Ai Cập tưng bừng náo nhiệt, hoa tươi thơm ngát trải dài khắp chốn, tiếng chiên trống rộn ràng hòa lẫn vào tiếng reo hò ca hát.
Kinh thành TêBê xa hoa lộng lẫy vô ngần, sứ giả các nước lân bang và dân chúng Ai Cập từ mọi miền đều rủ nhau đến tham dự hôn lễ, họ tặng biết bao nhiêu là châu báu ngọc ngà, kèm theo đó là ngàn lời chúc phúc dành cho Menfuisu và Carol. Họ quên mất những lời chúc này đã từng dùng để chúc cho Menfuisu và Asisu từ nhiều năm trước, ngày mà Asisu là hôn thê của Menfuisu, vẫn là vị nữ hoàng kiêu ngạo đáng tôn kính.
Còn bây giờ thì sao đây?
Carol - một người xa lạ bất ngờ xuất hiện, Menfuisu lại có thể vì người xa lạ ấy mà xua đuổi Asisu - chị gái của mình. Những lần Carol bị hãm hại nhưng không tìm được người chủ mưu, Menfuisu đều chẳng hỏi rõ nguyên do đã đổ hết tội lỗi lên đầu Asisu và cũng từ ngày định mệnh đó, Asisu đã nổi tiếng lại càng thêm vang danh, nàng hoàn hảo biến thành trò cười trong mắt thiên hạ, nàng thành công diễn trọn vai nhân vật phản diện mà quỷ thần căm ghét.
Về phần Carol, nhờ bàn đạp là Asisu phản diện tàn nhẫn, nàng ta được người khác biết tới như một vị thánh nữ. Lương thiện và tốt bụng, phép thuật đầy mình và dự đoán được tương lai. Dù cho ai làm chuyện có lỗi với nàng ta thì nàng ta vẫn ngây ngốc mà tha thứ, không cần biết họ có thực hối lỗi không, để rồi có ngày một lần lại một lần bị hại. Thêm nữa là tính cách lanh chanh tò mò, nàng ta biết rõ không tự bảo vệ được mình mà cứ thích chạy loạn, gây rắc rối để rồi bị bắt, làm người khác phải vì cứu nàng ta mà chết một cách oan uổng.
Nếu nói Asisu tàn nhẫn giết người không ghê tay thì Carol đáng sợ nhiều, số người mà Carol gián tiếp hại chết đã lên đến hàng trăm, một con số không lớn nhưng cũng chẳng hề ít.
Mà lần hôn lễ này xem như giải quyết xong rồi, Menfuisu đã hoàn toàn chọn Carol và vứt bỏ Asisu, hắn không cần Asisu đứng ra chứng hôn hay thay thần linh chúc phúc cho hắn cùng Carol bất cứ điều gì, thậm chí hắn còn chẳng quan tâm tới việc Thượng - Hạ Ai Cập phân chia ranh giới. Đối với Menfuisu, chuyện giành lại Hạ Ai Cập chỉ đơn giản như trở bàn tay, nến nếu hắn muốn thì hắn liền dẫn binh sang chiếm lại thôi, hắn tin tưởng quân đội Giza thua xa quân đội TêBê rất nhiều, thua về nhân lực lẫn thực lực. Vì vậy, chuyện mà hắn quan tâm nhất lúc này chỉ có Carol, chỉ cần Carol ở cạnh hắn, những thứ khác đều không quan trọng.
Menfuisu là toàn tâm toàn ý yêu Carol, không có nàng ta, hắn không sống nổi!
_
Giza Hạ Ai Cập...
Trên chiếc giường đá thạch anh được phủ đầy da báo, Asisu nhẹ nhàng cử động thân thể, tay nhỏ đưa lên dụi đôi mắt còn mù sương của mình, trông nàng không khác gì con mèo lười khi vừa tỉnh ngủ. Asisu đột nhiên trừng to hai mắt, nàng ngây ngẩn nhìn đôi tay quấn đầy vải băng của mình, lại nhìn cả toàn thân mà tim giật thót một cái.
Lạy chúa!
Đừng nói là nàng thật sự chết nha, nàng còn trẻ, cũng chẳng làm gì sai, nàng mới sống được vài tháng mà muốn nàng chết tiếp là sao? Trời đối xử với nàng bất công quá vậy!!! Nhanh như vậy mà nàng đã bị đem ướp xác luôn nè, bằng chứng là trên dưới cơ thể của nàng đều toàn vải băng trắng xóa đây, mà đừng nói vải này là vải liệm à, nàng muốn ngất...
