Tế Bình hầu, Dự vương và Hoàng thái nữ xếp hàng một đoàn cùng vào cung, Hoàng Thượng còn tưởng rằng đã có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi, ngay cả Hoàng hậu đến đây đưa canh cho hắn cũng dọa cho giật mình, sau khi nghe xong là con gái của Xa Dũng hầu muốn hại con gái của Tế Bình hầu và Hoàng thái nữ Hoàng Thượng lập tức phái người đem Xa Dũng hầu và An Hữu Trân lập tức vào cung.
Sau khi An Hữu Trân đẩy Diệp Thiên ngã xuống cầu thang, đến lúc tỉnh hồn lại cũng bị dọa cho phát sợ, vội vàng chạy về nhà, cũng không dám nói chuyện này với người khác, thẳng cho đến lúc Hoàng Thượng phái người đến gọi nàng vào cung, biết chuyện này đã không thể giấu giếm, dối gạt được nữa, lúc này mới thuật lại mọi chuyện cho Xa Dũng hầu.
"Ngươi! Đồ nghiệp chướng này!" Xa Dũng hầu tức giận đến mức muốn thổ huyết, thấp giọng mắng một câu, nếu không phải trước mặt còn có vị Thái giám của hoàng cung đang đợi, hắn thật sự muốn tát nàng một bạt tai, ngày thường hắn vắt óc tìm mưu kế muốn nịnh bợ, lôi kéo quan hệ với Dự vương mà vẫn không được, bây giờ thì tốt lắm, nàng còn đem Dự Vương phi cho đẩy xuống cầu thang. Nếu chỉ có mình Dự Vương phi thôi, thì xin tội, van nài xin tha cũng được, có lẽ xem ở mặt mũi của Ngọc phi, Hoàng Thượng và Dự vương có thể sẽ bỏ qua cho, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn kéo theo một vị Tôn đại Phật Hoàng thái nữ của Nữ La quốc nữa chứ.
Xa Dũng hầu vừa tiến vào liền quỳ rạp xuống đất, khóc ròng ròng nói: "Đều là vi thần không biết dạy dỗ, va chạm đến Dự Vương phi và Hoàng thái nữ điện hạ, còn xin Hoàng Thượng xem xét tiểu nữ vẫn còn trẻ người non dạ, giữ lại cho nàng một cái mạng."
Trong mắt Hoàng Thượng xem ra, chuyện này cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, hay quá nghiêm trọng, chẳng phải Hoàng thái nữ và nàng dâu của lão tứ đều không có chuyện gì sao, vả lại chỉ là một nữ nhi của Xa Dũng Hầu phủ nhỏ bé càng không đáng để mình phải hao tâm tốn sức, hơn nữa nể tình nàng là cháu gái ruột của Ngọc phi, cũng sẽ không xử nàng tột chết.
Dự vương khinh bỉ nhìn Xa Dũng hầu, "Mưu hại Thân Vương phi, theo luật đáng chém."
Yến Vân Hi cũng nhàn nhạt mở miệng, "Ở Đại La của chúng ta, nếu như vô tình va chạm đến Trữ quân, là phải bị phạt đánh đánh tám mươi gậy, còn nếu như cố ý mưu hại, như vậy thì sẽ phải tru di cửu tộc."
An Hữu Trân đang quỳ nghe nàng nói vậy suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, Xa Dũng hầu thầm hít một hơi thật sâu, tám mươi gậy, như vậy chính là muốn mạng của nữ nhi rồi, nữ tử bình thường chịu năm mươi gậy đã muốn mất mạng, chịu hai mươi gậy cũng phải tu dưỡng mấy tháng trời mới tạm ổn lại.
"Biểu ca, biểu ca huynh mau cứu ta, ta... ta không phải cố ý!" An Hữu Trân bị dọa đến nước mắt ròng ròng, đầy cầu khẩn nhìn về phía Dự vương, lại phát hiện hắn lạnh lùng liếc mình một cái rồi hờ hững dời ánh mắt. An Hữu Trân tuyệt vọng nhìn quanh bốn phía tìm biện pháp, Tế Bình hầu, Hoàng thái nữ... cũng sẽ không cứu nàng, sau đó nàng nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng hậu dịu dàng đoan trang, An Hữu Trân quỳ gối lết lên hai bước không ngừng cầu xin, "Hoàng hậu nương nương, xin ngài phát phát từ bi, xin hãy cứu dân nữ đi, dân nữ thật sự không cố ý." Trán của nàng liên tục đập vào nền nhà, phát ra những tiếng phanh phanh phang đầy nhức nhối.
