Trời đã về chiều.
Khắp một vùng rừng núi Dương Sơn khí núi tỏa mịt mù, nhưng trên một con đường mòn hoang vắng, lối dẫn vào Dương Sơn động, một cảnh tượng thật là kỳ dị diễn ra trước sự ngơ ngác của một bầy thú rừng đang lẫn mau vào bụi: một tráng sĩ trạc bốn mươi tuổi nằm co quắp trên mặt đường và kế bên là một ông già đang cầm một cái túi vải đen, nhìn tròng trọc xuống kẻ nằm quằn quại dưới đường mà cười khẩy.
Tráng sĩ đó không ai xa lạ, chính là Ngọc Diện thư sinh Thẩm Trấn Vũ, con trai yêu quí của lão anh hùng Thẩm Nhất Chi tước hiệu Bạch Phát Tiên Ông, người đứng đầu Lư Sơn Tam Lão, một nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong nhóm Song Thánh thời bấy giờ và đang được võ lâm kính ngưỡng. Thẩm Trấn Vũ được thân phụ chân truyền dạy võ công từ thuở còn thơ, nên tới lúc trưởng thành thì tài nghệ vượt hẳn lên hàng cao thủ. Nhờ lòng hào hiệp, chàng được khách giang hồ tặng cho mỹ hiệu Ngọc Diện thư sinh.
Nhưng tại sao Thẩm Trấn Vũ lại nằm rũ liệt giữa một đường hoang, trước một ông già?
Chính Thẩm Trấn Vũ cũng không hiểu tại sao cho nên sau một hồi quằn quại mà thân hình vẫn bị một ma lực huyền bí bắt phải lật ngửa, chàng cau đôi mày lưởi kiếm, rồi thở dài một tiếng mà nói:
- Hỡi lão già Hồ Quí, uổng cho ta có mắt như mù, nên bị người bất thần hãm hại trong hắc điếm của ngươi. Phải chi ta ngờ đến dã tâm của ngươi, thì mạng ngươi đã khó toàn từ ba năm trước.
Ông già mà Trấn Vũ gọi là Hồ Quí, lầm lì đáp:
- Ta mở quán chỉ cốt bẫy một mình ngươi. Ta có làm bộ Lão hủ thì ngươi mới lầm mà ghé tửu quán nghĩ ngơi. Ta mà tỏ cho ngươi biết toan tính của ta thì có khi nào nhà ngươi chịu uống “Vạn độc hóa cốt đơn”, để lúc này thân phận nhà ngươi chỉ là một con sâu chờ chết.
Thóang nghe mấy tiếng “Vạn độc hóa cốt đơn” Thẩm Trấn Vũ biến hẳn sắc mặt. Không phải Trấn Vũ ghê sợ chất độc dược này mà chàng sực nhớ hồi ba mươi năm trước, lọai độc dược này đã có lần giết hại không biết bao nhiêu anh hùng, hảo hán trong cõi giang hồ. Người tìm ra được thứ thuốc giải độc chính là nhạc phụ của chàng tức lão anh hùng Bốc Kính Thành tước hiệu Diệu Thủ Nhân Y và nhờ thế mà cứu được nhiều mạng. nay môn thuốc độc này lại tái hiện trong võ lâm để tác hại, thì hậu quả không còn biết đâu mà ngăn được. Bất giác chàng thấy rùng mình, vội cất tiếng hỏi lại:
- Vạn độc hóa cốt đơn? Chính nhà ngươi đã dùng nó mà hãm hại ta?
- Phải!
Ông già buông xong tiếng “phải”, liền cười khấy một tiếng nữa, rồi đưa bàn tay xương xẩu lên vuốt mặt một cái. Lạ thay, bộ mặt già nua có vẻ thật thà của lão bỗng biến mất để hiện ra một gương mặt độc ác, lạnh lẽo và mờ xám như sương. Thẩm Trấn Vũ nhìn thấy bộ mặt “ma” của ông già, bỗng thấy rợn người. Chàng vội nhắm nghiền mắt lại. Nhưng ông già đã cười khanh khách mà bảo:
- Thẩm Trấn Vũ! Thẩm Nhất Chi, cha ngươi là người vẫn nổi tiếng là một con người khiêm tốn. Ngươi là bậc con cháu, tại sao không lễ phép gọi ta là lão tiền bối?