Nổi điên một hồi rồi Asisu mới bình tĩnh lại, quan sát xung quanh, lát sau thì nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn thở nên chắc chắn chưa chết, vả lại đây là tẩm cung của nàng, nàng đâu phải đang nằm trong quan tài đâu, thật sự là suýt dọa chết nàng.
Theo suy nghĩ của nàng thì do nàng bất ngờ biến mất trong đêm, Ragashu cùng mọi người có lẽ đã lo lắng chạy khắp nơi để tìm được nàng và đưa nàng về hoàng cung trị thương, mà nàng còn nhớ rõ, khi nàng mơ màng tỉnh dậy, nàng đã thấy Ragashu lén hôn nàng nha, mà hình như nàng còn có hành động mờ ám đáp trả nữa chứ.
Ách... Chuyện này thật đáng xấu hổ, nàng chỉ mong nó là một giấc mơ!
“Nàng tỉnh rồi sao?” Từ bên ngoài, Ragashu bộ dáng vân đạm phong khinh với mỹ mạo hơn người, thản nhiên mở cửa đi vào, trên tay như cũ là một cốc thảo dược vẫn còn hơi nóng bốc lên.
“Ách... Ragashu...” Asisu tim nhảy liên hồi nhìn Ragashu đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ ửng như búng ra máu.
“Mặt nàng làm sao đỏ như vậy, lại phát sốt sao?”
“Không... Không phải... Ta không sao!” Asisu lắc đầu
“Nằm im, để ta xem.” Ragashu cúi người xuống
“Á... Ngươi mau đứng lên... Đừng mà... Á... Đừng chạm vào người ta... Á...”
“NGỒI IM!” Ragashu nhìn Asisu lùi tới mép giường, tức giận quát lớn.
“KHÔNG! Á...” Asisu trừng mắt, trực tiếp bỏ qua lời Ragashu nói, tay không ngừng vung loạn lên người Ragashu, còn chính mình thì lùi về sau, thiếu chút nữa là từ trên giường rơi xuống đất, may mắn là nhờ Ragashu nhanh chóng kéo lại, bằng không Asisu nàng phải chịu đau một trận.
“Nàng... Hừ...” Ragashu cau mày, hừ lạnh một tiếng, muốn nói gì lại không nói được. Chỉ đành ôm eo nhỏ của Asisu kéo sát vào người anh, giữ chặt lấy hai tay đang muốn đánh người của nàng, cúi đầu kề sát mặt nàng, trán chạm trán đo nhiệt độ.
Cảm nhận được hơi thở nam tính của người đối diện, Asisu lại nhớ tới nụ hôn lúc nàng vừa mơ màng tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ. Máu dồn thẳng lên não, nàng chẳng nghĩ nhiều liền túm lấy áo Ragashu, chôn đầu vào lồng ngực anh, mãi không chịu buông ra. Ragashu bị hành động bất ngờ của nàng làm cho giật mình nhưng cũng không nói gì chỉ im lặng.
“Ragashu... Ngươi khỏe... Ách, ngươi đem thuốc tới sao... Đắng... Ta không uống đâu...” Asisu ngẩn đầu, gượng cười.
Ragashu đầu đầy hắc tuyến, nàng là đang nói năng lộn xộn cái gì, bệnh mà không chịu uống thuốc thì khỏe bằng cách nào, có phải vì nàng phát sốt nên nói nhảm chăng?
“Đắng cũng phải uống!”
“Ngươi... Thả ta ra ta liền uống!”
“Lời này lẽ ra là ta nói mới đúng.” Ragashu như có như không mỉm cười, trong lòng vốn dĩ tức giận cũng giảm đi vài phần.
Nghe lời Ragashu nói, Asisu lúc này mới chú ý đến việc nàng đang làm. Không nhìn thì thôi nhưng nhìn rồi thì nàng thật sự muốn chui xuống đất trốn mà. Nguyên nhân sự việc là thế này, hiện trạng Ragashu không hề động tay động chân ôm lấy nàng, tất cả đều do nàng mất bình tĩnh, tự chủ động nhào vào người Ragashu nha.
“Haha... Đưa thuốc đây!” Asisu giả vờ như không chuyện gì xảy ra, nàng chìa tay nhận cốc thảo dược từ tay Ragashu, ngẩn đầu, một hơi uống cạn. Thuốc thì đã uống hết, thế nhưng vị đắng vẫn lưu lại nơi cổ họng khiến Asisu không ngừng ho khan.
