiểu rõ nguyên nhân vì sao thì đã bị giết chết. Ánh sáng lam nhạt cũng bùng nổ hóa hư không.

Còn nàng thì ngay sau đó liền trở lại hình dáng bình thường, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất mê mang không biết gì nữa.
__________________

"Bẩm hoàng tử, phía đó có cột ánh sáng lạ!"

"Ừ, tới đó xem thử."

Cách đó không xa, một đoàn người xuống ngựa tiến sâu vào bãi lau sậy. Tiếng bước chân khô khốc vang lên đều đều rồi đột ngột dừng lại, nam tử với mái tóc màu trăng đi đầu lia mắt nhìn khoảng đất trống bị biến thành hố sâu. Chỗ này khắp nơi đều là xác người không toàn vẹn, mùi máu tanh bay tứ tán trong không khí làm người ta khó chịu đến phát nôn.

Ở trung tâm của hố sâu, Asisu đầu tóc rối loạn, trên mặt nhuộm đầy máu tươi, khí tức không ổn định, nhìn sơ qua cũng biết là người đang hấp hối, sắp chết.

Nam tử nheo mắt nhìn bóng dáng quen thuộc ấy trong chốc lát rồi xoay người bước đi nhưng đi được vài bước thì quay lại, dẫm lên xác người, đem áo choàng khoác cho Asisu, bế nàng ra ngoài trước ánh mắt ngờ vực của những tùy tùng bên cạnh.

"Hoàng tử, người định làm gì với cô gái này?" một anh lính trẻ tuổi gãi đầu khó hiểu

"Vào hoàng cung Hạ Ai Cập!" nam tử nhàn nhạt ôm lấy Asisu, nhảy lên ngựa chạy đi.
____________________

Nam tử đã giúp Asisu không ai xa lạ, hắn chính là Izumin, hắn vừa hoàng tử đương triều vừa là vị vua tương lai của Hitaito.

Vốn dĩ hắn tới Ai Cập là vì nghe được tin tức của Mitamun, em gái hắn vẫn còn sống chưa chết.

Hắn lại không nghĩ tới chuyến đi này sẽ gặp được Asisu ở Hạ Ai Cập, hắn cứ nghĩ nàng phải ở Thượng Ai Cập để ngăn chặn, không cho hôn lễ giữa Menfuisu và Carol diễn ra.

Còn một vài điều làm hắn thắc mắc là Asisu đã gây thù chuốc oán gì với ai, để người ta tìm tới tận cửa hại nàng? Mà chỉ mình nàng làm sao có thể đánh chết đám người muốn hại nàng?

Kỳ quái nhất là tại sao hắn muốn cứu Asisu, không muốn trơ mắt nhìn nàng chết. Đáng lý ra hắn nên để nàng chết luôn chỗ đó mới đúng, chỉ như vậy nàng mới không làm hại tới Carol, người con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Là hắn động tâm với nàng sao?

Không đâu, chắc tại hắn nghĩ nhiều quá thôi, hắn chỉ muốn giữ lời hứa với Sinh Mệnh thần Takeru, bảo vệ thật tốt cho nàng.
Bình Luận (0)
Comment