Bộ diễu cợt, Thẩm Trấn Vũ vô cùng tức giận. Nhưng tứ chi vẫn rũ liệt, chàng chỉ còn có thể trừng mắt nhìn thẳng vào lão già. Hai luồng nhỡn tuyến hình như vẫn chưa hết thần lực, cho nên ông già phải lùi lại hai bước. Nhưng Thẩm Trấn Vũ đã lại nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:
- Hồ Quí! Nếu ngày nọ thân phụ ta không thể theo đức hiếu sinh của Thượng đế, cao lão gia La Cống Bắc tha chết cho nhà ngươi thì ngươi ắt đã là quỉ không đầu. Sao nhà ngươi lại lấy ơn mà trả oán như thế được?
Ông già sa sầm nét mặt, rồi hậm hực đáp:
- Đối với ta, lão già họ La là kẻ tử thù, đã phá đổ sự nghiệp lớn của ta. Cha ngươi cản trở lão họ La khi nó định giết ta, lại chẳng phải vì bụng dạ nhân từ. Cha ngươi làm thế chẳng qua chỉ để lấy tiếng với đời qua mắt ta sao nỗi.
Thẩm Trấn Vũ thở dài:
- Nếu trong thiên hạ, ai cũng mở miệng rắn rết như nhà ngươi, thì phỏng còn gì là thiên đạo.
Ông già cười ha hả, gật gù một cách đắc chí:
- Trấn Vũ! Nếu ta ra tay chấn chỉnh võ lâm, thì bọn môn phái chính thống các ngươi cự địch được chăng?
Trấn Vũ ngạc nhiên, cố ngóc đầu lên hỏi:
- Nghe nhà ngươi nói, thì hình như nhà ngươi có ý muốn tái xuất giang hồ?
Lão già gật đầu:
- Phải! Và chính mày là kẻ thứ nhất để lão khai đao lập nghiệp.
Trấn Vũ nhắm mắt lại:
- Ngươi cứ việc thi hành thủ đọan hèn hạ của ngươi.
Lão già cười khanh khách:
- Nhưng ta sẽ làm cho mày chết không nhắm mắt.
Trấn Vũ cười nhạt một tiếng đáp lại:
- Lưới trời lồng lộng, ta biết chắc lão tặc sẽ khó thoát bàn tay báo phục của con ta, của thân phụ ta. Lão tặc chạy đâu cho khỏi.
Lão già nheo đôi lông mày lại, rồi thản nhiên nói:
- Trước lúc bắt mày chết không nhắm mắt, lão không ngại gì mà không cho mày nói cho mày biết: Trong đời lão chỉ có hai người mà lão hơi kiêng nể, một là cha mày Thẩm Nhất Chi, hai là lão già La Cống Bắc. Nhưng bài học La Cống Bắc làm nhục lão ba năm trước đã dạy khôn cho lão. Lần này, lão mượn tính mạng của mày để làm cho hai họ Thẩm- La tàn sát lẫn nhau. Thân phụ mày khi thấy xác mày, ắt phải ngờ là do bàn tay La Cống Bắc sát hại.
Thẩm Trấn Vũ trả lời:
- Gia phụ là bậc học rộng tài cao, có khi nào lại mắc mưu thâm độc của lão!
Ông già xua tay nói tiếp:
- Mày sắp chết nên nói nhảm. Mày là kẻ thứ nhất để cho ta thử phép điểm huyệt trước khi ta đọat mạng sống của mày.
- Thủ pháp điểm huyệt của lão tặc, thân phụ ta chỉ nhìn qua khắc biết.
