Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 65

Thời gian gần đây Thanh Hư đạo trưởng sống thật sự vô cùng phong sinh thủy khởi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Để đạt được sự tính nhiệm của hoàng thượng, số đan dược mà hắn hiến cho hoàng thượng đều là thứ tốt nhất, không chỉ có thể khiến cho người dùng mạnh mẽ như rồng như hổ, còn có thể bồi dưỡng nguyên khí, sau khi hoàng thượng sử dụng cảm thấy vô cùng hài lòng, đối với hắn càng ngày càng nể trọng, xây dựng ngay trong hoàng cung một phòng luyện đan to lớn. Về phần đan dược có thể gây nguy hại cho cơ thể mà thái tử nói vẫn nên đợi đến khi hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng hắn, không chút nghi ngờ sau đó mới bắt đầu đưa lên.

Chỉ có điều, trong lòng Thanh Hư vẫn có chút bất an, hắn vào cung vì hoàng thượng luyện đan, lại là người thái tử dẫn tiến vào, nhưng mà trên tất cả nhất hắn vẫn là người của Dự vương, nếu như thái tử và Dự vương cùng lúc sai khiến hắn làm hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau thì hắn tất nhiên là phải nghe theo Dự vương, nhưng phải làm sao để không chọc giận thái tử, đến lúc đó phải xem bản lĩnh của mình đến đâu rồi.

Không nhắc thì thôi vừa nhắc đến, thái tử đã tìm đến hắn rồi.

"Đạo trưởng gần đây thật thanh nhàn nha." Thái tử cười cười đánh giá Thanh Hư, từ ngày đưa hắn vào cung đến nay, đã hơn nửa năm rồi, hắn còn chưa tìm đến Thanh Hư cho hắn làm chút chuyện gì đâu, đây là lần đầu tiên, ngược lại muốn xem xem bản lãnh của hắn được đến đâu, có khả năng hỗ trợ mình làm việc hay không đây.

Thanh Hư hành lễ theo nghi thức của Đạo gia, "Thái tử điện hạ nói đùa, bần đạo cả ngày đều lo luyện đan, làm gì có thời gian thanh nhàn?"

Thái tử điện hạ khoát khoát tay, hắn là thái tử cao cao tại thượng, Thanh Hư dù có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là hạ nhân, không đáng phải giả vờ giả vịt, quanh co lòng vòng, "Đạo trưởng giúp cô suy nghĩ một chút, xem có loại lý do tương khắc gì đó, có thể đem một người tống đến nơi xa xôi hay không?"

Thanh Hư hơi sửng sốt "Vậy phải xem thái tử điện hạ muốn đưa ai đi? Là nam hay là nữ, tuổi tác như thế nào, cùng vị quý nhân tương khắc kia là quan hệ thế nào?"

"Dự vương, đem hắn tống đi càng xa càng tốt, tốt nhất là chỗ nào mà cả đi lẫn về một chuyến cũng phải mất một hai năm thời gian." Chờ hắn đi rồi, mình liền có thể không kiêng dè xuống tay với tiểu nha đầu hoàn mỹ kia, về phần đến lúc hắn trở về phải làm sao ư, đoán chừng khi đó tiểu nha đầu kia cũng không dám nói lộ ra với hắn đâu, mà cho dù nói thì sao, một tên không quyền không thế, lại không được phụ hoàng ưa thích, cũng không thể làm gì được mình.

Nội tâm Thanh Hư nhảy dựng lên, Dự vương vừa mới truyền lời cho hắn, thái tử theo sau liền đến tìm hắn, có điều may mắn là, yêu cầu của hai người thế mà lại không mưu mà hợp, một kẻ muốn đem người tống đi, một người tự bản thân muốn đi, lần này hắn cũng không phải khó xử, đắn đo suy nghĩ thế nào. Thanh Hư nhẹ nhàng vuốt râu, làm bộ suy tư một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Dự vương là hoàng tử, muốn đem hắn đưa đến nơi xa xôi, như vậy người hắn khắc phải là hoàng thượng mới được. Loại chuyện tương sinh tương khắc này, ngoại trừ bần đạo, Khâm Thiên Giám cũng sẽ xem được, sẽ rất dễ dàng lộ ra sơ hở. Cho nên thay vì nói tương khắc, không bằng lấy lý do thân thể hoàng thượng suy yếu, khó chịu, cần người thân đi nơi xa ngàn dặm cầu phúc, loại lí do này càng tốt hơn nhiều."

