Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 112

Diệp Thiên nhận được thư của Diệp Lệ rồi, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, bởi vì một nụ hôn giữa mảnh hồ đầy sen kia, nàng có chút xấu hổ, ngại ngùng, lại sợ phụ mẫu lo lắng, không an tâm, cho nên ngay ngày hôm đó đã khăn gói vội vàng trở về Hầu phủ.

"Tỷ tỷ!" Diệp Thạc vừa hoàn thành khóa học hôm nay đã vội chạy qua tìm nàng, cặp mắt to đen đen láy kia đảo một vòng trên gương mặt nàng kiểm tra, xác nhận hai mắt của nàng không có sưng húp lên như hai quả bồ đào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn nhớ rõ ràng ngày ca ca đi tỷ tỷ thương tâm, khổ sở biết bao nhiêu, vùi đều vào trong ngực áo của tỷ phu không chịu ngẩng đầu lên, hắn còn một mực lo lắng mấy ngày nay tỷ tỷ sẽ khổ sở, đau lòng khóc lóc đến quên ăn quên uống luôn đấy.

"Thạc ca nhi hôm nay có bị tiên sinh nhắc nhở trách phạt gì không?" Diệp Thiên nắm tay đệ đệ dắn hắn đi tẩy rửa tay cho sạch sẽ.

"Không có!" Diệp Thạc nhíu nhíu mày môi dưới vểnh vểnh lên, biểu lộ rất đắc ý, "Tiên sinh còn khen ngợi đệ nữa cơ."

Diệp Thiên nghe hắn nói vậy thì rất kinh ngạc, đệ đệ này của nàng bản tính thật sự rất ham vui, lại tinh nghịch, không thích đọc sách viết chữ, cũng không siêng làm bài tập, thường xuyên nghĩ mọi biện pháp đấu trí đấu dũng với tiên sinh dạy mình, không bị phê bình đã coi như tốt lắm rồi, làm sao có chuyện lại được khen ngợi nữa đây?

Diệp Thạc nhìn đến nét mặt nàng liền biết nàng không tin, có chút gấp gáp giải thích, "Thật đó, không tin tỷ cứ đi gỏi Tam ca là biết ngay! Mấy ngày nay đệ học tập rất là nghiêm túc, tiên sinh còn nói đệ là "mới ba ngày không gặp đã phải lau mắt nhìn", còn khen văn chương đẹ đã đọc được thật thuần thục, giải thích cũng rất chuẩn xác."

Diệp Thiên lau khô tay cho Diệp Thạc, nhéo nhéo bàn tay nhỏ của hắn, "Gọi là "Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác" (*), Thạc ca nhi vì sao lại chịu siêng năng bỏ sức ra học tập rồi?"

(*) Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi, tạm dịch là: kẻ sỹ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải dùng con mắt khác mà đối đãi, đây là một trong những câu nói nổi tiếng trong tác phẩm Tam Quốc chí. Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật. Đây vốn là câu nói của nhân vật được coi là "hữu dũng vô mưu" Lữ Mông, một vị tướng bên Đông Ngô.

Hai người lôi kéo tay nhau ra khỏi tịnh phòng, Diệp Thạc bốc một cái bánh hạt dẻ trong đĩa lên cắn một cái, tỏ ra nghiêm túc đáp, "Ai, đệ phải mau mau trưởng thành, để còn làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, cứ nghịch ngợm mãi thì không trưởng thành được." Trước đây mỗi lần phê bình hay phạt hắn, tiên sinh vẫn luôn thở dài lẩm bẩm, "Nghịch ngợm như vậy đến lúc nào mới có thể trưởng thành được chứ".

Thì ra đột nhiên thay đổi nghiêm túc học tập là vì mình, trong lòng Diệp Thiên vô cùng cảm động, "Như vậy thì tốt quá rồi, Thạc ca nhi vốn rất thông minh, chỉ cần chịu nghiêm túc bỏ công bỏ sức ra học tập, bài tập cũng nhất định không có vấn đề gì, tỷ tỷ rất mong chờ ngày Thạc ca nhi trưởng thành đó. Chẳng qua là, lúc đang nhai đồ ăn trong miệng, thì không được nói chuyện." Nàng sợ hắn ăn quá vội vàng sẽ bị mắc nghẹn, cho nên rót sẵn một chén trà, kiểm tra xem độ ấm vừa phải, đặt ở ngay bên tay hắn.