"Ai, thật đáng thương." Hoàng hậu thở dài, "Chẳng qua cũng chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ giữa các tiểu cô nương thôi mà, cứ như vậy mà phải mất một cái mạng cũng thật quá đáng thương. Có điều, Hoàng thái nữ chính là quý khách của nước chúng ta, cũng là người không thể tùy tiện va chạm, nếu nàng đã nói tám mươi gậy, vậy thì cũng chỉ có thể cứ thế mà làm đi."
Nước mắt An Hữu Trân tuôn trào như suối, nàng là thật sự tuyệt vọng, lần này mình chết chắc rồi, nếu sớm biết kết quả sẽ thành ra thế này, lúc đó việc gì nàng lại không nhịn được mà đi đẩy Diệp Thiên kia một cái như vậy chứ.
Đôi mắt ôn hòa, dịu dàng của Hoàng hậu nhìn đến gương mặt đáng thương của An Hữu Trân trong chốc lát, lại nói: "Bệ hạ, thần thiếp cũng có một cái đề nghị, Xa Dũng hầu không phải cũng có mặt ở đây sao, nếu như hắn nguyện ý thay con gái mình chịu nửa hình phạt, vậy thì mỗi người bốn mười hèo là được rồi, như vậy vừa có thể giữ lại mạng nhỏ của con gái Xa Dũng hầu vừa có thể góp đủ hình phạt đánh tám mươi gậy mà Hoàng thái nữ đã nói."
Ngay từ đầu Hoàng Thượng cũng không muốn giết nàng, cho nên khi nghe Hoàng hậu nói như vậy thì gật đầu, "Đề nghị này của Hoàng hậu rất tốt."
Dự vương nhìn ra sắc mặt của Hoàng Thượng đã có chút không kiên nhẫn, hắn còn đang muốn nói cái gì lại đành nhịn xuống.
Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người khác, không phải Đại La của mình, Hoàng thái nữ cũng không có ép sát quá mức không buông.
Nghe thấy có người chia đòn hai mắt An Hữu Trân sáng lên, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương!Đa tạ Hoàng Thượng! Dân nữ còn có một mẫu thân cùng một ca ca nữa, cũng đều có thể giúp dân nữ gánh tội!" Nếu như để bốn người cùng chia nhau chịu vậy thì mình cũng chỉ còn phải chịu đánh hai mươi gậy mà thôi.
Ngồi nửa ngày, Hoàng Thượng cũng đã mệt mỏi lắm rồi, thời gian gần đây hắn đã cảm giác được rõ ràng thân thể mình không còn khỏe mạnh, cường kiện như trước kia nữa, có rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm, nhất là chuyện phòng the, càng là không "cứng" không dậy nổi, hắn đang nghĩ đến có lẽ nên truyền lời cho Thanh Hư Đạo Trưởng tự luyện chế chút đan dược đặc biệt cho mình mới được, cũng lười phải vì mấy chuyện vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi này mà hao tâm tốn sức, cho nên liền phất phất tay, "Được, mau đi thôi, một nhà bốn người của Xa Dũng hầu mỗi người chịu đánh hai mươi gậy, tất cả mau giải tán đi."
Nhìn chằm chằm bốn người nhà Xa Dũng hầu chịu phạt gậy gào khóc đến giống như ma chê quỷ khóc, Tế Bình hầu, Dự vương và Hoàng thái nữ liền xuất cung, Dự vương ngồi lên xe ngựa, phân phó cho người đánh xa: "Đến Xa Dũng Hầu phủ."
Hoàng thái nữ nghe vậy liền hỏi: "Đến Xa Dũng Hầu phủ làm cái gì?" Người một nhà kia vẫn còn đang nằm dài trong cung ăn gậy mà, đã bò trở về phủ đâu.