Thái tử không kiên nhẫn xua tay, "Dùng lí do gì để nói thì ngươi xem đó mà làm thôi, có điều phải nhanh một chút đem hắn đuổi đi cho ta."

Thanh Hư lại hỏi: "Không biết thái tử điện hạ muốn đem hắn đưa đến chỗ nào, loại cầu phúc này cũng cần chú ý đến vấn đề phương vị nữa, tốt nhất là ở hướng đông hay tây so với kinh đô."

Vị trí của kinh đô vốn thiên về hướng đông trên quốc thổ Đại Tề cho nên, từ phía đông đi ra không bao xa liền đến bờ biển, phía tây ngược lại vô cùng bao la, rộng lớn, phía tây kinh đô, xa ngoài ngàn dặm... Thái từ vừa nghe hắn nói vừa ngẫm nghĩ một chút cuối cùng quyết định, "Vậy liền chọn phương tây Bồng Diệp đi, vừa đúng lúc đó là đất phong của lão tứ, đến lúc đó lấy lý do cũng dễ nghe hơn nhiều." Bồng Diệp đường xá xa xôi, một lần đi cũng phải mất nửa năm, trên đường lại nếu sinh ra chậm trễ liền phải tốn thời gian một năm, một năm vừa đủ để bản thân hắn đạt thành tâm nguyện rồi.

Quá thuận lợi! Trong lòng Thanh Hư âm thầm đắc ý, hắn rốt cục dẫn dụ thái tử chủ động nói ra ý muốn của Dự vương rồi, lần này yêu cầu của thái tử và Dự vương đã hoàn toàn nhất trí, "Như vậy thì xin thái tử điện hạ đợi thêm mấy ngày, chờ bần đạo thu xếp bố trí một phen."

"Nhưng không thể quá lâu." Thái tử dặn dò một câu, liền quay người đi, hắn muốn đi biệt uyển bí mật của mình, gần đây thường xuyên nhung nhớ tiểu nha đầu kia, khiến cho bản thân hỏa khí tràn đầy, đã vậy cố tình Diệp Phù còn đang ghi hận hắn không ra tay cứu Diệp Thừa Hồng, lấy lý dó mình đang trong thời gian giữ tang, phái người triệu nhiều lần cũng không tới. Kỳ thật Diệp Phù năm nay cũng đã mười bốn tuổi rồi, đã qua độ tuổi mà hắn ưa thích, sở dĩ cho gọi Diệp Phù đến, cũng là nghĩ nàng ta dù sao cũng là đường tỷ của tiểu nha đầu kia, để xem có thể ở trên người nàng tìm tới chút bóng dáng của Diệp Thiên hay không, nếu đã không muốn đến thì thôi, dù sao hắn cũng không mong nhớ gì nàng ta bao nhiêu, còn không bằng sai thủ hạ lại len lén bắt về vài nha đầu tuổi còn nhỏ đâu.

Mấy ngày sau, lần nào hoàng thượng thức dậy cũng cảm thấy đau đầu, lúc nhẹ lúc nặng, cho thái y đến bắt mạch xem bệnh cũng không nhìn ra nguyên nhân gì, uống thuốc cũng hoàn toàn không thấy khá lên. Thời gian này khổ sở nhất là quan viên triều thần, trong lúc lên triều hoàng thượng tính tình vô cùng kém, cực kỳ nóng nảy, dọa đến bọn hắn cũng không dám trình tấu, không phải chuyện cực kỳ khẩn cấp, đều dứt khoát đè ép xuống, chờ khi nào hoàng thượng tâm tình tốt lại nói sau.

