Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 100

Yến Vân Hi tắm rửa thay xiêm áo xong liền thư giãn, thoải mái nằm lỳ trên giường, "Ai, mệt chết ta rồi, đoạn đường này cũng thật là xa mà."

Thị nữ của nàng một bên giúp nàng lau khô tóc, một bên thấp giọng nói: "Điện hạ, chúng ta ở lại Hầu phủ này có an toàn không? Năm đó bệ hạ đã giam lỏng Diệp Hầu gia, bọn họ có ghi hận, tranh thủ cơ hội trả thù chúng ta không?"

"Chỗ này chắc chắn an toàn hơn nhiều so với ở Tứ Phương quán." Cái cằm thon thả, tinh xảo của Yến Vân Hi gác lên gối đầu, đôi mắt hơi híp lại, "Văn Đế không phải đã hạ lệnh an toàn của ta sẽ do Hầu phủ phụ trách hay sao, cho dù là ai muốn hại ta, nếu như thành công thì cuối cùng Hầu phủ đều sẽ phải cõng nồi, bọn họ vì chính mình cũng phải đem ta bảo vệ cho thật tốt. Hơn nữa, ta cũng không phải một nữ tử yếu ớt, vô dụng, tay trói gà không chặt, muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng."

Thị nữ dịu dàng khuyên nhủ: "Điện hạ ở lại đây chơi thêm mấy ngày rồi cũng nên trở về đi thôi. Bệ hạ làm mọi chuyện cũng là vì muốn tốt cho ngài, ngài xem, các cô nương của Đại Tề mười lăm mười sáu tuổi liền lấy chồng rồi, ngay cả Diệp cô nương nữa, nàng đã sớm định thân, sang năm tròn mười lăm tuổi cũng sẽ gả cho Dự vương kia, điện hạ ngài đều đã mười bảy tuổi rồi, bệ hạ thúc giục ngài thành thân, cũng không tính là quá đáng." Nàng lặng lẽ thở dài, bệ hạ cũng chỉ có một người con gái là Điện hạ thôi, còn không phải hi vọng nàng sớm ngày thành thân sinh mấy đứa nhỏ, như thế thì giang sơn Đại La cũng coi như có người kế tục rồi.

"Ta còn chưa muốn trở thành thân!" Yến Vân Hi đem mặt chôn ở trong gối đầu, từ chối tiếp thu khuyên nhủ tẩy não.

"Nếu như vậy ngài cũng có thể làm giống như bệ hạ, trước hết nạp mấy Phu hầu, chờ sau này điện hạ tìm được nam tử mình thích rồi, đến lúc đó để cho hắn làm Hoàng phu là được rồi."

Yến Vân Hi có chút phiền não, "Không phải, ai, ngươi không hiểu." Từ tận đáy lòng nàng vốn không thích cuộc sống ba phu bốn hầu như vậy, cha ruột của nàng đã sớm qua đời, nghe nói khi đó người Mẫu Hoàng thích nhất chính là cha nàng, cho nên mới để cho hắn làm Hoàng phu, nhưng bây giờ nàng đối với ba vị Phu hầu kia cũng rất tốt. Nàng không nói rõ được, dù sao từ thuở nhỏ đã phải nhìn ba Phu hầu kia vì tranh giành tình cảm của Mẫu Hoàng, có đôi khi còn làm ra chút thủ đoạn quá phận, xấu xa mà nàng không chấp nhận nổi nữa, trong nội tâm nàng luôn cực kỳ phản cảm.

Lúc đầu, thân là Trữ quân của Đại La, đáng lẽ nàng đã sớm nên định ra Hoàng phu, cũng sớm nên có Phu hầu rồi, thế nhưng từ khi biết được Diệp Thừa Nguyên kiên quyết sống chết không theo Mẫu Hoàng, cuối cùng còn thành công chạy trốn về nước, nàng đối với những gì Diệp Thừa Nguyên nói về "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" bị ảnh hưởng rất lớn. Phải biết một điều là nam nhân của Đại Tề nam nhân hầu hết đều là thê thiếp thành đàn, vì lý do gì mà khiến một nam nhân tài hoa, ưu tú như hắn lại cam tâm tình nguyện cả một đời chỉ cần có một nữ tử ở bên cạnh?

Mẫu Hoàng ép buộc nàng phải nạp Phu hầu, thậm chí còn dùng đến loại thủ đoạn cực đoan như thế, cho nên dưới cơn nóng giận nàng mới quyết định lén chạy đến đây. Nàng đã suy nghĩ kỹ, nhất định phải tới đây xem xét tìm hiểu một chút, nếu như sau khi xem mà phải thất vọng, nàng liền trở về ngoan ngoãn dựa theo lời Mẫu Hoàng nói, cưới Hoàng phu, nạp Phu hầu.