Diệp Thạc đem chỗ bánh trong miệng nuốt xuống, lại uống một hớp trà, rồi bắt đầu nói," Tỷ tỷ không biết đâu, học tập là một chuyện rất tiêu hao thể lực và khí lực, mỗi lần đệ đi học lúc đến đều là bụng no căng tròn, đợi đến tiên sinh dạy xong phần ngày hôm đó, bụng đã xẹp lép, đói meo rồi. Hơn nữa, điểm tâm ở chỗ của tỷ tỷ quả thực là thơm ngon nhất." Nghe nói nữ đầu bếp trong phòng bếp nhỏ của tỷ tỷ là do tỷ phu đưa tới, chuyên môn làm điểm tâm cho tỷ tỷ ăn.

Diệp Thiên sờ sờ đầu hắn, "Ăn ít thôi, sắp tới giờ ăn bữa tối rồi. Đợi ăn cơm tối xong tỷ sẽ chuẩn bị gói cho đệ hai phần, thuận tiện đem đến cho Tuân ca nhi một phần nhé." Điểm tâm ở chô nàng, hai vị đệ đệ đều rất thích ăn.

Diệp Thạc gật gật đầu, "Bữa tối đệ sẽ ở lại cùng tỷ tỷ ăn."

Diệp Thiên đưa mắt nhìn Bạch Trân, Bạch Trân ngầm hiểu, đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn, đến phòng bếp chính báo một tiếng, đem phần cơm tối của Diệp Thạc cũng đưa đến bên này.

Phần ăn của tỷ đệ hai người cộng lại cũng bày gần nửa bàn lớn, Diệp Thiên gắp cho Diệp Thạc một ít rau xanh, miệng dặn dò, "Không thể chỉ ăn thịt không thôi, phải ăn cả những món khác nữa thì sau này mới có thể cao lên được."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên nhăn nhó, cố gắng nhai nuốt rau xanh, hai, thôi được rồi, vì tương lai cao lớn, cứ xem mình là một con dê đang ăn cỏ là tốt rồi.

Con trai nhỏ đột nhiên trở nên cần cù nghiêm túc, chăm học hẳn lên, con trai lớn cũng thỉnh thoảng gửi thư về báo tin, nói rằng đã đến Đại La rồi, tướng lĩnh trông giữ biên thành đều rất kiên định duy trì Yên Vân Hi, hai người bọn họ quyết định tập hợp nhân mã, từng bước một áp sát tiến về hoàng thành. Chuyện hôn sự của con gái bảo bối cũng rất thuận lợi, Lễ bộ đã bắt đầu trù bị cho đại hôn sang năm sẽ tổ chức, đồ cưới cho con gái bọn họ cũng sớm chuẩn bị đầy đủ cả rồi, mọi chuyện trong nhà đều có thể nói là thuận lợi, Tế Bình hầu và Mạnh thị đều cảm giác thật sự vui mừng.

Diệp Thiên sợ nóng, mùa hẹ này trong phòng phải đặt ba cái nồi băng mới dễ chịu hơn một chút, nếu như không có việc gì cần thiết thì đặc biệt không chịu đi ra ngoài, nguyên một mùa hè Tiêu Ngôn Phong đều không có cơ hội nhìn đến nàng mấy lần.

Đến đầu tháng tám, kinh đô đổ một trận mưa lớn, thời tiết lập tức giảm xuống, mát mẻ hơn rất nhiều, báo hiệu mùa thu đã đến gần rồi.

Hôm nay Tiêu Ngôn Phong hẹn Diệp Thiên đến vườn hoa quế ở ngoại ô kinh thành. Vườn quế này Diệp Thiên cũng biết, nghe nói ở bên trong đủ loại cây quế cao lớn, giống như một khu rừng toàn là đại thụ, vừa bước sang tháng tám, cả khu vườn liền tràn ngập mùi hương hoa quế. Diệp Thiên cũng đã nhiều ngày không gặp Tiêu Ngôn Phong rồi, thấy thời tiết mát mẻ, thoải mái cho nên liền vui vẻ đáp ứng.