Ragashu thở dài một tiếng, anh chưa từng thấy ai uống thuốc như Asisu, uống kiểu đó có cũng ngày bị sặc mà chết thôi. Vị nữ hoàng mà anh yêu quả thật không tầm thường, đến cách uống thuốc cũng không bình thường nha. Anh thầm cười, xoay người rót cho nàng cốc nước uống, dịu dàng vỗ lưng nàng giúp nàng thoải mái hơn.
_____
Ánh nắng chói chan không dập tan được sự phấn khởi của người dân Ai Cập, bởi lẽ hôn lễ của hoàng đế vẫn đang diễn ra, đồng thời hôm nay cũng là ngày tế lễ thần Amon. Dòng nước sông Nile nương theo từng nhịp sóng, vỗ vào thềm đá của thần điện, phấn khởi dâng cao lên vùng đồng bằng, đem tới cho Ai Cập vùng đất phù sa màu mỡ, hứa hẹn một năm mới với những đợt vụ mùa phong phú.
“Hôm nay, là ngày hôn lễ của Menfuisu sao? Mà ta ngủ bao lâu rồi?” Asisu được Ragashu dìu đến bên cửa sổ, nàng thất thần nhìn ra ngoài.
“Ừ. Nàng bị thương khá nặng, mê mang hơn một tuần rồi.” Ragashu vì vẻ thất thần của Asisu mà trầm mặc, anh mím môi, vươn tay luồn qua tóc nàng, vuốt thẳng từng lọn tóc rối, đôi mắt đen phảng phất phiền muộn, ánh nhìn xa xăm không thấy đáy.
“Ngươi làm sao tìm được ta?” Asisu bắt lấy bàn tay đang nghịch trên tóc nàng, đưa tới trước mặt ngắm nghía.
Nàng phải công nhận một điều, tay của Ragashu rất đẹp, bàn tay to hơn tay nàng đôi chút, ngón tay thon dài, từng khớp ngón tay rõ ràng lại hữu lực, lòng bàn tay hầu như không một vết chai sạn, làn da mịn màng có phần xanh xao khiến người khác muốn nắm mãi không buông. Ách... Thiệt ra nàng cũng muốn nắm luôn tay kia của anh đó, bất quá anh không cho nàng nắm, lại còn giấu tay kia vào tay áo, không chịu để lộ ra ngoài.
Lén lút nhìn nhan sắc yêu mị bức người của Ragashu, Asisu bĩu môi, cảm thán không thôi. Thượng đế thiệt quá ưu ái cho Ragashu mà!
___
“Nữ hoàng, ta mới là người tìm thấy nàng, nàng muốn hỏi gì thì hỏi ta đi!”
Izumin cười giảo hoạt đi tới, sự xuất hiện bất ngờ của hắn dọa Asisu nhảy dựng. Nàng trân trối nhìn Izumin, sau đó xoay sang Ragashu với hàm ý: vụ này là sao đây?
Ragashu không lên tiếng, chỉ đối Asisu gật đầu, khẳng định những gì Izumin vừa nói là đúng. Sau đó mỉm cười chào hỏi Izumin vài câu rồi ngồi một bên, giữ im lặng không nói gì nữa. Thế nhưng Asisu xem như không thấy thái độ của Ragashu, vẫn thoải mái nghe Izumin kể lại sự việc khi nàng bị ám sát.
Nếu ai nhạy cảm thì sẽ phát hiện ra, nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
-
Asisu vốn là người mẫn cảm và cảnh giác, nàng nhận thấy được không khí trong phòng có phần âm lãnh, nó hòa lẫn vào sát khí được che giấu giấu không hoàn hảo.
Nàng đang nói chuyện với Izumin thì dừng lại, lặng lẽ liếc mắt, nhìn sang Ragashu vẫn im lặng ngồi một bên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt anh đang nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói lên lời.
Âm thầm nuốt nước bọt, Asisu quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Ragashu. Lần đầu tiên nàng chứng kiến ánh mắt đó của anh, ánh mắt tựa như băng vô hồn làm người khác không lạnh mà run, ẩn nhẫn trong đó lại có chút bi thương trách cứ. Nó hoàn toàn khác xa với ánh mắt mà anh vẫn thường nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu và chìu chuộng duy nhất dành riêng cho nàng.
Nàng cũng biết rõ, ánh mắt lạnh của anh lúc này là vì sao, hẳn là đang nổi cơn ghen tuông nha, người ta thường nói ghen càng dữ dội là yêu càng thật tâm đấy thôi. Nàng khẽ cười một tiếng, tim không an phận nhảy sai vài nhịp, từng chút từng chút đem hình ảnh của anh khắc sâu.
“Quốc vương, ánh mắt đó của ngài là ý gì? Có phải ngài không thích sự có mặt của ta ở đây?” Izumin giả vờ vô tâm vô tư, trưng ra một bộ dáng hồ ly đắc ý hỏi Ragashu.