Thị nữ thở dài, "Nô tỳ không hiểu, nô tỳ chỉ muốn cuộc sống của điện hạ trôi qua thật tốt." Nàng đã theo hầu hạ Hoàng thái nữ từ thuở nhỏ, chưa từng thấy nàng làm trái ý bệ hạ bao giờ, bất luận bệ hạ yêu cầu nàng làm cái gì, nàng đều nghiêm túc hoàn thành. Nói đến thì điện hạ là một người rất nghiêm khắc với bản thân, luôn biết tự kiềm chế chính mình, nàng cũng chỉ cho phép bản thân phóng túng một lần này mà thôi.

Lau khô tóc, thị nữ kéo lại chăn mền đắp tốt cho Yến Vân Hi, "Điện hạ sớm đi ngủ thôi, không phải ngày mai còn có hẹn so tài bắn cung với mấy vị hoàng tử sao?"

"Ngô." Yến Vân Hi trở mình, mơ màng đáp: "Ta chắc chắn sẽ không thua."

Thị nữ thổi tắt tất cả các ngọn nến trong phòng, chỉ lưu lại một chiếc đèn nhỏ ở góc phòng, lại đem cửa phòng ngủ đóng kỹ lại, trở về nghỉ ở nhà chính. Điện hạ của nàng, dưới những yêu cầu của Nữ Hoàng, mọi chuyện đều phải làm sao cho ưu tú nhất, cho dù có phải chịu bao nhiêu khó khăn hay vất vả đều cắn răng chịu đựng, nhiều năm như vậy, cũng thật sự quá vất vả rồi.

Hôm sau trời vừa sáng, Yến Vân Hi dùng bữa sáng xong liền đến viện tử của Diệp Thiên, "Thiên Thiên muội muội, hôm nay theo giúp ta cùng tiến cung đi."

Mặc dù Diệp Thiên đã cùng Tiêu Ngôn Phong đính hôn nhiều năm, nhưng số lần nàng vào cung cũng không nhiều, mỗi lần cũng chỉ là cùng Tiêu Ngôn Phong đi thăm Ngọc phi nương nương, nghe nói phải cùng Yến Vân Hi vào cung, liền liên tục lắc đầu, "Hoàng cung không phải nơi ai cũng có thể đến, hơn nữa, ta cũng không quen thuộc hoàng cung bao nhiêu."

"Muội đều đã là con dâu của Hoàng gia, vì sao lại còn chưa quen thuộc hoàng cung?" Yến Vân Hi có chút kinh ngạc, "Cái này không được rồi, sau này muội sẽ không thiếu dịp phải giao tế với những người này, vẫn nên sớm ngày quen thuộc mới là tốt. Đừng lo lắng, có ta đây, hơn nữa, hôm nay Dự vương cũng sẽ vào cung đấy."

"Hôm nay muốn làm gì?" Vừa nghe Tiêu Ngôn Phong cũng đi, Diệp Thiên liền có chút tò mò, hiếu kỳ hỏi.

"Hôm nay sẽ so tài bắn cung, ta so tài với ba vị hoàng tử, Thiên Thiên muội muội còn chưa thấy ta bắn tên bao giờ đấy, đi xem một chút đi." Yến Vân Hi đầy mong đợi nhìn nàng chằm chằm.

Diệp Thiên có chút động tâm. Ngôn ca ca muốn giấu tài, chắc chắn sẽ không xuất đầu lộ diện đoạt danh tiếng, nhưng nàng đã lớn như vậy rồi, cũng chưa từng thấy qua nữ tử bắn cung, ngược lại thật sự có chút muốn nhìn.

Yến Vân Hi xem xét thần sắc trên mặt Diệp Thiên, thấy nào không kháng cự lập tức đem nàng kéo lên, "Đi thôi đi thôi."

Không chỉ có Diệp Thiên đi cùng, mà Diệp Lệ cũng đi, không còn cách nào khác, ai bảo trong thánh chỉ đã nói rõ, an nguy của Hoàng thái nữ đều sẽ do Hầu phủ phụ trách chứ.

Các hoàng tử của Đại Tề đều phải yêu cầu giỏi cưỡi ngựa, bắn cung, cho nên ở trong hoàng cung cũng có một cái thao trường rất lớn, hôm nay Hoàng thái nữ của Nữ La quốc so tài với ba vị hoàng tử, trong ngoài thao trường ngay từ sớm đã được quét dọn thu thập chỉnh tề, sạch sẽ.