Trước kia Tiêu Ngôn Phong đều tự mình đến đón Diệp Thiên, cách bức màn xe, hắn trông thấy Diệp Thiên từ trong phủ đi ra, nàng chải búi tóc phi tiên, bên trên cài một cây trâm làm từ đá bích tỉ màu hồng khắc thành hình hoa hải đường, trên người mặc một bộ váy áo màu hồng anh đào, dáng người linh lung uyển chuyển, gương mặt trắng nõn, bờ môi mềm mại hồng nhuận, đôi mắt hạnh to tròn trắng đen rõ ràng, sóng mắt lưu chuyển, đang đưa mắt nhìn về phía xe ngựa này, cho dù biết từ bên ngoài cách rèm là không thể nhìn đến bên trong, trên thực tế tiểu nha đầu cũng không có nhìn thấy hắn, thế nhưng trái tim Tiêu Ngôn Phong cũng không thể kiềm chế mà đập nhanh hơn một nhịp.

Hắn nhảy xuống xe ngựa, đợi Diệp Thiên bước tới nơi, thuần thục đem nàng ôm lên xe.

"Ngôn ca ca, nghe nói Hoàng Thượng sinh bệnh, Ngọc phi nương nương còn tới hầu bệnh, nương nương nàng không sao chứ?" Diệp Thiên có chút bận tâm, lo lắng hỏi, Hoàng Thượng cảm nhiễm phong hàn, rất dễ lây bệnh cho người bên cạnh, cũng không biết Ngọc phi nương nương có bị nhiễm bệnh hay không nữa.

"Không có việc gì, mẫu phi nàng chỉ đến hầu hạ trong một chốc lát thôi, phần lớn thời gian vẫn là do Hoàng hậu ở lại trông coi, chăm sóc." Từ trước đến nay Hoàng hậu luôn lấy hình tượng đoan trang hiền thục phô bày ra cho mọi người thấy, Hoàng Thượng bị bệnh, tất nhiên nàng sẽ phải cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ra sức chiếu cố hắn, cho dù đã có rất nhiều thái giám cung nữ, nàng cũng muốn làm ra chút dáng vẻ như thế, đương nhiên, cuối cùng nàng cũng bị nhiễm phong hàn, chẳng qua là không có nghiêm trọng như Hoàng Thượng mà thôi.

Diệp Thiên thấp giọng nói: "Chỉ là một căn bệnh cảm bình thường thôi mà, vì sao muội lại nghe nói Hoàng Thượng phải kéo dài đến tận nửa tháng mới khá lên được?" Trong cung nhiều ngự y như thế, cũng không thể nào ngay cả chút bệnh cảm nhỏ nhỏ cũng không xử lý được chứ, chẳng lẽ bệnh của hoàng thượng còn có ẩn tình khác sao? Có đôi khi vì giữ gìn triều cục vững chắc, cho dù Hoàng Thượng có bị bệnh nghiêm trọng cũng sẽ dấu giếm không tuyên bố ra ngoài.

Tiêu Ngôn Phong chuyển thân một chút, ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Thiên, cánh tay choàng qua bờ vai nàng, khuôn mặt tuấn tú dán lại gần.

"Ngôn ca ca, đừng..." Diệp Thiên hơi giãy giụa một chút, nàng rất sợ hắn sẽ lại hôn mình giống như lúc ở mảnh hồ sen lần trước, cũng không phải là nàng chán ghét nụ hôn của hắn, ngược lại còn rất thích~~~, nhưng mà bây giờ đang ở trên xe ngựa có chút khẩn trương, bên ngoài có thật nhiều người đến người đi trên đường phố, lòng của nàng càng ngại ngùng hoảng loạn hơn.

"Đừng cái gì?" Tiêu Ngôn Phong nhướng mày, cười như không cười nhìn xem nàng.

Gương mặt Diệp Thiên nóng bừng lên, hai cánh môi phấn hồng mím thật chặt, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Tiêu Ngôn Phong thở dài, "Ta là muốn nói với muội một chút về tình huống của Hoàng thượng mà thôi, đây là chuyện cơ mật, không thể để cho người khác nghe thấy được. Thiên Thiên lại suy nghĩ đến chuyện gì đó?"

Thì ra là mình hiểu sai nha, mặt Diệp Thiên càng đỏ hơn trước, ánh mắt né tránh không chịu nhìn hắn nữa.

Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong dừng lại trên khuôn mắt đỏ bừng muốn bốc khói của nàng, ánh mắt dần dần trở nên thâm sâu tĩnh mịch, lại thấy nàng xấu hổ đến mức không ngẩng đầu nổi, cũng không làm khó nàng nữa, đôi môi mỏng tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Từ khi Thanh Hư vào cung, Hoàng Thượng vẫn liên tục dùng đan dược là hắn luyện chế, tác dụng của đan dược kia vốn là để cường thân kiện thể, bồi bổ nguyên khí, thế nhưng từ hai năm trước, Thái tử liền lặng lẽ căn dặn Thanh Hư, đem chỗ đan dược kia đều thay đổi rồi."

Mắt hạnh của Diệp Thiên lập tức trợn tròn, không để ý tới xấu hổ, ngượng ngùng gì nữa, ngẩng đầu lên hỏi: "Thái tử là muốn, muốn hại..." Thái tử đều đã là Thái tử rồi, chỉ cần làm từng bước chờ đợi, đợi đến khi Hoàng Thượng băng hà rồi hắn tự nhiên sẽ ngồi vào chỗ, vì sao còn muốn xuống tay với Hoàng Thượng?

"Hắn chờ không nổi nữa, muốn sớm thượng vị." Thân thể của Hoàng thượng lại vẫn cứ một mực khỏe mạnh, nếu như chiếu theo tình thế này, khi nào Thái tử mới có thể thượng vị vẫn thật khó nói, phải biết rằng, tiền triều đều có tiền lệ như vậy, làm Thái tử bốn năm mươi năm, khó khăn lắm mới leo lên tới hoàng vị, lại ngồi ở vị trí đó không được mấy ngày liền băng hà. Mặc dù Thái tử chỉ dưới một người trên vạn người, phong quang vô hạn, nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, ví dụ như thói ham mê biến thái kia của hắn, vẫn luôn phải cố dồn nén che giấu rất là vất vả, chỉ có ngồi vào ngai vàng chí cao vô thượng kia, hắn mới có thể chân chính muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, chỉ cần Hoàng Thượng vẫn còn sống, vị trí Thái tử cũng có thể thay đổi thành người khác, chắc hẳn bây giờ hắn đang lo lắng Khang vương ra tay hành động tranh đoạt ngôi vị với hắn.

Tiêu Ngôn phong lại nói: "Hoàng Thượng đã không thể rời bỏ thứ đan dược kia, cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy năm nữa, người ngồi trên ngai vị kia cũng sẽ thay đổi thành người khác rồi." Đương nhiên, đó tuyệt đối không phải là Thái tử, cũng sẽ không phải là Khang vương.

"Hắn thật đúng là... gan to bằng trời." Diệp Thiên thở dài, chả trách sao Hoàng Thượng bị một trận phong hàn thôi mà cũng phải kéo dài chữa trị đến tận nửa tháng mới khá lên được, xem ra bên trong thân thể đã muốn sụp đổ rồi.

Tiêu Ngôn phong hừ lạnh một tiếng, "Hắn gan to cũng không chỉ có như thế thôi đâu, qua vài ngày nữa, kinh đô lại sẽ phát sinh chuyện lớn, Khang vương săp gặp xui xeir, không hay ho rồi, Thiên Thiên chỉ việc ngồi chờ xem náo nhiệt là được rồi." Thái tử đã tỉ mỉ an bài một trận liên hoàn kế, đành để đối phó với Khang vương, người đã phản bội hắn.

"Ngôn ca ca cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó dại cắn trúng mình." Thái tử này đã phát điên rồi, giết Thụy vương, mưu hại Hoàng Thượng, lại còn chuẩn bị đối phó Khang vương, chờ đến khi không còn ai để hại nữa, có phải sẽ chuyển hướng sang muốn xuống tay với Ngôn ca ca hay không?

Dự vương nắm lấy ngón tay thon thon của nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt, ôn tồn đáp lại, "Thiên Thiên yên tâm." Vì tiểu nha đầu, vì mẫu phi, hắn tuyệt đối sẽ không thua.

Khu vườn hoa quế này rất lớn, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hoa quế. Ở trong Tế Bình Hầu phủ và Dự vương phủ cũng có cây quế, có đủ cả kim quế và ngân quế, có điều cũng không nhiều, còn lâu mới có được hương khí nồng đạm giống như chỗ này.