- Nếu lão giết mày mà lại để dấu vết thì còn đâu là cái tài quỷ khốc thần sầu của lão.
Nói dứt lời, lão già ho khan một tiếng rồi bảo:
- Lát nữa lão sẽ dùng tả chưởng, vận hết nội lực rồi dí chặt vào huyệt đơn điền của ngươi, lúc ấy lão mới giải huyệt bị điểm của ngươi. Không chờ công lực của ngươi khôi phục, lão đã dùng Thiệt Cốt Huyền m chưởng chấn động cho nguơi kỳ đến chết ngắc.
Thẩm Trấn Vũ nghe ông già thốt ra những lời ác đột mà bộ dáng vẫn thản nhiên chàng cảm thấy lạnh mình. Nhưng chàng cố làm vẻ bình tĩnh nói tiếp:
- Thiệt Cốt Huyền m chưởng của ngươi không tài nào giấu nỗi gia phụ, ngươi nên liệu lấy.
Ông già cười nhạt một tiếng, rồi giơ tay lên trời mà nói:
- Thiệt Cốt Huyền m chưởng lực là một môn m công tuyệt kỹ của tiền nhân thất truyền từ lâu. Đây, ta dạy cho ngươi biết. Môn chưởng này đánh chết người xong, vết thương của nạn nhân giống hệt như bị Lục Dương Cương Chỉ Thuần Dương Công Lực của La Cống Bắc đánh trúng vậy. Người bị trúng chưởng lực này sẽ bị chấn động đến người mềm nhũn như chẳng có xương. Nếu không mổ ngực xác chết giải phẩu quả tim, thì dù người đó có tài giỏi như cha ngươi cũng không sao biết được. Vậy nên lão đã có đủ cách làm cho thân phụ ngươi không dám đem xác ngươi ra giải phẩu.
Ông già nói xong, liền lấy một cái lệnh bài màu đen nhánh, rộng chừng tấc tưởi, dài ba tấc trông như sắt mà không phải sắt, trông như gang mà không phải gang, khua một cái rồi hỏi Trấn Vũ:
- Đây là cái gì, ngươi có biết chăng?
Thẫm Trấn Vũ cau mày đáp:
- Đây là Ly Hỏa Lệnh, tại sao lọt vào tay ngươi được?
- Lão phải tốn nhiều sức hơi mới điều tra ra được La Cống Bắc có một chiếc thẻ bài Ly Hỏa Lệnh còn lưu lạc nhân gian chưa thâu hồi lại được. Mười chín năm trước, lão đã đọat được lệnh bài này ở nhà một đứa họ Tăng và đã giết sạch năm mươi tư mạng già trẻ bé lớn của nhà họ Tăng. Lão đã phóng hỏa thiêu rụi toàn gia họ Tăng cho mất tích. Lão giấu lệnh bài này, đến nay mới đem ra xử dụng.
Ngọc Diện thư sinh nghe ông già tiết lộ mưu cơ thâm độc, bỗng cảm thấy cái chết sắp tới của mình sẽ mang lại một tai họa lớn cho võ lâm. Tuy coi cái chết nhẹ như lông hồng, nhưng nếu thực đúng như lời lão tặc vừa nói, thì quả là chàng chết mà không tài nào nhắm mắt được. Chàng cất giọng run run sỉ vả ông già:
- Nếu lão tặc dùng thẻ Hỏa Lệnh này thì dòng họ La mà gieo họa cho La lão tiền bối thì ác độc thật. Ác tặc kia, sao mi lại nhẫn tâm đến thế?
Ông già nhếch mép cười:
- Ngươi phải biết, sở dĩ ta giết ngươi cũng là do sự bất đắc dĩ mà thôi.
Ta đã bảo: ta chỉ cần mượn cái mạng của ngươi để làm cho La Cống Bắc phải chết về tay những kẻ chí thân là bọn họ Thẫm nhà ngươi vậy.
Ông già nói dứt lời liền không trì hoãn nữa. Ông ta vung tay một cái và chớp mắt, một đại anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, một kỳ tài của giới võ lâm đã thành ra là một các xác không hồn.