Các vị hoàng tử bắn cung cũng không có gì hiếm có, nhưng Hoàng thái nữ bắn cung thì chưa có ai thấy qua bao giờ, khí lực của nữ giới vốn rất nhỏ, còn muốn cùng nam tử so tài, những người trong cung đều cảm thấy rất hứng thú, Hoàng Thượng còn đặc cách cho phép các vị cung phi đến xem thi đấu.

Diệp Thiên nhìn lướt qua các vị Tần Phi, trừ hoàng hậu dáng vẻ đoan trang hiền thục, còn lại đều là đủ các loại mỹ nhân hoàn phì yến gầy (*). Chẳng qua là bên trong không có bóng dáng Ngọc phi, từ trước đến nay nàng vốn không thích tham gia náo nhiệt, cung yến cũng từ chối không tham gia, đương nhiên cũng không có Thục phi, từ sau khi Thụy vương qua đời, nghe nói nàng đã trở nên nửa điên nửa dại.

(*) Hoàn phì yến gầy (環肥燕瘦): bắt nguồn từ câu "Hoàn phì Yến sấu", "Hoàn" tức Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi của Đường Minh Hoàng, "phì": mập mạp, "Yến" tức Triệu Phi Yến, hoàng hậu của Hán Thành đế, "sấu": gầy ốm. Triệu Phi Yến vốn nổi tiếng vì vẻ đẹp thanh mảnh yếu ớt, nhẹ như tơ liễu, còn Dương quý phi lại nổi tiếng vì vẻ đẹp đầy đặn, phồn thực đầy sức sống. Cả hai nàng ấy, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nổi tiếng trong lịch sử.

Trong thao trường dựng sẵn bốn tấm bia nhắm lớn, cách đó khoảng cách trăm bước chân vẽ lấy một đường thẳng, bày bốn cái bàn, bên trên chuẩn bị đầy đủ các loại trường cung đoản cung và các loại mũi tên, Thái tử, Khang vương, Dự vương, Hoàng thái nữ theo thứ tự lần lượt đứng bên cạnh bốn cái bàn.

Hoàng Thượng cười nói: " Bọn họ ở đó so tài, chúng ta cũng đến góp vui tham gia náo nhiệt thôi, mở hội đánh cược đi."

Chúng phi tần đều đi theo đáp lời phụ họa. Hoàng hậu mỉm cười đem vòng ngọc đỏ rực như ngọn lửa đang cháy bừng bừng trên cổ tay lấy xuống, thả vào cái khay tên thái giam đang bưng, "Ta cược Thái tử thắng." Thái tử là con trai ruột của nàng, cho dù không tốt nàng cũng sẽ đặt cho Thái tử, huống chi, khả năng bắn cung của Thái tử lại còn rất tốt, Khang vương chắc chắn không dám thắng hắn, Dự vương lại là một kẻ bất tài vô dụng, không chừng việc bắn trúng bia ngắm thôi cũng rất khó khăn rồi, Hoàng thái nữ là một nữ tử, có thể kéo nổi cây cung kia ra hay không cũng đã là một vấn đề rồi.

Sinh tồn trong Hậu cung cũng không dễ dàng gì, nhất là những cung tần, mỹ nhân có địa vị thấp, các nàng cũng không muốn tổn thất tiền tài, lại không dám đắc tội hoàng hậu, vậy nên đều đồng loạt theo sát hoàng hậu mà đặt cho Thái tử.

Hoàng Thượng cười nói: "Các nàng như thế này thì còn cược thế nào đây? Được rồi, ta đặt lão...... lão tam thắng." Hoàng Thượng tháo xuống ngọc bội đang đeo trên thắt lưng mình, bỏ vào trên khay.

Thái Tử Phi và Khang vương phi cũng tới, Thái Tử Phi tất nhiên đặt Thái tử thắng, Khang vương phi ngược lại theo Hoàng Thượng, đặt Khang vương thắng.

Khay chuyển tới trước mặt Diệp Thiên, nàng tháo đôi vòng ngọc mà xanh biếc như nước hồ thu trên cổ tay xuống, mím môi cười một tiếng, "Ta đặt Dự Vương điện hạ."

Dự vương từ xa xa nhìn lại, sâu bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý cười, tiểu Vương phi của mình tất nhiên là muốn đặt mình thắng rồi.

