Trong Thanh Li phái có một quy củ rất kỳ quái. Cứ mười ngày thì sẽ có hai ngày, các môn sinh được phép tới đỉnh khác học thêm kiến thức. Như vậy, đối các môn sinh đều có chỗ tốt. Lại biết đâu trên các môn học khác có thể nhìn thấy thiên phú. Còn kết giao với không ít người.
“Sư tôn, mấy tân sinh tới rồi.” Liên Khải đặt ấm trà xuống, cung kính: “Đệ tử xin lui xuống thu xếp.”
Dạ Thiên lười biếng “Ừ.” một tiếng rồi liền nhắm mắt.
Đây có thể nói, y đây là đang lạm quyền. Nhưng lại cũng không hẳn vậy. Bởi quy định kia không có cưỡng ép y tự mình xuất đầu.
“Ta chưa từng thấy tên tu luyện giả nào lười như ngươi.” Rắn nhỏ nằm bên cạnh y ngóc đầu lên.
Dạ Thiên mặt dày: “Vậy sao? Không phải ngươi thấy rồi?”
Rắn nhỏ cạn lời.
“Dù sao, sau này cũng chung một thuyền. Ngươi cũng lên giới thiệu chút đi chứ?” Dạ Thiên nhấp trà.
Rắn nghĩ một chút nói: “Ta của trước kia cũng không có gì để kể.”
Dạ Thiên cười cười: “Vậy ít nhất cũng phải có tên chứ?”
“Cứ gọi một chữ Tà đi.”
“Tà” sao? Không lẽ? Sao có thể trùng hợp như vậy? Là Tà Long trong truyền thuyết? Đừng nói đây chính là yêu thú khế ước của nam chính nha. Y đây là thành công hớt tay trên a.
Trong nguyên tác, vào lần xuất môn đầu tiên, Lâm Tống cùng Tư Mạc Tà bị địch nhân đuổi giết. Vô tình rơi xuống một cái hang động. Nhờ kỳ ngộ gặp được một giao long. Vẻ ngoài không khác gì các huyền giao long bình thường. Nhưng thực chất là một huyền long thượng cổ bị thương chí mạng, ngụ trong sơn động suốt trăm năm. Vốn là được Tư Mạc Tà lấy máu đút cứu một mạng lớn. Nhưng sau y lại để cho nam chính cướp tiện nghi. Cũng nhờ có Huyền Long này mà mấy lần bị lật thuyền trong mương, nam chính đều có thể không thương tổn mà thoát ra.
Xem ra, lần du ngoạn này, y quá lời rồi.
Thấy Dạ Thiên không có bình phẩm, Tà Long nghi hoặc chầm chậm bò tới, áp sát mặt tên kia: “Ngươi cao hứng?”
“Khụ. Cũng có thể nói vậy.”
Bị nhìn trúng tâm tư, Dạ Thiên thành thật cười lấy lòng.
Tà Long: “Nhân loại các ngươi thật khó hiểu?”
Nói xong liền ngoan ngoãn chui vào áo bào của Dạ Thiên.
Bảng hệ thống: "Độ hảo cảm: Tà Long và Tư Mạc Tà + 10 | Thành công thăng cấp Thuần hóa sư ngũ cấp."
Tà Long này cũng thực hào phóng nha. Vừa chui vào liền đã để y thăng cấp liền hai cấp thuần hóa sư. Đúng là đồ của nhân vật chính, cực phẩm a.
Tại sân học viện
Đứng trong một đám môn sinh đông đúc, Tư Mạc Tà tay cầm sách lớn sách nhỏ bám sát Liên Khải không ngừng ghi chép. Y có nghe sư phụ bảo rằng, người kia tinh thông luyện đan. Cố Đô này, cũng chỉ có duy nhất luyện dược sư bát cấp là phong chủ Nhã Tâm. Vì vậy, tâm Tư Mạc Tà đối Dạ Thiên lại thêm vài phần ngưỡng mộ. Dù y biết bản thân không có quá nhiều thiên phú trong luyện đan, nhưng vì người kia, y nhất định sẽ cố hết sức, không thể phụ lòng người ta yêu thích y được.
Nhìn mặt trời cũng đã bắt đầu đứng bóng, lại thấy đám môn sinh theo sau có chút uể oải, Liên Khải nhanh chóng kết thúc bài giảng. Rồi hướng mấy đệ tử đồng môn phân phó chỗ nghỉ tạm.
“Liên Khải sư huynh?”
Tư Mạc Tà rụt rè đi tới.
Liên Khải ôn nhu cười: “Tiểu sư đệ, đệ có vấn đề không hiểu trong bài giảng sao?”
Tư Mạc Tà hơi lắc đầu: “Không phải. Đệ có đồ… muốn… muốn đưa… phong chủ?”