Giết chết Thẩm Trấn Vũ rồi, ông già liền dắt con ngựa Huyết Hãn của Trấn Vũ tới, cột xác chàng lên yên ngựa, bên cạnh cắm cái thẻ bài Ly Hỏa Lệnh rồi dùng tay phải đẩy mạnh con ngựa một cái quát lớn:
- Đi!
Ngựa quen đường củ hí lên một tiếng rất bi đát rồi chở xác chủ nhân chạy thẳng về Lư Sơn. Tiếng vó ngựa chưa dứt, lão già đã phát ra một chuỗi cười rùng rợn.
Bạch Phát Tiên Ông Thẩm Nhất Chi người đứng đầu võ lâm Tam Lão, một trong Song Thánh bấy giờ, là người đã tiễu trừ một tai hại ngầm cho võ lâm vào ba mươi năm trước. Sau đó, Thẩm Nhất Chi cùng hai người em kết nghĩa, Lão Nhị Thanh Sam, Lão nhân Hoa Đắc Mộng, Lão Tam Nhất Tâm cư sĩ Vương Hóan cùng lên Ngũ Lão Phong trên Lư Sơn quy ẩn không can thiệp đến việc của giang hồ nữa.
Thửơ ấy Ngọc Diện thư sinh Thẩm Trấn Vũ mới ngoài hai mươi tuổi.
Thừa kế chí hướng của cha, chàng ra ngoài đời hành hiệp. Võ công chàng là do gia truyền. Chỉ hai môn Tiên Thiên Vô Cực Hỗn Nguyên Nhất Chỉ Huyền công với các Cửu Quy Nguyên CHưởng pháp cũng đã đủ đánh bại quần hùng. Chàng là người rất nhân nghĩa không khác gì người cha. Mặt đẹp, lòng hiền, gặp kẻ gian, nếu là đứa đại gian đại ác, chàng mới ra tay đả thương. Bằng không thì chỉ đánh bại khiển trách vài lời rồi phóng thích. Vì vậy, chàng rất được võ lâm đồng đạo và Hắc Bạch hia giới tín ngưỡng. Chàng giao du rất rộng, tiếng tăm ngày càng lừng lẫy, hầu như đã được tôn làm lãnh tụ quần hùng. Mười bảy năm trước, đứa con trai cưng của chàng là Thẩm Nguyên Thông ra đời. Bốc Tú Lan vợ chàng là con gái của Diệu Thủ Nhân Y Bốc Kính Thành hiện giờ cũng lên Lư Sơn quy ẩn với sui gia. Bốc Tú Lan ở nhà hầu hạ cha chồng, dạy con học hành, chớ không theo chồng đi giang hồ hành hiệp như thuở còn trẻ.
Thẩm Trấn Vũ rất thương vợ thương con, nhưng động lòng bốn phương, chàng vẫn rày đây mai đó, đem tài sức tế khốn phò nguy cho thỏa chí anh hùng. Có ngờ đâu, lần này trước trừ tịch, chàng về thăm nhà thì giữa đường bị lão quỉ ám hại mà toi mạng. Cái chết của chàng làm cho tai kiếp của võ lâm lại một phem bùng cháy.
Khi con ngựa Huyết Hãn chở xác Thẩm Trấn Vũ về tới Ngũ Lão Phong, thì cũng là lúc Lư Sơn Tam Lão với cha con Diệu Thủ Nhân Y, mấy người đang đợi chờ Thẩm Trấn Vũ trở về sum họp. Nhưng mọi người đã rụng rời và lòng đau như cắt.
Tú Lan trông thấy xác chồng trên lưng ngựa đã chết giấc ngay tại chỗ. Thẩm Nhất Chi cũng không sao ngăn được hai hàng lệ anh hùng.