Thì ra đây chính là người đã đoán được tâm tư của mình, nàng dâu của lão tứ. Văn Đế nheo mắt lại, nhìn kỹ một chút, hình ảnh trong trí nhớ vốn dĩ là một tiểu nha đầu mũm mĩm, lại yêu khóc nhè, từ lúc nào cũng đã lớn lên trở thành một mỹ nhân xinh đẹp như vậy rồi? Không chỉ có dung mạo đẹp, trên thân còn có một loại khí chất linh động đáng yêu, mà người khác không có được nữa, ở trong hậu cung này của hắn, cũng chỉ có Ngọc phi có thể sánh với nàng. Văn Đế gật gật đầu, xem ra lão tứ diễm phúc không ít nha, năm đó tùy ý bắn một mũi tên như thế, vậy mà lại có thể bắn trúng một cực phẩm mỹ nhân như vậy ròi.

Ánh mắt của Văn Đế lại quét qua nhìn về phía Hoàng thái nữ, vị này cũng là một mỹ nhân cực phẩm, mắt ngọc mày ngài, tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, hắn đã duyệt qua vô số mỹ nhân, thế nhưng trong hậu cung cũng không có loại nữ tử rực rỡ, nóng bỏng như ánh mặt trời này. Văn Đế hết nhìn Diệp Thiên lại nhìn Yến Vân Hi, hai người này một động một tĩnh, một văn một võ, đều là cực phẩm.

Diệp Lệ cũng tháo ngọc bội trên thắ lưng xuống, đang chuẩn bị nói mình cũng đặt cho Dự vương, Hoàng Thượng lại ho nhẹ một tiếng, "Hay là Diệp Tướng quân đặt cược Hoàng thái nữ đi." Nếu như một người cũng không cược Hoàng thái nữ, cái này cũng thật khó nhìn, Diệp Lệ đã là người cuối cùng tham gia đặt cược rồi.

Diệp Lệ bất đắc dĩ, Hoàng Thượng đều đã lên tiếng như vậy rồi, hắn còn có thể nói cái gì nữa, "Vi thần tuân chỉ, thần đặt Hoàng thái nữ điện hạ của Nữ La quốc thắng."

Kết quả cuối cùng, Văn Đế và Khang vương phi đặt cho Khang vương, Diệp Thiên đặt cho Dự vương, Diệp Lệ đặt Hoàng thái nữ, những người còn lại toàn bộ đều đặt cược Thái tử thắng.

Thái tử đắc ý liếc nhìn Hoàng thái nữ, chỉ là một nữ tử, vậy mà cũng có địa vị giống như mình là Trữ quân một nước, còn muốn cùng mình so tài bắn cung, thật sự là không biết tự lượng sức.

Yến Vân Hi tự tin cười gật gật đầu với Thái tử, cứ việc đắc ý đi, đợi lát nữa cũng không nên khóc lóc cầu xin ta tha thứ!

Cuộc tranh tài phân thành lượt, cuối cùng sẽ tính tổng sổ điểm của cả ba vòng.

Vòng thứ nhất, Thái tử bắn trước. Hắn chọn trường cung, đứng ở nơi đó, khí thế trầm ổn, kéo mở cung không chút lung túng mà nhắm chuẩn, ngón tay buông ra, mũi tên lập tức như sao băng, "Sưu" một tiếng trúng ngay hồng tâm, mười vòng.

Hoàng Thượng và hoàng hậu đều mỉm cười, các phi tần thì lập tức hưng phấn hoan hô, đủ loại âm thanh ngọt ngào, mềm mại, yêu mị đồng loại ủng hộ vang lên. Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Thượng dần nhạt đi, ánh mắt trở thân thâm trầm tĩnh mịch, Thái tử đang độ tuổi trẻ, khỏe mạnh, còn bản thân hắn thì đang dần có cảm giác lực bất tòng tâm rồi.

Kế tiếp là Khang vương. Hắn bắn được chín vòng, thành tích này cũng không tệ.

Dự vương tùy tiện bắn một mũi tên, nằm lẻ loi ở vòng thứ năm. Chúng phi tần hi hi ha ha cười, sắc mặt của Diệp Thiên lại vẫn như bình thường, nàng biết rõ thực lực của Ngôn ca ca, hắn cũng có thể dễ dàng bắn được mười vòng, chỉ là hiện tại còn không phải là thời cơ để hắn biểu hiện tài năng.

"Tứ đệ cũng nên chăm chỉ luyện tập thêm một chút đi, chúng ta không yêu cầu bách phát bách trúng, nhưng ít nhất cũng phải cưỡi ngựa, bắt cung cho thành thạo mới được." Khang vương cười ha hả nói.

