Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 37

Nhìn nội dung thư tín của Tề thị, còn có số trang sức có giá trị kia, nhị lão gia giận tím mặt, ngay đến cái áo khoác cũ màu xanh kia giờ phút này ở trong mắt hắn cũng biến thành thứ đồ vô cùng khả nghi, Tề thị lại không hề thiếu quần áo, giữ lại tấm áo khoác cũ kỹ như vậy làm cái gì, lẽ nào đó là đồ nàng đã dùng khi còn là khuê nữ chưa gả, lại có ý nghĩa đặc biệt gì với nàng?

Diệp Thừa Hồng hận không thể ngay lập tức đi tìm Tề thị chất vấn một phen, nhưng tôn nghiêm của nam nhân khiến cho hắn do dự, đắn đo, trong hầu phủ này còn có rất nhiều người khác, nếu để bọn họ biết Tề thị gả cho hắn nhiều năm như vậy trong lòng còn một mực nhớ thương thanh mai trúc mã, đến khi đó mặt mũi của hắn biết phải giấu vào đâu? Cho dù hưu bỏ tiện nhân này, cũng không thể dùng lý do này được, có điều có thể lôi chuyện nàng độc hại hầu phu nhân ra. Bất quá, việc có nên hưu bỏ Tề thị hay không, hắn vẫn phải suy tính lại cho kỹ càng đã, Tề thị không có gì quan trọng, thế nhưng một khi làm như vậy Sở ca nhi sẽ phải chịu cái danh cho một mẫu thân bị hưu bỏ vì độc hại người.

Diệp Thừa Hồng nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy tay nải kia xoay người rời đi, Tiểu Anh nhào tới muốn cướp lại, bị Diệp Thừa Hồng hung hăng quăng một cái tát.

Tiểu Anh ngu ngơ đứng tại chỗ, mắt thấy Diệp Thừa Hồng đã đi xa rồi mới, che mặt mỉm cười, trở về chỗ của Tề thị.

Tề thị đang tâm hoảng ý loạn, không biết Tiểu Anh có thể thuận lợi đem chuyện mình đã giao phó hoàn thành hay không, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Anh, trong lòng nàng bỗng nhảy dựng lên, một dự cảm không tốt liền đánh úp lại.

Tiểu Anh tóc tai bù xù, tán loạn từ ngoài vọt vào, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, "Thái thái, nô tỳ không thể hoàn thành giao phó của ngài, ngài đánh nô tỳ đi."

Đôi mắt Tề thị tối sầm lại, nhìn thấy gương mặt của Tiểu Anh đã sưng đỏ, hiện rõ một dấu bàn tay to, hiển nhiên là bị người đánh, run giọng hỏi: "Làm sao, là do Mạnh thị cho người ngăn cản ngươi lại sao?"

"Không phải," tiểu Anh lắc đầu, khóc nói: "Là lão gia. Hắn đem đồ vật đều cướp đi, nô tỳ muốn cướp trở về, thế nhưng bên cạnh hắn còn có người hầu đi theo, nô tỳ, nô tỳ vô dụng a, ô ô..."

Ngân phiếu bị Diệp Thừa Hồng cướp đi! Tề thị chán nản tê liệt ngã xuống trên mặt đất, xong, lần này nàng thật sự là trắng tay, không còn gì cả!

Hai chủ tớ thi nhau khóc, cửa viện bên ngoài "Ầm" một tiếng mở ra, Mạnh thị mang theo mấy người xông vào, "Nhị đệ muội, đưa ngươi đến ở cái tiểu viện này là để ngươi đóng cửa hối lỗi, không nghĩ tới hai chủ tớ các ngươi lại to gan lớn mật như thế, kể từ hôm nay, ngươi vẫn là an phận ở đây tu thân dưỡng tính đi, vô luận là ai cũng không thể gặp!"

Mạnh thị liếc nhìn Tề thị đang ngồi bệt trên mặt đất không ngừng rơi lệ, nàng vì báo thù, nhất định phải đem thế lực của lão thái thái và nhị phòng đánh tan, ra ta từ chỗ ngu xuẩn nhất Tề thị là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Mạnh thị phân phó người đem Tiểu Anh mang đi, lưu lại hai bà tử canh giữ viện tử, bình thường cửa viện đều bị khóa lại, bất kể là ai đến, đều không cho phép gặp Tề thị.