Diệu Thủ Nhân Y Bốc Kính Thành, nhạc phụ của Trấn Vũ cố nén sự đau đớn tính việc đối phó với tai biến bất ngờ. Ông nhìn kỹ cái xác không hồn, phỏng đóan là có lẽ bị Nam Nhất Kiếm La Cống Bắc người trong nhóm Song Thánh dùng Lục Dương Cương Chỉ giết chết. Nhưng vì chưa giải phẩu xác chết của Trấn Vũ nên ông ta vẫn chưa dám lên tiếng quyết đóan. Cho tới lúc Bốc Kính Thành xét thấy cái thẻ bài Ly Hỏa Lệnh thì ông không còn nghi ngờ gì nữa. Hung thủ nhất định chỉ có thể là La Cống Bắc! Ông không tính tới việc mổ xác ra xem, vả chăng mổ xẻ thân xác một người cốt nhục là một việc đau đớn khó làm. Thế là, quả đúng như sự ức đóan của ông già đã đánh chết Trấn Vũ, các lão anh hùng phe họ Thẫm đinh ninh La Cống Bắc đã hạ sát Trấn Vũ.
Bốn vị kỳ nhân võ công trác tuyệt nhứt thiên hạ, sao khi đoán định về cái chết của Trấn Vũ, liền ngồi yên lặng trong thảo đường Minh Hiên Tiểu Trúc, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ.
Một lúc sau, trong hậu đường có tiếng chân người nhè nhẹ bước ra. Đó là Từ Hàn Ngọc Nữ, vợ của Ngọc Diện thư sinh Thẩm Trấn Vũ. Lúc này, nàng đã mặc áo tang, hai mắt sưng húp và đẫm lệ. Nàng lê gót sen uể oải cất giọng đã khàn, khẻ gọi:
- Cha…
Bốc Kính Thành định thần, nhìn thấy con gái của mình thảm não qua đỗi, liền cất tiếng hỏi:
- Nguyên Nhi (tức con trai của vợ chồng Thẩm Trấn Vũ), nó đâu rồi?
Tú Lan lắc đầu đáp:
- Thưa phụ thân, chán nằng nặc đòi xuống núi đi giết La Cống Bắc đặng báo thù giết cha cháu. Con đã cầm giữ nó lại, từ đó nó không nói nữa lời. Nó là một thằng nhỏ hiếu thảo. Chỉ sợ không sớm thì chầy, thế nào nó cũng lẻn trốn xuống núi.
- Thưa phụ thân, nó đi mà có mệnh hệ nào thì có lẽ con cũng…
Nói tới đó, nàng nghẹn ngào không sao nói tiếp được, nhưng tuy nàng không nói hết, mọi người cũng đã hiểu rõ nàng định nói gì rồi.
Bốc Kính Thành thở dài một tiếng, Hoa Đắc Mộng liền bấm tay rồi lên tiếng nói:
- Nguyên Nhi bề ngoài rất nhu hòa nhưng bên trong thì rất cương nghị. Nó định làm một việc gì thì không bao giờ nó thay đổi cả. Chỉ bằng hãy cho nó chính thức xuống núi để xem hậu quả ra sao. Huống hồ Nguyên Nhi rất có phúc đức, tôi chắc nó không ngộ đại hung đại hiểm gì đâu.
Bạch Phát Tiên Ông trợn ngược đôi lông mày và trắng xóa hình như quyết định xong chuyện gì quan trọng vậy. Tiên Ông đáp:
- Cái chết của Trấn Vũ đã chứng tỏ đó là La Cống Bắc ra tay chứ không còn ai vào đó. Nhưng tôi nhận thấy bên trong còn hơi đó chút nghi ngờ, có điều suy nghĩ lại, vẫn không sao giải thích được mối khả nghi đó. Việc Nguyên Nhi hạ sơn tôi cũng bằng lòng, vì nó đi như thế cũng được lịch duyệt thêm. Đồng thời, cũng có thể làm cho kẻ chủ mưu lạc lối nữa. Dù La Cống Bắc có thù óan với chúng ta đi chăng nữa thì với địa vị của y, chắc không khi nào y ra tay giết hại một tiểu sinh như Nguyên Nhi được. Vậy tôi đồng ý nên để cho Nguyên Nhi đi trước, rồi bốn lão già chúng ta thể nào cũng xuống núi một phen.