Muốn đấu với hắn? Người như Ragashu không đủ tư cách. Nhìn xem Asisu là biết, từ lúc hắn bước chân vào phòng, nàng đâu còn để tâm tới Ragashu, vì mọi sự chú ý của nàng đều đặt trên người hắn.
“Haha... Hoàng tử tưởng tượng nhiều, ánh mắt ta bình thường vẫn vậy. Mà sao ngài không đến TêBê gặp cô gái sông Nile đi, ta nghĩ nàng ta đang chờ ngài...” Dùng giọng điệu hờ hững đáp trả, Ragashu lại treo lên gương mặt hồ ly mỉm cười, đôi mắt hoa đào lấp lóe, phóng ra sát khí khiêu khích.
Izumin hoa tâm, đã si mê Carol lại muốn đoạt Asisu - nữ nhân của anh sao? Anh không để hắn làm vậy, hắn không xứng với nàng.
Izumin muốn dùng mọi thủ đoạn làm tổn thương Asisu, trả thù cho Carol sao? Nếu có chuyện đó, anh nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết, cả đời không thể ngẩn đầu nhìn người khác.
___
Asisu che miệng cười khúc khích, tựa người vào thành cửa sổ, bắt chéo chân ngồi xem vở kịch sặc mùi thuốc súng của Izumin, Ragashu.
Nàng thật sự thắc mắc, giữa Izumin và Ragashu có thâm thù đại hận gì mà cứ ngươi trừng ta liếc như vậy, bộ hai người đó không biết đau mắt, không sợ mắt rớt ra ngoài sao?
Ách... Mà nàng quan sát kỹ thì hai người nhìn cũng giống hồ ly quá chứ, mỗi cái trừng mắt cũng quăng đầy mị nhãn ra đấy, nếu để người bên ngoài nhìn thấy thì nàng chắc chắn, trong vòng một nốt nhạc cũng gom được hàng tá hoa đào si mê bóng sắc.
Nàng âm thầm cười gian manh, tên Sinh Mệnh thần Takeru cũng tốt với nàng quá, vì nàng mà chọn ra hai người xét nhan sắc có nhan sắc, xét địa vị có địa vị này làm bảo vệ cho nàng, lợi ích của chuyện này thật lớn nha, có thể phần nào giúp ích cho quốc gia.
Hiện tại tin tức Ai Cập phân chia lãnh thổ đã truyền xa, nàng tin là nay mai các nước láng giềng sẽ rình mò thâu tóm Hạ Ai Cập của nàng.
Nàng không phải sợ chiến tranh bùng nổ, nàng chỉ sợ chiến tranh diễn ra gây thương vong cho con dân của nàng thôi, mà theo thông tin nàng biết được thì tổng số quân đội và nô lệ Giza chỉ có 25 ngàn người, không đủ lực lượng cùng thực lực để đối chọi với các nước khác, nên bây giờ nàng có Ragashu và Izumin là người chống lưng thì yên tâm hơn nhiều.
Babylon và Hitaito là hai cường quốc danh tiếng, không có quốc gia nào rãnh rỗi đâm đầu vô Hạ Ai Cập, cố tình gây hấng với mấy đại cường quốc đâu.
Về phía Thượng Ai Cập thì nàng vẫn còn chút lo lắng, nàng lo Menfuisu không đành lòng buông tha Hạ Ai Cập, dẫn binh sang tranh giành với nàng. Bất quá nàng vẫn còn một lá chắn Atsiria, Atsiria dù sao cũng từng là đế chế hùng mạnh đông quân đội, cộng thêm tài thao lược chiến trường của anh hai Hito, chỉ cần dùng phân nửa phần binh lực là đủ đè bẹp tên hoàng đế Menfuisu kiêu ngạo không nói lý lẽ.
Nàng không có dã tâm gì đâu, nàng chỉ mong vào một ngày không xa, nàng sẽ thu thập những bộ tộc và tiểu quốc còn nghèo khổ xung quanh Hạ Ai Cập, mở rộng đất nước.
Đem tên Hạ Ai Cập điểm vào danh sách các cường quốc. Cải cách chính sách, xóa nạn mù chữ cho dân. Đặc biệt huấn luyện quân đội, chế tạo vũ khí sắc thép. Lập ra một vài điều kiện có ích cho giai cấp nô lệ, thê nô.
Từng bước đưa Hạ Ai Cập phát triển giàu mạnh, trở thành đất nước công nghiệp nông nghiệp, nơi giao thương lớn nhất giữa các nước.