Mặt trời lặn dần nơi sa mạc, tiếng mưa tí tách cùng tiếng côn trùng rả rích khiến bầu không khí buồn bã lạ thường, mưa như trút nước tựa như đang cố tẩy sạch những nỗi buồn, những vết máu đau thương chốn Naratis - Lepolis...
Trên tầng cao nhất của pháo đài quan sát, một bóng dáng mảnh mai nghiêng người ngồi trên bệ cửa, mắt đen sâu thẳm nhuốm đầy ưu tư trông ra bờ sông Nile phía xa, dòng sông vốn bình lặng nay lại vì trận mưa mà mặt nước gợn lên từng đợt sóng lớn, sóng vỗ bờ tựa như tiếng gào thét, những cánh sen xinh đẹp vùi dập trôi nổi trên mặt nước. Sông Nile, dòng sông thiêng liêng chứa đựng bao mầm sống cho con dân Ai Cập, nhưng cũng nhiều lần khiến Hạ Ai Cập lâm vào cảnh khốn đốn mùa lũ, dòng sông huyền thoại này là nhân chứng lịch sử của nền văn minh cổ đại Ai Cập và sự hưng thịnh, sụp đổ của biết bao triều đại.
“Nakuto, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa?"" Người ngồi trên bệ cửa nhẹ nhàng hỏi, nương theo ánh sáng mờ ảo của ánh đuốc liền có thể nhận ra là Asisu, nàng một thân tử sa nhạt màu ôm sát cơ thể tôn lên dáng người mị hoặc, mái tóc buông xõa để mặc cho gió thổi vẫn không rối.
“Theo lệnh của nữ hoàng, thần đã gửi thư "chào hỏi" đến quốc vương xứ Lybia."" Tướng quân Nakuto vui vẻ đáp lời, trong ánh mắt ẩn hiện nét vui vẻ vì lần thắng trận vừa qua.
Asisu trầm ngâm không nói tiếp, chăm chú dõi theo từng hạt mưa rơi...
Trận chiến này mặc dù nàng thắng, thế nhưng tổn thất lại vô cùng nặng nề, vậy nên nàng đang suy nghĩ bố trí binh sĩ trị an cho từng khu vực, huấn luyện võ nghệ thêm cho toàn bộ binh sĩ. Nếu Hito ở đây thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều...
""Nữ hoàng, nữ quan Ari truyền tin cho ngài rằng tướng quân Minue của Thượng Ai Cập đang chờ ngài ở hoàng cung.”
“Hắn đến làm gì?""
“Thần không rõ lắm, trong thư cũng không đề cập đến...""
“Được, nhắn với Ari vài ngày nữa ta sẽ trở về.""
""Vậy thần xin lui xuống trước.""
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Người dân Naratis - Lepolis thì tôn kính Asisu như một nữ thần, trẻ con thì vì sự dịu dàng của nàng mà quý mến không thôi, mỗi lần nàng bước ra ngoài đều là một bộ dáng bình dị như những thường dân khác, vui vẻ nô đùa với bọn trẻ, cùng chúng đi dạo khắp nơi và làm đủ mọi việc, nào là đào khoai đem nướng, hái táo làm bánh,lại còn chỉ chúng học chữ,...
""Nữ hoàng, người thật tốt!” Một bé gái ôm lấy tay Asisu, gương mặt tròn trĩnh màu đồng có chút lấm lem khiến cô bé giống như chú mèo hoa vừa nghịch bùn sau vườn, nụ cười trên môi bé lại rực rỡ hơn hết, nó bao hàm bao nhiêu hạnh phúc và thỏa mãn về cuộc sống này.
""Nữ hoàng, sau này lớn lên em sẽ làm cận vệ của người, bảo vệ cho người, sẽ không để bọn xấu ức hiếp người..."" Một cậu bé khoảng 13 tuổi hớn hở vỗ ngực, cố tạo ra tư thế oai hùng nhất có thể. Trước cái hôm Asisu tới diệt sạch quân Lybia, Naratis - Lepolis gần như chìm trong tiếng kêu gào vang vọng đất trời, từng người từng người bị quân địch trói chặt rồi đem ra thiêu sống, những người bị thiêu ấy như hình nhân lửa nhảy loạn, tia lửa bắn tứ phía, ngọn lửa xanh u uất mang theo nổi ám ảnh cho những người chứng kiến, trong số đó có cậu bé ấy. Nó cảm thấy chính mình thật may mắn, đến lúc sắp lìa đời lại có người đến cứu nó, là binh sĩ của Hạ Ai Cập, những chiến binh mạnh mẽ được chọn ra để bảo vệ quê nhà, cuối cùng họ đã đến kịp...
Thôi dẹp qua bên đi, nói chung là thằng bé sùng bái nhóm binh sĩ và muốn mình trở nên mạnh mẽ giống như họ.