Từ Hàn Ngọc Nữ Bốc Tú Lan vốn thương con nhỏ, lại nữa nàng vẫn tưởng công lực của con mình hãy còn non nớt lắm, nên nàng xen lời nói:
- Con nhận thấy công lực của Nguyên Nhi chỉ có hạn thôi. Nếu để cho nó xuống núi một mình, con rất lo ngại.
Sự thật, công lực Nguyên Thông lúc này đã cao siêu tột bậc. Bốc Tú Lan chỉ vì quá cưng con, lúc nào cũng sợ con mình nguy hiểm, nên mới nói với cha chồng như thế.
Song Diệu Thủ Nhân Y Bốc Kính Thành đã nhìn con gái mình một cái, rồi nói:
- Con đã có người cha là tuyệt thế thầy y, cha chồng lại có công lực tuyệt đỉnh, thì chớ nên bận tâm lo ngại. Mau đi dắt Nguyên Nhi lên đây để chúng ta dạy bảo.
Tú Lan vâng lời quay người đi ra ngay
Một lúc sau, nàng cùng Nguyên Thông, đứa con duy nhất bước vào thảo đường. Nguyên Thông tuy tuổi mới mười sáu nhưng thân hình cao lớn, gương mặt khôi vĩ giống hệt người cha. Hai con mắt của chàng có ánh sáng chói lọi như điện quang, và cặp nhỡn tuyến ấy đã cho thấy chàng là người có nội công tuyệt diệu. Vì cha mới bị kẻ thù giết chết, Nguyên Thông rất buồn, vẻ mặt ủ rủ không còn vẻ ngây thơ và họat bát như ngày thường, trông chàng như vừa lớn lên mấy tuổi.
Vừa vào tới thảo đường, Nguyên Thông đã qùy một chân xuống vái lạy bốn ông già. Bốn vị đại lão trông thấy cháu của mình như vậy, cũng cảm thấy đau lòng vô hạn, Diệu Thủ Nhân Y Bốc Kính Thành liền lên tiếng nói trước:
- Nguyên Nhi, ông con đã định cho con xuống núi trả thù cho cha con.
Nguyên Thông nghe nói mừng rỡ vô cùng, đôi ngươi sáng ngời, chàng tung mình nhảy lên ngã ngay vào lòng Bạch Phát Tiên Ông, âu yếm gọi:
- Ông…
Bạch Phát Tiên Ông đang đau buồn vì tuổi già mất con, nhưng thấy đứa cháu cưng đã thành người và đã có lòng hiếu thảo như vậy, trong lòng cũng được an ủi phần nào, nên ông vừa cảm động vừa đưa tay vuốt đầu Nguyên Thông mà bảo:
- Từ nay trở đi ta sẽ đã thông Nhâm, Đốc nhị mạch cho cháu, để cháu đủ công lực học tập thêm mấy môn tuyệt kỹ. Dù nhanh đến đâu cũng phải hai tháng mới thành công được. Vậy trong hai tháng đó, cháu phải dốc lòng học tập mới được.
Nguyên Thông nghe ông nói xong ngẩn mặt lên đáp:
- Quí hồ, ông cho cháu xuống núi phục thù thì cháu thể nào cũng chăm chỉ luyện tập.
Bốn ông già nghe thấy Nguyên Thông nói như vậy đều thở dài một tiếng.
Từ hôm đó trở đi, tại Minh Hiên Tiểu Trúc, trong không khí tưởng nhớ Thẫm Trấn Vũ, mọi người chăm chú vào việc huấn luyện thêm cho Nguyên Thông thành tài. Bầu không khí của sơn trang vì vậy vô cùng căng thẳng.