Tề thị sắc mặt trắng bệch, tài vật bàng thân đã không có, Diệp Thừa Hồng lại vô tình vô nghĩa, chỉ còn ba đứa con, cũng không được phép gặp mặt.

Ba đứa nhỏ... "Chờ chút!" Tề thị bỗng nhiên nắm chặt lấy mép váy của Mạnh thị, "Trong phòng của ta còn có chút đồ trang sức, cũng là đồ cá nhân của ta, không phải của quỹ công, ta đem những thứ đó toàn bộ nộp vào quỹ công, bù đắp lại số bạc Diệp Sở bọn nó còn thiếu, sau này phân lệ bạc được lãnh hàng tháng của bọn chúng, mong đại tẩu cấp nguyên như cũ." Dù sao nàng đã bị nhốt ở trong này, cũng không có ai có thể nhìn tới được, đồ trang sức gì đó không mang cũng chẳng sao, nhưng còn ba đứa con của nàng lại không thể không có bạc tiêu hàng tháng, chỉ cần sau này bọn hắn hiểu chuyện không tiếp tục tiêu xài phung phí nữa, y phục, đồ ăn đồ dùng trực tiếp dùng dùng đồ trong phủ phát đến, mỗi ngày vẫn có thể trôi qua.

"Có thể." Mạnh thị đáp ứng. Số trang sức mà Tiểu Anh cầm đi lại bị Diệp Thừa Hồng cướp mất chỉ là một bộ phận nhỏ, số còn lại dùng để gán nợ cũng đủ rồi.

Mạnh thị đi rồi, tiểu Anh bị bắt đi, cửa viện bị khóa lại.

Tề thị lòng như tro tàn, ngân phiếu không có, đồ trang sức cũng mất hết, nàng chỉ còn có thể gửi gắm hết trông cậy vào ba đứa con của mình, hi vọng tương lai bọn chúng tiền đồ rộng mở, cứu mình ra khỏi chốn giam cầm này.

Tế Bình hầu phủ tạm thời gió êm sóng lặng, Mạnh thị khôi phục ổn định thời gian làm việc mỗi ngày, mỗi ngày buổi sáng đều ở thư phòng xử lý sự vụ trong phủ.

Thời tiết dần oi bức lên, đài sen trong hồ của Dự vương phủ đã mọc ra, Dự vương còn nhớ rõ ước định của mình với Diệp Thiên, cố ý mời ba người Diệp Thiên, Mạnh thị, và Diệp Lệ đến phủ mình du ngoạn.

Diệp Thiên cùng ca ca đã là ngựa quen đường cũ, chỉ có Mạnh thị là lần đầu tiên đến Dự vương phủ, vừa nhìn đến mặt hồ long lánh, lăn tăn gợi sóng trước mặt, nàng liền có thể đoán ra Dự vương phủ to lớn đến chừng nào, nghĩ đến ngày sau nữ nhi bảo bối của mình sẽ sinh sống ở nơi này, cách hầu phủ cũng rất gần, trong lòng cũng cảm thấy yên ổn hơn.

Dự vương mời ba người lên thuyền nhỏ, hai vị bà tử có kinh nghiệm phụ trách chèo thuyền, rẽ nước một dường hướng về phía một mảng lớn hoa sen đi vào.

Diệp Thiên đôi mắt lom lom nhìn đài sen, nhưng cũng không dám tùy tiện vươn tay đi hái, Dự vương tự mình động thủ, hái mấy đóa, thả trên mặt bàn nhỏ, Diệp Lệ cũng vươn người ra, chọn một đóa đầy tươi mới no đủ mà hái.

Diệp Thiên reo lên một tiếng, nàng từng ăn qua hạt sen, nhưng chưa bao giờ được tự tay lột qua, nàng cầm lấy một đóa đài sen lật qua lật lại nghiên cứu. Mạnh thị nắm tay dạy cho nàng, cũng không khó khăn gì, nàng rất nhanh liền nắm được bí quyết.

Lột ra được một viên hạt sen to tròn, Diệp Thiên không ăn, lại đưa đến bên miệng Mạnh thị, "Nương, người ăn đi."