Dự vương lạnh lẽo quơ quơ cây roi nạm vàng khảm ngọc trong tay mình, nhàn nhạt đáp, "Cơn giận của bản vương còn chưa có nguôi đi phần nào, bây giờ đi đập phá một phen, cho vơi bớt tức giận." Mỗi người chịu đánh hai mươi gậy, như vậy cũng quá dễ dàng cho bọn chúng rồi.
Nghe hắn nói thế hai mắt Hoàng thái nữ sáng rực lên, "Tốt! tốt! Ta cũng đi!"
...
Thương tích của Diệp Thiên không quá nặng, cũng không có ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ là bị ê ẩm, bầm tím mấy chỗ trên chân, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi hẳn rồi. Còn một nhà bốn người của Xa Dũng hầu thì thảm hơn nhiều, trong phủ bị Dự Vương và Hoàng thái nữ hai vị sát tinh đến đánh phá một trận ngay đến một chén trà hoàn chỉnh cũng không có lưu lại thì không nói, mỗi người còn phải chịu đánh hai mươi gậy lớn, suốt một thời gian thật dài đều không có đi ra ngoài.
"Thiên Thiên muội muội, theo giúp ta ra ngoài dạo chơi chút đi, thật nhàm chán quá đi thôi." Yến Vân Hi mặt mày nhăn nhó, đau khổ than thở, mấy yến hội lớn nhỏ của hoàng cung nàng đều đã tham gia qua, mấy địa điểm vui chơi xung quanh kinh đô cũng đều đã đến cả rồi, mỗi ngày thị nữ thiếp thân đều ra sức khuyên nàng trở về Đại La, nhưng mà nàng lại không muốn về.
"Được, Vân Hi tỷ tỷ muốn đi đâu bây giờ?" Diệp Thiên cười hỏi, vị Hoàng thái nữ tỷ tỷ này ở nhà mình lâu như vậy, cũng không có gây chuyện phiền phức, một chút cũng không ngang ngược vô lễ giống như những gì ban đầu nàng lo lắng, suy nghĩ, ngược lại là một người rất phóng khoáng, có phong độ.
Yến Vân Hi nghĩ nghĩ, "Ừm, đi cưỡi ngựa đi, phóng ngựa chạy băng băng trên đồng cỏ một phen, thoải mái vô cùng." Hôm nay lại là đêm trăng tròn, nhất định sẽ lại là một đêm đầy gian nan, cho nên ban ngày tiêu hao thể lực một phen, thư giãn tâm tình, ban đêm còn có thể nỗ lực mà gắng sức vượt qua.
"Muội không biết cưỡi ngựa." Diệp Thiên có chút áy náy nói: "Trước kia muội cũng từng cưỡi qua, nhưng chẳng qua là Dự vương mang muội cùng cưỡi chung, muội còn chưa có học qua tự mình cưỡi ngựa."
"Như vậy sao, thế thì mời cả Dự vương đi, tất cả chúng ta cùng nhau đi chơi." Yến Vân Hi vung tay lên, liền lập tức ra quyết định.
Diệp Thiên cũng đồng ý, sang năm nàng sẽ xuất giá rồi, cho nên từ giờ cũng không thể thường xuyên chạy đến Dự vương phủ chơi như trước nữa, đã mấy ngày không gặp Ngôn ca ca rồi, nàng cũng thấy nhớ hắn.
Thế là bốn người Dự vương, Diệp Thiên, Diệp Lệ và Yến Vân Hi cùng đi đến vùng ngoại ô phía tây kinh thành, Trịnh Hàn và nhóm thị vệ cũng xa xa đi theo phía sau.
Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên xuống xe ngựa, Diệp Thiên nhìn xem xung quanh, cỏ xanh mượt mà như tấm đệm êm, gió mát nhè nhẹ, cách đó không xa từng dãy núi chập trùng, nàng thỏa mãn thở dài, "A, ra đi ngoài một chút hít thở khí trời quả nhiên là không sai."
"Phải không." Yến Vân Hi ngồi trên lưng ngựa, một thân áo đỏ rực rỡ, phấp phới, mắt ngọc mày ngài, tươi cười đến cực kỳ xinh đẹp, "Thiên Thiên muội muội có muốn đua ngựa với ta không?"
