Tác giả: Vô Ngân Sarranglove
Sâu bên dưới hầm ngục ẩm thấp, mùi rong rêu hòa lẫn với mùi hăng mặn của đất khiến không khí trở nên tanh hôi khó ngửi, tại góc tường nơi tối tăm nhất hầm ngục, một chàng trai bị xiềng xích quanh người nhưng vẫn trưng ra bộ mặt thản nhiên ngồi ở đó, quần áo chàng mặc có phần lôi thôi rách nát,...
Dung mạo chàng hơn hẳn người thường, đẹp đến mức chỉ cần bằng một ánh mắt một cái nhếch môi cũng đủ đem đối phương say mê không dứt. Trên gương mặt ấy mài ngài như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh sáng như sao trời nhưng lại mang theo sự điềm tĩnh lạnh nhạt, hai hàng mi dài dày tựa như cánh bướm uốn lượn mỗi khi chàng nhẹ chớp mắt, cánh mũi cao thẳng cân xứng, bạc môi mỏng mang theo theo nụ cười như có như không.
Kinh thành Babylonia, thời gian hai mươi năm trôi qua cũng thật quá nhanh, nó nhanh đến mức khiến chàng không thể nhận ra chính mình là ai nữa, do quyền lực chính trị mà chỉ trong chốc lát chàng mất đi người cha chàng vẫn luôn sùng bái kính trọng, mất luôn cả tình cảm anh em thân thiết từ thuở bé, dường như là mất hết mọi thứ, đến cả sự tự do cho bản thân mình chàng cũng đánh mất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đương lúc chàng đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng lách tách từ ngọn đuốc cùng tiếng bước chân ngày càng rõ hơn trong hầm ngục, một bóng dáng mảnh khảnh màu đen nhẹ nhàng lướt đi về phía phòng giam, không nhanh không chậm mở cửa rồi đứng ngay trước mặt chàng. Chàng nâng lên mí mắt xem thử người đến là ai, sau đó im lặng không nói gì, tiếp tục nhắm mắt không quan tâm, khóe môi lại khẽ kéo lên thêm vài milimet.
Mọi thứ giống hệt như những gì chàng đã đoán trước.....
"Ragashu đại đế, ngài cảm thấy sống ở đây như thế nào, có tốt hơn nhiều so với hoàng cung Hạ Ai Cập không???" Bóng đen thoải mái cất giọng, chất giọng dịu dàng ngọt như mật nhưng ý tứ trong lời nói thì lại không phải như vậy, mang theo chút gì đó gọi là mỉa mai trêu đùa.
"Nhọc công hoàng phi phải để tâm." Ragashu hờ hững đáp trả, nhưng trong lời nói đã chỉ rõ người đứng nói chuyện cùng chàng là ai, chính người bị nêu ra thân phận ấy cũng phải giật mình không hiểu vì sao chàng nhận ra.
Ragashu đã đoán đúng, bóng đen ấy đích thị là Carol, mặc dù cô ả đã giấu tóc và gương mặt của mình rất kỹ nhưng qua ánh mắt của Ragashu thì không thể nào sai được. Nơi này là Babylon nhưng trang sức mang trên người lại thuộc vùng Ai Cập, Asisu thì không thể nào ở đây. Còn có giọng nói của của Carol, nhờ thính lực và trí nhớ của chàng khá tốt nên dù chỉ nghe qua một lần thì sẽ nhớ kỹ, vả lại trước khi chàng về nước, Rakefi đã nói qua Carol sẽ tới nên chỉ có thể nói rằng đây đích thị là Carol.
"Ngươi... Tại sao nhận ra ta?"
"Ta đoán."
"Ồ, vậy ngươi không ngạc nhiên tại sao ta lại ở đây tống giam ngươi ư?"
"Có gì để ngạc nhiên, chúng ta như nhau thôi, một kẻ hai mặt vì quyền lợi của bản thân mà bất chấp hết tất cả, kể cả mạng sống của chính mình. Có phải không cô nô lệ Carol?" Ragashu cười khẽ, nụ cười nhạt khó tả.
"Ngươi..." Carol trợn mắt chỉ vào mặt Ragashu mà không nói nên lời.
"Nhìn xem, chỉ một câu nói cũng đủ làm cô tức giận rồi, người như cô làm sao làm được chuyện lớn gì đây, cùng lắm cũng chỉ làm được một nữ tiện nhân..."
""Choang"" một tiếng, chẳng biết từ khi nào trên tay Carol lại xuất hiện một thanh kiếm, tiếng vang vừa rồi cũng là lo cô chém vào bình đựng nước khiến nó vỡ thành nhiều mảnh. Carol cầm chặt chuôi kiếm, hai mắt như dã thú nhìn chằm chằm Ragashu như muốn ăn tươi nuốt sống chàng, Ragashu dĩ nhiên biết rõ nhưng chàng không tỏ vẻ lo lắng, chỉ cụp mắt không quan tâm. Carol cảm thấy chính mình bị chàng coi thường nên không chút lưu tình chém xuống, lưỡi kiếm mỏng mà sắc bén hạ xuống người của Ragashu lập tức khiến quần áo chàng vốn rách nay lại thêm nát, từng nơi lưỡi kiếm quét ngang là tầng tầng lớp lớp da thịt bong tróc, máu văng tung tóe.