Nữ nhi bảo bối thật đúng là vô cùng hiếu thuận, Mạnh thị cười một tiếng, cúi đầu đem hạt sen ngậm ở miệng, thở dài: "Của Thiên Thiên lột, thật sự là rất ngon và ngọt."

Diệp Thiên cong môi cười rạng rỡ, lại lột một viên, đưa đến miệng Diệp Lệ, "Ca ca, huynh cũng nếm thử."

Diệp Lệ cũng ngậm ở miệng, thở dài: "Thiên Thiên tư tay lột, quả nhiên là rất ngọt a." Nói xong, hắn còn khoe khoang liếc nhìn Dự vương một cái, vì địa vị của mình ở trong lòng muội muội được xếp phía trước so với Dự vương mà rất đắc ý.

Đôi mắt phượng tối đen như mực của Dự vương đ lập tức dâng lên chút ủy khuất, ai oán nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên vội vã tranh thủ thời gian luống cuống tay chân lột thêm một viên nữa, đưa đến miệng Dự vương, "Ngôn ca ca, huynh cũng mau nếm thử."

Nghe nàng gọi "Ngôn ca ca", mặt Diệp Lệ liền hóa đen, Mạnh thị thì hơi kinh ngạc, xem ra Dự vương đối nữ nhi quả nhiên vô cùng tốt, nghe thấy loại xưng hô này liền biết hai người họ rất là thân mật.

Dự vương cúi đầu đem hạt sen trắng trắng tròn tròn kia ngậm vào trong miệng, đôi mắt khẽ nhướng lên, nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Lệ một chút, đắc ý cái gì, sau này tiểu nha đầu trước sau gì cũng sẽ ở bên hắn thật lâu dài đâu, hơn thua gì chỉ chút chuyện vặt này.

"Thế nào, ngọt hay không ngọt?" Đôi mắt to tròn đen lay láy của Diệp Thiên chăm chú nhìn Dự vương, miệng nhỏ phấn hồng không tự giác mà bẹt ra.

Tiểu nha đầu đây là đang thèm rồi, nàng nãy giờ đều là lột cho người khác ăn, bản thân mình lại chưa được ăn thử miếng nào đâu."Ngọt, phi thường ngọt, ta chưa từng được nếm qua hạt sen nào ăn ngon như thế này." Dự vương vừa cười đáp, một bên lại nhanh nhẹn lột một viên, đưa tới cho nàng.

Ba cánh tay đồng loạt đưa đến trước mặt Diệp Thiên, trong mỗi bàn tay đều đặt một viên hạt sen đã được lột tốt. Bàn tay Dự vương hoàn mỹ như một khối ngọc không tỳ vết, bàn tay Diệp Lệ mang theo vết chai mỏng do thường xuyên luyện tập, bàn tay Mạnh thị trắng nõn tinh tế.

Diệp Thiên khanh khách cười một tiếng, ngón tay nhỏ đem cả ba hạt sen đều lần lượt nhặt lên, cùng nhau cho vào miệng. Ca ca, mẫu thân, Ngôn ca ca, ba người này đều là người cô cùng quan trọng đối với nàng, mọi người cùng nhau ngồi quây quần cùng một chỗ, khiến cho sự sung sương trong lòng nàng đều mau muốn tràn ra bên ngoài rồi.

Nàng tham lam đem cả ba hạt sen kia cùng nhau ăn luôn, theo động tác nhấm nuốt, khuôn mặt trắng nõn nà của nàng không ngừng phình phình lên, trông giống như một con thỏ nhỏ tham ăn. Dự vương lần này đã có kinh nghiệm, chỉ mỉm cười nhìn xem, cũng không động thủ vươn tay đi bóp má nàng, mặc dù ngón tay đã có chút ngứa ngáy.

Diệp Thiên chỉ lột ba hạt sen, liền không có động thủ thêm nữa, bởi vì đã có ba vị siêu ân cần thay phiên nhau đem hạt sen đã được lột tốt đưa đến miệng nàng, nàng chỉ cần hé miệng là được rồi.

Thời tiết mặc dù khá nóng nực oi bức, nhưng du ngoạn bằng thuyền trên hồ, lại thỉnh thoảng có vài trận gió mát thổi qua, làm cho cả người đều thư thái,nhẹ nhõm hơn, Diệp Thiên nheo mắt một bên hưởng thụ mỹ vị, một bên thưởng thức cảnh sắc hoa sen hai ở bên thuyền.