"Không muốn đâu." Diệp Thiên rất tự hiểu lấy mình, "Vân Hi tỷ cứ tự do đi cưỡi ngừa đi, muội muốn vận động chân tay một chút."
Yến Vân Hi cười ha ha một tiếng, roi ngựa vừa động, tuấn mã lập tữ phóng đi, Diệp Lệ nhìn sang Dự vương một cái sau đó cũng đuổi theo sát phía sau nàng.
Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên, "Chúng ta đi dạo một lát đi." Tiểu nha đầu thật sự là đang trổ mã, khuôn mặt càng ngày càng trở nên tinh xảo, da thịt trắng hơn tuyết, những đường cong lung linh cũng đã dần lộ ra ngày càng rõ ràng hơn, trong lòng hắn nóng rực lên giống như bị lửa thiêu đối, lại nhịn không được bắt đầu mong chờ thời gian qua nhanh một chút, đợi đến sang năm, đến lúc đó, tiểu Vương phi của hắn sẽ đầu đội mũ phượng, trên người mặc giá y tân nương, không biết là sẽ kinh diễm đến mức độ nào nữa. Mặc dù kiếp trước hắn đã cùng nàng thành thân qua một lần, nhưng Tiêu Ngôn Phong luôn cảm thấy, tiểu nha đầu đã thay đổi rất nhiều so với kiếp trước, đời trước nàng mất đi tất cả người thân, trưởng thành dưới ánh mắt của lão thái thái và Nhị phòng, trở thành một người đoan trang, quy củ hay câu nệ rất nhiều chuyện, mà kiếp này có lẽ do được yêu thương, nuông chiều từ bé mà lớn lên, cho nên nàng càng thêm linh động đáng yêu, một cái nhăn mày, một nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, đều có một cỗ phong tình không thể nói thành lời.
"Ngôn ca ca." Ngón út của Diệp Thiên ở trong lòng bàn tay hắn nghịch ngợm cào cào mấy cái, cong môi lên tươi cười.
"Thiên Thiên cười cái gì?" Mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong phượng nhìn chằm chằm vào hai cánh môi phấn hồng của nàng, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động một cái, nếu không phải là hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, hắn thật sự rất muốn hôn lên đó một cái, tiểu nha đầu này còn không biết mình đang phải khắc chế bản thân vất vả đến thế nào, lại còn dám cào cào lòng bàn tay mình, trêu chọc lung tung nữa chứ.
Diệp Thiên có chút xấu hổ nhìn hắn, ánh mắt dao động, âm thanh như tiếng muỗi vo ve, "Muội đang cảm thấy Ngôn ca ca là người đẹp mắt nhất mà muội từng gặp qua, ở dưới ánh mặt trời này, lại càng trở nên đẹp mắt hơn rất rất nhiều lần." Da thịt của hắn dưới ánh mặt trời giống như một khối mỹ ngọc vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt phượng xinh đẹp kia tỏa ra ánh sáng lung linh, dáng người của hắn cao lớn thẳng tắp, vốn đã cực kỳ khôi ngô tuấn tú rồi lại còn mang đến loại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Thật là muốn mạng mà!
Mặc kệ!
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú cách khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng càng ngày càng gần, lại nhìn đến đôi mắt của Diệp Thiên vì hoảng hốt mà trợn to. Lúc này đầu óc Diệp Thiên đang loạn thành một đống, hắn muốn làm gì?! Trước mặt mọi người lại muốn làm gì?!
Tiêu Ngôn Phong âm thầm thở một hơi thật dài, cực nhanh mổ nhẹ một cái lên gương mặt nàng, thôi quên đi, thời cơ không đúng, không thể hù dọa làm cho nàng sợ được.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đỏ bừng lên, nàng cúi đầu không dám nhìn Tiêu Ngôn Phong, cũng không dám nhìn đến nhóm thị vệ đang đứng ở xa xa bên kia, hắn cũng không phải là chưa từng thơm nàng bao giờ, nhưng mà cũng là lúc chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng thôi, hôm nay đang ở bên ngoài, cách đó không xa còn có nhiều người đi theo như vậy, sao có thể làm thế chứ, ai da!