Ragashu muốn đứng dậy phản kháng nhưng cơ thể lại bủn rủn vô lực, chưa kể tới những xiềng xích trên người khiến chàng không thể nào cử động nổi. Mặc dù đau đớn trên người truyền tới không dứt nhưng vì lòng tự tôn của mình và vì Asisu, chàng nhất quyết không hề mở miệng xin Carol ngừng tay, chỉ biết cắn răng chịu đau, gắng sức ngồi vững để không ngã vật ra đất.
""Ta không là tiện nhân, nữ nhân của ngươi mới là tiện nhân!"" Carol như một kẻ điên không ngừng gào thét, kiếm trong tay liên tục nâng lên hạ xuống chém vào người Ragashu, trên người chàng lúc này đã gần mấy trăm vết kiếm, máu tươi rỉ ra nhiều như nước, thậm chí mơ hồ có thể thấy được xương trắng bên trong.
Khoảnh khắc Carol vừa thốt xong câu nói, Ragashu liền hộc ra một ngụm máu tươi, sự chịu đựng đã tới cực hạn, thân thể vô lực ngã xuống đất, cả người chàng cuộn tròn vì đau đớn, gương mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt lúc này cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Đôi mắt mang thần sắc rối loạn chưa từng thấy bất chợt mở ra nhìn về phía Carol, miệng khẽ mở, thanh âm khàn khàn như có như không truyền ra ngoài:
"Vì sao cô... muốn hại Asisu...?""
"Vì ả nợ ta..."
"Nợ? Là nợ cái gì..."
"Ả giết cha ta, cướp mọi thứ của ta khiến ta nhà tan cửa nát,... Vậy ta hỏi ngươi, vì sao một người độc ác như ả ta mà ngươi lại lại yêu, ngươi không sợ đến một ngày tới cả ngươi ả cũng giết sao??? Mà ả chắc không giết ngươi đâu, ả yêu ngươi mà, có đúng không? Bất quá ta thấy ngươi không sống nổi qua đêm nay đâu, nếu ả biết là ta hại chết ngươi thì không biết sẽ ra sao nhỉ, hẳn là vui lắm đây..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Carol càng lúc càng hung ác, đôi mắt lóe tia sáng lạnh không giấu nổi bao nhiêu hận thù chất chứa, nàng nói một tràng dài rồi quay lưng đi mất, bỏ lại phía sau là Ragashu đang nằm trong vũng máu của chính chàng, máu của chàng dường như đã chảy hết ra ngoài, cơ thể lạnh như băng co giựt liên hồi vì bị đau đớn hành hạ. Dù là vậy nhưng thần trí chàng vẫn còn tỉnh táo, chàng nghe rõ những gì Carol đã nói, chàng tin tưởng Asisu sẽ không làm những việc trái đạo lý đó, mà cho dù có thì vẫn còn nguyên nhân sâu xa mà chàng không hề biết.............
---Asisu, ta tin tưởng nàng---
Ragashu dần mất đi ý thức, toàn thân thả lỏng, hoàn toàn lâm vào trạng thái bất động....
Đêm trong hầm ngục, gió lạnh chẳng biết từ đâu thổi qua, cả không gian bao trùm sự tĩnh lặng đáng sợ,........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ragashu đã từng nghĩ rằng bản thân chàng suốt đời này ngoại trừ phụ vương và mẫu hậu cũng sẽ không vì ai mà bận tâm, cho đến khi tới Ai Cập, gặp được Asisu trong thần điện, dưới cái nắng tuyệt đẹp ấy, chàng thấy nàng tự do thả mình trên thảm cỏ mà ngủ, dưới cái nắng ấy nàng tựa như nữ thần, diễm lệ đến lạ thường, nàng khác hoàn toàn khác với những nữ nhân chàng từng gặp, nàng không kiên kỵ bất cứ ánh nhìn nào, phóng khoáng mà tự do, muốn gì thì làm nấy. Chàng bị nàng cuốn hút bởi vẻ đẹp của nàng, bởi sự tự do của nàng, sự tự do mà chàng đã ao ước bao nhiêu năm. Lúc ấy chàng lại bất tri bất giác không thể kiểm soát bản thân mà ôm hôn nàng trước bao người khiến nàng tức giận, chàng vẫn nhớ vẻ mặt lúc đó của nàng, rất đáng yêu.
Khi chàng biết về những việc đã xảy ra với nàng, chàng vẫn một lòng tin tưởng rằng nàng không hề sai, có sai cũng là do tên Menfuisu ngu ngốc kia sai thôi. Chàng không biết từ khi nào chính chàng đã lọt vào thứ tình yêu đơn phương không lối thoát kia, chàng muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng tránh khỏi mọi tổn thương, thế nhưng nàng lại làm như không biết, hết lần này đến lần khác trốn tránh tình cảm của chàng.