Dự vương một mực chú ý đến nàng, trông thấy nàng nhìn chằm chằm hoa sen, nhớ tới cảnh nàng hái hải đường ở Ngưng Ngọc cung, liền vươn người ra ngoài, hái lấy một đóa sen đang nở rộ thập phần xinh đẹp, đưa cho nàng.

Diệp Thiên đã yêu thích nãy giờ, Dự vương đưa tới, nàng liền thỏa mãn tiếp lấy, đưa lên chóp mũi ngửi một hơi thật sâu.

Mạnh thị ngồi bên cạnh luôn một mực lưu ý hai người, nhìn thấy hành vi cử chỉ giữa hai bọn họ đều mang theo một loại cảm giác vô cùng tự nhiên thân mật, trong lòng rất vui mừng. Dự vương mặc dù có thanh danh ngang ngược càn rỡ, nhưng đối với nữ nhi bảo bối của nàng thật đúng là vô cùng cẩn thận, hơn nữa nhìn dáng vẻ vô cùng quen thuộc, bình thường kia của nữ nhi, hiển nhiên là bình thường Dự vương vẫn luôn săn sóc, chiếu cố nàng như thế, chứ không phải chỉ là diễn trò trước mặt mình.

Qua đến giờ Thân, thời tiết không còn quá oi bức nữa, Dự vương đích thân mang theo ba người, ở trong vương phủ đi lòng vòng tham quan khắp nơi, Diệp Thiên Diệp Lệ vốn đã từng tới vài lần, lần này chủ yếu là để bồi Mạnh thị.

Vương phủ vô cùng rộng lớn, tự nhiên không có khả năng tất cả các nơi đều đi, chỉ là dọc theo những khu vực trung tâm mà đi. Mạnh thị tiến vào viện tử của Diệp Thiên nghỉ ngơi, Dự vương cho mời Lộc y chính tới, giúp Mạnh thị bắt mạch, Lộc y chính nói dư độc đã triệt để bị thanh trừ, Dự vương lúc này mới cùng Diệp Lệ đến thư phòng, Diệp Lệ có ít vấn đề thắc mắc liên quan đến binh pháp, muốn nghiên cứu thảo luận cùng Dự vương.

Mạnh thị ở trong viện quan sát một vòng, không thể không một lần nữa cảm khái Dự vương đối nữ nhi bảo bối vô cùng dụng tâm, viện này so với viện tử của nữ nhi ở hầu phủ còn tỉ mỉ cẩn thận hơn rất nhiều, mà viện này hiện tại nữ nhi cũng chỉ thỉ thoảng mới đến một lần đâu.

A Hoàng đã rất lâu không gặp Diệp Thiên, trông thấy nàng hướng dẫn người khác đi khắp nơi trong viện đông nhìn nhìn tây, lại cũng không chịu đi qua chỗ mình, sốt ruột kêu to: "Tiểu vương phi, tiểu vương phi!"

Diệp Thiên vui tươi hớn hở nắm tay mẫu thân, đi đến bên cạnh chỗ A Hoàng giới thiệu, "Nương, đây là A Hoàng, có phải là nhìn giống y đúc ngọc điêu ở viện của con trong hầu phủ không?"

"Quả nhiên là giống nhau." Mạnh thị cười gật gật đầu, đứng một bên nhìn nữ nhi đổi thức ăn cho A Hoàng, lại đem bình chứa nước cũng rửa sạch một lượt, sau đó mới đổi nước mới vào, cái đầu nhỏ của A Hoàng ở trên tay của nàng liên tục cọ qua cọ lại.

Bởi vì còn phải trở về hầu phủ, Dự vương lại muốn giữ bọn họ dùng bữa tối, cho nên liền thay đổi giờ giấc chuẩn bị bày tiệc sớm hơn bình thường.

Dù sao cũng là nhạc mẫu lần thứ nhất tới cửa, bữa tối là dựa theo mở tiệc chiêu đãi khách quý tiêu chuẩn tới, Diệp Thiên lần đầu tiên tới vương phủ thời điểm, Dự vương là dựa theo đẳng cấp cao nhất tiếp đãi nàng, cho nên nàng ngược lại là một chút cũng không kinh ngạc.