Hạ triều còn phải phê duyệt một chồng chất tấu chương cao ngất, hoàng thượng cho dù không thoải mái, cũng không nguyện ý để thái tử đến giúp mình phê duyệt tấu chương, đây đều là quyền lợi, không thể dễ dàng chuyển cho người khác, đành phải cố chịu đựng những cơn đau đầu, ngồi vào sau long án, cầm một bản sổ con lên xem.

Thanh Hư phái một tiểu nội thị, đem số đan dược mà mình vừa luyện tốt đưa tới. Tên nội thị kia đem đan dược giao cho đại tổng quản thân tín của hoàng thượng, lại không giống với bình thường mau chóng rời đi, ngược lại vụng trộm lén lút đưa mắt nhìn hoàng thượng mấy lần.

Hoàng thượng đang tâm phiền khí nóng, ném mặt bút long trong tay lên long án, đại tổng quản kinh sợ, giật nảy mình, trách mắng: "Lớn mật, cũng dám trộm nhìn thiên nhan!"

Tiểu nội thị kia bị dọa phù phù một cái liền quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi, "Không dám, không dám, không phải nô tài muốn thăm dò, là đạo trưởng hắn..."

Nghe hắn nói đến Thanh Hư đạo trưởng, đại tổng quản ngược lại không tiện giáo huấn hắn, dù sao thì hoàng thượng đối với Thanh Hư đạo trưởng vẫn rất nể trọng, hắn cẩn thận hỏi, "Đạo trưởng thế nào?"

Tiểu nội thị bị dọa đến mức cà lăm, lắp bắp nói,"Là đạo trưởng, đạo trưởng dặn nô tài nhìn thử, nói là, nói là hoàng thượng mệnh phạm, mệnh phạm... gì đó, cho nên để nô tài nhìn xem hoàng thượng có chỗ nào không thoải mái hay không."

Hoàng thượng trong lòng khẽ động, mấy ngày này hắn liên tục bị đau đầu, càng ngày càng khó chịu, thái y lại đều bó tay không có biện pháp, chẳng lẽ là mệnh phạm vào cái gì rồi?"Nhanh đi triệu Thanh Hư đạo trưởng đến đây cho ta!"

Chẳng bao lâu sau, Thanh Hư đạo trưởng đã vọi vã đi đến, râu tóc hắn bạc trắng, một thân đạo bào mộc mạc càng thêm vẻ phiêu dật xuất trần, như một vị thế ngoại cao nhân.

Vừa hành lễ với hoang thượng xong, Thanh Hư liền hít một tiếng, "Bần đạo tính tới mấy ngày này hoàng thượng sẽ xuất hiện tình trạng thân thể khó chịu, quả nhiên là thế, năm nay hoàng thượng là mệnh phạm... "

"Đừng quản mệnh phạm cái gì nữa, đạo trưởng mau mau nghĩ cách, đem chứng đau đầu của trẫm tiêu trừ đi." Hoàng thượng đang đau đầu đến khó chịu, nơi nào có kiên nhẫn nghe hắn giải thích, chỉ muốn nhanh lên một chút được giải thoát mà thôi.

"Bần đạo trước kia đã tính tới hoàng thượng sẽ khó chịu, liền sớm luyện tốt một lô đan dược, có thể khắc chế loại tình huống này, có điều chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị phần gốc." Thanh Hư nói xong lại từ trong ngực áo lấy ra một họp ngọc rất tinh xảo, đại tổng quản thái giám vội vàng nhận lấy, hai tay dâng lên cho hoàng thượng.

Mặc kệ có trị dứt hay không, trước tiên đem cơn đau này đánh tan rồi tính tiếp. Hoàng thượng lập tức lấy ra một viên, ăn vào bụng, thuốc lần này so với mấy loại thường ngày hắn vẫn dùng có chút khác biệt, mang theo một loại hương khí thanh mát, thuốc vừa ngấm xuống dưới, cơn đau đầu liền giảm bớt theo ngay.