Nguyên Thông mới lọt lòng mẹ đã được Bốc Kính Thành cho dùng liều thuốc mà thần y đã gặt hái ở các nơi thâm sơn cùng cốc trong mười mấy năm trời! Bây giờ Bốc Kính Thành lại đem thuốc ra cho Nguyên Thông vừa uống, vừa ngâm người, Nguyên Thông được ông nội là Bạch Phát Tiên Ông cưng hết sức, mỗi ngày đều đem Tiên Thiên Vô Cực Nhất khí Huyền Công sang người cho một lần, mười bảy năm nay không hề gián đọan.
Nguyên Thông cũng lại được lòng Lư Sơn Tam Lão với ông ngoại, nên mỗi người đều đem hết tuyệt kỹ bình sinh của mình ra truyền thụ cho chàng. Bây giờ lại được Bạch Phát Tiên Ông đã thông Nhâm, Đốc nhị mạch cho nữa, và sau đó lại được Bạch Phát Tiên Ông và Diệu Thủ Thần Y truyền thụ môn m Dương Chính Phản Thập Bát Thức mà hai người mới luyện được xong.
Nhân Y ngoài y đạo giỏi như thần thánh, võ công cũng rất độc đáo. Tam Dương Chỉ của ông ta với Khinh công độc môn là hai môn tuyệt kỹ chống ngự anh hùng thiên hạ. Ngày thường ông đi lại trên giang hồ chỉ dùng y thuật để tế thế nên người trong võ lâm không ai biết được ông ta là một võ học tôn sư. Ngay năm xưa, hai môn đồ học về y thuật của ông ta cũng không hề biết ông ta là người giỏi võ như vậy.
Trong hai tháng liền, Bạch Phát Tiên Ông chỉ hết sức luyện tập võ công cho chàng thôi, tuyệt nhiên không hề nhắc nhở đến việc tầm kiếm kẻ thù. Đến hạn kỳ cho Nguyên Thông xuống núi, ông mới bảo Nguyên Thông rằng:
- Ly Hỏa Lệnh Chủ Nam Minh Nhất Kiếm La Cống Bắc là người thành thực, thẳng thắn công chính vô tư, ông biết rõ lắm, nên ông vẫn nghi ngờ y không phải là hung thủ giết cha cháu. Bên trong thế nào cũng có ẩn tình gì đây! Vậy cháu xuống núi rồi phải tìm đủ bằng cớ đã, đừng bao giờ lỗ mãng ra tay vội, để tránh tai tiếng trong giới võ lâm!
Về việc La Cống Bắc hiện ở đâu và bình sinh sự tích cũ La Cống Bắc ra sao, ông ta không nói đến nữa lời.
Nguyên Thông nghe ông nội dặn bảo xong, vâng vâng dạ dạ, nhưng sự thật lòng chàng chỉ nhĩ đến ân cừu, chứ không nghĩ đến lời nói nào khác của Bạch Phát Tiên Ông.
Bốc Kính Thành ông ngoại của chàng, cũng ân cần căn dặn:
- Tài năng của cháu từ Tiên thiên đến Hậu thiên đều hơn người văn tài vò công cũng thành toàn rồi, duy về vấn đế lập công lập đức thì cần có thủy có chung không được chểnh mảng mới mong trở nên một vĩ nhân của thời đại. Việc báo thù là sự cốt yếu nhưng đạo làm người phải nên hòa nhã đoan trang suy trước nghĩ sau và lúc nào cũng phải cẩn thận lắm mới được.
Nguyên Thông nghe xong những lời dạy bảo, mang theo thanh đoản kiếm Long Giác của Bạch Phát Tiên Ông cho với cây Động tiêu Bích ngọc của Thanh Sơn lão nhân và một bầu đầy lửa thù, bái biệt mẹ, rồi xuống núi.
Thế là Tiểu Sát Tinh Thẩm Nguyên Thông xuất hiện giang hồ, với ý chí đi tìm La Cống Bắc để báo thù cha. Cõi giang hồ một phen nổi sóng dưới gót Tiểu Sát Tinh.