Đi vài bước, Diệp Thiên vẫn không nhịn được mà nói: "Ngôn ca ca lần sau đừng như vậy nữa."
"Cái gì không được?" Tiêu Ngôn Phong nhướng mày, biết rõ còn cố tình hỏi lại nàng.
"Chính là... không được ở bên ngoài..."
Nàng cúi đầu, chỉ lộ ra phần gáy thấp thoáng bên dưới mái tóc dài, muốn nói nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ. Trong lòng Tiêu Ngôn Phong giống như lại bị lửa châm lên rồi, hắn giữ chặt tay nàng, không chịu đi nữa, "Thiên Thiên, chúng ta cũng đi cưỡi ngựa đi." Như thế ít nhất sẽ có thể quang minh chính đại ôm nàng trong ngực, có thể giúp hắn dễ chịu, giải nhiệt một chút.
Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên đặt lên trên ngựa trước sau đó hắn cũng lập tức nhảy lên lưng ngựa, ngồi sát phía sau nàng, hai cánh tay vòng qua thân thể nàng, nắm chặt dây cương, nhẹ nhàng lắc một cái, tuấn mã liền sải bước chậm rãi đi về phía trước.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng làm như vậy có thể dễ chịu hơn một chút, không nghĩ tới lại càng thêm dày vò. Tiểu cô nương hắn đã dùng cả hai đời âm tâm niệm niệm yêu thương, bảo vệ đang an vị trong ngực hắn, thân thể mềm mại, thơm mát của nàng thỉnh thoảng lại va chạm vào lồng ngực hắn, hương thơm thanh mát trên người nàng quanh quẩn ở chóp mũi hắn, váy áo hồng nhạt của nàng phủ lên chân của hắn, những sợi tóc mềm mại mỏng manh quấn lên đầu vai hắn...
Lúc này Tiêu Ngôn Phong cảm thấy rất bội phục mình, hắn cảm thấy ở trong thời khắc này mà còn có thể ngồi yên không loạn, đã có thể so với thánh nhân trong truyện xưa rồi.
Lần trước Diệp Thiên cưỡi ngựa đã là bốn năm trước lúc cùng Tiêu Ngôn Phong đi đên Bồng Diệp, nàng đều đã muốn quên mất cảm giác cưỡi ngựa như thế nào rồi, lần này thử lại liền cảm thấy rất mới mẻ và hưng phấn, quan trọng hơn nữa chính là, Ngôn ca ca đang ngồi ngay sau lưng nàng, cảm giác của nàng khác lần trước rất nhiều, lúc nàng đụng phải cánh tay hay lồng ngực của hắn, có thể cảm giác được cơ thể cưng rắn của hắn, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài nhìn có vẻ nhẹ nhàng, tao nhã như một thư sinh.
Hai người chậm rãi ngồi trên lưng ngựa đi dạo trong chốc lát, Yến Vân Hi và Diệp Lệ sớm đã không biết chạy đến nơi nào rồi.
Đột nhiên, Tiêu Ngôn Phong kéo dây cương, ghì ngựa lại, tay khẽ vẫy, một người áo xám lập tức xuất hiện.
"Có chuyện gì?" Khuôn mặt tuấn tú của Dự vương trầm xuống, nếu không có chuyện trọng yếu, ám vệ sẽ không xuất hiện trước mặt người khác như vậy.
Người mặc áo xám kia che mặt, đáp lại câu hỏi của hắn, "Khang vương phái đến khoảng ba mươi người, mặc đồ đen che kín mặt, mang theo vũ khí, đang hướng chỗ của chủ tử mà tới."
Khang vương muốn giết mình? Không, không đúng, Dự vương biến sắc, "Tất cả ám vệ nghe lệnh, lập tức tiến lên bảo hộ Thế tử và Hoàng thái nữ, tất cả thị vệ, theo ta cùng đi!"
=-=-=-=-=-=-=
Hầy, hy vọng sóng gió không lan tới cái ổ bé xíu của mình! Quá phiền toái!
Còn An Hữu Trân, vẫn còn nhiệm vụ quan trọng giải quyết khúc mắc đời trước của Tiêu Ngôn Phong nên chưa hết vai...