Hoàng thượng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, "Đạo trưởng mau nói một chút xem, như thế nào trị phần ngọn không trị phần gốc? Lại phải làm thế nào mới có thể trị tận gốc?"

Thanh Hư đáp lại: "Chứng đau đầu này của hoàng thượng rất khó chữa khỏi, nếu như không quản đến mà nói, sẽ phải đau đến đủ ba trăm sáu mươi lăm ngày mới có thể ngừng, hơn nữa mỗi ngày sự đau đớn khó chịu sẽ càng gia tăng lên. Đan dược này của bần đạo chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, nhưng tối đa cũng chỉ được một năm, qua đến sang năm vào thời điểm lúc này vẫn sẽ tiếp tục phát tác, đến lúc đó cho dù có đan dược cũng ép xuống được, lại sẽ tiếp tục kéo dài đau đớn đủ một năm nữa, đây chính là chỉ trị được phần ngọn không trị được tận gốc."

Hoàng thượng giật nảy mình, lúc này mới chỉ mới bị có mấy ngày, đã đau đến hắn không kiềm chế được cảm xúc, tính khí nóng nảy dễ phát giận, nếu như càng ngày càng tăng thêm nữa, liên tục một năm, còn có thể nặng đến mức độ nào nữa chứ? "Như vậy đạo trưởng nói một chút xem, phải làm thế nào để trị tận gốc?"

Thanh Hư vuốt râu, "Nếu như muốn trị tận gốc, thì cần ở phải ở hai ngày thu phân, xuân phân, bần đạo ở ngay trong hoàng cung tiến hàng lập đàn, mà hoàng thượng nhất định phải ở ngoài ngàn dặm về phía đông hoặc phía tây, tự tay đem linh phù mà bần đạo đã luyện chế đốt cháy. Chỉ cần làm theo biện pháp này, qua hết ngày thu phân, hoàng thượng cũng không cần phải tiếng tục sử dụng đan dược áp chế cơn đau nữa, xuân phân lại làm thêm một lần nữa, liền có thể giải quyết triệt để. Nếu như thu phân năm nay không kịp thời tiến hành, thì sẽ phải chờ đến xuân phân, thu phân sang năm."

"Ở ngoài ngàn dặm?" Hoàng thượng hít một hơi, "Điều đó làm sao có thể làm được chứ? Trẫm làm sao có thể rời đi kinh đô xa hơn ngàn dặm, huống chi còn là thu phân, xuân phân hai ngày, như vậy chẳng phải là muốn ở bên ngoài cả một năm rồi sao?"

Thanh Hư khó xử tram tư một lát, "Cũng không nhất định phải là đích thân hoàng thượng đi, chỉ cần là người có cùng huyết thống với hoàng thượng, mang theo một vật thiếp thân của hoàng thượng, thay hoàng thượng cầu phúc, là được rồi." Hắn không thể trực tiếp đề nghị để Dự vương đi, kẻ thượng vị luôn luôn đa nghi, nếu để hoàng thượng hoài nghi hắn có ý đồ khác sẽ không tốt, dù sao tất cả cũng chỉ có bốn vị hoàng tử, đến lúc đó nếu không phải Dự vương, hắn lại tìm một lý do dần đẩy sang là được.

Như vậy liền đơn giản hơn nhiều, hoàng thượng nhẹ nhàng thở ra, hắn có ba con trai, à không, bốn con trai, phái một đứa đi ra ngoài ngàn dặm là được rồi, hiện tại mới tháng năm, nếu nhanh chóng khởi hành, thì có thể vừa kịp đến thu phân năm nay."Đã vậy mong đạo trưởng mau chóng đem Linh phù chế thành, trẫm sẽ thu xếp chuẩn bị phái người đi xa ngoài ngàn dặm."

"Bần đạo đi chuẩn bị." Thanh Hư lui xuống.

Nên phái ai đi mới tốt đây? Hoàng thượng rơi vào trầm tư.