Hoa quế mặc dù không có nở rộ thành mảng lớn kiều diễm rực rỡ như những loài hoa khác, những nhìn cũng rất đẹp mắt, lấm ta lấm tấm từng chùm nở đầy chạc cây, có chút đáng yêu. Thân cây quế cũng cao lớn, một mảng lớn cây quế san sát nhau ở chỗ này, giống như một khu rừng nho nhỏ, đi ở trong đó, chỉ có chút ánh nắng xen qua cành lá chiếu xuống tới, rất là mát mẻ và thoải mái.

Trên mặt đất có rất nhiều cánh hoa rơi rụng, Diệp Thiên thở dài, đôi môi nhỏ mấp máy, "Nếu như có thể thu thập hết chỗ hoa này thì tốt rồi, có thể làm được thật nhiều bánh hoa quế."

"Số hoa rơi trên đất này đều đã bẩn cả rồi, bánh hoa quế phải làm từ hoa tươi hái trên cây xuống làm mới ngon." Tiêu Ngôn Phong cười nói: "nếu Thiên Thiên muốn ăn bánh hoa quế, trở về ta cho người đến chỗ hai cây quế trong phủ hái chút hoa quế, đưa qua cho đầu bếp làm bánh cho muội ăn."

Đôi mắt hạnh của Diệp Thiên chớp chớp, "Nghe huynh nói như vậy muội thực sự muốn ăn rồi này, cũng không biết nên dùng kim quế hay ngân quế mới ngon đây?"

Rõ ràng là nàng nhắc tới bánh hoa quế trước, nhất định là đã thèm ăn rồi, Tiêu Ngôn Phong cũng không đâm thủng suy nghĩ thực của nàng, "Ta cũng không biết, vậy thì đều hái một chút đưa qua là được."

Trong vườn quế này rất ít người, hai người nắm tay nhau đi dạo, càng đi càng sâu, càng là một bóng người cũng không nhìn thấy, Diệp Thiên đang do dự có nên quay trở lại không, liền thấy phía trước có hai nữ tử, cũng đang dắt tay nhau đi dạo, nhìn bóng lưng hình như có chút quen thuộc.

Diệp Thiên tập trung nhìn thật kỹ, mới phát hiện hai người kia nàng đều quen biết, một người là Diệp Dung Tam tỷ tỷ của mình, người còn lại là người đã từng suýt nghị thân với ca ca, Bạch Biên Sương. Diệp Thiên do dự, hai người kia đi thực chậm, cứ cái đà này chẳng mấy chốc sẽ phải vượt qua hai người bọn họ, nàng không muốn chào hỏi Diệp Dung, đối mặt với Bạch Biên Sương cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

"Chúng ta đi sang chỗ khác đi." Tiêu Ngôn Phong thấp giọng nói.

Diệp Thiên gật gật đầu, "Không nghĩ tới Diệp Dung và Bạch Biên Sương cuối cùng lại quan hệ tốt như vậy, còn cùng nhau đi chơi nữa."

Khóe môi Tiêu Ngôn Phong hiện liên ý cười sâu xa, không rõ ràng, nói một câu, "Đâu chỉ là quan hệ tốt, chỉ sợ là vô cùng tốt ấy chứ, hai người bọn họ đang mười ngón tay đan xen với nhau." Hắn ngược lại cũng không nhìn ra hai người kia là ai, Diệp Dung hắn không nhớ rõ, Bạch Biên Sương hắn chưa từng gặp qua, có điều, hai người kia đi sát bên nhau, mượn ống tay áo che chắn, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau như thế, bằng hữu bình thường sẽ không như thế.

Diệp Thiên nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt nàng không có tốt như Ngôn ca ca, chỉ thấy cánh tay hai kề vào cùng một chỗ, hình như đang nắm tay, thế nhưng ống tay áo che mất rồi, nhìn không ra mấy ngón tay như thế nào. Chẳng qua là, nàng tin tưởng Ngôn ca ca không có nhìn lầm, hai người kia cảm giác thật kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì đều không muốn gả chồng, cho nên xem như cùng chung chí hướng? Nhưng cho dù là khuê mật hảo hữu, bình thường cũng sẽ không thâm mật đan xen tay như thế, nhiều nhất chính là kéo tay nau một chút thôi.

Nghĩ nghĩ cũng không có rõ ràng, Diệp Thiên lắc đầu, được rồi, hai người này như thế nào cũng không có chút quan hệ nào với mình, không cần thiết phải hao tâm tốn sức.
Bình Luận (0)
Comment