Diệp Lệ cũng không có cơ hội hưởng thụ qua đãi ngộ này, lúc hắn tới nơi, ba người đã đang cùng nhau vui vẻ dùng bữa, món ăn phong phú, nhưng cũng không hề xa hoa lãng phí.

Mạnh thị phát hiện ánh mắt Diệp Lệ nhìn về phía Dự vương có chút không bình thường, còn tưởng rằng hắn không hiểu suy nghĩ của Dự vương, thầm nghĩ: Tiểu tử ngốc này còn không hiểu, đây là Dự vương muốn tăng thêm thể diện cho nữ nhi đâu.

Kỳ thật Diệp Lệ cũng không phải là kinh ngạc vì bữa tiệc này, hắn là thế tử hầu phủ, bình thường cũng kết giao không ít người, yến tiệc đã tham gia lại càng nhiều hơn, hắn là bị những lời nói của Dự vương ban nãy ở trong thư phòng làm cho khiếp sợ.

Hắn vốn từ chỗ Dự vương mượn đi mấy quyển binh pháp mưu lược nội dung, kiến thức bên trong rất là cao thâm, có chút vấn đề ở trong lòng tới tới lui lui suy nghĩ rất nhiều ngày, cũng còn không hiểu rõ ràng. Lúc ở trong thư phòng hắn bất quá là thuận miệng nói đến, cũng không trông cậy vị hoàng tử ăn chơi này có thể cùng mình đáp lời cái gì, lại không nghĩ rằng Dự vương không chỉ hiểu rõ hắn nói cái gì, mà lại còn chỉ cần vài câu liền vạch ra điểm cốt yếu, khiến cho hắn lập tức thông thấu, hiểu rõ giống như cảm giác vén mây nhìn thấy mặt trời vậy.

Diệp Lệ quả thực không thể tin nổi, hắn biết Dự vương không có đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng không nghĩ tới hắn lại tài học sau rộng đến như thế. Diệp Lệ dứt khoát đem những chỗ bản thân còn nghi hoặc, chưa hiểu rõ lần lượt hỏi hết một lượt, Dự vương rất có kiên nhẫn, từng cái đều vì hắn giảng giải rất cặn kẽ, rõ ràng, Diệp Lệ lúc này mới tin tưởng, Dự vương cũng không phải là trùng hợp biết đáp án của vấn đề kia, mà là thật sự có thực học.

Cái gì mà hoàng tử vô dụng, chỉ biết ăn chơi chứ, đây rõ ràng là một vị đại gia về binh pháp! Đánh giá, thái độ của Diệp Lệ đối với Dự vương lập tức liền thay đổi một trăm tám mươi độ, trước kia cảm thấy hắn không có ưu điểm gì, cũng chỉ là đối với muội muội không tệ lắm, hiện tại nhìn đến Dự vương, đáy lòng Diệp Lệ vô cùng kính nể, những thứ khiến cho mình mờ mịt, nghi hoặc rất nhiều ngày, đến chỗ hắn, liền trở nên dễ như trở bàn tay mà đưa ra giải đáp tốt nhất.

Trong đầu Diệp Lệ lúc này đều là binh pháp mưu lược, hận không thể thật nhanh trở về, đem mất cuốn sách kia đọc lại một lần, cho nên, căn bản là không có để ý đến một bàn yến tiệc trước mắt này.

Mạnh thị nhìn nhi tử bộ dáng nhấp nhổm không yên, lại xem đến nữ nhi thản nhiên ăn phần cá Dự vương đã lọc sạch xương cho nàng, thầm nghĩ: Dự vương bình thường khẳng định rất thân thiện, dễ gần, cho nên hai đứa con của nàng con vương phủ này của hắn, một chút cũng không câu nệ.

Dùng xong yến tiệc, Mạnh thị về Diệp Lệ rời đi lên đường hồi hầu phủ, Diệp Thiên thì lưu lại vương phủ, nàng rất thích chèo thuyền du ngoạn trên hồ, cảm giác rẽ nước xuyên qua giữa những đóa hoa sen đẹp đẽ, thanh khiết kia, cho nên muốn ở lại chơi thêm mấy ngày, Mạnh thị cũng đáp ứng rồi.
Bình Luận (0)
Comment