Thái tử là trữ quân một nước, tuyệt đối không thể tuỳ tiện rời khỏi kinh đô. Thụy vương còn phải cùng thái tử so đấu với nhau, cũng không thể rời đi. Ngược lại lão tam Khang vương là nhân tuyển thích hợp nhất, có điều thái tử cũng cần đến hắn. Về phần lão tứ Dự vương...

Ngọc phi là do hắn giành được từ trong tay người khác, thời điểm tới tay, Ngọc phi đã không còn hoàn bích, hắn vẫn luôn có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì khác được, ai bảo bản thân hắn gặp được nàng chậm vài ngày như vậy. Dựa theo cách làm cẩn thận tốt nhất, hắn hẳn là phải chờ sau khi Ngọc phi qua hết quý thủy 1 lần mới triệu nàng thị tẩm, như vậy, Ngọc phi sinh hạ hài tử liền chắc chắn là của hắn rồi. Thế nhưng mà Ngọc phi thật sự quá mức mỹ mạo, tuyệt thế giai nhân, hắn vừa thấy một lần liền kinh động hồn phách như gặp được tiên nữ trên trời, làm sao có thể nhịn mà chờ được, cho nên đã không để ý đến Ngọc phi liều chết phản kháng, ngay đêm đó liền sủng hạnh nàng.

Kết quả chính là trùng hợp như vậy, sau đó quý thủy của Ngọc phi không đến, nàng có thai. Lúc này không ai nói rõ được, đứa bé này đến cùng là của ai. Thái y cho dù có thể suy tính thời gian mang thai, nhưng cũng chỉ là dựa theo chu kỳ quý thủy kia, trong thời gian cùng chu kỳ như vậy, thái ý có cao minh đến đâu cũng phán không ra.

Hắn cũng nghĩ đến làm cho Ngọc phi sinh non, nhưng mà Ngọc phi đoán được tâm tư của hắn, đau khổ cầu khẩn, nói rằng chỉ cần có thể sinh đứa nhỏ, nàng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn. Điều kiện này thực sự rất động lòng người, Ngọc phi là bị hắn cưỡng bách cướp về, nếu như có thể khiến nàng thuận theo ở lại bên cạnh mình, đó đương nhiên là rất tốt.

Hoàng thượng đồng ý. Dù sao Ngọc phi đã nói chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, mà không phải là có thể sống sót. Phải biết rằng, đứa nhỏ trong hoàng cung rất dễ dàng chết yểu, cho dù được bình an sinh ra cũng không có nghĩa là có thể trưởng thành, cùng lắm thì, đến lúc đó lại để đứa bé kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được rồi.

Ai biết, đứa bé kia vậy mà càng ngày càng trở nên cực kỳ giống hắn, nhất là đôi mắt phượng kia, quả thực là giống hắn như đúc. Hoàng thượng tự nhiên không cách nào ra tay, cứ như vậy, Dự vương từ từ lớn lên đến mười sáu tuổi.

Nhưng mà sâu trong lòng hoàng thượng vẫn luôn tồn tại một khối đá không cách nào đánh tan đi được. Hiện tại đúng là một cơ hội cực kỳ tốt, Thanh Hư không phải nói muốn người cùng huyết thống với hắn sao, đã vậy liền phái lão tứ đi. Nếu như qua ngày thu phân, bản thân hắn ngưng sử dụng đan dược mà không tiếp tục bị đau đầu nữa, vậy cũng có nghĩa là hắn chính là con trai thân sinh của mình. Còn nếu qua thu phân mà vẫn phải dùng đến đan dược áp chế cơn đau, thì liền phái Khang vương đi qua đó, âm thầm đem lão tứ xử lý, đợi đến xuân phân cùng thu phân sang năm lại làm lại thôi. Như vậy, cũng chỉ là tốn thêm nửa năm sử dụng đan dược thôi.

- --------------

Tới đây hiểu rồi đó, lý do Ngôn ca không thể đứng ra trực tiếp hiển lộ tài năng, đối đầu với thái tử là đây, bởi vì sau lưng vẫn còn nguyên con cáo già khác đợi sẵn và hắn còn rất nhiều người phải bảo vệ...
Bình Luận (0)
Comment