Dự vương hừ một tiếng, "Ta không thể so với tam ca bắn khéo như vậy, vừa vặn thua Thái tử một vòng."

Nụ cười của Khang vương lập tức cứng ngắc trên mặt, hắn dĩ nhiên có thể giống như Thái tử bắn được mười vòng, thế nhưng hắn không dám, lại không nguyện ý để thua quá nhiều, cho nên lúc này mới khống chế bắn chín vòng.

Thái tử ý vị thâm trường nhìn Khang vương, chẳng lẽ tam đệ này là cố ý? Hắn cũng có thể bắn được mười vòng nhưng lại cố ý che giấu thực lực của bản thân?

Bầu không khí giữa ba vị hoàng tử vô cùng kỳ quái, còn những người khác có mặt ở thao trường lại rất nhẹ nhàng, thoải mái, Thái tử bắn được mười vòng, Hoàng thái nữ nhất định không thể nào vượt qua Thái tử được.

Yến Vân Hi mặt không biểu tình, nàng một trường cung cầm lên thử một chút, lại nhặt lên hai mũi tên, gác lên trên trường cung, liếc mắt nhìn Thái tử, "Chúng ta đã nói mỗi người bắn ba lượt, những mỗi lần bắn mấy mũi tên cũng không có hạn chế, ta làm thế này cũng không tính là phạm quy đúng không."

Khuôn mặt Thái tử lập tức trầm xuống, chẳng lẽ nàng lợi hại như thế, có thể cùng lúc bắn hai mũi tên?

Diệp Lệ cũng đã luyện qua kỹ thuận cùng lúc bắn hai mũi tên, vừa nhìn đã biết ngay Yến Vân Hi thực sự có thể làm được, lần này mặt mũi của Đại Tề hẳn là phải mất hết rồi, ba vị hoàng tử cũng không sánh bằng một nữ tử.

Nhóm các Phi tần mỹ nhân đều khẩn trương mở to mắt, một nữ tử có thể bắn tên đã rất hiếm có rồi, vậy mà nàng còn có thể một lần bắn hai mũi tên luôn sao? Các nàng vừa chờ mong nhìn thấy kỳ tích, lại lo lắng sau khi Hoàng thái nữ thắng, đồ trang sức của mình liền sẽ mất hết.

Yến Vân Hi tập trung nín thở ngưng thần, ngón tay buông lỏng, cả hai mũi tên đều bắn trúng bia ngắm, một mũi ở vòng thứ sáu, một mũi trúng vòng thứ tám. Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, mười bốn vòng, đã là kết quả tốt nhất của nàng rồi, nếu chỉ bắn một mũi tên nàng cũng có thể bắn mười vòng, thế nhưng như thế thì sẽ không thể thắng nổi Thái tử, hai mũi tên một lúc tất nhiên độ chính xác cũng không tốt như khi bắn một mũi tên.

Cả thao trường lặng ngắt như tờ, các vị mỹ nhân phi tần đều ngậm miệng, Văn Đế sắc mặt âm trầm, Hoàng thái nữ thực sự rất khéo léo, giảo hoạt, có điều kết quả cuối cùng nhất định là nàng thắng, vừa nghĩ tới cả ba đứa con của mình đều thua ở dưới tay nàng, truyền ra ngoài cũng thật mất mặt, trong lòng Văn Đế liền cảm giác cực kỳ khó chịu.

Dự vương nhìn một vòng đám người, cười nói: "Phụ hoàng, tay của nhi thần đang bị thương cho nên mới rồi chỉ bắn được năm vòng, như vậy đối với nhi thần thật không công bằng, nhi thần thỉnh cầu tìm người thay thế nhi thần tiếp tục tham gia hai vòng sau, Hoàng thái nữ không có ý kiến gì chứ?"

Văn Đế trầm mặt gật đầu, Yến Vân Hi cũng gật đầu, "Dự Vương điện hạ xin cứ tùy ý." Dù sao nàng đã thắng chắc rồi.

Dự vương hướng về Diệp Lệ vẫy vẫy tay, "Như thế liền mời Diệp Tướng quân thay ta tới tham gia so tài đi."

=-=-=-=-=-=--=-=-=

Chương thứ hai dành cho @tudiep1612 cô nương, hết nợ nần rồi nha! =))

Ăn gian lộ liễu, công khai bắt nạt con gái nhà người ta luôn hà, đã ba đấu một không lại rồi ổng còn viện cớ  ăn vạ, lôi Võ Trường Nguyên ra đấu thay mình  nữa chớ! rồi mọi người đoán đi, ai sẽ cược thắng đây?  =))
Bình Luận (0)
Comment