""Nhóc con, vậy em mau lớn đi! Còn bây giờ ta có việc cần làm, các em đi chơi một mình nhé."" Asisu khẽ cười, vươn tay búng lên trán cậu bé rồi vui vẻ xoay người rời đi.
________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Giữa những hàng Tùng Bách Tán cao lớn, cây lá rậm rạp che lấp ánh sáng của mặt trời khiến đất đai trở nên ẩm ướt, Asisu thong thả bước đi, trong tay không biết từ lúc nào lại xuất hiện một chiếc sọt đan bằng cỏ, thi thoảng lại thấy nàng cúi người xuống nhặt thứ gì đó trên đất, nhìn kỹ mới nhận ra đó là những cây nấm nhỏ nhắn. Nàng đích thị là muốn ăn nấm nướng, cũng đã lâu lắm rồi nàng chưa được ăn món khoái khẩu của mình lúc còn ở hiện đại, trước kia đều là đầu bếp gia đình Hito làm cho nàng, hiện tại không có hắn thì nàng đành tự xử vậy, còn việc ăn được hay không thì cũng chẳng biết.
Sau khi hái xong một sọt đầy nấm và bắt được một con gà hoang dã, Asisu tìm quanh đó một hồ nước, vừa rửa sạch nấm vừa đem con gà đáng thương ra làm thịt, tiếp theo là nhóm lửa, công việc này phải nói là vô cùng khó khăn, nàng dù có đá đánh lửa vẫn không cách nào làm cho lửa cháy, loay hoay một hồi lại tự biến mình thành một con mèo đen, bộ váy màu tím dính đầy bùn đất, gương mặt trắng trẻo bao vết nhọ nhem.
Đột nhiên có giọng cười do không kìm nén được phát ra làm vị nữ hoàng nào đó giật thót tim, nhảy dựng lên đứng thủ thế, sau khi nhìn một loạt hành động liên tiếp của nàng, chủ nhân của giọng cười vừa rồi mới ho khan một tiếng bước ra từ phía sau một gốc đại thụ, cung kính cúi chào nàng, người này nhìn qua cũng chẳng xa lạ mấy, là y quan Hecto - cái đuôi của Asisu nàng.
“Nữ hoàng tôn quý, ngài đang làm gì thế?”
“Nhìn không biết hay sao mà còn hỏi, không thấy ta đang tập trung nhóm lửa à.” Asisu liếc xéo Hecto, nàng thật chẳng biết tên đần này làm cái khỉ gì mà cứ bám theo nàng như, vui lắm sao? Nàng thì thấy không vui chút nào, có cảm giác như bị camera giám sát 24/24 vậy, khó chịu vô cùng.
“Có cần thần giúp ngài không?” Mỗ nam tốt bụng trưng bày ý kiến
“Không cần!” Mỗ nữ thẳng thừng từ chối, vẫn tiếp tục công việc đánh lửa trên đống cỏ khô, nhưng sau một giờ trôi qua vẫn không thấy lửa cháy, chỉ thấy rõ một đôi tay trắng mềm đã phồng rộp cả lên.
Hecto vốn im lặng đứng một bên nhìn, cuối cùng lại nhìn không nổi nữa ngồi xổm xuống bên cạnh Asisu, bạo gan giựt lấy đá đánh lửa trong tay nàng, thuần thục nhóm lửa, rất nhanh lửa đã bén, Hecto liền thêm gom ít cỏ khô giữ lửa, rồi nhóm mấy nhánh củi nhỏ, đợi đến khi lửa cháy bùng lên lại cho thêm vài cây củi lớn vào, sau cùng là đứng dậy quay về vị trí cũ mình, mặc dù cả quá trình hắn không tỏ thái độ gì nhưng thấp thoáng đâu đó trong đôi mắt lại mang ý cười nhàn nhạt.
Asisu trợn trừng hai mắt nhìn đống lửa đang cháy, trong lòng âm thầm oán thán mình quá tệ, đến việc nhỏ nhặt cũng không làm được, còn thua cả tên cổ nhân Hecto.
“...” Asisu bày ra bộ dáng đáng đánh đòn liếc Hecto, không thèm cảm ơn hắn lấy một câu, tự mình lôi trong sọt ra vài cây xuyên sắt và một đống gia vị khác nhau, chậm rãi xuyên nấm và gà đặt lên lửa nướng, tỉ mỉ rắc thêm gia vị chờ cho chúng được nướng chín rồi thưởng thức.
“Cho ngươi.” Đương lúc Hecto thất thần, Asisu liền xé một cái đùi gà thơm phức đưa đến trước mặt hắn, không đợi hắn phản ứng đã nhét thẳng vào tay hắn luôn.
Dung nhan mỹ lệ của nàng lúc bấy giờ xuất hiện một nụ cười thiên chân vô tà, đẹp đến mức mây trời thất sắc, hoa lá cũng phải xấu hổ chào thua.
Trận gió thổi qua, tàn hoa bay lất phất, chỉ mong nàng sẽ giữ mãi nụ cười trên môi...
Chỉ cần như thế...