Liên Khải như hiểu ra gì đó, đơn giản nói: “Cũng sắp tới lúc dùng bữa của sư tôn rồi. Huynh đưa đệ đi.”
“Cảm tạ Liên Khải sư huynh.” Tư Mạc Tà vui mừng nhanh bước theo.
Sau khi lấy bữa trưa từ trù phòng, hai người thẳng một đường đi tới trước rừng trúc.
Không nghĩ ngợi nhiều, Liên Khải đưa vào tay Mạc Tà hộp gỗ cùng một miếng ngọc giản, nói: “Sư Tôn hẳn là đợi ở sân sau. Huynh còn chút việc cần phân phó. Đệ cầm nó tiến vào đi.” nói rồi liền rời đi.
Tư Mạc Tà ngơ ngác nhìn bóng lưng, lại nhìn xuống hộp gỗ. Y thực sự rất rối. Không còn người để núp sau lấy cớ, y lại có chút nhụt chí. Nhưng nghĩ tới, nếu mình không tiến vào, người kia sẽ bị đói. Cuối cùng vẫn là đành dùng hết can đảm tiến vào.
Cứ vậy, Tư Mạc Tà thuận lợi bước vào. Để lại một thân ảnh thiếu niên trước giờ thần thần bí bí bám theo bị chặn lại ở ngoài, không cách nào tiến sâu hơn.
“Lâm Tống. Đệ tới đây làm gì vậy?”
Liên Khải đột ngột xuất hiện, đạt tay lên vai người kia.
Dù bị bắt tại trận, Lâm Tống mặt vẫn không đổi sắc, cung kính hạ quyền cúi người: “Đại sư huynh. Đệ là có chút khúc mắc muốn tìm huynh giải đáp. Nghe các môn sinh khác bảo huynh tới chỗ sư phụ đưa cơm nên mạo muội tới đây.”
Liên Khải không có ý vạch trần, thuận theo nói: “Nếu đệ đã có lòng như vậy, không thể không giúp được.”
Lâm Tống: “Cảm tạ đại sư huynh chiếu cố.”
Liên Khải ngoài mặt tươi cười, ôn nhu. Nhưng lòng y lại không tự mà rét lạnh. Cùng là một câu “cảm tạ”, sao thâm ý lại khác tới vậy? Y đúng là nên nghiêm túc lĩnh ngộ lời dặn dò của Huyền Tâm.
Sâu trong rừng trúc
Chậm chậm một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra trước mắt làm Tư Mạc Tà có chút giật mình. Nơi đây, vậy mà với Nộ Tâm đỉnh quá mức khác biệt. Dù không biết các đỉnh khác thể nào. Nhưng hẳn so với Nộ Tâm chỉ có sa hoa hơn chứ không kém. Còn tại Nhã Tâm đỉnh… Đây quả thực là quá sức… mộc mạc. Chẳng phải nói đây là đỉnh kiếm được bội tiền sao? Luyện thú cần đan dược thuần hóa. Luyện khí cũng cần tới đan dược. Bên cạnh tư chất học thuật, thì thăng cấp lại chẳng phải nói tới. Vậy tại sao lại… nghèo như vậy?
Hơi lắc đầu, cố gạt đi mấy suy nghĩ mung lung kia, Tư Mạc Tà cẩn thận men theo hành lang đi về phía sân sau. Nơi đây, ngoại trừ mảnh vườn nhỏ trong chút linh thảo nở hoa ngắm cho đỡ chán thì đâu đâu cũng được bao bọc bởi cây trúc, cùng vài cây ăn quả. Tùy tiện chọn một chỗ, đặt ghế liền có thể thư thả nghỉ ngơi.
Ở một góc nhỏ dưới mái hiên, thân ảnh người kia không tự mà thu hút sự chú ý của Tư Mạc Tà. Thiếu niên chầm chậm tiến lại gần.
“Thành công xuyên qua rừng trúc, hẳn là được Liên nhi đưa cho ngọc giản rồi nhỉ.”
Bất chợt một thanh giọng vang lên khiến cho cái tay quá phận của Tư Mạc Tà rụt lại.
Bị bắt gặp, Tư Mạc Tà có chút kinh sợ, cúi thấp người: “Đồ đệ bái kiến chưởng môn sư bá.”
Định An ôn hòa bước tới: “Ngươi không cần hoảng sợ như vậy. Đã có thể tiến vào sân sau, Dạ sư thúc hẳn rất coi trọng ngươi.” Còn đây hẳn vẫn là chưa tới được. Nhưng rồi không dừng bên Tư Mạc Tà mà lại tiếp tục tới bên Dạ Thiên đang ngủ. Trước mặt một môn sinh ôm tiểu đệ đệ vào lòng, kiêu ngạo nói: “Lui xuống đi.”
- -- Hết chương ---