Những khi nàng bị kẻ xấu vu oan hãm hại, mặt dù bên ngoài nàng vẫn luôn tỏ vẻ cứng cỏi đối mặt nhưng chàng biết là nàng giả vờ thôi, thực tế là nàng mềm yếu, nàng tựa như mảnh thủy tinh, nhìn qua thì có vẻ cứng rắn nhưng chỉ cần rơi xuống đất thì lập tức sẽ vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ. (Vô Ngân: Đoạn này anh Rag sai quá sai...)
Mỗi lần nhìn thấy nàng bị thương, cả người nhuộm đỏ máu thì chàng lại nhịn không được mà tim đau ruột thắt. Khi nghe hơi thở yếu ớt của nàng, chàng đã từng nghĩ rằng liệu nàng có chết hay không, nếu thật sự nàng chết đi thì chàng biết phải làm sao? Còn có những lần nàng không khỏe mà vẫn cố gượng dậy đi lang thang rồi nói rằng mình không sao khiến chàng giận tím mặt nhưng lại đau lòng không thể nói.
Nàng đã từng thẳng thừng nói nàng không có tình cảm với chàng, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên nàng đổi ý, nhận lời gả cho chàng ở hoàng cung Thượng Ai Cập trước sự làm chứng của Menfuisu và các đại thần, nhưng hôn lễ đó có sự trao đổi, nàng nói nàng muốn làm chủ đất nước của chàng và chàng đã không ngần ngại mà đồng ý. Chàng biết rõ nếu nàng gả cho chàng thì sẽ phải đối diện với nguy hiểm, đối diện những chuỗi ngày sống không yên ngủ không ngon bởi sự tranh giành quyền lực giữa chàng và người anh trai song sinh Rakefi, ngay sau đó chàng quyết định dời hôn lễ lại, chờ cho tới khi chàng giải quyết xong khó khăn trước mắt và cũng bởi vì nàng, chàng sẽ chờ tới khi nàng yêu chàng, chàng không muốn bắt ép nàng cưới gả, như vậy thì cả hai cũng sẽ chẳng hạnh phúc được.
Khi trở về Babylon, chàng đã không dám chờ đến sáng để chào tạm biệt nàng, chỉ biết lén lút rời đi trong đêm tối, chàng sợ rằng nhìn thấy nàng, chàng sẽ không nỡ rời đi... Nhưng mà lúc này đây, chàng lại muốn nhìn thấy nàng hơn bao giờ hết...
Ragashu muốn nhìn Asisu... Chàng muốn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt nàng, chỉ lần này thôi, một lần cuối cùng cũng khiến chàng vui rồi.............
"---Asisu, ta thề với thần linh rằng cả đời này sẽ dùng cả mạng sống của mình để chăm sóc bảo vệ nàng, ta sẽ không để ai làm tổn thương đến nàng, trừ phi là ta chết đi... Nhưng nếu ta thực sự chết đi, ta hy vọng rằng nàng vẫn sẽ sống tốt, có lẽ hoàng tử Izumin sẽ thay ta quan tâm nàng, ta biết rõ hắn thích nàng, chỉ là hắn không thành thật với bản thân mình mà thôi... Asisu, ta yêu nàng, cho dù có chết ta cũng không hối hận khi yêu nàng........---"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hoàng cung Hạ Ai Cập...
""XOẸT...""
""Chị, chị không sao chứ?"" Tachi nhìn lòng bàn tay ứa máu của Asisu mà mếu máo như muốn khóc.
"Tachi, nâng tay của nữ hoàng lên, để tay hướng xuống sẽ khiến máu chảy ra nhiều hơn đấy. Chờ ta đến chỗ Hecto đại nhân lấy thuốc..."" Ari nhăn mặt lo lắng, luống cuống chạy đi.
"Vết thương ngoài da, không cần làm quá. Chỉ do ta hơi bất cẩn thôi. Chị Ari, chị lấy cho em chút nước làm sạch tay rồi băng bó lại là được rồi." Asisu lắc đầu ngán ngẩm, kể ra hôm nay nàng cũng không biết ngày gì nữa, buổi sáng đi công trường thì xém bị đá đè trúng, tới khu nô lệ thì xíu nữa ngã ngựa, ăn thì suýt nghẹn chết, còn giờ cắt trái cây mà cũng cắt trúng vào tay nữa, đúng là xui tận mạng mà.
"Thật sự không sao chứ, máu chảy nhiều vậy mà?" Ari và Tachi liếc nhau rồi trừng mắt nhìn Asisu.
"Không sao..." Asisu khẳng định nói nhưng trong lòng lại có chút không yên, phải chăng là có điềm gở? Giải dược của Xà Độc nàng đã gửi tới Atsiria rồi nên thương tích của Mie hẳn là khỏe rồi đi. Giờ chỉ còn Ragashu, cũng đã hơn một tháng rồi chàng chưa liên lạc gì với nàng, thư nàng gửi đi cũng chẳng có hồi âm... Thật sự là xảy ra chuyện hay là do nàng quá đa nghi đây???
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hết chương 40 thì cũng tới 1 giờ 23 sáng....... Ngủ đây!!!